Chương 1267: Bạch Ly (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
08/04/2015
Độc Cô Cửu Tà cười gian:
- Không chỉ là ta, Cửu Huyền cũng đến. Hì hì, lần này ngươi nhớ nắm chắc cơ hội.
Vu Nhai câm nín, tên này tật xấu không chừa, mỗi lần gặp mặt luôn nói về gái.
Thôn Thiên kiếm linh rất muốn nói: Hai ngươi chung một xuồng.
Độc Cô Cửu Tà đến khiến nhiều người chú ý, kim bào Độc Cô gia đi đâu cũng là tiêu điểm.
Không có nhiều người Độc Cô gia, mỗi lần không bao nhiêu người tham gia công hội lữ giả. Bởi vì bọn họ có nội tình đầy đủ không cần dựa vào công hội lữ giả, như Độc Cô gia chủ không tham gia công hội lữ giả nhưng gã rất mạnh.
Mỗi lần người Độc Cô gia tham gia sẽ không là vai phụ.
Mượn kiếm huynh nhắc nhở:
- Chúng ta đi trước đi, đứng đây bị người nhìn chằm chằm không hay. Thực lực của các ngươi rất mạnh nên không sao, còn chúng ta thì không, cứ tiếp tục sẽ chết người.
Mọi người chợt nhận ra bọn họ còn đứng bên mép truyền tống trận, cũng hiểu tại sao đa số người dẫn đường đứng ở vòng ngoài. Đám người vội vàng chạy đi, người đi chung với Vu Nhai, Dương Tiên Nặc được người dẫn đường của mình đón đi. Lão nhân đưa đám Vu Nhai đến thì không biết đã đi, chắc lão sẽ là nhân viên trong đợt hành động tiếp theo của công hội lữ giả.
Mấy người đi hướng một góc quảng trường.
Bỗng hai người khác từ đối diện đi tới. Quảng trường đông người nên có người lại gần là bình thường, thế nhưng Vu Nhai cảm giác được mượn kiếm huynh khẽ run.
Hai người đến gần, một người thấy mượn kiếm huynh thì lên tiếng:
- Bạch Ly, đây chính là người mà ngươi chọn?
Người đó đánh giá Vu Nhai từ trên xuống dưới, nói:
- Ngươi thật may mắn tìm ra nhân vật như vậy ở nơi như Bắc Đẩu, nhưng không biết ngươi đầu tư bao nhiêu vào hắn? Có phải lãng phí vô số tài nguyên của Bạch gia ta mới tạo ra người như vậy?
- Vu Nhai, kim bào khác họ duy nhất của Độc Cô gia, thủ tịch long văn sư kiêm phù văn sư của Huyền Binh đế quốc. Có được một con ma thú thánh giai bát đoạn thuộc tính hắc ám, phát huy năng lực cường đại khi Bắc Đẩu hành tỉnh đối kháng với Cổ Duệ chi dân. Viết quyển thiên địch của cự long. Mấy tháng trước đào ra phản đồ giấu rất sâu trong Độc Cô gia, gây lớn chuyện, cống hiến lớn cho Huyền Binh đế quốc thmậ chí là toàn Thần Huyền đại lục . . .
Người nói chuyện là một nam nhân lớn tuổi, có lẽ cũng là người dẫn đường.
Đi bên cạnh nam nhân trung niên chắc là thiên tài gã đầu tư, nam nhân nói năng dõng dạc với đám người mượn kiếm huynh, Vu Nhai. Nam nhân trung niên hầu như biết hết những việc lớn, có khá nhiều chuyện làm nhóm Độc Cô Cửu Tà trợn mắt há hốc mồm.
Như quyển thiên địch của cự long đám người Độc Cô Cửu Tà không biết Vu Nhai viết nhưng bọn họ đều đọc.
Bạch Ly tức mượn kiếm huynh ngẩng đầu nói:
- Như thế nào? Ta tìm ra người làm nhiều chuyện lớn như vậy khiến ngươi ghen tỵ?
Nam nhân trung niên nhún vai nói:
- Ghen tỵ? Buồn cười, nếu ta dốc sức thì cũng có thể đầu tư ra nhân vật như vậy, làm tốt hơn ngươi gấp trăm, ngàn lần.
- Nhưng có ích gì không? Công hội lữ giả chúng ta so là tiềm lực người được đầu tư lớn cỡ nào chứ không phải biểu hiện sau khi bị đào rỗng tiềm lực. Ngươi làm như vậy là lãng phí tài nguyên của Bạch gia chúng ta.
Nói đến câu cuối nam nhân trung niên nhấn mạnh mượn kiếm huynh lãng phí, vô tích sự.
Nam nhân trung niên nói:
- Ngươi sớm đầu tư hết tài nguyên vào người hắn, dù nâng hắn thành thần cũng vô dụng. Chờ sau khi hoạt động công hội lữ giả kết thúc hắn sẽ bị vô số người vượt qua.
Mượn kiếm huynh tức giận quát:
- Ngươi nói gì? Ta sớm đầu tư hết tài nguyên vào người hắn?
Trước mặt nam nhân trung niên khiến mượn kiếm huynh mất đi bình tĩnh, thong dong, giọng gã sắc nhọn, biểu tình điên cuồng.
Nam nhân trung niên hỏi ngược lại:
- Không phải sao? Nếu không thì tại sao hắn biết nhiều đặc điểm cự long? Nếu không thì hắn làm sao trở thành người thứ nhất gặp Cổ Duệ chi dân? Nếu không thì với thực lực đỉnh thiên binh sư của hắn làm sao thu phục ma thú hắc ám thánh giai bát đoạn? Nếu không thìd năng lực của hắn làm sao được long văn Đế Long tộc? Ngươi làm cho hắn chưa đủ nhiều sao? Tiếc cho thiên tài bị ép cạn tiềm lực.
- Cái gì? Ngươi nói . . .
Bạch lão sư định phản bác nhưng Vu Nhai ngắt ngang:
- Bạch lão sư, hãy bình tĩnh đi, hắn muốn nói gì thì kệ, tốn nước miếng mới đáng xấu hổ.
Vu Nhai thoải mái nói:
- Bạch lão sư nhìn xem chúng ta lãng phí nước miếng thì sao phí tài nguyên được?
Vu Nhai nói nhẹ nhàng. Khó chịu thì làm sao? Nam nhân trung niên này cho rằng mượn kiếm huynh lợi dụng công hội lữ giả, tài nguyên Bạch gia gì đó đổ vào Vu Nhai, các loại tình báo này nọ sẽ khiến hắn bị áp lực sao? Vu Nhai nên cười to, đối phương ngay từ đầu đã khinh địch, không có gì khiến hắn vui vẻ nhẹ nhàng hơn điều này.
Vu Nhai dứt lời, thiên tài kia mở miệng hỏi:
- Ý của ngươi là hắn đầu tư vào ngươi không lãng phí tài nguyên?
thiên tài kiêu ngạo ngẩng đầu, trào phúng Vu Nhai.
Vu Nhai nhún vai không đáp.
- Rất mong chờ biểu hiện của ngươi, khi đó ta sẽ không nương tình, thiên tài được đắp nặn ra.
Vu Nhai nhún vai như không để thiên tài đó vào mắt:
- Ta thì không mong chờ, mục tiêu của ta luôn là Cổ Duệ chi dân.
Có lẽ vì Vu Nhai mắt cao hơn đầu khiến hai người đứng đối diện bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nam nhân trung niên đối địch với mượn kiếm huynh lắc đầu, mang theo người gã chọn lướt qua lão nhân Vu Nhai, dán sát người mượn kiếm huynh.
Nam nhân trung niên nói:
- Bạch Ly, sau lần này ngươi sẽ không còn chỗ dung thân trong công hội lữ giả.
Hai người đã đi xa, nổi bật trong đám thiên tài thật sự.
- Bạch lão sư, đi đi, giới thiệu tình huống công hội lữ giả cho chúng ta.
Vu Nhai nghe thấy lời nam nhân trung niên nói nhưng hắn không để bụng, hắn vốn siêu tự tin. Không phải nói không để bụng là khinh địch, chẳng qua sẽ tâm tình nhẹ nhàng, khi đụng độ Vu Nhai sẽ không coi thường.
Mượn kiếm huynh sửng sốt, lẩm bẩm hỏi:
- Vu Nhai, ngươi không tò mò mối quan hệ giữa ta và hắn sao?
Không đợi Vu Nhai trả lời, mượn kiếm huynh nói:
- Nơi nào có người là có cạnh tranh. Chúng ta là tử tôn tổ tiên họ Bạch, một trong mấy vị tổ tiên ngàn năm trước sáng lập ra công hội lữ giả. Tức là chúng ta là thành viên trung tam nhất của công hội lữ giả. Ngàn năm qua khai chi tán diệp, tuy công hội lữ giả không thay đổi nhưng nội bộ hay xảy ra chút chuyện khó chịu.
- Ngàn năm nay hội trưởng công hội lữ giả lựa chọn trong tử tôn của mấy vị tổ tiên ban đầu sáng lập công hội, cứ hai mươi lăm năm là đổi một nhà. Sau hai mươi lăm năm tộc nhân Bạch thị sẽ đến vòng tập kết hội trưởng công hội lữ giả tiếp theo. Khi ấy ta sáu mươi tuổi, người vừa rồi cũng vậy.
- Không chỉ là ta, Cửu Huyền cũng đến. Hì hì, lần này ngươi nhớ nắm chắc cơ hội.
Vu Nhai câm nín, tên này tật xấu không chừa, mỗi lần gặp mặt luôn nói về gái.
Thôn Thiên kiếm linh rất muốn nói: Hai ngươi chung một xuồng.
Độc Cô Cửu Tà đến khiến nhiều người chú ý, kim bào Độc Cô gia đi đâu cũng là tiêu điểm.
Không có nhiều người Độc Cô gia, mỗi lần không bao nhiêu người tham gia công hội lữ giả. Bởi vì bọn họ có nội tình đầy đủ không cần dựa vào công hội lữ giả, như Độc Cô gia chủ không tham gia công hội lữ giả nhưng gã rất mạnh.
Mỗi lần người Độc Cô gia tham gia sẽ không là vai phụ.
Mượn kiếm huynh nhắc nhở:
- Chúng ta đi trước đi, đứng đây bị người nhìn chằm chằm không hay. Thực lực của các ngươi rất mạnh nên không sao, còn chúng ta thì không, cứ tiếp tục sẽ chết người.
Mọi người chợt nhận ra bọn họ còn đứng bên mép truyền tống trận, cũng hiểu tại sao đa số người dẫn đường đứng ở vòng ngoài. Đám người vội vàng chạy đi, người đi chung với Vu Nhai, Dương Tiên Nặc được người dẫn đường của mình đón đi. Lão nhân đưa đám Vu Nhai đến thì không biết đã đi, chắc lão sẽ là nhân viên trong đợt hành động tiếp theo của công hội lữ giả.
Mấy người đi hướng một góc quảng trường.
Bỗng hai người khác từ đối diện đi tới. Quảng trường đông người nên có người lại gần là bình thường, thế nhưng Vu Nhai cảm giác được mượn kiếm huynh khẽ run.
Hai người đến gần, một người thấy mượn kiếm huynh thì lên tiếng:
- Bạch Ly, đây chính là người mà ngươi chọn?
Người đó đánh giá Vu Nhai từ trên xuống dưới, nói:
- Ngươi thật may mắn tìm ra nhân vật như vậy ở nơi như Bắc Đẩu, nhưng không biết ngươi đầu tư bao nhiêu vào hắn? Có phải lãng phí vô số tài nguyên của Bạch gia ta mới tạo ra người như vậy?
- Vu Nhai, kim bào khác họ duy nhất của Độc Cô gia, thủ tịch long văn sư kiêm phù văn sư của Huyền Binh đế quốc. Có được một con ma thú thánh giai bát đoạn thuộc tính hắc ám, phát huy năng lực cường đại khi Bắc Đẩu hành tỉnh đối kháng với Cổ Duệ chi dân. Viết quyển thiên địch của cự long. Mấy tháng trước đào ra phản đồ giấu rất sâu trong Độc Cô gia, gây lớn chuyện, cống hiến lớn cho Huyền Binh đế quốc thmậ chí là toàn Thần Huyền đại lục . . .
Người nói chuyện là một nam nhân lớn tuổi, có lẽ cũng là người dẫn đường.
Đi bên cạnh nam nhân trung niên chắc là thiên tài gã đầu tư, nam nhân nói năng dõng dạc với đám người mượn kiếm huynh, Vu Nhai. Nam nhân trung niên hầu như biết hết những việc lớn, có khá nhiều chuyện làm nhóm Độc Cô Cửu Tà trợn mắt há hốc mồm.
Như quyển thiên địch của cự long đám người Độc Cô Cửu Tà không biết Vu Nhai viết nhưng bọn họ đều đọc.
Bạch Ly tức mượn kiếm huynh ngẩng đầu nói:
- Như thế nào? Ta tìm ra người làm nhiều chuyện lớn như vậy khiến ngươi ghen tỵ?
Nam nhân trung niên nhún vai nói:
- Ghen tỵ? Buồn cười, nếu ta dốc sức thì cũng có thể đầu tư ra nhân vật như vậy, làm tốt hơn ngươi gấp trăm, ngàn lần.
- Nhưng có ích gì không? Công hội lữ giả chúng ta so là tiềm lực người được đầu tư lớn cỡ nào chứ không phải biểu hiện sau khi bị đào rỗng tiềm lực. Ngươi làm như vậy là lãng phí tài nguyên của Bạch gia chúng ta.
Nói đến câu cuối nam nhân trung niên nhấn mạnh mượn kiếm huynh lãng phí, vô tích sự.
Nam nhân trung niên nói:
- Ngươi sớm đầu tư hết tài nguyên vào người hắn, dù nâng hắn thành thần cũng vô dụng. Chờ sau khi hoạt động công hội lữ giả kết thúc hắn sẽ bị vô số người vượt qua.
Mượn kiếm huynh tức giận quát:
- Ngươi nói gì? Ta sớm đầu tư hết tài nguyên vào người hắn?
Trước mặt nam nhân trung niên khiến mượn kiếm huynh mất đi bình tĩnh, thong dong, giọng gã sắc nhọn, biểu tình điên cuồng.
Nam nhân trung niên hỏi ngược lại:
- Không phải sao? Nếu không thì tại sao hắn biết nhiều đặc điểm cự long? Nếu không thì hắn làm sao trở thành người thứ nhất gặp Cổ Duệ chi dân? Nếu không thì với thực lực đỉnh thiên binh sư của hắn làm sao thu phục ma thú hắc ám thánh giai bát đoạn? Nếu không thìd năng lực của hắn làm sao được long văn Đế Long tộc? Ngươi làm cho hắn chưa đủ nhiều sao? Tiếc cho thiên tài bị ép cạn tiềm lực.
- Cái gì? Ngươi nói . . .
Bạch lão sư định phản bác nhưng Vu Nhai ngắt ngang:
- Bạch lão sư, hãy bình tĩnh đi, hắn muốn nói gì thì kệ, tốn nước miếng mới đáng xấu hổ.
Vu Nhai thoải mái nói:
- Bạch lão sư nhìn xem chúng ta lãng phí nước miếng thì sao phí tài nguyên được?
Vu Nhai nói nhẹ nhàng. Khó chịu thì làm sao? Nam nhân trung niên này cho rằng mượn kiếm huynh lợi dụng công hội lữ giả, tài nguyên Bạch gia gì đó đổ vào Vu Nhai, các loại tình báo này nọ sẽ khiến hắn bị áp lực sao? Vu Nhai nên cười to, đối phương ngay từ đầu đã khinh địch, không có gì khiến hắn vui vẻ nhẹ nhàng hơn điều này.
Vu Nhai dứt lời, thiên tài kia mở miệng hỏi:
- Ý của ngươi là hắn đầu tư vào ngươi không lãng phí tài nguyên?
thiên tài kiêu ngạo ngẩng đầu, trào phúng Vu Nhai.
Vu Nhai nhún vai không đáp.
- Rất mong chờ biểu hiện của ngươi, khi đó ta sẽ không nương tình, thiên tài được đắp nặn ra.
Vu Nhai nhún vai như không để thiên tài đó vào mắt:
- Ta thì không mong chờ, mục tiêu của ta luôn là Cổ Duệ chi dân.
Có lẽ vì Vu Nhai mắt cao hơn đầu khiến hai người đứng đối diện bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nam nhân trung niên đối địch với mượn kiếm huynh lắc đầu, mang theo người gã chọn lướt qua lão nhân Vu Nhai, dán sát người mượn kiếm huynh.
Nam nhân trung niên nói:
- Bạch Ly, sau lần này ngươi sẽ không còn chỗ dung thân trong công hội lữ giả.
Hai người đã đi xa, nổi bật trong đám thiên tài thật sự.
- Bạch lão sư, đi đi, giới thiệu tình huống công hội lữ giả cho chúng ta.
Vu Nhai nghe thấy lời nam nhân trung niên nói nhưng hắn không để bụng, hắn vốn siêu tự tin. Không phải nói không để bụng là khinh địch, chẳng qua sẽ tâm tình nhẹ nhàng, khi đụng độ Vu Nhai sẽ không coi thường.
Mượn kiếm huynh sửng sốt, lẩm bẩm hỏi:
- Vu Nhai, ngươi không tò mò mối quan hệ giữa ta và hắn sao?
Không đợi Vu Nhai trả lời, mượn kiếm huynh nói:
- Nơi nào có người là có cạnh tranh. Chúng ta là tử tôn tổ tiên họ Bạch, một trong mấy vị tổ tiên ngàn năm trước sáng lập ra công hội lữ giả. Tức là chúng ta là thành viên trung tam nhất của công hội lữ giả. Ngàn năm qua khai chi tán diệp, tuy công hội lữ giả không thay đổi nhưng nội bộ hay xảy ra chút chuyện khó chịu.
- Ngàn năm nay hội trưởng công hội lữ giả lựa chọn trong tử tôn của mấy vị tổ tiên ban đầu sáng lập công hội, cứ hai mươi lăm năm là đổi một nhà. Sau hai mươi lăm năm tộc nhân Bạch thị sẽ đến vòng tập kết hội trưởng công hội lữ giả tiếp theo. Khi ấy ta sáu mươi tuổi, người vừa rồi cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.