Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 186: Chương 98.4

Vô Ý Bảo Bảo

21/06/2016

Hai bàn tay nắm chặt. Gia Cát Minh Nguyệt dường như cảm thấy có một nữ tử ôn nhu, hai mắt ngấn lệ tràn đầy yêu thương đang nhìn mình. Dù thế nào đi nữa, mình nhất định phải tìm được những tinh huyễn thủ hộ còn lại, nhất định phải tìm được mẫu thân.

Quân Khuynh Diệu cảm giác được tâm tình Gia Cát Minh Nguyệt đang chấn động, không nói tiếng nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng.

Phía dưới cùng vách đá còn có một dòng chữ tiếng Anh xiêu xiêu vẹo vẹo. “Còn có, nhất thiết không được ăn thứ xích linh quả rắm chó kia. Lý do à? Con đi qua eo núi phía sau sẽ biết.” Chữ tiếng Anh cuối cùng là một mặt cười đáng yêu, thông qua khuôn mặt này, Gia Cát Minh Nguyệt dường như thấy được khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa hài hước của mẫu thân.

Gia Cát Minh Nguyệt dụi mắt, tìm đường đi về phía sau. Quả nhiên, ở phía sau vách đá, có một hạp* đạo bí ẩn nối thẳng ra phía sau núi. Ôm một bụng tò mò, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đi về phía sau. Quân Khuynh Diệu không hỏi gì, hắn biết nó bây giờ không phải là lúc nên hỏi.

(*) Hạp: lối đi giữa hai hòn núi tạo thành hoặc là chỗ mỏm đất chìa ra sông, chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.

“Rống, rống!” Phía sau sơn cốc truyền đến mấy tiếng thú rống kỳ quái, giống như đang cố nén bực bội trong lòng.

Nấp giữa hạp đạo, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nhòm ra ngoài, chỉ thấy một con ma thú ngoại hình giống sư tử, thân dài màu u lam đang ngồi chồm hổm dưới đất, tư thế rất kỳ quái.

“Thánh thú hộ điện. Đây là Thánh thú hộ điện trong truyền thuyết của chúng ta.”

Quân Khuynh Diệu kinh ngạc nói.Lần trước hắn tới nhưng nhìn những chữ tiếng Anh kia không hiểu gì, cũng không phát hiện ra hạp đạo này, cho nên cũng không nhìn thấy Thánh thú hộ điện. Nhưng trong sách của Thánh Điện có vẽ lại hình dáng của Thánh thú.

“Nó đang làm gì vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt được nhắc nhở, dường như cũng nhớ đã từng thấy qua hình vẽ con ma thú này ở Thánh Điện, nhìn tư thế kỳ quái của nó, tò mò hỏi.

Đúng lúc này, chỉ thấy con Thánh thú hộ điện kia lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, không còn khó chịu, lôi ra mấy cục phân khô ráo. Sau đó, xoay người nhìn mấy cục phân của mình, giơ chân nắm mấy cục phân, mừng rỡ chà đi chà lại, cuối cùng, chà thành từng viên sáng bóng có màu giống hạt dẻ lại giống như viên thuốc ném ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn mà buồn nôn. Sắc mặt của Quân Khuynh Diệu cũng hơi đổi. Hắn cũng không ngờ Thánh thú hộ điện lại thô bỉ như vậy.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn xuống dưới, chỉ thấy mấy tên thành viên Nội Điện ở phía dưới đang tìm kiếm xích linh quả khắp nơi, đột nhiên thấy từ trên trời rơi xuống mấy viên thuốc màu đỏ, vui mừng quá đỗi, không chờ đợi gì nữa, nhét vào trong miệng, hơi nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Gia Cát Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, bụng nôn nao, vội lôi túi nước mang theo bên người, đổ nước ra, liều mạng rửa tay.

Phía sau, Quân Khuynh Diệu đứng một góc, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ngươi đã sớm biết đúng không?” Gia Cát Minh Nguyệt hung hăng trừng Quân Khuynh Diệu một cái.

“Không có, ta chỉ sớm phát hiện ra mùi kia dường như có chút đặc biệt.” Quân Khuynh Diệu thấy ánh mắt như muốn giết người của Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng xua tay, sau đó xoay người chạy trốn. Đây là lời nói thật, hắn thực sự không biết đó là phân của Thánh thú hộ điện. Hơn nữa, ai mà có thể ngờ được Thánh thú hộ điện lại có thể vô vị và buồn nôn tới mức này, cư nhiên tự xoa phân của mình. Càng không ngờ tới, những cục phân này lại có tác dụng không tệ đối với con người.

Nhưng có tốt hơn, hắn cũng không nguyện nhìn thấy một lần nữa.

“Lại dám không nói cho ta, ngươi nhất định phải chết.” Gia Cát Minh Nguyệt thở phì phò, lao tới chỗ Quân Khuynh Diệu.

“Ta thực sự không biết đó là phân của Thánh thú hộ điện mà.” Quân Khuynh Diệu vô tội nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, “Với lại, ai có thể ngờ được Thánh thú hộ điện lại có thể tự xoa phân của mình chứ?”

“Thực là ghê tởm.” Gia Cát Minh Nguyệt vốn định vứt đi nhưng suy nghĩ một chút, lại giữ lại. Mặc dù, “xích linh quả” có tác dụng rất tốt, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ăn. Chỉ có điều, nàng không ăn không có nghĩa là những người khác không muốn ăn. Cứ giữ lại trước đã.

“Đi thôi, chúng ta đi những chỗ khác xem một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt không vui nói.



“Ừm.” Trong mắt chứa ý cười, Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái.

Con Thánh thú hộ điện nghe thấy sau lưng có âm thanh khác thường, quay đầu nhìn một cái, nhưng cái gì cũng không thấy, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục hứng thú bừng bừng xoa phân, sau đó ném đi, thấy mấy tên Nội Điện ở phía dưới ăn nồng nhiệt, vui vẻ rống to mấy tiếng…

[ Ahuhu, thật là biến thái, thật là kinh dị mà cũng thật là buồn cười. =)))) ]

Trở lại chỗ vách đá phía dưới, Gia Cát Minh Nguyệt tìm kiếm những chữ khắc trên vách đá, trong mắt có thất vọng, có tưởng niệm, có đau thương.

“Những chữ này viết gì?” Quân Khuynh Diệu đã sớm biết Gia Cát Minh Nguyệt đọc được những chữ này, nhưng vừa rồi hắn không muốn hỏi.

“Là mẫu thân để lại cho ta. Mẫu thân nói người đã từng tới đây.” Gia Cát Minh Nguyệt không quay đầu lại, nhìn hàng chữ tiếng Anh bên dưới vẽ mặt cười, ngơ ngẩn nói.

Trong lòng Quân Khuynh Diệu chấn động một cái, mẫu thân Minh Nguyệt lưu lại?

Hắn chưa từng nghe qua tin có người lẻn nào phúc địa Thánh Điện. Thực lực của mẫu thân Minh Nguyệt cường hãn đến vậy sao? Nàng rốt cuộc là ai? Những chữ này, hắn chưa từng thấy qua. Nhưng Minh Nguyệt lại có thể đọc được. Chẳng lẽ, nàng và mẫu thân nàng giống nhau, đều không phải là người đại lục này?

“Mẫu thân muốn ta thu thập đủ Tinh huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nói, “Thu thập đủ là có thể gặp được mẫu thân.”

“Ta sẽ giúp nàng.” Quân Khuynh Diệu lập tức kiên dịnh nói. Nghe nói, sau khi tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ sẽ có lực lượng thần bí. Cái này và mẫu thân Minh Nguyệt có quan hệ gì với nhau?

“Cám ơn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt xoay đầu lại nhìn Quân Khuynh Diệu, nhàn nhạt nở nụ cười.

“Nàng quên ta đã nói gì sao?” Quân Khuynh Diệu chau mày, tà mị cười nói.

“Hả?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.

“Ta giúp nữ nhân của mình, cần gì tạ ơn?” Giọng của Quân Khuynh Diệu bá đạo, giống như đây là chuyện đương nhiên.

Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, trừng mắt nhìn Quân Khuynh Diệu, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía trước. Quân Khuynh Diệu đuổi theo sau.

….

Chớp mắt đã bảy ngày, bọn Gia Cát Minh Nguyệt tập hợp ở cổng phúc địa. Quân Khuynh Diệu lại biến mất.

“Minh Nguyệt, lần này chúng ta nhặt được không ít xích linh quả nha.” Mặc Sĩ Thần dương dương đắc ý giơ cái túi đựng đầy phân của Thánh thú giống như đang dâng vật quý.

“Ách…” Gia Cát Minh Nguyệt có chút ghê tởm.

“Các ngươi chưa ăn chứ?” Gia Cát Minh Nguyệt dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Mặc Sĩ Thần hỏi.

“Chưa, chúng ta sao có thể ăn trước được, đương nhiên phải đợi lúc về, cùng nhau chia sẻ chứ.” Mạc Sĩ Thần bị ánh mắt của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho hoảng sợ, nhưng mình thực sự không có ăn vụng mà.

“Vậy thì tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt vỗ vỗ ngực nói tiếp, “Mập Mạp, nghe ta nói này, cho dù thứ này có tốt thế nào, nghìn vạn lần cũng khồng được ăn, nếu không, ta không nói chuyện với ngươi nữa.”



“Vì sao? Chẳng lẽ có độc?” Mặc Sĩ Thần không hiểu hỏi.

“Không có, nhưng, những cái này thực ra không phải là quả, mà là…” Gia Cát Minh Nguyệt nói lại một lần chuyện nhìn thấy. Còn chuyện ăn xích linh quả sẽ tăng tu vi, phỏng chừng nguyên nhân cũng giống như Vua heo rừng biến dị sinh ra tinh khoáng. Những thứ Thánh thú ăn trong phúc địa sau đó bài tiết ra cũng là tinh túy. Nhưng có tinh túy thế nào đi nữa, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ không ăn, thật là ghê tởm!

“Hả! Đồ chơi này là phân ma thú…” Mặc Sĩ Thần cũng buồn nôn, thiếu chút nữa là quẳng cái túi trong tay ra ngoài.

“Đừng ném.” Gia Cát Minh Nguyệt ngăn Mặc Sĩ Thần lại, lộ ra một nụ cười xấu xa, “Tuy chúng ta không ăn nhưng có rất nhiều người muốn ăn cũng không được đâu.”

Ánh mắt Mặc Sĩ Thần thoáng sáng lên. Đây chính là xích linh quả nha. Nhưng có một điều khiến người ta phiền lòng chính là đồ chơi này không thể mang ra ngoài, mang ra ngoài sẽ không còn hiệu quả nữa. Vậy thì mở màn đấu giá thôi!

Bán đấu giá xích linh quả, bọn Gia Cát Minh Nguyệt là người thứ nhất trong lịch sử.

Mọi người đến phúc địa đều không mang theo bao nhiêu tiền, nhưng không sao, Mặc Sĩ Thần đề nghị viết giấy nợ. Bọn người bị Lăng Phi Dương cướp xích linh quả đều vui vẻ ra mặt. Nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt như nhìn một lũ ngốc. Với bọn hắn, thần dược như vậy không thể dùng tiền để so sánh được. Đám người kia vừa rồi cướp xích linh quả của bọn họ lại có thể là vì tiền. Thực là quá ngu xuẩn.

Cho nên, bọn họ đều vui sướng viết một đống giấy nợ, lấy xích linh quả từ chỗ Mặc Sĩ Thần xong, không kịp chờ đợi ăn hết luôn. Bọn Mặc Sĩ Thần nhìn đám người kia ăn đến vui vẻ, trong lòng vất vả nhịn cười.

Những người mua xích linh quả đương nhiên sẽ không đem chuyện này nói ra, còn sợ bọn Mặc Sĩ Thần nói ra. Cho nên, vừa ra khỏi phúc địa đều tìm cơ hội trả sạch tiền. Mọi người lại phát tài, vui sướng chia tiền.

Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn trầm mặc. Nàng nghĩ đến những lời ghi trên vách đá. Mẫu thân cũng dặn phải tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ. Bây giờ, trong tay nàng có hai kiện, món của Tần gia là giả, trước khi chết, Tần Thương Hải đã nói bị người khác tráo. Như vậy, là ai tráo đổi tinh huyễn thủ hộ nhà họ chứ? Người nào có năng lực này?

Ra khỏi phúc địa, tất cả mọi người đều có thu hoạch. Nói lịch luyện không bằng nói là khen thưởng. Bởi vì, căn bản trong phúc địa không hề có nguy hiểm gì.

Đêm nay, Gia Cát Minh Nguyệt lại lăn lộn khó ngủ. Nàng đang suy nghĩ về chuyện tinh huyễn thủ hộ.

“Đang nghĩ về việc tinh huyễn thủ hộ sao?” Tiếng Quân Khuynh Diệu vang lên bên cửa sổ.

“Ta nói rồi, ta sẽ giúp nàng. Đừng lo lắng nữa, rất nhanh sẽ có tin tức.” Quân Khuynh Diệu nói xong, khẽ cười một tiếng, “Ta cũng biết nàng vì chuyện này mà không ngủ được.”

Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, trong lòng có cái gì đó bắt đầu khởi động, ấm áp lại phảng phất như muốn nổ tung ra. Hắn biết mình không ngủ được nên cố ý đến?

“Ngủ đi, rất nhanh sẽ có tin.” Thanh âm của Quân Khuynh Diệu mang theo vài phần ôn nhu, vang lên thật khẽ bên ngoài cửa sổ.

“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt nằm xuống, cũng khẽ đáp lời, bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên, lại ngồi dậy, nói với Quân Khuynh Diệu bên ngoài cửa sổ, “Ngươi cũng nghỉ sớm đi. Cảm ơn…” Hai chữ cảm ơn vừa ra khỏi miệng, Gia Cát Minh Nguyệt chợt im lặng. Bởi vì, nàng bỗng nhớ đến câu nói kia của Quân Khuynh Diệu, giúp nữ nhân của mình, không cần tạ ơn. Nghĩ tới đây, lại có chút buồn bực, thẹn thùng. Mình không nói cảm ơn, chính là thầm chấp nhận lời nói của Quân Khuynh Diệu sao?

Quân Khuynh Diệu thấy Gia Cát Minh Nguyệt chỉ nói phân nửa, hiển nhiên cũng hiểu được vì sao nàng đột nhiên im lặng. Hắn khẽ cười ra tiếng: “Được rồi, ta đi đây.”

“Ừm.” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt gần như không thể nghe thấy.

Đêm nay, Gia Cát Minh Nguyệt ngủ rất an yên. Mà Quân Khuynh Diệu nói rất nhanh sẽ có tin tức, mấy ngày sau, nàng rốt cuộc cũng hiểu là có ý gì.

Bởi vì, Đại cung ti triệu kiến nàng lần thứ hai. Lần này là triệu kiến nàng và Lăng Phi Dương, Mặc Sĩ Thần, còn có Tiết Tử Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook