Chương 193: Búa vs búa
Hạ Nhật Dịch Lãnh
23/02/2015
Mặc dù trong tám tháng, hắn chưa từng học qua bất kỳ một chiêu búa kỹ nào, nhưng nền tảng đã có. Hơn nữa tất cả kỹ năng trong búa phản nghịch của Khắc Liệt Luân Tư đã dung hợp. Vu Nhai hoàn toàn chính là từ một người mới học vung búa, búa Huyền Binh lại đạt tới cảnh giới cực cao.
- A...
Trên phương diện thực lực, tuy Lý Đông Phách không bằng Lý Thân Phách, nhưng trong dòng chính của mười tám gia tộc binh khí lại không tệ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng phá giải một chiêu của Vu Nhai. Búa vung lên tạo ra tiếng gió bạo phát. Hắn giống như một con trâu đực nổi giận. Tuy dáng người hắn kém hơn nhị ca Lý Thân Phách của hắn, nhưng vẫn tương đối vạm vỡ. Tuy dáng người Vu Nhai cũng thuộc dạng tiêu chuẩn, nhưng vẫn nhỏ hơn hắn tròn một cỡ.
- Liên tục lộ sơ hở, dòng chính của Lý gia kém hơn trước đây rất nhiều!
Khắc Liệt Luân Tư cười lạnh nói:
- Tiểu tử, trong mười chiêu tiêu diệt hắn. Trước đây nếu không phải Lý gia trợ giúp, Khắc Liệt Luân Tư ta cũng sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.
Trước đây Khắc Liệt Luân Tư lại là gia hỏa muốn xin trở thành lĩnh chủ Chùy Lĩnh. Lý gia chính là lĩnh chủ trước đó. Bọn họ đương nhiên mừng rỡ khi thấy Khắc Liệt Luân Tư bị tiêu diệt. Không có cách nào, người lùn này về phương diện vũ lực có thể không phải là mạnh nhất, nhưng năng lực rèn của hắn lại cường đại tới mức thái quá. Có không ít thợ rèn trong tỉnh ủng hộ hắn. Thậm chí đại đế Huyền Binh lúc đó đối với hắn cũng rất hữu hảo.
- Mười chiêu, không phải nói đùa sao? Cấp bậc của hắn còn cao hơn ta.
- Chỉ cao hơn một đoạn mà thôi. Ngươi không có lòng tin sao? Hừ, đừng quên tướng khí của ngươi là từ đâu tới. Ngươi có thể chạy trốn, nhưng không thể lùi bước. Ta có thể nói cho ngươi biết, tướng khí cũng sẽ thoái hóa.
Khắc Liệt Luân Tư lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết không? Năm đó trong giáo điều của đế quốc Huyền Binh khi mới thành lập trong có một người như vậy. Huyền Binh Giả, bất kể đối thủ cường đại tới mức nào, duy nhất chỉ có chiến đấu mà thôi.
- Ách...
- Hiện tại đổi lại, Huyền Binh Giả, bất kể ma pháp sư cường đại thế nào, vẫn chỉ có chiến đấu mà thôi.
Khắc Liệt Luân Tư lại nói.
Vu Nhai trầm mặc một hồi. Hắn lắc đầu, một câu trước quả thực có thể cho là Huyền Binh Giả dũng mãnh vô cùng. Nhưng gặp phải người một nhà, gặp phải người quyền uy cũng như vậy, hoàng quyền này, quyền lực gia tộc làm sao đạt được?
Khắc Liệt Luân Tư lắc đầu, mỉm cười. Hắn cảm thấy hắn đã quá nhiều lời. Những lời này Vu Nhai làm sao có thể hiểu được? Đế quốc Huyền Binh mỗi Huyền Binh Giả đều có tư tưởng thâm căn cố đế, trung với hoàng quyền, trung với vinh quang, tiêu diệt đế quốc Ma Pháp.
Vu Nhai đương nhiên hiểu. Linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này. Hắn đương nhiên biết được điểm mấu chốt trong đó, cũng biết Khắc Liệt Luân Tư muốn nói với mình cái gì. Trong lòng hắn đột nhiên có biến hóa. Đúng vậy, thời điểm mình trở nên cường đại, không ngờ cũng bắt đầu bị thế giới này ảnh hưởng. Không ngờ mình lại nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với gia tộc lớn. Điều này không nên tồn tại. Trước đây khi đứng ở trước cửa thành cũng chưa từng tồn tại.
Khi đó ở trước học viện Bắc Đấu, gặp phải rất nhiều kỵ vệ Bắc Đấu mạnh hơn mình, lúc đó chẳng phải ba chiêu giết chết sao? Tuy rằng kỵ sĩ Bắc Đấu nho nhỏ không thể so sánh với dòng chính gia tộc lớn, nhưng xét về tính chất lại không có gì khác nhau.
