Triệu Âm

Chương 11: Đừng về nhà

Lão Hắc Nê

12/06/2020

Tôi đã bị cô ấy cắn, nhưng không giống như ông giá bị đứa bé ma cắn, không có vết thương lớn nào trên cổ tôi, chỉ có một chút máu.

  Mặc dù da trên cổ chỉ bị xước một chút, nhưng nó rất đau. Ngoài ra, một số cơn ớn lạnh xâm nhập vào cơ thể tôi, như những cón gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua. Thật khó chịu.

  Cơ thể tôi lạnh buốt, đầu óc choáng váng, cơ thể tôi run rẩy, ông già bế tôi lên.

  Khuôn mặt ông nghiêm lại, nhìn vào cổ tôi, cau mày.

  ”Tôi sẽ chết à?” Tôi hỏi nhanh.

  Khi tôi còn bé, tôi nghe những ông già trong làng nói rằng khi mọi người chuẩn bị chết, họ cảm thấy lạnh và ý thức mất dần. Tôi cảm thấy như mình đang rất giống với triệu chứng này.

  Ông lão suy ngẫm một lúc, liếc nhìn dòng máu đen trên mặt đất và nói với khuôn mặt ủ rũ: “Bây giờ thì chưa, nhưng sẽ nhanh thôi

  ”Tôi …” Đầu tôi choáng váng và tôi cảm thấy như thân thể này không phải của tôi nữa.

  Mí mắt của tôi dần dần không thể mở ra được, đầu tôi gục dần xuống như 1 con gà đã bị cắt tiết. Tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi không thể ngủ được. Tôi có linh cảm rằng một khi tôi ngủ, có thể không bao giờ tỉnh dậy được nữa.

  Lúc này, tôi yếu ớt nhìn thấy ông lão rút ra một nắm gạo nếp đỏ sẫm từ trong tú, rồi ấn nó vào vết thương trên cổ.

  ”Zítzzzzz …” Có tiếng xèo xèo trong vết thương quanh cổ tôi, mùi khét bốc ra.

  ”AAAAAAh ~” Tôi hét lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cơn ớn lạnh trong cơ thể tôi biến mất, cơ thể tôi giãy dụa lên như 1 bản năng.

  ”Dừng lại đi nếu cậu không muốn chết!” Ông già hét lên, khống chế đầu tôi và không để tôi vùng vẫy.

  Nghe điều này, tôi lập tức ngừng vùng vẫy và chịu đựng nỗi đau không thể tả, cơ thể tôi run rẩy dữ dội.

  Chỉ trong vài giây mà tôi cảm giác nỗi đau dài đến hàng thế kỷ. Ông già đưa tay ra khỏi cổ tôi. Gạo nếp đỏ sẫm nằm rải rác khắp nơi, vhầu hết gạo nếp đã trở thành Cháy đen.

  ”Đây … đây là …” Gạo nếp bị cháy đen trên mặt đất sau khi chạm vào những vết sưng trên cổ tôi, tôi nhìn ông lão chết lặng.

  ”Chất độc của âm khí ” Ông lão trả lời. Ông lấy một nắm gạo nhỏ màu đỏ sẫm và nhét nó vào vết thương của cánh tay mình. Nhìn tôi, ông nói với khuôn mặt sạm đi: “Các viết thương chưa thể chữa khỏi, chỉ là khắc phục tạm thời! “



  Sau khi nói câu này, ông già quay lại và bước ra khỏi phòn. Khuôn mặt ông ấy rất khó coi, không biết ông đang nghĩ gì.

  Tôi vội vã rời đi, khi tôi vừa bước ra khỏi căn phòng này, những con quạ đen đang ở trên tường ngoài sân đột nhiên hú lên một lần nữa và vỗ cánh lao về phía tôi rất tàn nhẫn.

  Trước khi tôi phản ứng, ông lão nhặt cây chổi tre đã mòn ở cửa phòng và xua vào những con quạ đen. Một vài con quạ đen hét lên, mặc dù chúng không còn lao về phía tôi nữa nhưng vẫn lơ lửng trên đầu không muốn rời đi.

  Ông lão nhìn lên những con quạ đen mắng chửi dữ dội: “Giống chim gớm ghiếc, sớm muộn ông cũng vặt lông chúng mày để uống rượu!”

Nói xong, ông ném chiếc cây chổi tre đã mòn cho tôi và nói: “Hãy tự vệ bản thân, bây giờ cậu đang có rất nhiều âm khí trong người, những con chim này đã coi cậu như một người chết, hãy chống lại chúng!”

  Tôi cầm cây chổi tre cũ trong tay ông già và nắm lấy nó thật chặt. Khi xua vài con quạ đen trên không trung, tôi nhớ mục đích chính của mình đến đây và nói một cách lo lắng: “Ông già, bố mẹ tôi… họ …”

  ”Họ đều ổn, ở trong hội phòng đằng kiag, họ bị ma nữ điều khiển! Ông lão liếc nhìn căn phòng và nói: “Con ma đã biến mất, bố mẹ cậu sẽ ổn thôi và sớm tỉnh lại!”

Ngay khi nghe ông già nói vậy, tôi không thể chờ đợi mà chạy ngay vào căn phòng ban đầu, Cùng lúc đó ông già đứng trong sân và nhìn lên bầu trời đêm, một ánh mắt trầm ngâm, tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì.

  Sau khi tôi đến căn phòng, căn phòng đã được thắp sáng, tôi thấy mẹ và cha tôi nằm trên mặt đất, có rất nhiều gạo nếp màu đỏ sẫm xung quanh họ. Không cần phải nói, chúng chắc chắn là của ông già rồi.

  Tôi hơi lo lắng cho bố mẹ và véo họ. Sau vài lần nỗ lực, bố mẹ tôi thức dậy trong một tâm trạng hoang mang, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

  Sau khi nhìn thấy tôi, đôi mắt của bố tôi có chút bối rối, rồi nhìn không gian lạ lẫm xung quanh. Bố tôi nói nhỏ “Đây là đâu?”

Trước khi tôi trả lời, mẹ tôi xoa xoa sau đầu nói: “Mẹ mơ thấy một thứ gì đó đánh vào mình, bây giờ đầu mẹ vẫn còn hơi đau!”,

Nghe xong, bố cũng xoa đầu và nói với khuôn mặt nhăn nhó: “Tôi cũng vậy! “

  Tôi ho một chút và vội vàng giúp bố mẹ đứng dậy, nói ngắn gọn về những điều xảy ra cách đây không lâu.

  Sau khi nghe tôi nói, bố mẹ tôi sững sờ một lúc, mặt họ tái nhợt và trông họ rất buồn.

  ”Ông già bây giờ đang ở đâu?” Bố nhìn tôi và nói vội vàng: “Chúng tôi phải cảm ơn ông ấy. Nếu không phải là ông ấy, gia đình chúng ta có lẽ đã …”

  ”Ông già đang đợi bên ngoài!” Tôi trả lời.



  Bố mẹ nhanh chóng cùng tôi ra khỏi căn phòng và nhìn thấy ông lão chắp hai tay ra sau lưng, quay lung lại chúng tôi và nhìn lên những vì sao trên bầu trời đêm. Tư thế đó, khí chất đó, Nếu không bị vướng vào việc khiến tôi mất 28 nhân dân tệ trước đây, có lẽ tôi trông ông ấy như 1 nhân vật trong truyện cổ tích bước ra vậy.

  ”Cảm ơn ông vì sự giúp đỡ!” Bố kính cẩn nói với ông già.

  Ông lão quay lại với vẻ nghiêm trang. Khi ông ta định nói gì đó, những con quạ trên trời rú lên, hai trong số chúng cố gắng lao xuống phía tôi. Tôi vẫy cây chổi tre cùn và nhìn những con quạ đen một cách giận dữ.

  Bố mẹ sững sờ trước cảnh tượng này, da mặt ông lão sạm đen lại. Ông nhìn chúng tôi nói “Rời khỏi đây trước đã!”

  Sau khi rời khỏi sân, ông lão khóa cái khóa sắt vào cánh cổng một lần nữa, rồi chúng tôi vội vã rời khỏi làng Nội Miên trong đêm.

  Trên đường đi, bố tôi nói chuyện một cách kính trọng với ông già, mẹ tôi thì thầm ở phía sau để hỏi tôi thông tin chi tiết về tối nay, chẳng hạn như làm thế nào để gặp được ông già.

  Sau sự việc tối nay, tôi đã xác định rằng ông già là một người có khả năng đặc biệt. Để giữ hình ảnh của ông già, tôi không đề cập đến vấn đề ông ấy đòi tôi 28 tệ tiền thức ăn và rượu, mà chỉ nói những việc khác đã xảy ra

  Khi ra đến bên ngoài ngôi làng của chúng tôi, ông già dừng lại và từ chối lời mời của bố mẹ. Ông ta nói với tôi bằng một giọng âm trầm “Đến đây, tôi có vài điều muốn nói với cậu!”

  Ông già đi sang bên cạnh, tôi nói Liếc nhìn bố v mẹ, bố mẹ tôi gật đầu, rồi tôi đi theo ông già sang một bên, tránh bố mẹ tôi.

  Những gì ông già muốn nói với tôi là về chấn thương cổ của tôi. Tôi đoán có điều gì khác lạ, nếu không sẽ chẳng phải tránh mặt bố mẹ tôi.

  Cách đó vài chục mét, ông lão dừng lại, nhìn những con quạ đen vẫn lơ lửng trên đầu tôi, cau mày.

  Tôi đến bên và hỏi một cách thận trọng: “Ông già, có phải là vết thương trên cổ tôi không!”

  ”Đúng vậy!” Ông già gật đầu và khẽ nói.Ông ấy nhìn tôi có chút kỳ lạ, nghiêm trọng nói: “Mặc dù vết thương của cậu đã tạm thời bị khắc chế, nhưng sẽ không lâu nữa nó sẽ tái phát. Nếu cậu không thể kiểm soát nó, cậu sẽ trở thành nửa người nửa ma!”

  Ông ấy nói rất nghiêm túc làm tôi choáng váng. Đột nhiên, tôi vội vã nói: “Ông già, ông phải có cách chứ! Tôi …”

  ”Có một cách, có một cách, nhưng vết thương của cậu chỉ là phụ, điều quan trọng nhất là không được về nhà!” Ông già đã ngắt lời tôi, nói tiếp với khuôn mặt buồn bã:” Nếu cậu không muốn làm hại cha mẹ mình, đừng về nhà trong thời gian này! “

  ”Hả?” Tôi không hiểu ông già nói có ý gì?.

  Ông lão nói với giọng âm trầm: “Mặc dù ma nữ và em bé ma đã bị giết, nhưng nó đã kịp cắn vào cổ cậu. Người đàn ông mà ma nữ nói sẽ tìm đến cậu trong thời gian ngắn nữa thôi. Tất nhiên, anh ta chắc chắn sẽ không để cho tôi và cậu yên ổn đâu. Do vậy, nếu không muốn làm tổn thương cha mẹ của cậu, đừng ở nhà trong thời gian này … mẹ kiếp, hôm nay đi quên không xem ngày, làm sao lại dính phải chuyện xui xẻo này chứ!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Âm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook