Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 216: Trên có mẹ già mười tám tuổi dưới có lão bà tám mươi tuổi?

Vô Ý Bảo Bảo

02/01/2018

Gia Cát Minh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, chỉ là bả vai hơi di chuyển nhìn về phía bên kia.

"Lam Vũ Hạo! Cái tên súc sinh không bằng thứ gì này! Ngươi lại làm ra chuyện như vậy đối với Ngụy tiểu thư!" Người bên cạnh thái tử, có người vây quanh, gương mặt tức giận.

Ngụy Vũ Hân nước mắt ở trong hốc mắt chuyển rồi chuyển. Lúc này bước chân của thái tử cũng thong thả chậm rãi đi tới, sắc mặt âm lãnh.

"Lam Vũ Hạo, ngươi làm - chuyện tốt." Giọng của Thái tử vô cùng âm lãnh.

Ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, Lam Vũ Hạo cũng bình tĩnh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngụy Vũ Hân: "Ngụy tiểu thư, hay là ngươi nói rõ một chút, đến cùng là ta đã làm cái chuyện gì?"

"Ngươi...ngươi. . . . . ." Đã bao giờ Ngụy Vũ Hân thấy qua được Lam Vũ Hạo như thế này đâu. Ở trong ấn tượng của nàng ta, Lam Vũ Hạo chính là một tên ngu ngốc, mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều giống như kẹo mè xửng mà sáp lại gần, cợt nhã. Mặc kệ mắng thế nào, cũng mở miệng một tiếng Vũ Hân Vũ Hân. Giọng điệu lạnh lùng như bây giờ kêu nàng ta Ngụy tiểu thư là từ chuyện chưa từng có. Hơn nữa giờ phút này trấn định và lạnh lùng trên mặt Lam Vũ Hạo, gần như đâm đau nhói mắt của nàng ta.

"Rốt cuộc ngươi làm cái gì đối với Ngụy tiểu thư?" Giọng điệu Thái tử rất là nghiêm nghị.

"Nói đi, Ngụy tiểu thư, ta cũng thật tò mò, rốt cuộc thì ta làm gì ngươi?" Giọng điệu của Lam Vũ Hạo tràn đầy châm chọc, ánh mắt của hắn nhìn về phía Ngụy Vũ Hân đã không có một chút nhiệt độ, càng không có một chút quyến luyến.

"Ngươi...ngươi mới vừa rồi nhân cơ hội, nhân cơ hội sờ soạng chỗ này của ta." Ngụy Vũ Hân cắn răng chỉ chỉ bộ ngực của mình.

Sau khi đám người thái tử nghe xong thì cũng tức giận đằng đằng nhìn về phía Lam Vũ Hạo, thái tử càng thêm giận không kềm được mà phất tay: "Trói lại trước cho ta, nhất định phải cho Ngụy tiểu thư một công đạo. Lam Vũ Hạo, coi như ngươi là tôn tử Uy Ninh vương gia, hôm nay cũng đừng nghĩ thoải mái tránh được! Gia gia của ngươi đã không dạy ngươi thì ta tới dạy!" Dư quang khóe mắt của thái tử vẫn luôn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt ở bên kia, nhưng mà Gia Cát Minh Nguyệt từ đầu tới đuôi đều không có vẻ mặt gì, thái tử cũng không đoán ra rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào.

Sắc mặt của Lam Vũ Hạo thật bình tĩnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn Ngụy Vũ Hân. Ngụy Vũ Hân chột dạ cúi đầu.

Thị vệ bên người thái tử đã muốn tiến lên trói Lam Vũ Hạo.

"Chậm đã." Gia Cát Minh Nguyệt lại lên tiếng ngắn gọn.

Mọi người cũng dừng động tác lại, không dám tiến lên nữa.

"Ngụy tiểu thư gì đó, ngươi nói hắn sờ soạng ngực của ngươi?" Gia Cát Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật đúng là coi trọng bản thân, ngực của ngươi là rất lớn hay là rất mềm đây? Đáng giá để hắn vội vàng háo sắc như vậy sao, ở dưới ban ngày ban mặt mà sờ ngươi?" Lời nói này của Gia Cát Minh Nguyệt có thể nói là cực kỳ ác độc, bản chất nói lời ác độc vào giờ khắc này lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn rồi. Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên ngực Ngụy Vũ Hân, sau đó trong mắt của mọi người đồng thời thoáng qua vẻ tán đồng, quả nhiên, bộ ngực Ngụy Vũ Hân không lớn.

