Chương 1304: Âm mưu nổi lên (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
09/04/2015
Hình như không phải Liệt Ai
Nhân, A Đặc Thác nghe trộm điều gì mà chỉ vì không đồng ý nhập bọn, có
lẽ hai người chống cự nên bị giết.
Nam nhân trung niên không nói nhiều, thuận miệng khích lệ:
- Thôi, có sự cố lần này về sau ngươi hãy cẩn thận nhiều hơn.
Nam nhân trung niên đổi đề tài:
- Đã sắp xếp vụ việc sao rồi?
- Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ hoàn thành số lượng đại nhân yêu cầu.
Nam nhân trung niên gật đầu, nói:
- Ừm! Rất tốt, bây giờ bắt đầu hành động đi, bởi vì tản ra rời rạc nên tự ngươi nắm chắc thời gian đi.
Nam nhân trung niên nói sang chuyện khác:
- Ta muốn ngươi chú ý người kia sao rồi, đã đến gần thành lũy lữ giả chưa?
Người đó do dự nói:
- Cái này . . . Xin lỗi, đại nhân, chúng ta không phát hiện hành tung của bọn họ. Theo lý thuyết bọn họ chỉ có hai người, không đến thành lũy lữ giả được.
Người đến sau vẫn giữ sự kiêu ngạo của mình.
Hai người . . .
Vu Nhai, Vong Linh huynh liếc nhau, nín thở tiếp tục nghe lén.
- Hừ! Bây giờ ngươi đã biết ngươi không phải là thiên tài đi? Ngươi làm sao hiểu được thiên tài thật sự?
Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng:
- Đại nhân phía trên nói bọn họ chắc chắn có thực lực đi tới thành lũy lữ giả thì nhất định có thể. Tiếc rằng không biết họ dùng cách gì khiến cao tầng công hội lữ giả không chú ý hành động của hắn, nếu không thì cần gì các ngươi?
- Vâng vâng, ta nhất định sẽ kêu người chú ý chặt chẽ, sẽ không để người nào không biết tình huống biết được tin tức gì.
- Nhớ kỹ, đại nhân bên trên muốn giết người này còn nhiều hơn chuyện muố n36e làm, càng nghiêm khắc hơn. Ngươi có thể không hoàn thành số lượng nhưng kẻ đó phải chết, đại nhân đã ra lệnh tất sát.
Nam nhân trung niên trầm giọng nói:
- Tức là tin tức người này quan trọng hơn chuyện ta muốn các ngươi đi làm, đã hiểu chưa?
- Biết rồi.
Nam nhân trung niên âm trầm nói:
- Ừm! Đi đi, hãy làm tốt công việc, ngươi sẽ trở thành thiên tài đệ nhất dưới hạch tâm hội viên. Tuy người không phải thiên phú chi nguyên rất khó có nó nhưng ta hứa hẹn để lại mấy khối cho ngươi. Là vài khối!
Thanh niên phấn chấn tinh thần, kích động vâng dạ, xoay người đi mất.
Rừng rậm trở về yên tĩnh, qua một lúc vẫn không nghe tiếng bước chân. Giọng nam nhân trung niên lại vang lên, thanh âm nóng nảy, là đoạn đối đáp, chắc gã đang thông tin với ai đó bằng cách đặc biệt.
- Đúng vậy! Vẫn chưa có tin tức của hắn, nhưng đừng lo, hễ hắn đến trục tuyến vòng giữa này là sẽ không lọt khỏi tai mắt của ta!
- Vâng, nhất định sẽ giết hắn, ta tự mình ra tay, tuyệt đối không lơ là.
- Ta hiểu rồi, sẽ không để hắn vô tình vào thành lũy lữ giả. Ta sẽ luôn luôn chú ý mấy thành lũy lữ giả, không cho ngọc bài lữ hành của hắn có thể thăng cấp bình thường. Cố gắng giết hắn trước khi bước vào thành lũy lữ giả. Hắn không tiếp xúc với bất cứ ai nên chắc chắn không biết đằn trước có tầng tầng sát khí, chúng ta là cố ý vô tình.
- Ừm! Thật ra hắn không được cao tầng công hội lữ giả chú ý là điềm tốt, ít ra ta có thể tùy thời hành động.
- Đúng vậy! Ta đã tuyên bố đủ loại tin tức thần chi nguyên, thiên phú chi nguyên đi khắp nơi. Những thiên tài toàn là loại tâm cao khí ngạo hoặc không muốn thua ai. Mười đại đoàn đội đã xuất phát tìm kiếm, ta động tay chân đa số ngọc bài lữ hành rồi, sẽ không có cá lọt lưới.
Nam nhân trung niên không ngừng trả lời với đại nhân của mình, nói đến đây gã mới ngừng. Vu Nhai nghe tiếng bước chân rời đi, loáng thoáng nghe tiếng cười đắc ý quái dị của nam nhân trung niên.
Qua năm phút sau, Vu Nhai, Vong Linh huynh bước ra khỏi phía sau tảng đá to.
Biểu tình hai người không còn nhẹ nhàng. Nam nhân trung niên và thiên tài gì đó đối thoại, còn có đoạn trò chuyện cách đặc biệt cuối cùng kia như nói cho Vu Nhai, Vong Linh huynh biết thế giới lữ giả đang uấn nhưỡng âm mưu, còn là loại không nhỏ.
Âm mưu thì âm mưu, Vu Nhai không quan tâm, chỉ cần không nhằm vào hắn là được.
Nhưng người cuối cùng nam nhân trung niên muốn đối phó trăm phần trăm chính là Vu Nhai. Hai người, buộc cao tầng công hội lữ giả không tập trung chú ý vào mình, trừ Vu Nhai và Vong Linh pháp sư ra còn có ai?
Cố ý vô tình, Vu Nhai toát mồ hôi lạnh, trời biết nếu hắn vào thành lũy lữ giả sẽ có kết quả gì.
Vu Nhai không nhớ đã đắc tội với ai trong công hội lữ giả đến nỗi dùng lực lượng lớn như vậy để giết hắn. Trong đầu Vu Nhai lướt qua các khuôn nặmt Băng bà bà, Bạch Trọc, đều đáng ngờ nhưng động cơ không lớn.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, trầm giọng nói:
- Không, có lẽ Bạch Trọc có động cơ, vì mượn kiếm huynh uy hiếp hắn rất lớn.
Tại sao Bạch Trọc luôn mỉa mai mượn kiếm huynh? Rõ ràng vì Bạch Trọc để bụng mượn kiếm huynh, nếu gã đắc thế rất có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến Bạch Trọc. Vu Nhai là người mượn kiếm huynh chọn, lúc trước hắn biểu hiện rất khá, không chừng có thể giúp mượn kiếm huynh lấy lại thứ gì đó. Nếu Vu Nhai chết chẳng phải là mượn kiếm huynh sẽ thất bại trong gang tấc?
Vu Nhai cũng vậy, nghe ý gã thì muốn đối phó luôn mười đoàn đội, trong đó có Bắc Đẩu đoàn. Bắc Đẩu đoàn thuộc phe người dẫn đường mượn kiếm huynh, cũng nằm trong đối tượng Bạch Trọc muốn xử lý.
Vu Nhai tạm thời đặt giả thiết hung thủ là Bạch Trọc, hắn bắt đầu suy đoán.
Tiếc rằng lượng tin tức quá ít, không thể suy đoán được bao nhiêu.
Mặc kệ thế nào Vu Nhai phải đuổi kịp Bắc Đẩu đoàn, báo tin cho bọn họ biết rồi sẵn sàng chiến đấu. Nếu có thể thì Vu Nhai muốn quay về quảng trường ngay, nam nhân trung niên đó nói đã động tay chân ngọc bài lữ hành.
Lấy ra là có chứng cứ, tuy có lẽ nó không đem lại hiệu quả bao nhiêu.
Tiếc rằng dù Vu Nhai muốn quay về khu vực vòng trong ngay cũng không được, sợ là bọn họ đã hành động.
Vu Nhai phân tích tình hình rất tệ hại:
- Chết tiệt, không rõ ràng tin tức gì, thực lực của đối thủ rất kinh khủng lại chiếm cứ thiên thời địa lợi. Ta không thể vào thành lũy lữ giả ngay bây giờ để mạo hiểm, đối phương đã nói sẽ đích thân ra tay.
- Nếu chỉ là một thánh binh sư cao đoạn có lẽ ta sẽ có cách sống sót, nhưng trời biết bọn họ có bao nhiêu cao thủ.
- Cái tên thiên tài vừa rời đi và thiên tài được chọn ra và bị chuốc độc dược, lực lượng gì đó tương tự như sức mạnh hắc chú. Dù bắt được họ e rằng không hỏi ra cái gì, có hỏi ra cũng sẽ đánh rắn động cỏ.
Đầu óc Vu Nhai xoay chuyển nhanh, bây giờ hắn sốt ruột muốn biết đối phương có âm mưu gì, muốn đối phó ai.
Trừ giám thị thiên tài rời đi ra không còn cách nào khác, nhưng Vu Nhai thiếu tay sai. Xem ý của nam nhân trung niên thì thiên tài kia chỉ là một tiểu nhân vật, có lẽ quan trọng nhưng không rõ ràng tình hình nội bộ nhất.
Vu Nhai sợ bên này hắn giám thị, bên kia bọn họ xuống tay với Bắc Đẩu đoàn. Phải làm sao đây?
Nam nhân trung niên không nói nhiều, thuận miệng khích lệ:
- Thôi, có sự cố lần này về sau ngươi hãy cẩn thận nhiều hơn.
Nam nhân trung niên đổi đề tài:
- Đã sắp xếp vụ việc sao rồi?
- Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ hoàn thành số lượng đại nhân yêu cầu.
Nam nhân trung niên gật đầu, nói:
- Ừm! Rất tốt, bây giờ bắt đầu hành động đi, bởi vì tản ra rời rạc nên tự ngươi nắm chắc thời gian đi.
Nam nhân trung niên nói sang chuyện khác:
- Ta muốn ngươi chú ý người kia sao rồi, đã đến gần thành lũy lữ giả chưa?
Người đó do dự nói:
- Cái này . . . Xin lỗi, đại nhân, chúng ta không phát hiện hành tung của bọn họ. Theo lý thuyết bọn họ chỉ có hai người, không đến thành lũy lữ giả được.
Người đến sau vẫn giữ sự kiêu ngạo của mình.
Hai người . . .
Vu Nhai, Vong Linh huynh liếc nhau, nín thở tiếp tục nghe lén.
- Hừ! Bây giờ ngươi đã biết ngươi không phải là thiên tài đi? Ngươi làm sao hiểu được thiên tài thật sự?
Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng:
- Đại nhân phía trên nói bọn họ chắc chắn có thực lực đi tới thành lũy lữ giả thì nhất định có thể. Tiếc rằng không biết họ dùng cách gì khiến cao tầng công hội lữ giả không chú ý hành động của hắn, nếu không thì cần gì các ngươi?
- Vâng vâng, ta nhất định sẽ kêu người chú ý chặt chẽ, sẽ không để người nào không biết tình huống biết được tin tức gì.
- Nhớ kỹ, đại nhân bên trên muốn giết người này còn nhiều hơn chuyện muố n36e làm, càng nghiêm khắc hơn. Ngươi có thể không hoàn thành số lượng nhưng kẻ đó phải chết, đại nhân đã ra lệnh tất sát.
Nam nhân trung niên trầm giọng nói:
- Tức là tin tức người này quan trọng hơn chuyện ta muốn các ngươi đi làm, đã hiểu chưa?
- Biết rồi.
Nam nhân trung niên âm trầm nói:
- Ừm! Đi đi, hãy làm tốt công việc, ngươi sẽ trở thành thiên tài đệ nhất dưới hạch tâm hội viên. Tuy người không phải thiên phú chi nguyên rất khó có nó nhưng ta hứa hẹn để lại mấy khối cho ngươi. Là vài khối!
Thanh niên phấn chấn tinh thần, kích động vâng dạ, xoay người đi mất.
Rừng rậm trở về yên tĩnh, qua một lúc vẫn không nghe tiếng bước chân. Giọng nam nhân trung niên lại vang lên, thanh âm nóng nảy, là đoạn đối đáp, chắc gã đang thông tin với ai đó bằng cách đặc biệt.
- Đúng vậy! Vẫn chưa có tin tức của hắn, nhưng đừng lo, hễ hắn đến trục tuyến vòng giữa này là sẽ không lọt khỏi tai mắt của ta!
- Vâng, nhất định sẽ giết hắn, ta tự mình ra tay, tuyệt đối không lơ là.
- Ta hiểu rồi, sẽ không để hắn vô tình vào thành lũy lữ giả. Ta sẽ luôn luôn chú ý mấy thành lũy lữ giả, không cho ngọc bài lữ hành của hắn có thể thăng cấp bình thường. Cố gắng giết hắn trước khi bước vào thành lũy lữ giả. Hắn không tiếp xúc với bất cứ ai nên chắc chắn không biết đằn trước có tầng tầng sát khí, chúng ta là cố ý vô tình.
- Ừm! Thật ra hắn không được cao tầng công hội lữ giả chú ý là điềm tốt, ít ra ta có thể tùy thời hành động.
- Đúng vậy! Ta đã tuyên bố đủ loại tin tức thần chi nguyên, thiên phú chi nguyên đi khắp nơi. Những thiên tài toàn là loại tâm cao khí ngạo hoặc không muốn thua ai. Mười đại đoàn đội đã xuất phát tìm kiếm, ta động tay chân đa số ngọc bài lữ hành rồi, sẽ không có cá lọt lưới.
Nam nhân trung niên không ngừng trả lời với đại nhân của mình, nói đến đây gã mới ngừng. Vu Nhai nghe tiếng bước chân rời đi, loáng thoáng nghe tiếng cười đắc ý quái dị của nam nhân trung niên.
Qua năm phút sau, Vu Nhai, Vong Linh huynh bước ra khỏi phía sau tảng đá to.
Biểu tình hai người không còn nhẹ nhàng. Nam nhân trung niên và thiên tài gì đó đối thoại, còn có đoạn trò chuyện cách đặc biệt cuối cùng kia như nói cho Vu Nhai, Vong Linh huynh biết thế giới lữ giả đang uấn nhưỡng âm mưu, còn là loại không nhỏ.
Âm mưu thì âm mưu, Vu Nhai không quan tâm, chỉ cần không nhằm vào hắn là được.
Nhưng người cuối cùng nam nhân trung niên muốn đối phó trăm phần trăm chính là Vu Nhai. Hai người, buộc cao tầng công hội lữ giả không tập trung chú ý vào mình, trừ Vu Nhai và Vong Linh pháp sư ra còn có ai?
Cố ý vô tình, Vu Nhai toát mồ hôi lạnh, trời biết nếu hắn vào thành lũy lữ giả sẽ có kết quả gì.
Vu Nhai không nhớ đã đắc tội với ai trong công hội lữ giả đến nỗi dùng lực lượng lớn như vậy để giết hắn. Trong đầu Vu Nhai lướt qua các khuôn nặmt Băng bà bà, Bạch Trọc, đều đáng ngờ nhưng động cơ không lớn.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, trầm giọng nói:
- Không, có lẽ Bạch Trọc có động cơ, vì mượn kiếm huynh uy hiếp hắn rất lớn.
Tại sao Bạch Trọc luôn mỉa mai mượn kiếm huynh? Rõ ràng vì Bạch Trọc để bụng mượn kiếm huynh, nếu gã đắc thế rất có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến Bạch Trọc. Vu Nhai là người mượn kiếm huynh chọn, lúc trước hắn biểu hiện rất khá, không chừng có thể giúp mượn kiếm huynh lấy lại thứ gì đó. Nếu Vu Nhai chết chẳng phải là mượn kiếm huynh sẽ thất bại trong gang tấc?
Vu Nhai cũng vậy, nghe ý gã thì muốn đối phó luôn mười đoàn đội, trong đó có Bắc Đẩu đoàn. Bắc Đẩu đoàn thuộc phe người dẫn đường mượn kiếm huynh, cũng nằm trong đối tượng Bạch Trọc muốn xử lý.
Vu Nhai tạm thời đặt giả thiết hung thủ là Bạch Trọc, hắn bắt đầu suy đoán.
Tiếc rằng lượng tin tức quá ít, không thể suy đoán được bao nhiêu.
Mặc kệ thế nào Vu Nhai phải đuổi kịp Bắc Đẩu đoàn, báo tin cho bọn họ biết rồi sẵn sàng chiến đấu. Nếu có thể thì Vu Nhai muốn quay về quảng trường ngay, nam nhân trung niên đó nói đã động tay chân ngọc bài lữ hành.
Lấy ra là có chứng cứ, tuy có lẽ nó không đem lại hiệu quả bao nhiêu.
Tiếc rằng dù Vu Nhai muốn quay về khu vực vòng trong ngay cũng không được, sợ là bọn họ đã hành động.
Vu Nhai phân tích tình hình rất tệ hại:
- Chết tiệt, không rõ ràng tin tức gì, thực lực của đối thủ rất kinh khủng lại chiếm cứ thiên thời địa lợi. Ta không thể vào thành lũy lữ giả ngay bây giờ để mạo hiểm, đối phương đã nói sẽ đích thân ra tay.
- Nếu chỉ là một thánh binh sư cao đoạn có lẽ ta sẽ có cách sống sót, nhưng trời biết bọn họ có bao nhiêu cao thủ.
- Cái tên thiên tài vừa rời đi và thiên tài được chọn ra và bị chuốc độc dược, lực lượng gì đó tương tự như sức mạnh hắc chú. Dù bắt được họ e rằng không hỏi ra cái gì, có hỏi ra cũng sẽ đánh rắn động cỏ.
Đầu óc Vu Nhai xoay chuyển nhanh, bây giờ hắn sốt ruột muốn biết đối phương có âm mưu gì, muốn đối phó ai.
Trừ giám thị thiên tài rời đi ra không còn cách nào khác, nhưng Vu Nhai thiếu tay sai. Xem ý của nam nhân trung niên thì thiên tài kia chỉ là một tiểu nhân vật, có lẽ quan trọng nhưng không rõ ràng tình hình nội bộ nhất.
Vu Nhai sợ bên này hắn giám thị, bên kia bọn họ xuống tay với Bắc Đẩu đoàn. Phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.