Chương 450: Ba phương pháp
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Không biết có thể lừa dối thành công hay không.
- Đã như vậy, chờ nàng dưỡng thương cho tốt rồi trở lại!
Cổ Đế Long cười nhạt. Vu Nhai thầm kêu một tiếng không tốt, thân thể chấn động mạnh. Hoàn cảnh chung quanh bắt đầu biến đổi. Ngay trong lúc đó, Vu Nhai đột nhiên cảm giác mình bị thứ gì đó đập phải, toàn thân đều có cảm giác vỡ nát.
- Ta ngất. Ngươi...
Vu Nhai không nói tiếp, mà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Rồng đâu không thấy, thật ra vẫn nhìn thấy cái cây hắc ám. Nhưng hắn không còn ở chỗ trước đó nữa. Trong nháy mắt, không ngờ hắn đã đi ra ngoài. Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó. Một lát sau hắn mới nhìn xung quanh một chút.
Thôn Thiên Kiếm vẫn ở bên cạnh, duy trì khoảng cách giống như trước kia.
- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao chúng ta...
Thôn Thiên Kiếm khẽ phát ra một tiếng động, cắt ngang lời Vu Nhai nói, sau đó kiếm quang lóe lên trực tiếp nhập vào trong cơ thể hắn, chìm vào trong Huyền Binh Điển, cũng không để ý tới Vu Nhai.
Vu Nhai tức giận thiếu chút nữa hai mũi hóa thành mười mấy luồng khí phun ra.
Mẹ nó, rõ ràng có thể nói chuyện, chính là không để ý tới người ta.
- Ta nói này lão bà Thôn Thiên Kiếm, hóa ra cũng không phải nàng không nói chuyện được. Vậy... Đúng, thực lực ta quả thực không đủ, nhưng không nhất định nói ta không được đúng không? Nàng xem trước kia khi ở trong rừng kiếm huyễn trận không phải là phu quân nàng phá sao? Nàng xem, chúng ta không phải là đang chiến tranh lạnh, mà đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao? Chúng ta hẳn là phu thê liên thủ mới đúng!
Vu Nhai tức giận nhưng rất nhanh liền hòa hoãn, lại bắt đầu đùa giỡn. Mẹ nó, lúc này không đùa giỡn còn chờ tới lúc nào. Đúng lúc Thôn Thiên Kiếm đang chịu thua thiệt, đừng trách Vu Nhai bỏ đá xuống giếng. Ai kêu Thôn Thiên Kiếm khinh thường người ta chứ?
Vu Nhai không rời đi, cũng không quan tâm xung quanh là nơi nào, ngồi ở chỗ đó, vừa ăn vừa hồ ngôn loạn ngữ, nói lung tung cả lên. Hắn thật sự nói không biết mệt.
Các Binh Linh khác nghe thấy cũng bắt đầu bịt lỗ tai. Vu Nhai cũng đặc biệt phiền muộn. Hắn liều sống liều chết ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi tới, kết quả chỉ biết là bên trong che giấu một Cổ Đế Long Linh đáng sợ. Ngoài ra cái gì cũng không biết. Hắn có cảm giác giống như lên núi đao xuống chảo dầu, cuối cùng hóa ra liều mạng lâu như vậy chỉ vì một lọ nước tương.
- Chủ… chủ nhân, đừng nói nữa. Thôn Thiên Kiếm thật sự sẽ tức giận.
Phong Doanh hình như cảm ứng được điều gì, nhắc nhở.
- Tại sao phải tức giận. Nàng chắc phải cảm động mới đúng, Phong Doanh, nàng xem đi, có lão công nào lại tận tình khuyên bảo lão bà như thế không? Lão bà Thôn Thiên Kiếm, ta nói...
Oong...
Thôn Thiên Kiếm không thể nhịn được nữa giống như gió bão lao ra. Nếu không phải bị Huyền Binh Điển áp chế, nàng thật muốn giết chết tên khốn kiếp này.
