Chương 719: Bạo phát, hai mươi phút.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Vu Tiểu Dạ biết rõ vị trí của Thủy Tinh chắc chắn là chính thê, nàng phải tìm cách bắt chuyện quen thân với nàng.
Dưới lớp mặt nạ, Thủy Tinh mắng Vu Nhai thúi đầu. Cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, thật tình.
Đối mặt Vu Tiểu Dạ chủ động thân thiết, Thủy Tinh không biết nên nói sao. Lúc trước Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ ở trước mặt thành chủ Bắc Đầu nói nàng là vị hôn thê của hắn, suýt lao vào Mê Vụ sơn mạch, tình nghĩa này không thể xóa nhòa.
Thủy Tinh thầm mắng:
- Tên háo sắc chết tiệt!
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Ừm! Tiểu Dạ nói có lý, đến khi đó không chừng ta phải giúp Vu Nhai thuần ngựa. Tiểu Mỹ, ngươi có giúp ta không?
Tiểu Mỹ không hiểu ẩn ý, ngơ ngác hỏi:
- Thuần ngự? Thuần ngựa gì?
Dạ Tình sắc mặt âm trầm, cảm giác phe đồng minh quá ít. Tiểu Mỹ mơ hồ, tuy đôi khi rất thần nhưng đây không phải đánh nhau, không hợp tác tốt thì không có hiệu quả. Dạ Tình suy nghĩ kéo thêm đồng minh, mắt liếc hướng Nghiêm Sương. Nữ nhân khi xúc động thì chỉ số thông minh bằng không, Vu Tiểu Dạ đã quên kéo Nghiêm Sương vào càng trúng ý tên háo sắc.
Nghiêm Sương không biết Dạ Tình đột nhiên não rỗng, nàng bị Dạ Tình kéo lại thì tốt bụng giúp tỷ muội. Nói mấy câu xong Nghiêm Sương thấy là lạ, vội vàng giải thích, tình hình lộn xộn như vô số huyền khí giăng ngang.
Người xung quanh hâm mộ, ghen tỵ nhìn. Vu Nhai không dám ngó nghiêng, sợ bị đám nữ nhân tức giận xé xác.
Thì ra đây là nỗi khổ của trai đẹp, được hoan nghênh là tội.
Tư Mã Tường tỏ vẻ rất thông cảm cho Vu Nhai.
Vu đẹp trai biến thành đội trưởng cổ động viên gào thét:
- Cự Xỉ cố lên!
Cự Xỉ là người thứ nhất vượt ải, dựa vào sự cứng cỏi và bị các loại chiến thuật vô sỉ của Vu Nhai ảnh hưởng điên cuồng xông ba ải. Tiếc rằng cuối cùng vì vấn đề thực lực nên Cự Xỉ không qua lọt.
Huyết Lệnh thì chỉ mạnh hơn Cự Xỉ một chút, đến cửa thứ năm bị loại trừ. Dù vậy Huyết Lệnh, Cự Xỉ vẫn khiến nhiều người nhìn với cặp mắt khác xưa. Kỳ binh giả linh binh sư có thể đạt đến trình độ này đã là kỳ tích.
Kỳ binh giả cuối cùng sẽ như thế nào? Nhiều người mong chờ Vu Nhai không lọt vào trận quyết đấu cuối cùng, đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu cũng vậy. Nhưng khả năng này không cao, Vu Nhai là địa binh sư nhị đoạn, trừ phi xảy ra chuyện nếu không tám cửa đầu không ngăn cản hắn được. Nếu không biết Vu Nhai một mình đánh hai mươi kỵ sĩ chính thức trẻ thì còn hy vọng.
Người Dương gia Thương vực nói:
- Hãy xem cho kỹ, có lẽ người này là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của chúng ta.
- Địa binh sư nhị đoạn, tại sao tiểu binh này biến lợi hại như vậy? Tiểu Thúy chết tiệt, chắc chắn là tiện chủng này giúp đỡ hắn.
Quan Vân Liên nhìn bóng lưng Vu Nhai, tức giận nói:
- Đại ca nhất định phải báo thù cho ta!
Vệ Hiên âm trầm nói:
- Chỉ là kỳ binh giả, dù có nghịch thiên cách mấy ta cũng không sợ hãi, phòng ngự của ta là vô địch.
- Hừ! Vu Nhai, hãy vào trận cuối đi, ta muốn dùng máu của ngươi tẩy rửa sỉ nhục cho Dương gia Kiếm vực!
Độc Cô Cửu Diệp bỗng buông lời hoang tưởng:
- Không uổng chảy dòng máu Độc Cô gia ta, mỗi lần hành động tràn ngập kiêu ngạo, không cho thỏa hiệp. Hì hì, cộng với chuyện giết người lúc nãy, nhiệm vụ gia chủ giao cho ta có thể kết thúc sớm. Nhưng ta rất muốn biết thực lực của hắn, đặc biệt là hai thiên binh sư kia có phải Vu Nhai giết không?
Những kỵ sĩ dự bị Độc Cô gia khó hiểu nhìn Độc Cô Cửu Diệp. Chỉ có Độc Cô Cửu Huyền là mắt nhấp nháy, xem ra gia chủ đã cho Độc Cô Cửu Diệp biết chuyện Vu Nhai kế thừa U linh các. Gia chủ muốn khảo sát năng lực tiềm sát của Vu Nhai.
Nhìn Vu Nhai bước vào, mọi người đều chú ý hắn. Thiên tài trẻ các hành tỉnh vô cùng chú trọng. Mây nữ nhân đang đấu đá nhau cũng ngừng lại, lộ biểu tình lo lắng, mong chờ.
Dù tin tưởng thực lực của Vu Nhai không thành vấn đề nhưng bọn họ vẫn thấy lo.
Rất nhanh Vu Nhai diễn vở kịch đặc sắc cho mọi người xem. Vu Nhai lao nhanh qua cửa số chín, tốc độ nhanh hơn cả Độc Cô Cửu Tà, hắn mới đi vào giây sau đã chạy ra, không chút ngừng lại vọt vào cửa số tám. Trong đấu trường có một đệ tử ngoại điện đứng chờ Vu Nhai, người này là một trong hai mươi kỵ sĩ chính thức mới đấu với hắn xong.
Đệ tử ngoại điện cảm nhận chiến ý mãnh liệt của Vu Nhai, bản năng nhận thua:
- Ta . . . Ta thua.
Vu Nhai không đánh nhau vòng qua cửa số bảy, tốc độ siêu nhanh, chỉ dùng phong túng bộ nhưng đủ làm người hoa mắt, rung động. Một phút sau Vu Nhai vào cửa số sáu, chỉ mất một phút. Vu Nhai vào cửa số năm.
May mắn phía sau càng lúc càng khó, Vu Nhai mất thời gian dài hơn. Nhưng khi Vu Nhai ra khỏi cửa số hai thì chỉ tốn hai mươi phút, mọi người biết hắn rất mạnh nhưng không ngờ sẽ cường đại đến mức này.
- Điện chủ đại nhân, không biết khi nào bắt đầu trận quyết đấu cuối cùng?
Vu Nhai đứng chính giữa đại sảnh, giọng nói trở nên nghiêm nghị, không còn biểu tình xấu xa, bất giác khí thế lên cao nhất. Mọi người có ảo giác tám ải trước Vu Nhai chỉ làm nóng người.
Diệp điện chủ lạnh nhạt nói:
- Xem bộ dạng thì ngươi không tiêu hao gì, nhưng ta đã hứa cho ngươi đan dược sẽ không nuốt lời.
Mặt Huyền Thần điện chủ không biểu tình. Người thừa kế tương lai của U linh kiếm các Độc Cô gia không có thực lực này mới lạ, Vu Nhai chỉ là kỳ binh giả, nếu hắn có được trọng bảo và thành công trở thành song huyền binh giả sẽ càng đáng sợ hơn.
Nhưng tại sao một kỳ binh giả có thể đạt đến trình độ này? Diệp điện chủ cảm thấy rất khó tin.
Huyền Thần điện chủ thầm mừng rỡ, lúc trước lão đã chọn đúng đường, chú trọng hơn chuyện cướp về trọng bảo. Tuy nhiên thứ đó có thể biến người ta thành song huyền binh giả chỉ là truyền thuyết, Diệp điện chủ từng thử nhưng không thành công.
Mặc kệ thế nào, Vu Nhai đáng giá Diệp điện chủ đầu tư. Bây giờ Huyền Thần điện chủ buồn rầu chuyện không thể cho Vu Nhai vị trí kỵ sĩ chính thức.
Diệp điện chủ ném một viên đan dược cho Vu Nhai, bình tĩnh nói:
- Được rồi, đã đến giữa trưa, chắc mọi thứ trong chiến trường chuẩn bị xong hết. Hãy mở cửa số một, vào chiến trường cuối cùng đi.
- Ủa? Lão Diệp thật sự cam lòng, cho ngươi loại đan dược này? Lão Diệp chú trọng Vu tiểu tử nhà ngươi đây.
Tư Mã Tường không nhìn đan dược, chỉ hít một hơi là biết ngay loại dược gì.
- Thứ này không phải dược trị thương mà là đan dược bổ sung huyền khí, bên trong ẩn chứa một hơi thở thuộc về địa binh sư.
Tim Vu Nhai đập nhanh, mắt chớp lóe, mặt không biểu tình gật đầu. Vu Nhai bỏ đan dược vào không gian giới chỉ.
- Đi, chúng ta cùng nhau đi.
Diệp điện chủ như không nghe thấy lời Tư Mã Tường nói, cửa số một đã mở nhưng không lộ ra cảnh tượng bên trong mà là luồng sáng trắng che lấp. Lời Huyền Thần điện chủ nói thật lạ, cùng nhau vào? Chẳng lẽ trong chiến trường còn cần đám người điện chủ làm cái gì sao?
Dưới lớp mặt nạ, Thủy Tinh mắng Vu Nhai thúi đầu. Cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, thật tình.
Đối mặt Vu Tiểu Dạ chủ động thân thiết, Thủy Tinh không biết nên nói sao. Lúc trước Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ ở trước mặt thành chủ Bắc Đầu nói nàng là vị hôn thê của hắn, suýt lao vào Mê Vụ sơn mạch, tình nghĩa này không thể xóa nhòa.
Thủy Tinh thầm mắng:
- Tên háo sắc chết tiệt!
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Ừm! Tiểu Dạ nói có lý, đến khi đó không chừng ta phải giúp Vu Nhai thuần ngựa. Tiểu Mỹ, ngươi có giúp ta không?
Tiểu Mỹ không hiểu ẩn ý, ngơ ngác hỏi:
- Thuần ngự? Thuần ngựa gì?
Dạ Tình sắc mặt âm trầm, cảm giác phe đồng minh quá ít. Tiểu Mỹ mơ hồ, tuy đôi khi rất thần nhưng đây không phải đánh nhau, không hợp tác tốt thì không có hiệu quả. Dạ Tình suy nghĩ kéo thêm đồng minh, mắt liếc hướng Nghiêm Sương. Nữ nhân khi xúc động thì chỉ số thông minh bằng không, Vu Tiểu Dạ đã quên kéo Nghiêm Sương vào càng trúng ý tên háo sắc.
Nghiêm Sương không biết Dạ Tình đột nhiên não rỗng, nàng bị Dạ Tình kéo lại thì tốt bụng giúp tỷ muội. Nói mấy câu xong Nghiêm Sương thấy là lạ, vội vàng giải thích, tình hình lộn xộn như vô số huyền khí giăng ngang.
Người xung quanh hâm mộ, ghen tỵ nhìn. Vu Nhai không dám ngó nghiêng, sợ bị đám nữ nhân tức giận xé xác.
Thì ra đây là nỗi khổ của trai đẹp, được hoan nghênh là tội.
Tư Mã Tường tỏ vẻ rất thông cảm cho Vu Nhai.
Vu đẹp trai biến thành đội trưởng cổ động viên gào thét:
- Cự Xỉ cố lên!
Cự Xỉ là người thứ nhất vượt ải, dựa vào sự cứng cỏi và bị các loại chiến thuật vô sỉ của Vu Nhai ảnh hưởng điên cuồng xông ba ải. Tiếc rằng cuối cùng vì vấn đề thực lực nên Cự Xỉ không qua lọt.
Huyết Lệnh thì chỉ mạnh hơn Cự Xỉ một chút, đến cửa thứ năm bị loại trừ. Dù vậy Huyết Lệnh, Cự Xỉ vẫn khiến nhiều người nhìn với cặp mắt khác xưa. Kỳ binh giả linh binh sư có thể đạt đến trình độ này đã là kỳ tích.
Kỳ binh giả cuối cùng sẽ như thế nào? Nhiều người mong chờ Vu Nhai không lọt vào trận quyết đấu cuối cùng, đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu cũng vậy. Nhưng khả năng này không cao, Vu Nhai là địa binh sư nhị đoạn, trừ phi xảy ra chuyện nếu không tám cửa đầu không ngăn cản hắn được. Nếu không biết Vu Nhai một mình đánh hai mươi kỵ sĩ chính thức trẻ thì còn hy vọng.
Người Dương gia Thương vực nói:
- Hãy xem cho kỹ, có lẽ người này là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của chúng ta.
- Địa binh sư nhị đoạn, tại sao tiểu binh này biến lợi hại như vậy? Tiểu Thúy chết tiệt, chắc chắn là tiện chủng này giúp đỡ hắn.
Quan Vân Liên nhìn bóng lưng Vu Nhai, tức giận nói:
- Đại ca nhất định phải báo thù cho ta!
Vệ Hiên âm trầm nói:
- Chỉ là kỳ binh giả, dù có nghịch thiên cách mấy ta cũng không sợ hãi, phòng ngự của ta là vô địch.
- Hừ! Vu Nhai, hãy vào trận cuối đi, ta muốn dùng máu của ngươi tẩy rửa sỉ nhục cho Dương gia Kiếm vực!
Độc Cô Cửu Diệp bỗng buông lời hoang tưởng:
- Không uổng chảy dòng máu Độc Cô gia ta, mỗi lần hành động tràn ngập kiêu ngạo, không cho thỏa hiệp. Hì hì, cộng với chuyện giết người lúc nãy, nhiệm vụ gia chủ giao cho ta có thể kết thúc sớm. Nhưng ta rất muốn biết thực lực của hắn, đặc biệt là hai thiên binh sư kia có phải Vu Nhai giết không?
Những kỵ sĩ dự bị Độc Cô gia khó hiểu nhìn Độc Cô Cửu Diệp. Chỉ có Độc Cô Cửu Huyền là mắt nhấp nháy, xem ra gia chủ đã cho Độc Cô Cửu Diệp biết chuyện Vu Nhai kế thừa U linh các. Gia chủ muốn khảo sát năng lực tiềm sát của Vu Nhai.
Nhìn Vu Nhai bước vào, mọi người đều chú ý hắn. Thiên tài trẻ các hành tỉnh vô cùng chú trọng. Mây nữ nhân đang đấu đá nhau cũng ngừng lại, lộ biểu tình lo lắng, mong chờ.
Dù tin tưởng thực lực của Vu Nhai không thành vấn đề nhưng bọn họ vẫn thấy lo.
Rất nhanh Vu Nhai diễn vở kịch đặc sắc cho mọi người xem. Vu Nhai lao nhanh qua cửa số chín, tốc độ nhanh hơn cả Độc Cô Cửu Tà, hắn mới đi vào giây sau đã chạy ra, không chút ngừng lại vọt vào cửa số tám. Trong đấu trường có một đệ tử ngoại điện đứng chờ Vu Nhai, người này là một trong hai mươi kỵ sĩ chính thức mới đấu với hắn xong.
