Chương 294: Chỉ để làm cảnh sao?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
03/03/2015
Chu Đình Lập nói, tường phía ngoài tuy rằng thoạt nhìn rắn chắc, nhưng bên trong bởi vì bọn họ chiến đấu đã biến thành nghìn lở trăm lỗ. Nhìn đi, phía trên không phải có mấy cái vết nứt sao?
- Khống chế ngựa chiến chó tốt, đụng đổ Thiết Tượng Lâu cho ta.
- Vâng!
Học sinh Bắc Đấu cảm thấy không đành lòng. Nhưng lúc này bọn họ cũng không có cách nào thay đổi được điều gì. Thật ra cũng không có cái gì không đành lòng. Bên trong ngoại trừ Vu Nhai ra, không phải là mấy tên học sinh của học viện nhỏ sao?
- Keng...
Ngay khi học sinh Bắc Đấu vừa đi tới vài bước, chuẩn bị lợi dụng ngựa chiến một sừng phá đổ Thiết Tượng Lâu, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng keng. Từng cột sắt đột ngột từ mặt đất nhô lên.
Ngựa bị hung hăng kéo lại. Khi quay đầu nhìn lại sắc mặt, mọi người điên cuồng biến đổi. Chỉ thấy cột sắt bao vây xung quanh bọn họ. Mười mấy người trong nháy mắt đã bị nhốt.
Cùng lúc đó, trên tường Thiết Tượng Lâu bất ngờ xuất hiện hơn mười cái cung nỏ lớn. Phía trên mỗi cái đều có hơn mười cây thiết trùy. Mỗi cây thiết trùy đều dùng tinh sát tam giai chế tạo ra.
- Chu Đình Lập, còn không qua đây?
- Vâng, vâng...
Chu Đình Lập đâu đồng ý lưu lại. Vừa nghe được giọng nói Vu Nhai, hắn liền phát huy thực lực Linh Binh Sư lục đoạn đến mức tận cùng, nhảy vào trong Thiết Tượng Lâu, sau đó trốn ở phía sau một cửa sổ quan sát.
Đám người Trần Nhất Diễn chứng kiến biến hóa bất ngờ diễn ra, sợ tới ngây người. Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết phải làm gì. Phải một lúc sau bọn họ mới phản ứng được. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, cuối cùng lại rơi vào trên người Chu Đình Lập.
Trần Nhất Diễn giận dữ hét lên:
- Đây là cạm bẫy sao? Chu Đình Lập, ngươi là kẻ phản bội!
- Kẻ phản bội sao?
Chu Đình Lập mấy ngày qua gần như đều vượt qua trong sự lo lắng dằn vặt. Gần như chưa từng được ngủ một giấc ngon. Vừa rồi Vu Nhai để hắn trở lại, nói cách khác Vu Nhai sẽ không truy cứu nữa. Hắn cuối cùng đã có thể thở phào. Cái gì mà kỵ sĩ Huyền Điện dự bị, hắn bây giờ có nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện tại đột nhiên nghe được Trần Nhất Diễn nói vậy, dường như động tới vết thương của hắn.
- Kẻ phản bội? Ta phản bội người nào? Phản bội Trần Nhất Diễn ngươi sao? Con mẹ nó ngươi có tư cách gì?
Chu Đình Lập cả giận nói.
- Mẹ nó, trước đây ai nói với ta, chúng ta liên hợp lại hãm hại họ Vu? Trước đây ai còn nói chờ sau khi họ Vu xong đời, chúng ta có thể công bằng cạnh tranh theo đuổi Vu Tiểu Dạ? Kết quả là ngươi lại quay ngược về phía họ Vu. Ngươi không phải là kẻ phản bội thì là cái gì?
- Cạnh tranh theo đuổi Vu Tiểu Dạ sao? Ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao? Trước đây thời điểm gặp phải nguy hiểm, ngươi còn nhớ tới Vu Tiểu Dạ không?
- Vậy còn ngươi, ngươi không phải vẫn chạy nhanh nhất sao?
Trần Nhất Diễn hỏi ngược lại.
Vu Nhai không nói gì, nhìn hai người kia.
Học viện Bắc Đấu, không biết sau khi lão viện trưởng thấy biểu hiện của hai người kia có thể một chưởng đánh bọn họ thành cặn bã hay không?
Vu Nhai lười để ý xem bọn họ kêu gào cái gì, hắn nói:
- Trần Nhất Diễn, đầu hàng đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.
- Họ Vu kia, ngươi đừng tưởng rằng như vậy là ngươi đã thắng. Ngươi nhìn rõ cho ta đây là cái gì. Đây chính là ngựa chiến. Đây chính là Nộ Giác Mã của kỵ vệ Bắc Đấu. Nếu như ngươi dám động tới ta, ngươi sẽ lập tức chết không có chỗ chôn. Vừa rồi đã chết không ít người.
- Phải vậy không? Kỵ vệ Bắc Đấu, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn?
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ngươi cho rằng vì sao ta lại dẫn ngươi tới đây. Ngươi cho rằng ta chỉ vì ngươi mà bày ra bố cục này sao?
Vu Nhai cười lạnh nói.
Linh giác cường đại khiến hắn cảm ứng được có mấy tên cao thủ đã lẻn vào. Hắn cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo đúng kịch bản hắn đã an bài.
Ban đầu, nếu như cao thủ kỵ vệ Bắc Đấu không mắc câu, hắn còn muốn tiếp tục đánh Trần Nhất Diễn vài cái thật đau, sau đó mới không cẩn thận lại để cho hắn chạy thoát, trở về tố khổ một chút. Nhưng không nghĩ tới cao thủ kỵ vệ Bắc Đấu lại đến rồi.
Cao thủ kỵ vệ Bắc Đấu rất tự tin, tự nhận cho dù đây là một cái bẫy bọn họ cũng có thể dễ dàng ứng phó. Cho dù người của tổ 7 chủ động tấn công đại đội ngũ của bọn họ, cho dù đại đội ngũ không có mấy cao thủ như bọn họ cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Kỵ vệ Bắc Đấu căn bản cũng không biết, đội ngũ của Vu Nhai thật ra là sáu tổ liên minh.
Vu Nhai lười tiếp tục đóng kịch. Hắn đột nhiên nhìn về phía trong bóng tối:
- Các cao thủ Kỵ vệ Bắc Đấu cũng nên xuất hiện rồi chứ?
Bốp bốp bốp.
- Lợi hại lợi hại, nghe nói tiểu binh thủ thành ngươi ngoại trừ có thực lực không tồi, Huyền Binh bản mạng khiến người ta nhìn thấy thì tức cười ra, còn rất giảo hoạt. Quả nhiên đúng là như thế. A, các cao thủ Tham Lang và Phá Quân có phải cũng nên xuất hiện hay không?
Thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu nói.
- Đã lâu không gặp, Sử Đại Bằng!
- Nghiêm Sương muội muội, quả thực đã lâu không gặp.
Sử Đại Bằng cười nhạt nói.
Hắn chính là thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu trong lần hành động này. Đồng thời, hắn cũng là môn sinh được tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đắc ý nhất. Hắn đã từng là cao thủ trong tiểu đoàn Tinh Binh, hiện tại đã rời khỏi tiểu đoàn Tinh Binh. Mấy năm trước, thời điểm vừa xuất ngũ, thực lực của hắn đã là Linh Binh Sư đỉnh phong. Hiện tại hắn đã đạt tới Hoàng Binh Sư tam đoạn. Năm ấy hắn 26 tuổi, rất tự tin. Tất nhiên hắn có lý do để tự tin.
Nghiêm Sương không trả lời hắn. Vũ Qua, Úy Trì Thiên Kinh, Dạ Tình, Tiểu Mỹ tất cả đều đi ra.
- Sáu người các ngươi có phải hơi ít hay không?
Sử Đại Bằng nhìn lướt mấy người một vòng, tiêu sái cười. Hắn vốn cho rằng tất cả người của tổ 7 và tổ 16 đều xuất động, chứ không nghĩ chỉ có sáu người như vậy.
- Để ngăn chặn các ngươi, như vậy là đủ rồi. Những người khác, còn phải đi bắt chuyện với đại đội ngũ kỵ vệ Bắc Đấu các ngươi.
Vu Nhai nói.
- Những người khác sao, ha ha. Trong số các ngươi cũng chỉ những người này là có năng lực. Những người khác, chẳng lẽ còn đáng nhắc tới sao?
Sử Đại Bằng cười ha ha nói:
- Ngươi cho rằng 150 con Nộ Giác Mã chúng ta cưỡi chỉ để làm cảnh sao?
Đúng vậy, 150 con Nộ Giác Mã.
Ma thú Vu Nhai gặp phải trên đường chính là Địa Yểm Thú. Ma thú bọn họ gặp phải ở trên đường lại là Nộ Giác Mã, hơn nữa còn là 150 con Nộ Giác Mã. Nộ Giác Mã chỉ khác so với Lân Giác Mã của kỵ sĩ Huyền Điện dự bị một chữ. Thực lực cũng như tên không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa Nộ Giác Mã nói là Khí Giác, thật ra một chút cũng không tức giận. Ngựa, từ trước đến nay tính tình đều không phải là loại bạo ngược. Mức độ phục tùng của chúng so với Địa Yểm Thú sợ rằng còn dễ hơn gấp mười lần. Có cao thủ như Sử Đại Bằng, 150 con còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
- Khống chế ngựa chiến chó tốt, đụng đổ Thiết Tượng Lâu cho ta.