- Hắc, nàng bây giờ còn cho rằng ta vô dụng sao? Ngay cả nàng cũng có thể bị ta làm kích động phẫn nộ. Ta đối mặt với Cổ Đế Long Linh thật sự một chút tác dụng cũng không?
Ngay thời điểm Thôn Thiên Kiếm muốn nổi giận, Vu Nhai đột nhiên nghiêm sắc mặt, thản nhiên nói. Gia hỏa vừa nãy còn là bộ dạng cà lơ phất phơ hiện tại không biết đã sớm biến đâu mất. Trong nháy mắt các Binh Linh liền hóa đá. Lúc trước chủ nhân nhất định là mệt nhọc quá độ.
Thôn Thiên Kiếm vốn còn muốn hù dọa Vu Nhai một chút, nhưng lại nghe hán nói như thế trong nháy mắt dừng lại.
- Ta nói, chúng ta thật sự có thể hợp tác thật tốt, lừa con quái rồng kia vào trong Huyền Binh Điển. Đến lúc đó, xem nó còn có thể xoay người hay không?
Vu Nhai mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên nói.
Thôn Thiên Kiếm vẫn không để ý đến hắn. Hình như nàng vẫn còn đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, nàng đột nhiên lại nhập vào trong cơ thể Vu Nhai, trở lại Huyền Binh Điển.
Vu Nhai chớp chớp mắt. Đây tính là gì vậy? Chẳng lẽ mình thật sự lãng phí nước miếng sao?
- Chủ nhân, Thôn Thiên Kiếm nói, phương pháp này không phải là không thể làm được. Nhưng thực lực của chủ nhân vẫn là vấn đề. Dù lừa như thế nào đi nữa, Cổ Đế Long Linh kia cũng không có khả năng tiến vào Huyền Binh Điển. Sợ rằng chỉ cần thấy được Huyền Binh Điển nó sẽ cảnh giác. Trừ khi nghĩ biện pháp áp chế nó. Nhưng bây giờ tất cả Binh Linh cộng lại cũng khó có thể áp chế nó. Ngược lại không phải nói nó mạnh hơn Thôn Thiên Kiếm, mà bởi vì linh thể của nó liên kết với toàn bộ đại trận. Nó có thể mượn lực lượng của đại trận.
Xem ra Thôn Thiên Kiếm vẫn không muốn nói chuyện với đại vô lại như Vu Nhai, nên phái tiểu bằng hữu Phong Doanh đi ra đưa tin.
- Hiện tại chỉ có ba phương pháp. Thứ nhất, chủ nhân có thể lừa nó xuất trận; Thứ hai, Thôn Thiên Kiếm khôi phục lại chút thực lực, nhưng hiện nay không có điều kiện. Bởi vì chịu sự hạn chế bởi thực lực của chủ nhân, nàng chỉ hấp thu huyền khí của chủ nhân, tốc độ khôi phục rất chậm, cũng không có thứ có thể bổ sung linh lực Binh Linh nghịch thiên bổ sung. Loại Thần Minh Quả này mặc dù có chút hiệu quả, nhưng chủ yếu là sử dụng để tinh lọc tạp chất trong quá trình chế tạo Binh Linh. Đối với Binh Linh yếu một chút hoặc bị trọng thương như ma liêm còn có hiệu quả. Nhưng đối với Binh Linh thánh binh đã ngoài bát giai, hiệu quả rất yếu; Thứ ba, chủ nhân vận dụng một phần nhỏ phù văn do Huyền Binh Điển nắm giữ, phát thủ ấn của Huyền Binh Điển đến lực lượng lớn nhất. Đến lúc đó Thôn Thiên Kiếm có thể liên kết với Thí Thần Ma Nhận tạm thời áp chế con Cổ Long kia. Chủ nhân sẽ nhân cơ hội đó mà ra tay. Nhưng cơ hội chỉ có vài giây. Có thể nắm được cơ hội hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa đối với chuyện vận dụng phù văn, hiện nay chủ nhân cũng không có cách nào nắm chắc.
