Chương 335: NGƯỜI ĐÃ VÀO VIỆN
Bát Trà Nhân
06/05/2021
Cách nói chuyện đặc sệt ngữ pháp nước ngoài, không đợi Lương Hạnh
phản ứng, cô ta lại siết chặt nắm đấm, ho khan hai tiếng dưới mũi, nói:
“Nhưng mà em không quen ngửi mùi bệnh viện, thật ngại quá.”
Thái độ lễ phép, lộ ra nét mặt áy náy, tiếp đó lại nhìn về phía Hướng Hoành Thừa, nói: “Em ra ngoài đợi anh.”
Sau đó, cô ta bèn sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Lương Hạnh hơi ngượng, trưng ra vẻ mặt khó xử, nhìn Hướng Hoành Thừa: “Đàn anh, anh cứ đi trước đi, em ở đây nếu có chuyện gì thì cũng có thể gọi bác sỹ, y tá đến giúp.”
Nhưng Hướng Hoành Thừa lại cố chấp, ngồi bên giường mẹ Lương, không hề có ý định rời đi. Giống như còn sợ Lương Hạnh áy náy, anh ta lập tức an ủi: “Em đừng để tâm, tính cách của cô ấy trước nay vẫn như vậy.”
Lương Hạnh đứng một lúc, sắc mặt dần trở nên nặng nề. Cô biết mình không hợp để hỏi về chủ đề này, cô nhẹ nhàng xoa má Xuyến Chi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh ta: “Anh nghĩ xong chưa?”
Hướng Hoành Thừa ngẩn ra, anh ta hoàn toàn hiểu ý của cô, nhưng lại không phản ứng nhanh, hồi lâu sau, anh ta mới thành thật trả lời: “Cô ấy quay lại đề nghị tái hôn với anh, tuy nhiên anh vẫn chưa nghĩ xong. Nhưng nếu Xuyến Chi có thể chấp nhận, thì cũng không phải là không được.”
Dứt lời, khóe miệng lập tức trưng ra nụ cười ảm đạm. Lương Hạnh gần như có thể hiểu được tâm trạng của anh ta. Nhưng trong chuyện này, cô không có quyền cũng như không có lập trường để nói gì cả. Dừng lại một lát, cô sải bước ra khỏi phòng bệnh.
“Cho dù anh đã nghĩ xong hay chưa thì cũng không thể để một mình cô ấy ở bên ngoài trong khi hai chúng ta ở bên trong phòng bệnh được.” Dứt lời, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước: “Làm phiền đàn anh chăm sóc mẹ em giúp em, em đi ra ngoài xem thử.”
Sau đó, cô đi ra ngoài, Xuyến Chi cũng bắt chước đi theo cô.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Lương Hạnh không hề nhìn thấy bóng dáng màu đỏ của cô ta đâu cả. Cô vịn một tay vào tường, chậm rãi bước đi, tay còn lại dắt Xuyến Chi, thử nói hai câu với cô bé. Khi đến gần chỗ ngoặt nhà vệ sinh, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Lâm Tuyền vội vàng dừng lại, trên người nồng nặc mùi thuốc lá. Thấy Lương Hạnh, cô ta vô thức nhíu mày, khua khua không khí: “Ngại quá, nghiện thuốc lá không bỏ được.”
Lương Hạnh mỉm cười, không để ý lắm: “Nếu không phải vì hai đứa nhỏ trong bụng, tôi cũng sẽ hút một điếu với cô.”
Cô ta dường như hơi kinh ngạc, lập tức đánh giá người phụ nữ có tính cách dịu dàng trước mặt: “Cô cũng hút thuốc?”
Lương Hạnh khẽ gật đầu, nhưng nào ngờ đứa bé phía dưới lại chống nạnh, nghiêm khắc cảnh cáo: “NoSmoking – Cấm hút thuốc lá!”
Lâm Tuyền thấy lạ, nhưng vẫn đáp lại một chữ “Ok” rồi bày ra dấu tay tương ứng. Lúc này, nét mặt lạnh lùng của cô bé mới giãn ra, cô bé vui vẻ mỉm cười, lộ ra hai cái răng sữa.
Lương Hạnh nhìn cảnh tượng trước mặt, lập tức theo bản năng thu hồi ánh mắt, đồng thời cũng nuốt xuống những lời định nói.
Tiếng bước chân vội vã của một người đàn ông đi lại trong hành lang đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng này. Lương Hạnh nghe thấy tiếng thì nhìn với theo, lập tức nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang đi ngược chiều đến. Trái tim nặng nề lúc này mới nhẹ nhàng buông lỏng.
“Hạnh Hạnh.”
Không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng giọng nói mang theo tia lo lắng vang vọng trong góc lại vô cùng rõ ràng.
_____
Khi ba Lương ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời đã sẩm tối. Thời gian phẫu thuật kéo dài, khi ông ấy ra khỏi phòng phẫu thuật, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng rủi ro tiềm ẩn vẫn không thể đoán trước được.
Mẹ Lương gần như đã khóc hết nước mắt. Sau khi tỉnh dậy, bà gầy gò nằm trên giường bệnh, giống hệt một cành cây khô. Bà vẫn nằm im ở đó, không nhúc nhích, đôi mắt cũng không có hồn.
“Nghe dì nói, ông ấy cố ý nhảy từ trên cầu thang xuống.”
Lương Hạnh ngồi bên cạnh, bất an di di ngón trỏ, giọng nói tuy bình thản nhưng lại mang theo tia áy náy.
Cô vô cùng áy náy với Triệu Mịch Thanh.
Cô ngẩn ra, hơi nghi ngờ chính mình: “Ba em không thể chịu nổi đả kích này, sau khi tỉnh lại có lẽ cũng càng không chịu nổi.”
Triệu Mịch Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh truyền đến, khiến cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Cô dựa vào vai anh, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Anh đưa em trở về nghỉ ngơi trước, chuyện ở bệnh viện, anh sẽ giao cho Nghiêm Minh xử lý.”
Triệu Mịch Thanh hôn nhẹ lên trán Lương Hạnh, cô không tỏ thái độ, chỉ nặng nề khép mắt, “Ừm” một tiếng.
Một giây sau, cô bèn cảm nhận được cánh tay của người đàn ông xuyên qua eo và đùi cô. Cánh tay rắn chắc khẽ dùng sức, cả người cô lập tức cử động nhịp nhàng theo tiết tấu di chuyển của anh.
Cô bỗng cảm thấy vô cùng an tâm, thậm chí cả quá trình còn an tâm đến nỗi không muốn mở mắt ra.
Chỉ là vô thức vịn vào cổ anh, đầu dựa vào ngực anh, hơi hơi cọ xát, tìm một tư thế ngủ thoải mái nhất.
Động tác này của cô khiến khóe môi người đàn ông bất giác cong lên.
“Mịch Thanh…” Cô khàn giọng, mang theo tia ngái ngủ, không đợi anh trả lời đã nói tiếp: “Công bố tin tức ba nằm viện với bên ngoài đi. Đợi người của Sở Tư Pháp đến kiểm tra, với tình hình hiện giờ của ông ấy, có lẽ cũng không còn cách nào khác.”
“Ừm.” Tiếng bước chân vững chắc, trầm ổn vang vọng khắp hành lang, Triệu Mịch Thanh thản nhiên, nói: “Anh đã sai Lưu Nam đi thu xếp rồi. Buổi chiều, tin tức đã được công bố ra ngoài, hiện giờ mọi chuyện cũng đang tiến hành.”
Triệu Mịch Thanh vừa nói, vừa đi vào thang máy. Trong khoảnh khắc thang máy đóng lại, điện thoại trong túi áo đột nhiên đổ chuông. Anh giả bộ không để ý, chỉ thấy Lương Hạnh nhắm mắt, lần mò trên người anh.