- Vâng!
Học sinh Bắc Đấu cảm thấy không đành lòng. Nhưng lúc này bọn họ cũng không có cách nào thay đổi được điều gì. Thật ra cũng không có cái gì không đành lòng. Bên trong ngoại trừ Vu Nhai ra, không phải là mấy tên học sinh của học viện nhỏ sao?
- Keng...
Ngay khi học sinh Bắc Đấu vừa đi tới vài bước, chuẩn bị lợi dụng ngựa chiến một sừng phá đổ Thiết Tượng Lâu, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng keng. Từng cột sắt đột ngột từ mặt đất nhô lên.
Ngựa bị hung hăng kéo lại. Khi quay đầu nhìn lại sắc mặt, mọi người điên cuồng biến đổi. Chỉ thấy cột sắt bao vây xung quanh bọn họ. Mười mấy người trong nháy mắt đã bị nhốt.
Cùng lúc đó, trên tường Thiết Tượng Lâu bất ngờ xuất hiện hơn mười cái cung nỏ lớn. Phía trên mỗi cái đều có hơn mười cây thiết trùy. Mỗi cây thiết trùy đều dùng tinh sát tam giai chế tạo ra.
- Chu Đình Lập, còn không qua đây?
- Vâng, vâng...
Chu Đình Lập đâu đồng ý lưu lại. Vừa nghe được giọng nói Vu Nhai, hắn liền phát huy thực lực Linh Binh Sư lục đoạn đến mức tận cùng, nhảy vào trong Thiết Tượng Lâu, sau đó trốn ở phía sau một cửa sổ quan sát.
Đám người Trần Nhất Diễn chứng kiến biến hóa bất ngờ diễn ra, sợ tới ngây người. Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết phải làm gì. Phải một lúc sau bọn họ mới phản ứng được. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, cuối cùng lại rơi vào trên người Chu Đình Lập.
Trần Nhất Diễn giận dữ hét lên:
- Đây là cạm bẫy sao? Chu Đình Lập, ngươi là kẻ phản bội!
- Kẻ phản bội sao?
Chu Đình Lập mấy ngày qua gần như đều vượt qua trong sự lo lắng dằn vặt. Gần như chưa từng được ngủ một giấc ngon. Vừa rồi Vu Nhai để hắn trở lại, nói cách khác Vu Nhai sẽ không truy cứu nữa. Hắn cuối cùng đã có thể thở phào. Cái gì mà kỵ sĩ Huyền Điện dự bị, hắn bây giờ có nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện tại đột nhiên nghe được Trần Nhất Diễn nói vậy, dường như động tới vết thương của hắn.
- Kẻ phản bội? Ta phản bội người nào? Phản bội Trần Nhất Diễn ngươi sao? Con mẹ nó ngươi có tư cách gì?
Chu Đình Lập cả giận nói.
- Mẹ nó, trước đây ai nói với ta, chúng ta liên hợp lại hãm hại họ Vu? Trước đây ai còn nói chờ sau khi họ Vu xong đời, chúng ta có thể công bằng cạnh tranh theo đuổi Vu Tiểu Dạ? Kết quả là ngươi lại quay ngược về phía họ Vu. Ngươi không phải là kẻ phản bội thì là cái gì?
- Cạnh tranh theo đuổi Vu Tiểu Dạ sao? Ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao? Trước đây thời điểm gặp phải nguy hiểm, ngươi còn nhớ tới Vu Tiểu Dạ không?
- Vậy còn ngươi, ngươi không phải vẫn chạy nhanh nhất sao?
Trần Nhất Diễn hỏi ngược lại.
Vu Nhai không nói gì, nhìn hai người kia.
Học viện Bắc Đấu, không biết sau khi lão viện trưởng thấy biểu hiện của hai người kia có thể một chưởng đánh bọn họ thành cặn bã hay không?
Vu Nhai lười để ý xem bọn họ kêu gào cái gì, hắn nói:
- Trần Nhất Diễn, đầu hàng đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.
- Họ Vu kia, ngươi đừng tưởng rằng như vậy là ngươi đã thắng. Ngươi nhìn rõ cho ta đây là cái gì. Đây chính là ngựa chiến. Đây chính là Nộ Giác Mã của kỵ vệ Bắc Đấu. Nếu như ngươi dám động tới ta, ngươi sẽ lập tức chết không có chỗ chôn. Vừa rồi đã chết không ít người.