Vu Nhai càng nghe lại càng cảm thấy phiền muộn. Thôn Thiên Kiếm tuy nói là tán thành tác dụng lừa dối của hắn, nhưng trong lời nói thế nào cũng lộ vẻ khinh bỉ. Sao nàng không nói thẳng ra, thực lực của ngươi quá cặn bã, mau chóng tu luyện đi?
Chẳng lẽ lại phải thật sự tu luyện tới Thiên Binh Sư mới trở lại sao?
Trong lòng Vu Nhai thật sự không cam lòng!
Tồn tại có thể cùng tranh đấu với Kiếm Linh của Thôn Thiên Kiếm, Vu Nhai còn chưa thấy qua. Thí Thần Ma Nhận cũng thường tranh đấu với Thôn Thiên Kiếm, Nhưng Thí Thần Ma Nhận là bản thể lại thêm cùng là Binh Linh, thậm chí không có nửa điểm tổn thương. Còn Cổ Đế Long Linh này, thân kiếm cũng bị mất.
Về phần linh thể, nghe ý tứ của Thôn Thiên Kiếm hình như cũng có tổn thương trong người. Hơn nữa thú nói tiếng người, sao có thể bỏ qua?
Nhưng đúng như ba điều kiện Thôn Thiên Kiếm vừa nói ra, bất kỳ một cái nào Vu Nhai cũng không có cách nào đạt được.
Nói tới điều kiện thứ nhất, lừa nó xuất trận, có thể sao?
Cho dù Vu Nhai cảm thấy năng lực lừa đảo của mình quả thật không tệ, nhưng không tự tin lớn như vậy. Gia hỏa này ở trong trận pháp này không biết đã mấy nghìn mấy vạn năm. Nếu như có thể dễ dàng bị lừa gạt xuất trận, nó đã sớm ra ngoài.
- Đã như vậy, chờ nàng dưỡng thương cho tốt rồi trở lại!
Cổ Đế Long cười nhạt. Vu Nhai thầm kêu một tiếng không tốt, thân thể chấn động mạnh. Hoàn cảnh chung quanh bắt đầu biến đổi. Ngay trong lúc đó, Vu Nhai đột nhiên cảm giác mình bị thứ gì đó đập phải, toàn thân đều có cảm giác vỡ nát.
- Ta ngất. Ngươi...
Vu Nhai không nói tiếp, mà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Rồng đâu không thấy, thật ra vẫn nhìn thấy cái cây hắc ám. Nhưng hắn không còn ở chỗ trước đó nữa. Trong nháy mắt, không ngờ hắn đã đi ra ngoài. Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó. Một lát sau hắn mới nhìn xung quanh một chút.
Thôn Thiên Kiếm vẫn ở bên cạnh, duy trì khoảng cách giống như trước kia.
- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao chúng ta...
Thôn Thiên Kiếm khẽ phát ra một tiếng động, cắt ngang lời Vu Nhai nói, sau đó kiếm quang lóe lên trực tiếp nhập vào trong cơ thể hắn, chìm vào trong Huyền Binh Điển, cũng không để ý tới Vu Nhai.
Vu Nhai tức giận thiếu chút nữa hai mũi hóa thành mười mấy luồng khí phun ra.
Mẹ nó, rõ ràng có thể nói chuyện, chính là không để ý tới người ta.
- Ta nói này lão bà Thôn Thiên Kiếm, hóa ra cũng không phải nàng không nói chuyện được. Vậy... Đúng, thực lực ta quả thực không đủ, nhưng không nhất định nói ta không được đúng không? Nàng xem trước kia khi ở trong rừng kiếm huyễn trận không phải là phu quân nàng phá sao? Nàng xem, chúng ta không phải là đang chiến tranh lạnh, mà đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao? Chúng ta hẳn là phu thê liên thủ mới đúng!
Vu Nhai tức giận nhưng rất nhanh liền hòa hoãn, lại bắt đầu đùa giỡn. Mẹ nó, lúc này không đùa giỡn còn chờ tới lúc nào. Đúng lúc Thôn Thiên Kiếm đang chịu thua thiệt, đừng trách Vu Nhai bỏ đá xuống giếng. Ai kêu Thôn Thiên Kiếm khinh thường người ta chứ?
Vu Nhai không rời đi, cũng không quan tâm xung quanh là nơi nào, ngồi ở chỗ đó, vừa ăn vừa hồ ngôn loạn ngữ, nói lung tung cả lên. Hắn thật sự nói không biết mệt.
Các Binh Linh khác nghe thấy cũng bắt đầu bịt lỗ tai. Vu Nhai cũng đặc biệt phiền muộn. Hắn liều sống liều chết ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi tới, kết quả chỉ biết là bên trong che giấu một Cổ Đế Long Linh đáng sợ. Ngoài ra cái gì cũng không biết. Hắn có cảm giác giống như lên núi đao xuống chảo dầu, cuối cùng hóa ra liều mạng lâu như vậy chỉ vì một lọ nước tương.
- Chủ… chủ nhân, đừng nói nữa. Thôn Thiên Kiếm thật sự sẽ tức giận.
Phong Doanh hình như cảm ứng được điều gì, nhắc nhở.
- Tại sao phải tức giận. Nàng chắc phải cảm động mới đúng, Phong Doanh, nàng xem đi, có lão công nào lại tận tình khuyên bảo lão bà như thế không? Lão bà Thôn Thiên Kiếm, ta nói...
Oong...
Thôn Thiên Kiếm không thể nhịn được nữa giống như gió bão lao ra. Nếu không phải bị Huyền Binh Điển áp chế, nàng thật muốn giết chết tên khốn kiếp này.
- Hắc, nàng bây giờ còn cho rằng ta vô dụng sao? Ngay cả nàng cũng có thể bị ta làm kích động phẫn nộ. Ta đối mặt với Cổ Đế Long Linh thật sự một chút tác dụng cũng không?
Ngay thời điểm Thôn Thiên Kiếm muốn nổi giận, Vu Nhai đột nhiên nghiêm sắc mặt, thản nhiên nói. Gia hỏa vừa nãy còn là bộ dạng cà lơ phất phơ hiện tại không biết đã sớm biến đâu mất. Trong nháy mắt các Binh Linh liền hóa đá. Lúc trước chủ nhân nhất định là mệt nhọc quá độ.
Thôn Thiên Kiếm vốn còn muốn hù dọa Vu Nhai một chút, nhưng lại nghe hán nói như thế trong nháy mắt dừng lại.
- Ta nói, chúng ta thật sự có thể hợp tác thật tốt, lừa con quái rồng kia vào trong Huyền Binh Điển. Đến lúc đó, xem nó còn có thể xoay người hay không?
Vu Nhai mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên nói.
Thôn Thiên Kiếm vẫn không để ý đến hắn. Hình như nàng vẫn còn đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, nàng đột nhiên lại nhập vào trong cơ thể Vu Nhai, trở lại Huyền Binh Điển.
Vu Nhai chớp chớp mắt. Đây tính là gì vậy? Chẳng lẽ mình thật sự lãng phí nước miếng sao?
- Chủ nhân, Thôn Thiên Kiếm nói, phương pháp này không phải là không thể làm được. Nhưng thực lực của chủ nhân vẫn là vấn đề. Dù lừa như thế nào đi nữa, Cổ Đế Long Linh kia cũng không có khả năng tiến vào Huyền Binh Điển. Sợ rằng chỉ cần thấy được Huyền Binh Điển nó sẽ cảnh giác. Trừ khi nghĩ biện pháp áp chế nó. Nhưng bây giờ tất cả Binh Linh cộng lại cũng khó có thể áp chế nó. Ngược lại không phải nói nó mạnh hơn Thôn Thiên Kiếm, mà bởi vì linh thể của nó liên kết với toàn bộ đại trận. Nó có thể mượn lực lượng của đại trận.
Xem ra Thôn Thiên Kiếm vẫn không muốn nói chuyện với đại vô lại như Vu Nhai, nên phái tiểu bằng hữu Phong Doanh đi ra đưa tin.
- Hiện tại chỉ có ba phương pháp. Thứ nhất, chủ nhân có thể lừa nó xuất trận; Thứ hai, Thôn Thiên Kiếm khôi phục lại chút thực lực, nhưng hiện nay không có điều kiện. Bởi vì chịu sự hạn chế bởi thực lực của chủ nhân, nàng chỉ hấp thu huyền khí của chủ nhân, tốc độ khôi phục rất chậm, cũng không có thứ có thể bổ sung linh lực Binh Linh nghịch thiên bổ sung. Loại Thần Minh Quả này mặc dù có chút hiệu quả, nhưng chủ yếu là sử dụng để tinh lọc tạp chất trong quá trình chế tạo Binh Linh. Đối với Binh Linh yếu một chút hoặc bị trọng thương như ma liêm còn có hiệu quả. Nhưng đối với Binh Linh thánh binh đã ngoài bát giai, hiệu quả rất yếu; Thứ ba, chủ nhân vận dụng một phần nhỏ phù văn do Huyền Binh Điển nắm giữ, phát thủ ấn của Huyền Binh Điển đến lực lượng lớn nhất. Đến lúc đó Thôn Thiên Kiếm có thể liên kết với Thí Thần Ma Nhận tạm thời áp chế con Cổ Long kia. Chủ nhân sẽ nhân cơ hội đó mà ra tay. Nhưng cơ hội chỉ có vài giây. Có thể nắm được cơ hội hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa đối với chuyện vận dụng phù văn, hiện nay chủ nhân cũng không có cách nào nắm chắc.
Vu Nhai càng nghe lại càng cảm thấy phiền muộn. Thôn Thiên Kiếm tuy nói là tán thành tác dụng lừa dối của hắn, nhưng trong lời nói thế nào cũng lộ vẻ khinh bỉ. Sao nàng không nói thẳng ra, thực lực của ngươi quá cặn bã, mau chóng tu luyện đi?
Chẳng lẽ lại phải thật sự tu luyện tới Thiên Binh Sư mới trở lại sao?
Trong lòng Vu Nhai thật sự không cam lòng!
Tồn tại có thể cùng tranh đấu với Kiếm Linh của Thôn Thiên Kiếm, Vu Nhai còn chưa thấy qua. Thí Thần Ma Nhận cũng thường tranh đấu với Thôn Thiên Kiếm, Nhưng Thí Thần Ma Nhận là bản thể lại thêm cùng là Binh Linh, thậm chí không có nửa điểm tổn thương. Còn Cổ Đế Long Linh này, thân kiếm cũng bị mất.
Về phần linh thể, nghe ý tứ của Thôn Thiên Kiếm hình như cũng có tổn thương trong người. Hơn nữa thú nói tiếng người, sao có thể bỏ qua?
Nhưng đúng như ba điều kiện Thôn Thiên Kiếm vừa nói ra, bất kỳ một cái nào Vu Nhai cũng không có cách nào đạt được.
Nói tới điều kiện thứ nhất, lừa nó xuất trận, có thể sao?
Cho dù Vu Nhai cảm thấy năng lực lừa đảo của mình quả thật không tệ, nhưng không tự tin lớn như vậy. Gia hỏa này ở trong trận pháp này không biết đã mấy nghìn mấy vạn năm. Nếu như có thể dễ dàng bị lừa gạt xuất trận, nó đã sớm ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.