Sắc mặt của Ngụy Vũ Hân ban nãy thì đỏ lên, đến bây giờ thì trắng bệch, toàn thân nàng ta đều run nhè nhẹ. Chưa bao giờ có người nhục nhã nàng ta như vậy.

Còn vẻ mặt của Lam Vũ Hạo thì kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt có ánh sáng khó hiểu loé lên.

"Ngươi nhìn tay của hắn một chút xem, lại nhìn y phục trên ngực ngươi một chút. Lần sau trước khi nói láo hãm hại người ta, cầu xin ngươi dùng đầu óc dùm." Gia Cát Minh Nguyệt lại hung hăng cho Ngụy Vũ Hân một kích.

Ánh mắt của toàn bộ mọi người lại rơi ở trên tay Lam Vũ Hạo, chỉ thấy Lam Vũ Hạo bởi vì là lần đầu tiên lột da thỏ, cho nên đôi tay đều là thỏ lông và máu thỏ, thật bẩn thỉu, lại nhìn y phục trên ngực Ngụy Vũ Hân một chút, tuyết trắng một mảnh. Cái này còn cần nói cái gì nữa sao?

"Hay là Ngụy tiểu thư muốn nói là hắn với tay vào bên trong? Nếu không ngươi cởi quần áo cho chúng ta xem xem bộ ngực của ngươi có phải có thỏ lông hay không, như vậy thì có thể phân biệt thị phi rồi, không phải sao?" Gia Cát Minh Nguyệt thong thả ung dung nói tiếp.

Ngụy Vũ Hân đã đứng không vững, thân thể nàng ta lắc lư, rốt cuộc xấu hổ xoay người, lảo đảo chạy đi qua một bên rồi. Nàng ta không có chạy xa, nàng ta không phải người ngu, nếu như chạy xa, gặp phải ma thú mình không đối phó nổi thì làm thế nào? Cho nên nàng ta xấu hổ chạy đi, cũng chỉ là chạy đến một chỗ khác mà thôi.

"Ha ha, thì ra là hiểu lầm." Thái tử ngượng ngùng nở nụ cười, gật đầu với Lam Vũ Hạo một cái: "Ai, Vũ Hạo à, ngươi đừng để ý, ta cũng không ngờ Ngụy Vũ Hân có thể trêu cợt ngươi như vậy. Thật là rất quá đáng."

"Đúng vậy, thật là rất quá đáng." Người bên cạnh thái tử vội vàng phụ họa.

"Ừ." Lam Vũ Hạo chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó không để ý tới đoàn người thái tử nữa mà trực tiếp ngồi xuống, tiếp tục nghiệp lớn lột da.

Sắc mặt thái tử cũng khó coi, phất tay áo, xoay người trở về chỗ ngồi của mình. Chỉ là ánh mắt của hắn nhìn Ngụy Vũ Hân trở nên âm lãnh mà lại phẫn nộ. Thật sự là ngu xuẩn, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng làm không được. Ngược lại làm hư chuyện của hắn!

Rốt cuộc Lam Vũ Hạo đã nướng chín thỏ, mặc dù nướng nửa chín nửa sống, nhưng mà ăn thịt thỏ mình nướng, mùi vị hoàn toàn khác biệt. Hắn lấy thịt trên mặt không có bị nướng cháy đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nhận lấy, từ từ ăn.

"Cám ơn ngươi." Giọng nói nhỏ đến không thể nghe của Lam Vũ Hạo nhẹ nhàng vang lên. Cám ơn ngươi tin tưởng ta, cám ơn ngươi đứng về phía ta, cám ơn ngươi dạy ta. . . . . .