Đệ tử ngoại điện cảm nhận chiến ý mãnh liệt của Vu Nhai, bản năng nhận thua:
- Ta . . . Ta thua.
Vu Nhai không đánh nhau vòng qua cửa số bảy, tốc độ siêu nhanh, chỉ dùng phong túng bộ nhưng đủ làm người hoa mắt, rung động. Một phút sau Vu Nhai vào cửa số sáu, chỉ mất một phút. Vu Nhai vào cửa số năm.
May mắn phía sau càng lúc càng khó, Vu Nhai mất thời gian dài hơn. Nhưng khi Vu Nhai ra khỏi cửa số hai thì chỉ tốn hai mươi phút, mọi người biết hắn rất mạnh nhưng không ngờ sẽ cường đại đến mức này.
- Điện chủ đại nhân, không biết khi nào bắt đầu trận quyết đấu cuối cùng?
Vu Nhai đứng chính giữa đại sảnh, giọng nói trở nên nghiêm nghị, không còn biểu tình xấu xa, bất giác khí thế lên cao nhất. Mọi người có ảo giác tám ải trước Vu Nhai chỉ làm nóng người.
Diệp điện chủ lạnh nhạt nói:
- Xem bộ dạng thì ngươi không tiêu hao gì, nhưng ta đã hứa cho ngươi đan dược sẽ không nuốt lời.
Mặt Huyền Thần điện chủ không biểu tình. Người thừa kế tương lai của U linh kiếm các Độc Cô gia không có thực lực này mới lạ, Vu Nhai chỉ là kỳ binh giả, nếu hắn có được trọng bảo và thành công trở thành song huyền binh giả sẽ càng đáng sợ hơn.
Nhưng tại sao một kỳ binh giả có thể đạt đến trình độ này? Diệp điện chủ cảm thấy rất khó tin.
Huyền Thần điện chủ thầm mừng rỡ, lúc trước lão đã chọn đúng đường, chú trọng hơn chuyện cướp về trọng bảo. Tuy nhiên thứ đó có thể biến người ta thành song huyền binh giả chỉ là truyền thuyết, Diệp điện chủ từng thử nhưng không thành công.
Mặc kệ thế nào, Vu Nhai đáng giá Diệp điện chủ đầu tư. Bây giờ Huyền Thần điện chủ buồn rầu chuyện không thể cho Vu Nhai vị trí kỵ sĩ chính thức.
Diệp điện chủ ném một viên đan dược cho Vu Nhai, bình tĩnh nói:
- Được rồi, đã đến giữa trưa, chắc mọi thứ trong chiến trường chuẩn bị xong hết. Hãy mở cửa số một, vào chiến trường cuối cùng đi.
- Ủa? Lão Diệp thật sự cam lòng, cho ngươi loại đan dược này? Lão Diệp chú trọng Vu tiểu tử nhà ngươi đây.
Tư Mã Tường không nhìn đan dược, chỉ hít một hơi là biết ngay loại dược gì.
- Thứ này không phải dược trị thương mà là đan dược bổ sung huyền khí, bên trong ẩn chứa một hơi thở thuộc về địa binh sư.
Tim Vu Nhai đập nhanh, mắt chớp lóe, mặt không biểu tình gật đầu. Vu Nhai bỏ đan dược vào không gian giới chỉ.
- Đi, chúng ta cùng nhau đi.
Diệp điện chủ như không nghe thấy lời Tư Mã Tường nói, cửa số một đã mở nhưng không lộ ra cảnh tượng bên trong mà là luồng sáng trắng che lấp. Lời Huyền Thần điện chủ nói thật lạ, cùng nhau vào? Chẳng lẽ trong chiến trường còn cần đám người điện chủ làm cái gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.