- Ta biết rồi!
Vu Nhai thản nhiên trả lời. Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Đông Phách, không hô khẩu hiệu, cũng không nói gì lão tử muốn trong mười chiêu đối phó với ngươi. Chiến đấu không cần khẩu hiệu, hành động mới là khẩu hiệu tốt nhất.
- Chấn Oanh Chùy!
Vu Nhai quát khẽ. Búa lớn trong tay dường như có linh tính thoáng động. Nếu như là người ngoài nghề, nhìn thấy hẳn là cho rằng Vu Nhai đang đập loạn. Nhưng người của Lý gia, đều là cao thủ sử dụng búa.
- Sao? Tam thiếu gia cẩn thận. Đó là Chấn Oanh Chùy, cường kỹ của tộc người lùn!
Tên cao thủ phía sau kia đột nhiên mở miệng nói.
- Chấn Oanh Chùy, sao có thể như vậy được?
Lý Đông Phách không có cách nào tin tưởng.
Buồn cười, một tiểu kiêu binh trong tư liệu, Huyền Binh bản mạng của hắn chỉ là một cục gạch làm sao có thể biết được chùy pháp của tộc người lùn. Vừa nãy hắn dùng búa đã đủ khiến người ta khiếp sợ. Nhưng điều khiến Lý Đông Phách càng khiếp sợ chính là, trong tài liệu tiểu tử này tối đa chỉ mới tới Tướng Binh Sư ngũ đoạn. Sao hiện tại hắn đột nhiên đạt được Linh Binh Sư, hơn nữa đã đi rất xa trên con đường Linh Binh Sư.
Tiếng chất vấn bình thường cần căn cứ chính xác đã bị ép xuống. Lý Đông Phách đột nhiên cảm giác thân thể chấn động, dường như bị người ta tát tai. Trong đầu hắn cũng truyền đến những tiếng ong ong.
Sẽ thua sao? Không thể nào?
- Tiểu tử, đi tìm chết, ta phải đập nát búa của ngươi!
Lý Đông Phách đột nhiên ý thức được ưu thế của hắn. Cái búa của hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách, lại là Huyền Binh nắm giữ Binh Linh. Ít nhất là Huyền Binh thất giai, trực tiếp đập nát búa của tiểu tử này là được.
Đáng tiếc, hắn lại phải thất vọng. Không ngờ búa của Vu Nhai đập không vỡ.
Búa huyền tinh biển sâu tuy rằng ở trên phương diện kỹ thuật rèn và Binh Linh, vẫn chỉ có thể tính là Huyền Binh ngũ giai, nhưng nguyên liệu lại đạt tới Huyền Binh thất giai, đặc biệt cứng rắn. Nếu như vẫn tiếp tục đập như thế, có lẽ nó sẽ biến thành hình. Nhưng Vu Nhai sao có thể để Lý Đông Phách đánh như vậy được.
- Bạo phong chùy!
Vu Nhai lại quát khẽ, chiêu thứ hai đánh ra.
Trong vòng mười chiêu, vậy trong vòng mười chiêu, có thể sử dụng tất cả kỹ năng ra.
Lúc này hắn đã không suy nghĩ nhiều nữa, coi như làm huấn luyện bình thường. Trước mắt hắn, dòng chính Lý gia cũng chỉ là một khoáng thạch mà thôi.
- Bạo phong chùy. Đáng chết, ngươi làm sao biết được kỹ năng của người lùn. Còn cây búa của ngươi nữa, huyền tinh biển sâu.
Lý Đông Phách cuối cùng đã nhận ra huyền tinh biển sâu. Mỗi người Lý gia đều là cao thủ rèn, đương nhiên biết được huyền tinh biển sâu là vật gì.
- Chấn áp!
Vu Nhai không để ý đến hắn, từng chiêu đánh ra. Mỗi một chiêu dường như chỉ là một búa, nhưng mỗi búa lại phát sinh ra rất nhiều biến hóa. Lý Đông Phách đang tự mình lĩnh hội loại biến hóa này.
- Dạ Tình tỷ, tại sao tên lường gạt kia lại biết sử dụng cây búa, lại còn lợi hại như vậy? Thực lực của hắn hình như đã đạt tới Linh Binh Sư lục đoạn. Chỉ mới tám tháng. Hắn chưa gì đã sắp vượt qua Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ ngơ ngác nói.
- Ta làm sao biết được. Tiểu tử này chính là một tên biến thái.
Dạ Tình ngẩn người một lát sau đó mới nói. Trước đó nàng vẫn cảm thấy tiểu tử này có vô số thủ đoạn. Hiện tại xem ra, tiểu tử này không biết còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn. Người như vậy lại bị Độc Cô gia đuổi ra sao?