"Chàng trai trẻ, trưởng thành nhanh lên một chút đi." Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhíu mày, như cười như không nói. Lam Vũ Hạo thay đổi, nàng nhìn ở trong mắt. Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng từ từ lớn lên. Sẽ không kích động không đầu óc giống như kiểu trước đây.

Sau bữa cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường. Ngụy Vũ Hân vẫn cúi gằm đầu đi ở phía sau, cùng đi ở cuối cùng cách Lam Vũ Hạo không bao xa.

"Ngụy tiểu thư." Chợt Lam Vũ Hạo lên tiếng gọi Ngụy Vũ Hân lại.

Ngụy Vũ Hân sững sờ, theo bản năng dừng bước. Mà đám người thái tử đi ở phía trước, cũng đi chậm lại, vểnh lỗ tai, muốn nghe Lam Vũ Hạo nói gì. Có người đang suy đoán, chẳng lẽ Lam Vũ Hạo muốn trả thù chuyện mới vừa rồi Ngụy Vũ Hân hãm hại hắn?

Nhưng nào ngờ được chuyện cũng không phải như bọn họ suy nghĩ, cũng không như Ngụy Vũ Hân suy nghĩ.

"Sau lần rèn luyện này trở về, ta sẽ để gia gia của ta hủy bỏ hôn sự với ngươi." Giọng điệu Lam Vũ Hạo thật bình tĩnh, không mang theo cảm xúc.

Ngụy Vũ Hân không thể tin nhìn mặt bình tĩnh của Lam Vũ Hạo, trong lòng đã là một mảnh sôi trào. Tên phế vật này, lại muốn từ hôn? Tại sao có thể như vậy? Muốn từ hôn, cũng phải là mình thối lui trước tiên! Là mình ghét bỏ tên phế vật này, làm sao sẽ biến thành như bây giờ.

"Hi vọng ngươi được như nguyện gả vào Hoàng thất, viên mãn mộng đẹp Phú Quý của ngươi." Lam Vũ Hạo lạnh lùng nói xong câu này, trực tiếp lướt qua Ngụy Vũ Hân hoàn toàn sững sốt, bước nhanh đi về phía trước. Đi vài bước, chợt cười nhạo một tiếng: "Tiểu gia lại rất chán ghét nữ nhân như ngươi vậy. Mới sẽ không cưới ngươi đâu." Tiếng của Lam Vũ Hạo không lớn, nhưng lại có thể để cho tất cả mọi người ở tại chỗ đều nghe được rõ ràng, tự nhiên bao gồm cả thái tử.

Gia Cát Minh Nguyệt theo sát ở phía sau, nhìn bóng lưng Lam Vũ Hạo, khóe miệng của nàng thoáng hiện lên một đường cong quỷ dị. Tiểu tử này, có tiến bộ, vẫn đang dần tiến bộ lớn hơn. Nhanh như vậy đã báo thù. Mới vừa rồi lời nói kia của hắn, là hoàn toàn cắt đứt mộng tưởng của Ngụy Vũ Hân muốn gả vào hoàng thất rồi.



Thái tử xem thường Lam Vũ Hạo mọi người đều biết, hiện tại nữ nhân Lam Vũ Hạo không nhìn trúng, thái tử còn có thể cần sao? Đó là tuyệt đối không thể nào. Đám người thái tử nghĩ tới tầng này, đương nhiên Ngụy Vũ Hân cũng nghĩ ra. Sắc mặt của nàng ta trắng bệch, không có một tia huyết sắc, cả người đứng yên tại chỗ, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Lam Vũ Hạo đã đi xa. Chuyện này, tại sao lại biến thành như vậy?

Lam Vũ Hạo hưng trí bừng bừng đi ở phía trước, chỉ còn kém nhún nhảy mà thôi. Tâm tình của hắn vào giờ khắc này thật sự là rất tốt, ha ha.

Lại bình an vô sự qua một ngày, lại tới ban đêm. Đêm nay, Lam Vũ Hạo ngủ rất say sưa.

Bình minh ngày hôm sau, một đội người tiếp tục đi tới chỗ sâu ở trong rừng rậm Mộ Dã, có lẽ là bởi vì ngày đó Gia Cát Minh Nguyệt vừa ra tay làm kinh sợ thái tử, hoặc có lẽ là bởi vì trong lòng hắn có mưu đồ khác, cho nên hôm nay ngược lại thái tử không có tiếp tục làm khó Lam Vũ Hạo.

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Lam Vũ Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở chỗ cách đám người thái tử xa hơn một chút một chút. Ngồi ở một chỗ bên vách núi, dưới vách núi gió mát thổi tới làm cho người ta sảng khoái tinh thần.

Chỉ là Lam Vũ Hạo nhìn phía trước vẻ mặt cũng rất thâm trầm.

"Tiểu thiếu gia Uy Ninh vương phủ, thật làm cho người ta hâm mộ, làm cho người ta ghen tỵ, nhưng ta thà tình nguyện sinh ở trong nhà người bình thường, bình an ở chung một chỗ với phụ mẫu." Trên mặt Lam Vũ Hạo, lộ ra vẻ mặt ước mơ.

Nhìn gương mặt ngây thơ chưa hết vẻ trẻ con của hắn, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên có một chút ê ẩm. Từ nhỏ bị lưu đày ở thành nhỏ xa xôi, mặc dù điểm xuất phát là vì tốt cho mình, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cũng chưa từng cảm nhận qua ấm áp của gia tộc, càng không có được phụ mẫu che chở, cho nên nàng càng có thể hiểu được tâm tình bây giờ của Lam Vũ Hạo hơn người khác.

Lam gia có thể cho hắn địa vị, tài phú, cho hắn tư cách khoe khoang thậm chí là phách lối, nhưng không có chỉ dẫn chính xác cho hắn. Phương thức Lam lão gia tử cưng chiều, Lam Vũ Phàm trông mong đệ đệ thành rồng trong loài người khó tránh khỏi đơn giản mà thô bạo. Cho nên đã tạo cho hắn tính tình như bây giờ.

"Xuất thân ở dạng gia tộc thế này, có lẽ là may mắn, có lẽ là bất hạnh, nhưng mà ta lại muốn nói cho ngươi, không có ai có thể lựa chọn xuất thân của chính mình. Mỗi người đều sẽ gặp phải không may mắn dạng này dạng kia, nhưng mà, cái này cũng không thể trở thành cái cớ của thất bại. Đường, đều là tự mình đi, là trở thành phế vật hay là trở thành cường giả, là làm cho người ta chán ghét hay để cho người kính ngưỡng, đều là mình quyết định." Mặc dù trong lòng có đồng tình đối với Lam Vũ Hạo, nhưng ngoài miệng Gia Cát Minh cũng không có nửa điểm lưu tình. Đối đãi với thiếu gia ăn chơi nhiều năm gốc rễ kém cũng đã kém đến tận xương này, thì phải dùng búa tạ gõ mới được.

"Trở thành phế vật hay là thiên tài, đều là mình quyết định. . . . . ." Lam Vũ Hạo nhìn thiên địa rộng lớn ở dưới vách núi, lẩm bẩm lại lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt.

"Ta muốn làm cường giả, ta muốn làm Tuyệt Thế Cường Giả vạn người kính ngưỡng!" Đột nhiên Lam Vũ Hạo đứng dậy, rống to.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, mặc kệ nói thế nào, tiểu thiếu gia ăn chơi rốt cuộc coi như là có một chút giác ngộ, độc tố trong cơ thể của hắn cũng thanh trừ gần như không còn, đúng lúc để cho hắn tăng lên chút thực lực rồi. Nếu không chờ hắn ngưng tụ ra Tinh Huyễn ngọc bội thì phải đợi đến chờ đến lúc nào? Chỉ là vừa nghĩ tới tăng thực lực lên, Gia Cát Minh Nguyệt lại có chút đau đầu, cho tới bây giờ nàng cũng không cho rằng là mình là một lão sư tốt, thật đúng là không biết nên bắt đầu từ đâu. Khiến cho Lam Vũ Hạo rèn luyện thân thể, nàng còn có thể đánh, nhưng mà dạy Lam Vũ Hạo triệu hoán hoặc là kình khí, nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu. (lão sư = sư phụ = sư phó = thầy giáo cô giáo)

"Ta, Lam Vũ Hạo, quyết định, từ nay về sau ta muốn làm Tuyệt Thế Cao Thủ đứng đầu Thừa Trạch Đại lục. Ta về sau nhất định phải đi ngang, khí phách đi ngang!" Lam Vũ Hạo hướng về phía cuồng phong nói ẩu nói tả, đắm chìm trong cực độ YY tự đắc.

Gia Cát Minh Nguyệt tức xạm mặt lại, gia hỏa này học mấy lời nói từ mình, ngược lại học mười phần mười rồi. . . . . .

Gia Cát Minh Nguyệt có chút lo lắng, mình có thể không cẩn thận bồi dưỡng ra một tuyệt thế Ma vương ra hay không?

Thình lình, giữa sơn cốc, chậm rãi dâng lên một luồng khí tức kỳ lạ, ấm áp và tinh khiết, bất tri bất giác hòa tan vào vạn vật bốn phía, gió mạnh liên tiếp phả vào mặt. Vào giờ khắc này lại nhiều hơn một chút cảm giác ôn hòa, mặc dù thổi vào trên mặt vẫn vù vù làm đau như cũ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy trong đầu óc là một mảnh thư thái.

Luồng hơi thở này là nhu hòa tự nhiên như thế, nếu như không phải thực lực của bản thân Gia Cát Minh Nguyệt cộng thêm Khai Thần Thuật thì có lẽ cũng khó mà cảm thấy sự khác thường.

Vào giờ khắc này, cả rừng rậm Mộ Dã hình như cũng bao phủ lên một tầng ánh sáng chứa sự kỳ diệu, trở nên thanh khiết sạch sẽ thoải mái như mưa móc vào sáng sớm, rừng rậm vốn là xuân ý dào dạt lại trở nên càng thêm sinh cơ bừng bừng, hình như tràn đầy sinh mệnh lực vô cùng vô tận.

Gia Cát Minh Nguyệt vận chuyển Khai Thần Thuật, ý thức dò xét đi tới bốn phía, từ phía một nơi nào đó dưới sơn cốc, hơi thở nhu hòa thuần tịnh đang không ngừng xông ra, hình như chỗ đó chính là ngọn nguồn.

Lam Vũ Hạo đã ngưng rống to, tỉnh táo lại từ trong thôi miên say mê, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái chưa bao giờ có.

"Ngươi ở đây đợi, đừng lộn xộn." Gia Cát Minh Nguyệt nói với Lam Vũ Hạo.

"Ngươi đi đâu vậy?" Lam Vũ Hạo hỏi.

"Làm chút chuyện, ngươi đàng hoàng tử tế đợi ở đây đừng có chạy lung tung." Gia Cát Minh Nguyệt nói. Luồng hơi thở kia lại thần kỳ như thế, ai biết có thể nguy hiểm gì hay không. Nàng vì lo nghĩ an toàn cho Lam Vũ Hạo, nên để cho hắn đợi ở tại chỗ thì tốt hơn chút, dù sao nương vào Tinh Văn ngọc bội, giữa nàng và Lam Vũ Hạo có liên lạc tinh thần, coi như hắn có phiền toái gì đi nữa thì kịp thời chạy gấp trở về là được.

"Không được, vậy vạn nhất gặp nguy hiểm thì ngươi ngay cả người trợ giúp cũng không có, sao được? Vẫn nên cùng đi thôi." Lam gia thiếu gia từ trong thôi miên còn chưa có tỉnh lại, chỉ là khi trong nội tâm mênh mông lòng tự tin cuồn cuộn bành trướng mà nghe được lời Gia Cát Minh Nguyệt nói thì lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy cũng được, đợi lát nữa cũng đừng kêu loạn!" Gia Cát Minh Nguyệt có chút buồn cười, người này thật đúng là coi mình thành cao thủ tuyệt đỉnh rồi, vẫn là tranh thủ thời gian để cho hắn tỉnh táo một chút đi. Nàng nắm cổ áo của Lam Vũ Hạo, tung người nhảy một cái, bước ra một bước đến vách đá.