“Hạnh Hạnh, lên xe rồi nghe…” Giọng nói của anh dường như đang kìm nén cảm xúc nào đó.
Bàn tay mềm mại của cô không ngừng di chuyển trên người anh, nhẫn nhịn hồi lâu mới thấy cô rút điện thoại từ trong túi áo ra. Vừa nhìn phần ghi chú chỉ thấy ghi một chữ “Minh”, Lương Hạnh bèn híp mắt, nhận ra ngay đó là Nghiêm Minh.
Cô không nhịn được, trêu anh: “Ngài Triệu không cảm thấy ghi chú như vậy rất ám muội sao?”
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh hơi tối đi, còn chưa kịp giải thích đã thấy cô ấn nút nghe rồi đưa tới bên tai anh, hoàn toàn chặn lại những lời anh muốn nói.
“Chuyện gì?” Giọng nói của anh nghe có vẻ không tốt lắm.
Nhưng Nghiêm Minh lại không nhận ra: “Tổng Giám đốc Triệu, đã tra ra người chiều nay vào bệnh viện.”
Giọng nói của Nghiêm Minh còn lạnh lùng hơn cả anh.
Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh lập tức trầm xuống, anh bỗng có dự cảm không hay. Nhưng thấy người trong lòng mình vẫn chưa nổi giận, anh lập tức bình tĩnh dặn dò: “Cậu nhớ chăm sóc tốt cho hai người họ ở bệnh viện, không cho phép xảy ra bất cứ sơ suất nào.”
Nghe thấy lời này của anh, Lương Hạnh đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của cô cũng nghiêm trọng hơn: “Sao thế anh?”
Còn chưa dứt lời, cô bèn cảm thấy cả người mình lung lay.
Ngay sau đó, trong thang máy vang lên tiếng va chạm cực lớn. Triệu Mịch Thanh phản ứng trước tiên, anh vội vã ngồi xổm xuống, ôm Lương Hạnh vào lòng. Đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó nghe thấy tiếng nhắc nhở thang máy xảy ra sự cố vang vọng trong không gian chật hẹp.
Cơ thể cảm nhận được thang máy đang rơi mạnh xuống, rồi đột ngột dừng lại.
Cuối cùng, không còn tiếng động nào nữa.
“Mịch Thanh…”
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, cô bèn cảm thấy cả người co rụt lại, cơn đau đớn kịch liệt trong bụng vừa giày vò cơ thể cô, vừa quấy nhiễu thần kinh cô.
Cô cắn nát cánh môi, bàn tay lạnh như băng đột nhiên bấu chặt lấy cánh tay anh. Móng tay gần như trong nháy mắt đâm vào da thịt anh, cuốn theo cơn đau tê tái.
Trong lòng Triệu Mịch Thanh lập tức xẹt qua tia hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Anh cúi thấp đầu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lương Hạnh, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề và gấp rút. Biểu cảm đau đớn trên mặt khiến người ta lo lắng không thôi.
“Con…” Cô ôm lấy bụng, đáy mắt lộ ra tia tuyệt vọng.
Lương Hạnh ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu giờ phút này trông cực kỳ chướng mắt. Cơn đau giày vò cô, khiến cảnh tượng trước mắt cô trở nên mờ nhạt. Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Triệu Mịch Thanh. Anh luống cuống, trong nháy mắt hốc mắt gần như đỏ hoe.
“Hạnh Hạnh…”
Anh liếc mắt, nhìn thấy máu tươi chảy ra bên dưới người cô. Đáy mắt anh cũng bao trùm bởi màu đỏ của máu. Anh nhẹ nhàng, vuốt ve cơ thể cô từng chút một, miệng lẩm bẩm gọi tên cô.
Lương Hạnh cố sức tập trung tinh thần, mồ hôi túa ra như mưa, ướt đẫm cả người. Cô đưa tay ra, vừa chạm vào gò má lạnh lùng của người đàn ông, nhưng còn chưa kịp tiếp xúc nhều hơn thì cả người đã hoàn toàn mất sức.