- Đúng vậy, đúng là tên biến thái. Thật không biết hắn lớn như vậy, thế nào mới bắt đầu bạo phát?
Tiểu Mỹ có chút không hiểu nói. Tuy rằng hai mươi tuổi vẫn là tuổi bạo phát, nhưng cũng là thời điểm có nền tảng.
- A...
Trên phương diện thực lực, tuy Lý Đông Phách không bằng Lý Thân Phách, nhưng trong dòng chính của mười tám gia tộc binh khí lại không tệ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng phá giải một chiêu của Vu Nhai. Búa vung lên tạo ra tiếng gió bạo phát. Hắn giống như một con trâu đực nổi giận. Tuy dáng người hắn kém hơn nhị ca Lý Thân Phách của hắn, nhưng vẫn tương đối vạm vỡ. Tuy dáng người Vu Nhai cũng thuộc dạng tiêu chuẩn, nhưng vẫn nhỏ hơn hắn tròn một cỡ.
- Liên tục lộ sơ hở, dòng chính của Lý gia kém hơn trước đây rất nhiều!
Khắc Liệt Luân Tư cười lạnh nói:
- Tiểu tử, trong mười chiêu tiêu diệt hắn. Trước đây nếu không phải Lý gia trợ giúp, Khắc Liệt Luân Tư ta cũng sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.
Trước đây Khắc Liệt Luân Tư lại là gia hỏa muốn xin trở thành lĩnh chủ Chùy Lĩnh. Lý gia chính là lĩnh chủ trước đó. Bọn họ đương nhiên mừng rỡ khi thấy Khắc Liệt Luân Tư bị tiêu diệt. Không có cách nào, người lùn này về phương diện vũ lực có thể không phải là mạnh nhất, nhưng năng lực rèn của hắn lại cường đại tới mức thái quá. Có không ít thợ rèn trong tỉnh ủng hộ hắn. Thậm chí đại đế Huyền Binh lúc đó đối với hắn cũng rất hữu hảo.
- Mười chiêu, không phải nói đùa sao? Cấp bậc của hắn còn cao hơn ta.
- Chỉ cao hơn một đoạn mà thôi. Ngươi không có lòng tin sao? Hừ, đừng quên tướng khí của ngươi là từ đâu tới. Ngươi có thể chạy trốn, nhưng không thể lùi bước. Ta có thể nói cho ngươi biết, tướng khí cũng sẽ thoái hóa.
Khắc Liệt Luân Tư lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết không? Năm đó trong giáo điều của đế quốc Huyền Binh khi mới thành lập trong có một người như vậy. Huyền Binh Giả, bất kể đối thủ cường đại tới mức nào, duy nhất chỉ có chiến đấu mà thôi.
- Ách...
- Hiện tại đổi lại, Huyền Binh Giả, bất kể ma pháp sư cường đại thế nào, vẫn chỉ có chiến đấu mà thôi.
Khắc Liệt Luân Tư lại nói.
Vu Nhai trầm mặc một hồi. Hắn lắc đầu, một câu trước quả thực có thể cho là Huyền Binh Giả dũng mãnh vô cùng. Nhưng gặp phải người một nhà, gặp phải người quyền uy cũng như vậy, hoàng quyền này, quyền lực gia tộc làm sao đạt được?
Khắc Liệt Luân Tư lắc đầu, mỉm cười. Hắn cảm thấy hắn đã quá nhiều lời. Những lời này Vu Nhai làm sao có thể hiểu được? Đế quốc Huyền Binh mỗi Huyền Binh Giả đều có tư tưởng thâm căn cố đế, trung với hoàng quyền, trung với vinh quang, tiêu diệt đế quốc Ma Pháp.
Vu Nhai đương nhiên hiểu. Linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này. Hắn đương nhiên biết được điểm mấu chốt trong đó, cũng biết Khắc Liệt Luân Tư muốn nói với mình cái gì. Trong lòng hắn đột nhiên có biến hóa. Đúng vậy, thời điểm mình trở nên cường đại, không ngờ cũng bắt đầu bị thế giới này ảnh hưởng. Không ngờ mình lại nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với gia tộc lớn. Điều này không nên tồn tại. Trước đây khi đứng ở trước cửa thành cũng chưa từng tồn tại.
Khi đó ở trước học viện Bắc Đấu, gặp phải rất nhiều kỵ vệ Bắc Đấu mạnh hơn mình, lúc đó chẳng phải ba chiêu giết chết sao? Tuy rằng kỵ sĩ Bắc Đấu nho nhỏ không thể so sánh với dòng chính gia tộc lớn, nhưng xét về tính chất lại không có gì khác nhau.
- Ta biết rồi!
Vu Nhai thản nhiên trả lời. Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Đông Phách, không hô khẩu hiệu, cũng không nói gì lão tử muốn trong mười chiêu đối phó với ngươi. Chiến đấu không cần khẩu hiệu, hành động mới là khẩu hiệu tốt nhất.
- Chấn Oanh Chùy!
Vu Nhai quát khẽ. Búa lớn trong tay dường như có linh tính thoáng động. Nếu như là người ngoài nghề, nhìn thấy hẳn là cho rằng Vu Nhai đang đập loạn. Nhưng người của Lý gia, đều là cao thủ sử dụng búa.
- Sao? Tam thiếu gia cẩn thận. Đó là Chấn Oanh Chùy, cường kỹ của tộc người lùn!
Tên cao thủ phía sau kia đột nhiên mở miệng nói.
- Chấn Oanh Chùy, sao có thể như vậy được?
Lý Đông Phách không có cách nào tin tưởng.
Buồn cười, một tiểu kiêu binh trong tư liệu, Huyền Binh bản mạng của hắn chỉ là một cục gạch làm sao có thể biết được chùy pháp của tộc người lùn. Vừa nãy hắn dùng búa đã đủ khiến người ta khiếp sợ. Nhưng điều khiến Lý Đông Phách càng khiếp sợ chính là, trong tài liệu tiểu tử này tối đa chỉ mới tới Tướng Binh Sư ngũ đoạn. Sao hiện tại hắn đột nhiên đạt được Linh Binh Sư, hơn nữa đã đi rất xa trên con đường Linh Binh Sư.
Tiếng chất vấn bình thường cần căn cứ chính xác đã bị ép xuống. Lý Đông Phách đột nhiên cảm giác thân thể chấn động, dường như bị người ta tát tai. Trong đầu hắn cũng truyền đến những tiếng ong ong.
Sẽ thua sao? Không thể nào?
- Tiểu tử, đi tìm chết, ta phải đập nát búa của ngươi!
Lý Đông Phách đột nhiên ý thức được ưu thế của hắn. Cái búa của hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách, lại là Huyền Binh nắm giữ Binh Linh. Ít nhất là Huyền Binh thất giai, trực tiếp đập nát búa của tiểu tử này là được.
Đáng tiếc, hắn lại phải thất vọng. Không ngờ búa của Vu Nhai đập không vỡ.
Búa huyền tinh biển sâu tuy rằng ở trên phương diện kỹ thuật rèn và Binh Linh, vẫn chỉ có thể tính là Huyền Binh ngũ giai, nhưng nguyên liệu lại đạt tới Huyền Binh thất giai, đặc biệt cứng rắn. Nếu như vẫn tiếp tục đập như thế, có lẽ nó sẽ biến thành hình. Nhưng Vu Nhai sao có thể để Lý Đông Phách đánh như vậy được.
- Bạo phong chùy!
Vu Nhai lại quát khẽ, chiêu thứ hai đánh ra.
Trong vòng mười chiêu, vậy trong vòng mười chiêu, có thể sử dụng tất cả kỹ năng ra.
Lúc này hắn đã không suy nghĩ nhiều nữa, coi như làm huấn luyện bình thường. Trước mắt hắn, dòng chính Lý gia cũng chỉ là một khoáng thạch mà thôi.
- Bạo phong chùy. Đáng chết, ngươi làm sao biết được kỹ năng của người lùn. Còn cây búa của ngươi nữa, huyền tinh biển sâu.
Lý Đông Phách cuối cùng đã nhận ra huyền tinh biển sâu. Mỗi người Lý gia đều là cao thủ rèn, đương nhiên biết được huyền tinh biển sâu là vật gì.
- Chấn áp!
Vu Nhai không để ý đến hắn, từng chiêu đánh ra. Mỗi một chiêu dường như chỉ là một búa, nhưng mỗi búa lại phát sinh ra rất nhiều biến hóa. Lý Đông Phách đang tự mình lĩnh hội loại biến hóa này.
- Dạ Tình tỷ, tại sao tên lường gạt kia lại biết sử dụng cây búa, lại còn lợi hại như vậy? Thực lực của hắn hình như đã đạt tới Linh Binh Sư lục đoạn. Chỉ mới tám tháng. Hắn chưa gì đã sắp vượt qua Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ ngơ ngác nói.
- Ta làm sao biết được. Tiểu tử này chính là một tên biến thái.
Dạ Tình ngẩn người một lát sau đó mới nói. Trước đó nàng vẫn cảm thấy tiểu tử này có vô số thủ đoạn. Hiện tại xem ra, tiểu tử này không biết còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn. Người như vậy lại bị Độc Cô gia đuổi ra sao?
- Đúng vậy, đúng là tên biến thái. Thật không biết hắn lớn như vậy, thế nào mới bắt đầu bạo phát?
Tiểu Mỹ có chút không hiểu nói. Tuy rằng hai mươi tuổi vẫn là tuổi bạo phát, nhưng cũng là thời điểm có nền tảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.