"Kêu? Vì sao ta phải kêu?" Lam Vũ Hạo mới vừa mê mang hỏi một câu, đột nhiên cảm giác được thân thể đang rơi, gió lạnh gào thét vụt qua bên tai, trước mắt ngọn núi đồ sộ mây mù vây quanh bay hướng lên trên thật nhanh.

"A. . . . . ." Tuyệt Thế Cao Thủ Lam Vũ Hạo đồng học phát ra một tiếng kêu thảm thiết tim và mật đều run rẩy.

Trên người đột nhiên chợt nhẹ, thiếu chút nữa Lam Vũ Hạo bị sợ đến vỡ cả linh hồn đã ngừng tiếng kêu thảm thiết, nhìn thấy một đôi cánh gần như trong suốt sau lưng Gia Cát Minh Nguyệt đang vỗ nhẹ nhàng, mang theo mình tự do bay lượn, chậm rãi rơi xuống dưới.

"Vì sao ngươi không sớm nhắc nhở một câu, thiếu chút nữa là đã ta hù chết mất." Lam Vũ Hạo vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Ta vốn là để cho ngươi đàng hoàng đợi ở phía trên, là ngươi nhất định đi theo, ta vốn cho là Tuyệt Thế Cao Thủ sẽ không sợ chứ, nào biết sẽ bị dọa thành ra như vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.

"Hắc hắc." Lam Vũ Hạo ngượng ngùng cười cười, tự mình cũng cảm thấy rất mất mặt.

"Hư, đừng nói chuyện." Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói ra. Ở phía dưới sơn cốc, nàng cảm thấy dao động tinh thần lực riêng biệt của hai con ma thú.

Gia Cát Minh Nguyệt che giấu hơi thở của mình và Lam Vũ Hạo, nhẹ nhàng rơi vào sơn cốc, nhìn lại phía trước, chỉ thấy hai con ma thú đang vừa lau mồ hôi vừa trò chuyện. Nhìn thấy hai con ma thú này, Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ hạo làm cùng một cái động tác: dụi mắt.

"Bá Thiên ca, chúng ta nghỉ một lát đi, thật sự đi không nổi." Một con gấu thú toàn thân lông mao vừa vung bàn tay y hệt như quạt hương bồ mà quạt gió, vừa thở hổn hển nói. Con gấu này có hình thể thú cũng không phải là cao lớn, xem ra còn thấp hơn Lam Vũ Hạo không ít, nhưng mà bộ dáng lông xù mũm mĩm, ngược lại dáng điệu thơ ngây mười phần.

"Kiên trì một chút, bảo vật lập tức sẽ xuất thế, ngộ nhỡ đi trễ để cho người khác đoạt trước, thì chúng ta đi uổng chuyến này rồi." Cái con nói chuyện này, nếu như Gia Cát Minh Nguyệt Lam Vũ Hạo không có nhận sai mà nói thì hẳn là một con rùa đen, chỉ là con rùa đen lớn như vậy thì hai người cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được. Gia hỏa này cõng cái mai mùa tương đương như cái bàn cơm nhỏ, hai cái chân đứng thẳng trên mặt đất, cổ dài duỗi thẳng, vung móng vuốt không biết nên gọi là tay hay chân trước, cũng liều mạng quạt.



"Đệ thật sự đi không nổi, đệ muốn nghỉ một lát." Gấu thú cong mông ngồi dưới đất, tỏ vẻ vô lại.

"Được rồi được rồi, vậy thì nghỉ một lát, chẳng qua ta nhưng nói cho đệ, ngộ nhỡ bị người khác đoạt trước, đến lúc đó cũng đừng trách ta không đề nhắc nhở đệ." Rùa đen nói.

"Yên tâm đi Bá Thiên ca, trừ ca ra, còn có ai có thể tìm tới chỗ kia?" Gấu thú nịnh hót nói.

"Nói cũng đúng." Rùa đen được tâng bốc nên tâm tình vô cùng sảng khoái, đưa chân nhỏ bé ra: "Tới, đấm bóp cho gia, khiêng cái mai đần này chạy nửa ngày, mệt chết đi được."

"Được." Gấu ngựa nịnh hót nhào tới trước mặt rùa đen, chổng mông lên cầm chân của rùa đen.