Cánh tay rũ xuống, đập vào sàn thang máy, phát ra tiếng “Cạch”.
Thái độ lễ phép, lộ ra nét mặt áy náy, tiếp đó lại nhìn về phía Hướng Hoành Thừa, nói: “Em ra ngoài đợi anh.”
Sau đó, cô ta bèn sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Lương Hạnh hơi ngượng, trưng ra vẻ mặt khó xử, nhìn Hướng Hoành Thừa: “Đàn anh, anh cứ đi trước đi, em ở đây nếu có chuyện gì thì cũng có thể gọi bác sỹ, y tá đến giúp.”
Nhưng Hướng Hoành Thừa lại cố chấp, ngồi bên giường mẹ Lương, không hề có ý định rời đi. Giống như còn sợ Lương Hạnh áy náy, anh ta lập tức an ủi: “Em đừng để tâm, tính cách của cô ấy trước nay vẫn như vậy.”
Lương Hạnh đứng một lúc, sắc mặt dần trở nên nặng nề. Cô biết mình không hợp để hỏi về chủ đề này, cô nhẹ nhàng xoa má Xuyến Chi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh ta: “Anh nghĩ xong chưa?”
Hướng Hoành Thừa ngẩn ra, anh ta hoàn toàn hiểu ý của cô, nhưng lại không phản ứng nhanh, hồi lâu sau, anh ta mới thành thật trả lời: “Cô ấy quay lại đề nghị tái hôn với anh, tuy nhiên anh vẫn chưa nghĩ xong. Nhưng nếu Xuyến Chi có thể chấp nhận, thì cũng không phải là không được.”
Dứt lời, khóe miệng lập tức trưng ra nụ cười ảm đạm. Lương Hạnh gần như có thể hiểu được tâm trạng của anh ta. Nhưng trong chuyện này, cô không có quyền cũng như không có lập trường để nói gì cả. Dừng lại một lát, cô sải bước ra khỏi phòng bệnh.
“Cho dù anh đã nghĩ xong hay chưa thì cũng không thể để một mình cô ấy ở bên ngoài trong khi hai chúng ta ở bên trong phòng bệnh được.” Dứt lời, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước: “Làm phiền đàn anh chăm sóc mẹ em giúp em, em đi ra ngoài xem thử.”
Sau đó, cô đi ra ngoài, Xuyến Chi cũng bắt chước đi theo cô.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Lương Hạnh không hề nhìn thấy bóng dáng màu đỏ của cô ta đâu cả. Cô vịn một tay vào tường, chậm rãi bước đi, tay còn lại dắt Xuyến Chi, thử nói hai câu với cô bé. Khi đến gần chỗ ngoặt nhà vệ sinh, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Lâm Tuyền vội vàng dừng lại, trên người nồng nặc mùi thuốc lá. Thấy Lương Hạnh, cô ta vô thức nhíu mày, khua khua không khí: “Ngại quá, nghiện thuốc lá không bỏ được.”
Lương Hạnh mỉm cười, không để ý lắm: “Nếu không phải vì hai đứa nhỏ trong bụng, tôi cũng sẽ hút một điếu với cô.”
Cô ta dường như hơi kinh ngạc, lập tức đánh giá người phụ nữ có tính cách dịu dàng trước mặt: “Cô cũng hút thuốc?”
Lương Hạnh khẽ gật đầu, nhưng nào ngờ đứa bé phía dưới lại chống nạnh, nghiêm khắc cảnh cáo: “NoSmoking – Cấm hút thuốc lá!”
Lâm Tuyền thấy lạ, nhưng vẫn đáp lại một chữ “Ok” rồi bày ra dấu tay tương ứng. Lúc này, nét mặt lạnh lùng của cô bé mới giãn ra, cô bé vui vẻ mỉm cười, lộ ra hai cái răng sữa.