- Phải vậy không? Kỵ vệ Bắc Đấu, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn?
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ngươi cho rằng vì sao ta lại dẫn ngươi tới đây. Ngươi cho rằng ta chỉ vì ngươi mà bày ra bố cục này sao?
Vu Nhai cười lạnh nói.
Linh giác cường đại khiến hắn cảm ứng được có mấy tên cao thủ đã lẻn vào. Hắn cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo đúng kịch bản hắn đã an bài.
Ban đầu, nếu như cao thủ kỵ vệ Bắc Đấu không mắc câu, hắn còn muốn tiếp tục đánh Trần Nhất Diễn vài cái thật đau, sau đó mới không cẩn thận lại để cho hắn chạy thoát, trở về tố khổ một chút. Nhưng không nghĩ tới cao thủ kỵ vệ Bắc Đấu lại đến rồi.
Cao thủ kỵ vệ Bắc Đấu rất tự tin, tự nhận cho dù đây là một cái bẫy bọn họ cũng có thể dễ dàng ứng phó. Cho dù người của tổ 7 chủ động tấn công đại đội ngũ của bọn họ, cho dù đại đội ngũ không có mấy cao thủ như bọn họ cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Kỵ vệ Bắc Đấu căn bản cũng không biết, đội ngũ của Vu Nhai thật ra là sáu tổ liên minh.
Vu Nhai lười tiếp tục đóng kịch. Hắn đột nhiên nhìn về phía trong bóng tối:
- Các cao thủ Kỵ vệ Bắc Đấu cũng nên xuất hiện rồi chứ?
Bốp bốp bốp.
- Lợi hại lợi hại, nghe nói tiểu binh thủ thành ngươi ngoại trừ có thực lực không tồi, Huyền Binh bản mạng khiến người ta nhìn thấy thì tức cười ra, còn rất giảo hoạt. Quả nhiên đúng là như thế. A, các cao thủ Tham Lang và Phá Quân có phải cũng nên xuất hiện hay không?
Thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu nói.
- Đã lâu không gặp, Sử Đại Bằng!
- Nghiêm Sương muội muội, quả thực đã lâu không gặp.
Sử Đại Bằng cười nhạt nói.
Hắn chính là thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu trong lần hành động này. Đồng thời, hắn cũng là môn sinh được tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đắc ý nhất. Hắn đã từng là cao thủ trong tiểu đoàn Tinh Binh, hiện tại đã rời khỏi tiểu đoàn Tinh Binh. Mấy năm trước, thời điểm vừa xuất ngũ, thực lực của hắn đã là Linh Binh Sư đỉnh phong. Hiện tại hắn đã đạt tới Hoàng Binh Sư tam đoạn. Năm ấy hắn 26 tuổi, rất tự tin. Tất nhiên hắn có lý do để tự tin.
Nghiêm Sương không trả lời hắn. Vũ Qua, Úy Trì Thiên Kinh, Dạ Tình, Tiểu Mỹ tất cả đều đi ra.
- Sáu người các ngươi có phải hơi ít hay không?
Sử Đại Bằng nhìn lướt mấy người một vòng, tiêu sái cười. Hắn vốn cho rằng tất cả người của tổ 7 và tổ 16 đều xuất động, chứ không nghĩ chỉ có sáu người như vậy.
- Để ngăn chặn các ngươi, như vậy là đủ rồi. Những người khác, còn phải đi bắt chuyện với đại đội ngũ kỵ vệ Bắc Đấu các ngươi.
Vu Nhai nói.
- Những người khác sao, ha ha. Trong số các ngươi cũng chỉ những người này là có năng lực. Những người khác, chẳng lẽ còn đáng nhắc tới sao?
Sử Đại Bằng cười ha ha nói:
- Ngươi cho rằng 150 con Nộ Giác Mã chúng ta cưỡi chỉ để làm cảnh sao?
Đúng vậy, 150 con Nộ Giác Mã.
Ma thú Vu Nhai gặp phải trên đường chính là Địa Yểm Thú. Ma thú bọn họ gặp phải ở trên đường lại là Nộ Giác Mã, hơn nữa còn là 150 con Nộ Giác Mã. Nộ Giác Mã chỉ khác so với Lân Giác Mã của kỵ sĩ Huyền Điện dự bị một chữ. Thực lực cũng như tên không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa Nộ Giác Mã nói là Khí Giác, thật ra một chút cũng không tức giận. Ngựa, từ trước đến nay tính tình đều không phải là loại bạo ngược. Mức độ phục tùng của chúng so với Địa Yểm Thú sợ rằng còn dễ hơn gấp mười lần. Có cao thủ như Sử Đại Bằng, 150 con còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.