Nhìn thấy một màn này, Lam Vũ Hạo vẫn bị lôi đánh run lên một cái, rồi sau đó thiếu chút nữa thì bật cười ra tiếng. Gấu ngựa bóp chân cho rùa đen, cảnh tượng này như thế nào cũng không phải là đều có thể thấy bất cứ lúc nào.

Nhưng trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt cực kỳ nghi ngờ: nhìn hình thể con gấu ngựa, hẳn là sở hữu hết tất cả ngu dốt nhất trong loài gấu Cẩu Hùng, mà vóc dáng con rùa đen kia mặc dù có lớn một chút, nhưng mà bộ dáng dung mạo là rùa cỏ, nên không thông minh tới đâu, nhưng bọn nó lại có thể mở miệng nói tiếng người. Phải biết chỉ có vương giả trong loài thú giống như Phong Báo hoa văn hình mây, hoặc là ma sủng cao cấp giống như Dạ Mị có trí khôn cực cao mới có thể miệng nói tiếng người. Mà hai con này coi như đặt ở trong nhóm loại ma thú thuộc về trí lực rất thấp, làm sao cũng có thể nói chuyện đây?

"Nghỉ khỏe chưa, nghỉ khỏe rồi thì chúng ta lên đường nhanh lên một chút, ta nghe cha ta nói, bảo vật này chính là một vạn năm mới xuất hiện một lần, hơn nữa sẽ biến mất rất nhanh, nếu đi quá muộn thì chúng ta cũng không có biện pháp tiến hóa biến thành hình người rồi." Rùa đen vội vàng nói.

"Gấp cái gì, đệ còn chưa có nghỉ ngơi tốt đâu? Dù sao trừ ca ra cũng không có ai có thể tìm được chỗ kia, lại nói nào có biến mất nhanh như vậy?" Cẩu Hùng miễn cưỡng ngã trên mặt đất không chịu động thân.

"Gặp phải hàng lười biếng như ngươi, thật là gấp chết người, không đúng không đúng, gấp chết con rùa rồi." Rùa đen bất mãn lẩm bẩm một câu.

Gia Cát Minh Nguyệt vận chuyển Khai Thần Thuật đi dò xét, khí tức kỳ lạ mới vừa rồi lại đột nhiên trở nên mờ mịt, giống như không ngừng biến ảo vị trí ở trong sơn cốc này. Thì ra là con Cẩu Hùng lười kia nói thật đúng là không tệ, trừ con rùa này, nếu muốn biết bảo vật từ trong miệng bọn nó nói xác thực không dễ dàng. Mặc dù nói không biết bảo vật này rốt cuộc là cái gì, nhưng Gia Cát Minh lại tràn ngập tò mò, lại còn có thể để cho ma thú tiến hóa biến thành hình người, ít nhất ở Thương Lan đại lục, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có bảo vật hình dạng này.

"Này, hai người các ngươi nói bảo vật là cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Lam Vũ Hạo đi tới chỗ hai con ma thú, trực tiếp hỏi.

"Ngươi nói cái bảo vật ấy hả, đây chính là lớn nhất rừng rậm Mộ Dã bọn ta. . . . . ." Cẩu Hùng cũng không thấy rõ ràng là ai đã đắc ý hả hê nói.

"Lão Nhị. . . . . ." Con rùa đen bên cạnh nhìn dáng dấp thì thông minh hơn nó một chút, một con rùa nhảy thẳng bật lên, hung ác trợn mắt nhìn Cẩu Hùng một cái, sau đó cảnh giác nhìn hai người Gia Cát Minh Nguyệt.

"A, đúng rồi, đây chính là bí mật của bọn ta, không thể nói cho ngươi." Cẩu Hùng gãi gãi đầu nói, dáng điệu thơ ngây kia hai người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy quả thật muốn bật cười.

"Lại còn bí mật, không phải là bảo vật có thể cho các ngươi biến thành hình người ư, làm như ta không biết vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt không chút quan tâm nói.

"Làm sao ngươi biết?" Cẩu Hùng trợn tròn mắt, vô cùng ngây thơ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

"Ngu xuẩn, nhất định là nàng nghe lén chúng ta nói chuyện." Rùa đen mắng.

