Chương 15
Tôm
14/05/2023
Sau khi kiểm tra tổng quát, Khang Manh vẫn thắc mắc là ai đã đưa thuốc kháng sinh vào người Tây Y Hà, rốt cuộc vì sao kẻ đó vẫn chưa muốn giết chết cô, chả nhẽ vì cô là thủ lĩnh, có một điều khiến anh quan ngại sau khi cô tỉnh giấc, chính miệng cô đã nói với anh rằng, cô không còn nhìn thấy được màu sắc xung quanh nữa.
Làm Tây Y Hà nhớ tới giấc mơ, cánh đồng hoa màu sắc đó, chính là thứ cuối cùng mà cô có thể cảm nhận được trọn vẹn màu sắc của khung cảnh xinh đẹp, chả nhẽ nó là điềm báo cho cô sau khi cô thức giấc, thứ màu sắc xinh đẹp kia cũng biến mất theo. Để lại trong đôi mắt của cô còn đúng hai màu đơn giản đó là trắng và đen. Hãy thử tưởng tượng đến những bức ảnh trắng đen ngày xưa, nó là vậy.
"Em.. em sẽ ổn nếu nhìn thế giới qua hai màu này chứ?"
Tây Y Hà vừa nói, cô vừa giơ tay kiểm chứng lại lần nữa màu da của chính cô, vẫn là một màu trắng xám, không một chút màu sắc, chỉ duy nhất sắc tố đỏ là cô có thể nhìn ra được màu của nó, còn lại cô không thể nhìn ra màu nào khác.
"Kỳ lạ, nhưng tại sao em lại có thể nhìn thấy được máu có màu đỏ vậy cơ chứ?"
Khang Manh hoang mang, trong tất cả các màu sắc, chỉ duy nhất màu đỏ là cô có thể nhìn thấy, một sự trùng hợp về nghiên cứu gần đây anh có tham gia, mọi chuyện bây giờ anh không biết nên nói sao cho mọi người hiểu.
"Cái này, tôi cũng bó tay."
Cả đám ngồi trầm ngâm, đến cả màu tóc cam hoe của Kiệt Giai cô cũng không thể nhìn nó ra màu cam, trong mắt cô nó là một màu đen thẫm, chuyện này rốt cuộc là sao, là tác dụng phụ của thuốc kháng sinh hay do nọc độc từ chiếc vòng vẫn còn đọng lại và gây sát thương tới giác mạc của cô.
Rõ đây cũng chẳng phải là rối loạn sắc giác, nó cũng được liệt vào bệnh mù màu trầm trọng không thì Khang Manh cũng không rõ, cả ba tháng từ lúc cô tỉnh lại, ngày nào anh cũng tiêm cho Tây Y Hà một mũi thuốc đặc trị và dặn dò trong bữa ăn của cô đều có một liều thuốc hỗ trợ thị giác. Ấy vậy mọi công sức đều chưa có kết quả.
Có một lần Kiệt Giai vừa đi làm nhiệm vụ trở về, cô vô tình nhìn thấy những vệt máu đỏ hoe còn dính rất nhiều và thậm chí ở rất nhiều nơi trên người anh, Kiệt Giai rất ngạc nhiên vì bộ vest này anh đã dùng cho nhiệm vụ trước và đã giặt sạch vết máu dính trên nó. Thậm chí những người khác đều không nhìn thấy vết máu, chỉ có mỗi mình cô là có thể nhìn thấy chúng rõ mồn một. Xem ra thuốc trị liệu trong ba tháng nay như công cốc rồi, không những giảm chứng rối loạn thị giác nặng của cô mà còn khiến nó trở nên nghiêm trọng thêm.
Bên khác, trong lúc làm nhiệm vụ cùng nhau, Mặc Danh và Trạch Nhiên có xảy ra mâu thuẫn dẫn đến việc Mặc Danh thương nặng tới mức phải nằm tịnh dưỡng ở phòng cả tháng trời, mọi người ai cũng bận rộn làm việc, chỉ có mình cô ở nhà là người rảnh rỗi nhất, và trong suốt tháng đó cô là người ân cần chăm sóc cho Mặc Danh trong lúc mọi người đi vắng. Nói mọi người đi vắng cũng chả đúng, qua những lần trước, cả đám thống nhất nhiệm vụ ba người đi, còn những người còn lại đều phải ở nhà để đảm bảo rằng không một ai có thể tiếp xúc với cô.
Mọi chuyện đến mức như thế cũng không hẳn những người còn lại ở nhà ngồi chơi, họ cũng có công việc riêng trong phòng riêng của mỗi người, chỉ cần có động tĩnh khả nghi họ sẽ lập tức hành động mà không cần biết kẻ đó đến nhà họ có mục đích gì. Thậm chí họ còn cho lắp đặt rất nhiều camera hồng ngoại xung quanh nhà chỉ để chắc chắn rằng, cô vẫn an toàn.
Mặc Danh từ lúc làm nhiệm vụ với Trạch Nhiên trở về, anh lầm lì, ít nói hẳn, trong lòng anh cắn rứt đến mức chỉ cần thấy Tây Y Hà đến thay băng cho anh là anh tự động tránh mặt sang chỗ khác, Mặc Danh không muốn nhìn thấy mặt cô. Điều này khiến cô rất buồn, có khác nào Mặc Danh ghét bỏ cô đâu.
"Mặc Danh, có chuyện gì mà anh tránh mặt tôi mãi thế?"
Tây Y Hà nắm chặt khăn lau người, cô rất buồn, cô suy nghĩ nhiều đến mức ngơ người, tại sao trong thời gian cô dưỡng bệnh, chả nhẽ cô làm điều gì khiến Mặc Danh phiền lòng đến nỗi không muốn nhìn cô?
"Không có gì.. chỉ là do tôi thôi. Xin lỗi."
Cô không thể hiểu, cô cũng chả muốn hiểu, rốt cuộc vì điều gì mà khiến anh ra nông nỗi như vậy, rồi tránh mặt cô một cách phũ phàng như thế, Mặc Danh càng tránh mặt cô bao nhiêu, cô càng muốn biết sự tình mọi chuyện là như thế nào bấy nhiêu.
"Anh đáng ghét lắm anh biết không?"
Mặc Danh đau nhói, nhăn mặt cau có, cô dùng hết sức ghì chiếc khăn lên vết thương trên vai của anh ra vẻ tức giận, tại sao, đó là câu hỏi quanh quẫn mãi ở trong đầu Tây Y Hà lúc này. Mặc Danh vẫn cắn răng chịu đựng không hé một lời.
"Quá đáng, rốt cuộc là tại sao anh tránh mặt tôi như thế!"
Khuya vậy rồi cô la toáng lên như thế, Mặc Danh liền ngồi dậy ôm cô vào lòng, tay còn lại bịt miệng cô, mọi người ở phòng đồng loạt mở cửa thám thính xem có chuyện gì, may thay anh nhanh trí làm xua đi bầu không khí căng thẳng bên ngoài.
"Mọi chuyện ổn rồi, đừng lo gì cả."
Cô biết, từ lúc cô không còn nhìn nhận được màu sắc, cuộc sống của cô bị đảo lộn hoàn toàn, đến mức Khang Manh cẩn thẩn ghi chú tên từng loại màu sắc trên những nhãn chai để cô phân biệt được đâu là thứ cô nên dùng, đâu là thứ cô không nên dùng. Phải nói, hoạt động sinh hoạt đời thường của cô đều phụ thuộc và giấy ghi chú.
"Tôi xin lỗi, cô đừng khóc nữa, tôi nói là được chứ gì."
Tây Y Hà im lặng, cô vùng ra khỏi cái ôm của Mặc Danh, chỉ thấy cô ôm chậu nước rời đi, Mặc Danh buồn phiền níu giữ tay cô.
"Thật ra, tôi chỉ nghi ngờ thôi, tôi chưa chắc chắn, nhưng cô như bây giờ, phải hỏi Trạch Nhiên mới rõ chuyện."
Hả? Cậu em đó là nguyên nhân khiến cô phải sống dở chết dở như bây giờ?
Làm Tây Y Hà nhớ tới giấc mơ, cánh đồng hoa màu sắc đó, chính là thứ cuối cùng mà cô có thể cảm nhận được trọn vẹn màu sắc của khung cảnh xinh đẹp, chả nhẽ nó là điềm báo cho cô sau khi cô thức giấc, thứ màu sắc xinh đẹp kia cũng biến mất theo. Để lại trong đôi mắt của cô còn đúng hai màu đơn giản đó là trắng và đen. Hãy thử tưởng tượng đến những bức ảnh trắng đen ngày xưa, nó là vậy.
"Em.. em sẽ ổn nếu nhìn thế giới qua hai màu này chứ?"
Tây Y Hà vừa nói, cô vừa giơ tay kiểm chứng lại lần nữa màu da của chính cô, vẫn là một màu trắng xám, không một chút màu sắc, chỉ duy nhất sắc tố đỏ là cô có thể nhìn ra được màu của nó, còn lại cô không thể nhìn ra màu nào khác.
"Kỳ lạ, nhưng tại sao em lại có thể nhìn thấy được máu có màu đỏ vậy cơ chứ?"
Khang Manh hoang mang, trong tất cả các màu sắc, chỉ duy nhất màu đỏ là cô có thể nhìn thấy, một sự trùng hợp về nghiên cứu gần đây anh có tham gia, mọi chuyện bây giờ anh không biết nên nói sao cho mọi người hiểu.
"Cái này, tôi cũng bó tay."
Cả đám ngồi trầm ngâm, đến cả màu tóc cam hoe của Kiệt Giai cô cũng không thể nhìn nó ra màu cam, trong mắt cô nó là một màu đen thẫm, chuyện này rốt cuộc là sao, là tác dụng phụ của thuốc kháng sinh hay do nọc độc từ chiếc vòng vẫn còn đọng lại và gây sát thương tới giác mạc của cô.
Rõ đây cũng chẳng phải là rối loạn sắc giác, nó cũng được liệt vào bệnh mù màu trầm trọng không thì Khang Manh cũng không rõ, cả ba tháng từ lúc cô tỉnh lại, ngày nào anh cũng tiêm cho Tây Y Hà một mũi thuốc đặc trị và dặn dò trong bữa ăn của cô đều có một liều thuốc hỗ trợ thị giác. Ấy vậy mọi công sức đều chưa có kết quả.
Có một lần Kiệt Giai vừa đi làm nhiệm vụ trở về, cô vô tình nhìn thấy những vệt máu đỏ hoe còn dính rất nhiều và thậm chí ở rất nhiều nơi trên người anh, Kiệt Giai rất ngạc nhiên vì bộ vest này anh đã dùng cho nhiệm vụ trước và đã giặt sạch vết máu dính trên nó. Thậm chí những người khác đều không nhìn thấy vết máu, chỉ có mỗi mình cô là có thể nhìn thấy chúng rõ mồn một. Xem ra thuốc trị liệu trong ba tháng nay như công cốc rồi, không những giảm chứng rối loạn thị giác nặng của cô mà còn khiến nó trở nên nghiêm trọng thêm.
Bên khác, trong lúc làm nhiệm vụ cùng nhau, Mặc Danh và Trạch Nhiên có xảy ra mâu thuẫn dẫn đến việc Mặc Danh thương nặng tới mức phải nằm tịnh dưỡng ở phòng cả tháng trời, mọi người ai cũng bận rộn làm việc, chỉ có mình cô ở nhà là người rảnh rỗi nhất, và trong suốt tháng đó cô là người ân cần chăm sóc cho Mặc Danh trong lúc mọi người đi vắng. Nói mọi người đi vắng cũng chả đúng, qua những lần trước, cả đám thống nhất nhiệm vụ ba người đi, còn những người còn lại đều phải ở nhà để đảm bảo rằng không một ai có thể tiếp xúc với cô.
Mọi chuyện đến mức như thế cũng không hẳn những người còn lại ở nhà ngồi chơi, họ cũng có công việc riêng trong phòng riêng của mỗi người, chỉ cần có động tĩnh khả nghi họ sẽ lập tức hành động mà không cần biết kẻ đó đến nhà họ có mục đích gì. Thậm chí họ còn cho lắp đặt rất nhiều camera hồng ngoại xung quanh nhà chỉ để chắc chắn rằng, cô vẫn an toàn.
Mặc Danh từ lúc làm nhiệm vụ với Trạch Nhiên trở về, anh lầm lì, ít nói hẳn, trong lòng anh cắn rứt đến mức chỉ cần thấy Tây Y Hà đến thay băng cho anh là anh tự động tránh mặt sang chỗ khác, Mặc Danh không muốn nhìn thấy mặt cô. Điều này khiến cô rất buồn, có khác nào Mặc Danh ghét bỏ cô đâu.
"Mặc Danh, có chuyện gì mà anh tránh mặt tôi mãi thế?"
Tây Y Hà nắm chặt khăn lau người, cô rất buồn, cô suy nghĩ nhiều đến mức ngơ người, tại sao trong thời gian cô dưỡng bệnh, chả nhẽ cô làm điều gì khiến Mặc Danh phiền lòng đến nỗi không muốn nhìn cô?
"Không có gì.. chỉ là do tôi thôi. Xin lỗi."
Cô không thể hiểu, cô cũng chả muốn hiểu, rốt cuộc vì điều gì mà khiến anh ra nông nỗi như vậy, rồi tránh mặt cô một cách phũ phàng như thế, Mặc Danh càng tránh mặt cô bao nhiêu, cô càng muốn biết sự tình mọi chuyện là như thế nào bấy nhiêu.
"Anh đáng ghét lắm anh biết không?"
Mặc Danh đau nhói, nhăn mặt cau có, cô dùng hết sức ghì chiếc khăn lên vết thương trên vai của anh ra vẻ tức giận, tại sao, đó là câu hỏi quanh quẫn mãi ở trong đầu Tây Y Hà lúc này. Mặc Danh vẫn cắn răng chịu đựng không hé một lời.
"Quá đáng, rốt cuộc là tại sao anh tránh mặt tôi như thế!"
Khuya vậy rồi cô la toáng lên như thế, Mặc Danh liền ngồi dậy ôm cô vào lòng, tay còn lại bịt miệng cô, mọi người ở phòng đồng loạt mở cửa thám thính xem có chuyện gì, may thay anh nhanh trí làm xua đi bầu không khí căng thẳng bên ngoài.
"Mọi chuyện ổn rồi, đừng lo gì cả."
Cô biết, từ lúc cô không còn nhìn nhận được màu sắc, cuộc sống của cô bị đảo lộn hoàn toàn, đến mức Khang Manh cẩn thẩn ghi chú tên từng loại màu sắc trên những nhãn chai để cô phân biệt được đâu là thứ cô nên dùng, đâu là thứ cô không nên dùng. Phải nói, hoạt động sinh hoạt đời thường của cô đều phụ thuộc và giấy ghi chú.
"Tôi xin lỗi, cô đừng khóc nữa, tôi nói là được chứ gì."
Tây Y Hà im lặng, cô vùng ra khỏi cái ôm của Mặc Danh, chỉ thấy cô ôm chậu nước rời đi, Mặc Danh buồn phiền níu giữ tay cô.
"Thật ra, tôi chỉ nghi ngờ thôi, tôi chưa chắc chắn, nhưng cô như bây giờ, phải hỏi Trạch Nhiên mới rõ chuyện."
Hả? Cậu em đó là nguyên nhân khiến cô phải sống dở chết dở như bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.