Lương Hạnh nhìn cảnh tượng trước mặt, lập tức theo bản năng thu hồi ánh mắt, đồng thời cũng nuốt xuống những lời định nói.
Tiếng bước chân vội vã của một người đàn ông đi lại trong hành lang đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng này. Lương Hạnh nghe thấy tiếng thì nhìn với theo, lập tức nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang đi ngược chiều đến. Trái tim nặng nề lúc này mới nhẹ nhàng buông lỏng.
“Hạnh Hạnh.”
Không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng giọng nói mang theo tia lo lắng vang vọng trong góc lại vô cùng rõ ràng.
_____
Khi ba Lương ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời đã sẩm tối. Thời gian phẫu thuật kéo dài, khi ông ấy ra khỏi phòng phẫu thuật, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng rủi ro tiềm ẩn vẫn không thể đoán trước được.
Mẹ Lương gần như đã khóc hết nước mắt. Sau khi tỉnh dậy, bà gầy gò nằm trên giường bệnh, giống hệt một cành cây khô. Bà vẫn nằm im ở đó, không nhúc nhích, đôi mắt cũng không có hồn.
“Nghe dì nói, ông ấy cố ý nhảy từ trên cầu thang xuống.”
Lương Hạnh ngồi bên cạnh, bất an di di ngón trỏ, giọng nói tuy bình thản nhưng lại mang theo tia áy náy.
Cô vô cùng áy náy với Triệu Mịch Thanh.
Cô ngẩn ra, hơi nghi ngờ chính mình: “Ba em không thể chịu nổi đả kích này, sau khi tỉnh lại có lẽ cũng càng không chịu nổi.”
Triệu Mịch Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh truyền đến, khiến cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Cô dựa vào vai anh, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Anh đưa em trở về nghỉ ngơi trước, chuyện ở bệnh viện, anh sẽ giao cho Nghiêm Minh xử lý.”
Triệu Mịch Thanh hôn nhẹ lên trán Lương Hạnh, cô không tỏ thái độ, chỉ nặng nề khép mắt, “Ừm” một tiếng.
Một giây sau, cô bèn cảm nhận được cánh tay của người đàn ông xuyên qua eo và đùi cô. Cánh tay rắn chắc khẽ dùng sức, cả người cô lập tức cử động nhịp nhàng theo tiết tấu di chuyển của anh.
Cô bỗng cảm thấy vô cùng an tâm, thậm chí cả quá trình còn an tâm đến nỗi không muốn mở mắt ra.
Chỉ là vô thức vịn vào cổ anh, đầu dựa vào ngực anh, hơi hơi cọ xát, tìm một tư thế ngủ thoải mái nhất.
Động tác này của cô khiến khóe môi người đàn ông bất giác cong lên.
“Mịch Thanh…” Cô khàn giọng, mang theo tia ngái ngủ, không đợi anh trả lời đã nói tiếp: “Công bố tin tức ba nằm viện với bên ngoài đi. Đợi người của Sở Tư Pháp đến kiểm tra, với tình hình hiện giờ của ông ấy, có lẽ cũng không còn cách nào khác.”
“Ừm.” Tiếng bước chân vững chắc, trầm ổn vang vọng khắp hành lang, Triệu Mịch Thanh thản nhiên, nói: “Anh đã sai Lưu Nam đi thu xếp rồi. Buổi chiều, tin tức đã được công bố ra ngoài, hiện giờ mọi chuyện cũng đang tiến hành.”
Triệu Mịch Thanh vừa nói, vừa đi vào thang máy. Trong khoảnh khắc thang máy đóng lại, điện thoại trong túi áo đột nhiên đổ chuông. Anh giả bộ không để ý, chỉ thấy Lương Hạnh nhắm mắt, lần mò trên người anh.
“Hạnh Hạnh, lên xe rồi nghe…” Giọng nói của anh dường như đang kìm nén cảm xúc nào đó.
Bàn tay mềm mại của cô không ngừng di chuyển trên người anh, nhẫn nhịn hồi lâu mới thấy cô rút điện thoại từ trong túi áo ra. Vừa nhìn phần ghi chú chỉ thấy ghi một chữ “Minh”, Lương Hạnh bèn híp mắt, nhận ra ngay đó là Nghiêm Minh.
Cô không nhịn được, trêu anh: “Ngài Triệu không cảm thấy ghi chú như vậy rất ám muội sao?”
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh hơi tối đi, còn chưa kịp giải thích đã thấy cô ấn nút nghe rồi đưa tới bên tai anh, hoàn toàn chặn lại những lời anh muốn nói.
“Chuyện gì?” Giọng nói của anh nghe có vẻ không tốt lắm.
Nhưng Nghiêm Minh lại không nhận ra: “Tổng Giám đốc Triệu, đã tra ra người chiều nay vào bệnh viện.”
Giọng nói của Nghiêm Minh còn lạnh lùng hơn cả anh.
Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh lập tức trầm xuống, anh bỗng có dự cảm không hay. Nhưng thấy người trong lòng mình vẫn chưa nổi giận, anh lập tức bình tĩnh dặn dò: “Cậu nhớ chăm sóc tốt cho hai người họ ở bệnh viện, không cho phép xảy ra bất cứ sơ suất nào.”
Nghe thấy lời này của anh, Lương Hạnh đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của cô cũng nghiêm trọng hơn: “Sao thế anh?”
Còn chưa dứt lời, cô bèn cảm thấy cả người mình lung lay.
Ngay sau đó, trong thang máy vang lên tiếng va chạm cực lớn. Triệu Mịch Thanh phản ứng trước tiên, anh vội vã ngồi xổm xuống, ôm Lương Hạnh vào lòng. Đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó nghe thấy tiếng nhắc nhở thang máy xảy ra sự cố vang vọng trong không gian chật hẹp.
Cơ thể cảm nhận được thang máy đang rơi mạnh xuống, rồi đột ngột dừng lại.
Cuối cùng, không còn tiếng động nào nữa.
“Mịch Thanh…”
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, cô bèn cảm thấy cả người co rụt lại, cơn đau đớn kịch liệt trong bụng vừa giày vò cơ thể cô, vừa quấy nhiễu thần kinh cô.
Cô cắn nát cánh môi, bàn tay lạnh như băng đột nhiên bấu chặt lấy cánh tay anh. Móng tay gần như trong nháy mắt đâm vào da thịt anh, cuốn theo cơn đau tê tái.
Trong lòng Triệu Mịch Thanh lập tức xẹt qua tia hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Anh cúi thấp đầu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lương Hạnh, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề và gấp rút. Biểu cảm đau đớn trên mặt khiến người ta lo lắng không thôi.
“Con…” Cô ôm lấy bụng, đáy mắt lộ ra tia tuyệt vọng.
Lương Hạnh ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu giờ phút này trông cực kỳ chướng mắt. Cơn đau giày vò cô, khiến cảnh tượng trước mắt cô trở nên mờ nhạt. Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Triệu Mịch Thanh. Anh luống cuống, trong nháy mắt hốc mắt gần như đỏ hoe.
“Hạnh Hạnh…”
Anh liếc mắt, nhìn thấy máu tươi chảy ra bên dưới người cô. Đáy mắt anh cũng bao trùm bởi màu đỏ của máu. Anh nhẹ nhàng, vuốt ve cơ thể cô từng chút một, miệng lẩm bẩm gọi tên cô.
Lương Hạnh cố sức tập trung tinh thần, mồ hôi túa ra như mưa, ướt đẫm cả người. Cô đưa tay ra, vừa chạm vào gò má lạnh lùng của người đàn ông, nhưng còn chưa kịp tiếp xúc nhều hơn thì cả người đã hoàn toàn mất sức.
Cánh tay rũ xuống, đập vào sàn thang máy, phát ra tiếng “Cạch”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.