"Tại sao ngươi phải nghe lén bọn ta nói chuyện?" Ánh mắt Cẩu Hùng rất ngây thơ, rất tức giận, rất là bi thương.

"Hai người các ngươi, dẫn chúng ta đi xem bảo vật gì kia một chút." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh mắt rất ngây thơ rất bi thương của nó, cảm giác lại có chút không đành lòng, đứa bé thật ngây thơ, cứ như vậy mà tổn thương rồi.

"Không được!" Cẩu Hùng và rùa đen miệng đồng thanh nói.

"Lặp lại lần nữa, được hay không được?" Gia Cát Minh Nguyệt giơ quả đấm lên, trên người thả áp lực vô hình ra, bao phủ tới phía ma thú đối diện.

"Không được!" Mặc dù bị áp lực bao phủ, chỉ là ma thú chính là ma thú, trong xương dã tính mười phần, hai con ma thú miệng đồng thanh nói lần nữa.

"Nhìn dáng dấp các ngươi là muốn bị đòn?" Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, trên người khí thế càng đậm.

"Bá Thiên ca, đệ có chút sợ." Cẩu Hùng lặng lẽ nói với rùa đen.

"Sợ cọng lông, đây là rừng rậm Mộ Dã, là địa bàn của chúng ta, đừng sợ, có ta đây!" Rùa đen vừa nói, vừa kéo dài khoảng cách, hai chân mang cái mai rùa đen đứng thẳng, hai cái móng trước múa đến uy vũ mạnh mẽ, lại còn có chút có khuôn có dạng.

Cẩu Hùng ở bên cạnh thấy tư thế này thì tinh thần đại chấn, vỗ ngực kêu gào mấy tiếng, bày ra tư thế liều mạng.

"Lão Nhị, lên!" Rùa đen thể hiện xong toàn bộ động tác võ thuật thì hét lớn một tiếng.

"Dạ!" Cẩu Hùng đầu óc nóng lên, vọt lên như vật hy sinh. Lam Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm, ai nói rùa đen đần, con rùa đen trước mắt này, quả thật còn tinh ranh hơn con khỉ tinh, mới vừa nói hiên ngang lẫm liệt, đợi đến khi động thủ thì không liên quan tới nó.

Mặc dù con Cẩu Hùng không lớn, chỉ là nói thế nào thì cũng là ma thú, hơi sức cũng không nhỏ, bàn tay máu loạn một hồi quả thật là có mấy phần tư vị đập đá vỡ vụn, chỉ là đáng tiếc, nó gặp là Gia Cát Minh Nguyệt.

"Ầm!" Chân của Gia Cát Minh Nguyệt rơi ở trên ngực lông lá của Cẩu Hùng, dưới lực lượng khổng lồ, Cẩu Hùng thân thể giống như cối xay mà lăn ra ngoài, một hồi lâu không có bò dậy.

"Bá Thiên ca, nàng đánh đệ!" Rốt cuộc Cẩu Hùng bò dậy gương mặt uất ức.

"Ngươi thì sao? Có muốn thử một chút hay không?" Gia Cát Minh Nguyệt hướng về phía con rùa đen còn đang ngẩn người kia ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

"Không cần nha. . . . . ." Rùa đen ngẩn người, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê thảm còn hơn lão nương chết đi, thân thể lủi một cái, ôm chân Gia Cát Minh Nguyệt gào khóc một hồi: "Đừng có giết ta, đừng có giết ta, ta trên có mẹ già mười tám tuổi, dưới có lão bà tám mươi tuổi, còn có hai đứa bé chưa có dứt sữa, van cầu ngươi, đừng có giết ta. . . . . ."

Lam Vũ Hạo kinh sợ thật sâu, hắn không thể tin nhìn con rùa bự đang gào khóc: "Ngươi...ngươi mẹ già mười tám tuổi, lão bà ngươi, tám mươi tuổi. . . . . ."

"Xóa, xóa lời, ngược lại, là ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có lão bà mười tám tuổi. . . . . ." Rùa đen rầm rầm rào rào nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook