Chương 1623: Chúng ta cùng nhau ăn hết trứng
Hạ Nhật Dịch Lãnh
28/04/2015
Đúng vậy, tuy rằng đầu óc bọn họ đều rất hỗn lớn, nhưng trong nháy mắt này Ngụy Linh ở trong mắt bọn họ đã trở nên cao lớn không gì sánh được.
- Gia nhập đội ngũ của ngươi, chúng ta lại là gián điệp của đế quốc Huyền Binh.
Đội ngũ gián điệp cũng cảm thấy đầu óc rối loạn, không rõ vị thiên tài Chuẩn Thần ma vũ song tu trước mắt này nói vậy là có ý gì? Bọn họ cũng không có ý che giấu. Trước đó bọn họ có thể ẩn nấp bởi vì bọn họ muốn duy trì hình tượng đội mình thực lực yếu, cho người bên ngoài xem. Đội ngũ Huyền Binh tệ như vậy xuất hiện ở đế quốc Ma Pháp cũng không có gì kỳ quái. Nhưng bây giờ mỗi người dưới 30 tuổi đã là Thiên Binh Sư, sao có thể là người của đế quốc Ma Pháp?
- Thì đã sao? Hiện tại Huyền Binh cùng ma pháp còn là kẻ địch sao? Chúng ta đều có chung kẻ địch, cũng chính là dân Cổ Duệ. Đương nhiên, hiện tại kẻ địch chung của chúng ta là Băng Tuyết Ma Vương. Người đứng phía sau âm mưu Ma Uyên.
Vu Nhai thoáng cười nói.
- Băng Tuyết Ma Vương...
Các gián điệp khẽ nói.
- Đúng vậy, chính là Băng Tuyết Ma Vương. Đồng thời, chúng ta cũng có cùng chung mục tiêu. Đó chính là rời khỏi ma pháp trận này.
Vu Nhai lại nói:
- Ta nghĩ, nếu các ngươi có thể bao vây tấn công thủ hạ Băng Tuyết Ma Vương, mà không phải là ma pháp sư đã phát điên, các ngươi khẳng định cũng có phương pháp ra ngoài. Cho nên, ta cảm thấy chúng ta có hợp tác cũng là hợp lý.
Vu Nhai lưu bọn họ lại lý do là đội ngũ gián điệp có phương pháp ra ngoài. Còn nữa, đội ngũ bọn họ càng cường đại càng tốt. Lại nói, trước đó hắn cũng đã từng nói. Nếu Băng Tuyết Ma Vương muốn tất cả mọi người chết, vậy mình chỉ cần cứu sống càng nhiều người, chính là đả kích lớn nhất đối với Băng Tuyết Ma Vương.
Nhưng đây đều chỉ là lý do thứ yếu. Chủ yếu nhất vẫn là hắn nhận ra Hoàng Thăng Long, không muốn bọn họ chết ở chỗ này.
- Hợp tác? Vậy dựa vào cái gì muốn chúng ta nghe theo chỉ huy của ngươi? Có trời mới biết ngươi có nhân cơ hội diệt trừ chúng ta hay không? Hắc, lợi dụng chúng ta xong liền giết.
Hoàng Thăng Long còn chưa nói lời nào, một vị Huyền Binh Giả phía sau đã đứng ra nói.
- Bởi vì ta cường đại hơn các ngươi nhiều.
Vu Nhai chỉ từ tốn nói một câu.
Trong nháy mắt, trong mắt vị Huyền Binh Giả kia lập tức lộ vẻ không phục. Nhưng khi bọn họ nghĩ đến thời điểm người này biểu hiện ra thực lực trước đó, cảm giác không phục theo đó biến mất. Không muốn phục cũng không được.
Lại nghe người này nói:
- Huống gì, ta giết đám người Phỉ Ni, đây cũng không phải là chuyện nhỏ gì. Lấy các loại đạo cụ của các ma pháp sư, bọn họ trước khi chết khẳng định sẽ bí mật truyền lại cho Băng Tuyết Ma Vương. Lần sau xuất hiện ở trước mặt chúng ta có lẽ không phải là thánh ma đạo sư cửu đoạn, mà là ma đạo sư cấp Thần Tướng. Các ngươi cảm thấy ngoại trừ gia nhập với chúng ta, các ngươi sẽ có cơ hội nào khác không?
Vu Nhai vừa dứt lời, cục diện lại là các loại tinh quang chớp động. Các tinh quang lộ ra lo âu nồng đậm.
Đúng vậy, kế tiếp nhưng chỉ có ma đạo sư cấp Thần Tướng. Phải làm sao đây? Nghĩ như vậy, nhưng khi bọn họ thấy bộ dạng lão đại Ngụy Linh có vẻ như rất bình tĩnh, bọn họ cũng bình tĩnh lại một chút. Ngụy Linh đã bất tri bất giác đã khắc sâu vào lòng người.
- Các ngươi có thể giúp chúng ta dẫn dắt ma đạo sư cấp Thần Tướng rời đi. vừa lúc chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời khỏi.
- Phải không? Có lẽ ma đạo sư cấp Thần Tướng tiện tay tiêu diệt các ngươi, nhưng chúng ta lại có cơ hội chiến thắng bọn họ.
Vu Nhai tự tin nói, hoàn toàn không phải đang làm ra vẻ. Chỉ một câu, khiến hầu như tất cả đám người Thanh Môn trở lại bình tĩnh. Không chỉ như vậy, bọn họ còn cảm thấy rất may mắn đã lựa chọn người này. Gia hỏa Đặc Lai Nhĩ kia chết thật tốt. Không trách được Ngụy Linh nói ngay cả điện chủ hệ thổ hắn cũng có thể giết.
- Thế nào? Chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ đâu. A, đội ngũ các ngươi, ai là thủ lĩnh. Nếu không ta nói chuyện với hắn một chút?
Vu Nhai nói xong, lại nghĩ tới điều gì, không nhịn được hỏi.
Trong nháy mắt, các Huyền Binh Giả đều nhìn về Hoàng Thăng Long. Lấy thân phận của hắn tới làm gián điệp, quả thật có tư cách nói chuyện.
- Ta… ta là đầu lĩnh.
Người nào đó ở phía sau nhảy ra ngoài.
Các Huyền Binh Giả chớp mắt. Lúc này mới đột nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu gia Tạp Đức. Đúng vậy. Có vẻ như trên danh nghĩa địa vị gia hỏa này mới là cao nhất. Nhưng thật ra Huyền Binh Đại Đế chỉ cho hắn hư danh mà thôi. Tất cả đều biết gia hỏa này khẳng định không thể phục chúng.
Vu Nhai cũng có chút bất ngờ. Nhưng hắn liền thoải mái. Chỉ có điều người này vẫn không tự hiểu mình như trước kia.
- A, đây không phải là thiếu gia Tạp Đức sao? Không ngờ ngươi đã trở lại đế quốc Ma Pháp, nhưng lại thành thủ lĩnh của đội ngũ Huyền Binh. Lợi hại, thật lợi hại. Nếu là thiếu gia Tạp Đức, vậy không cần nói chuyện nữa. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ theo ta!
Vu Nhai không nhìn các Huyền Binh Giả, kinh ngạc nhìn Tạp Đức, dáng vẻ hình như hiện tại mới phát hiện ra hắn. Tuy rằng Tạp Đức cũng đã dịch dung, nhưng không phải đậm. Bản thân Vu Nhai là cao thủ dịch dung. Lại nói, Tạp Đức đã từng ăn trứng rồng. Vu Nhai lại cảm ngộ cự long thánh đạo, có thể cảm giác được rất rõ. Mặc dù Tạp Đức chỉ có hư danh, nhưng hư danh như vậy trong thời điểm mọi người mờ mịt và do dự vẫn có thể có tác dụng. Chí ít cơ hội khiến đám người đang trong tình trạng mờ mịt lựa chọn cùng hắn sẽ lớn hơn.
- Ngươi biết ra?
Tạp Đức trợn trừng mắt, không nhớ rõ mình từng quen người này.
- Thiếu gia Tạp Đức thực sự dễ quên. Chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, ở một nơi trong lòng đất còn cùng nhau ăn hết trứng. Nếu không có số trứng đó, chúng ta nói không chừng đã sớm chết đói.
Mắt Vu Nhai híp lại, trên mặt nở nụ cười thuần khiết.
- Cùng nhau ăn hết trứng?
Tạp Đức trợn trừng mắt. Sau đó, sắc mặt của hắn chậm rãi biến đổi, có kích động muốn trốn chạy. Nhưng nụ cười thuần khiết kia khiến hắn cảm thấy đầy áp lực, ngay cả động cũng không dám động:
- Vu… vu... bầu trời tối đen, mây nặng nề, đi dưới mặt đất đầy máu tươi, không có cách nào vứt bỏ, trong lòng tin chắc ánh sáng mặt trời sẽ đến... Chiến hữu, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây.
- Ha ha, thiếu gia Tạp Đức, ta cũng không nghĩ tới. Hiện tại ngươi chắc hẳn nguyện ý gia nhập chúng ta chứ?
- Đương nhiên, ta không tin ngươi còn tin ai.
Tạp Đức vội vàng gật đầu.
- Vậy ngươi nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của ta. Ta bảo ngươi đi chết, vậy ngươi sẽ không do dự đi tìm chết chứ?
- Đương nhiên, dù dầu sôi lửa bỏng cũng không ngại!
Tạp Đức rất muốn nói, nếu ta không nói như vậy, ngươi mới lập tức bảo ta đi chết. Vu Nhai, đây chính là Vu Nhai đại đế trong truyền thuyết. Hắn có thể phản kháng cái lông. Những lời đồn đại về Vu Nhai, hắn sao có thể chưa nghe nói qua.
- Gia nhập đội ngũ của ngươi, chúng ta lại là gián điệp của đế quốc Huyền Binh.
Đội ngũ gián điệp cũng cảm thấy đầu óc rối loạn, không rõ vị thiên tài Chuẩn Thần ma vũ song tu trước mắt này nói vậy là có ý gì? Bọn họ cũng không có ý che giấu. Trước đó bọn họ có thể ẩn nấp bởi vì bọn họ muốn duy trì hình tượng đội mình thực lực yếu, cho người bên ngoài xem. Đội ngũ Huyền Binh tệ như vậy xuất hiện ở đế quốc Ma Pháp cũng không có gì kỳ quái. Nhưng bây giờ mỗi người dưới 30 tuổi đã là Thiên Binh Sư, sao có thể là người của đế quốc Ma Pháp?
- Thì đã sao? Hiện tại Huyền Binh cùng ma pháp còn là kẻ địch sao? Chúng ta đều có chung kẻ địch, cũng chính là dân Cổ Duệ. Đương nhiên, hiện tại kẻ địch chung của chúng ta là Băng Tuyết Ma Vương. Người đứng phía sau âm mưu Ma Uyên.
Vu Nhai thoáng cười nói.
- Băng Tuyết Ma Vương...
Các gián điệp khẽ nói.
- Đúng vậy, chính là Băng Tuyết Ma Vương. Đồng thời, chúng ta cũng có cùng chung mục tiêu. Đó chính là rời khỏi ma pháp trận này.
Vu Nhai lại nói:
- Ta nghĩ, nếu các ngươi có thể bao vây tấn công thủ hạ Băng Tuyết Ma Vương, mà không phải là ma pháp sư đã phát điên, các ngươi khẳng định cũng có phương pháp ra ngoài. Cho nên, ta cảm thấy chúng ta có hợp tác cũng là hợp lý.
Vu Nhai lưu bọn họ lại lý do là đội ngũ gián điệp có phương pháp ra ngoài. Còn nữa, đội ngũ bọn họ càng cường đại càng tốt. Lại nói, trước đó hắn cũng đã từng nói. Nếu Băng Tuyết Ma Vương muốn tất cả mọi người chết, vậy mình chỉ cần cứu sống càng nhiều người, chính là đả kích lớn nhất đối với Băng Tuyết Ma Vương.
Nhưng đây đều chỉ là lý do thứ yếu. Chủ yếu nhất vẫn là hắn nhận ra Hoàng Thăng Long, không muốn bọn họ chết ở chỗ này.
- Hợp tác? Vậy dựa vào cái gì muốn chúng ta nghe theo chỉ huy của ngươi? Có trời mới biết ngươi có nhân cơ hội diệt trừ chúng ta hay không? Hắc, lợi dụng chúng ta xong liền giết.
Hoàng Thăng Long còn chưa nói lời nào, một vị Huyền Binh Giả phía sau đã đứng ra nói.
- Bởi vì ta cường đại hơn các ngươi nhiều.
Vu Nhai chỉ từ tốn nói một câu.
Trong nháy mắt, trong mắt vị Huyền Binh Giả kia lập tức lộ vẻ không phục. Nhưng khi bọn họ nghĩ đến thời điểm người này biểu hiện ra thực lực trước đó, cảm giác không phục theo đó biến mất. Không muốn phục cũng không được.
Lại nghe người này nói:
- Huống gì, ta giết đám người Phỉ Ni, đây cũng không phải là chuyện nhỏ gì. Lấy các loại đạo cụ của các ma pháp sư, bọn họ trước khi chết khẳng định sẽ bí mật truyền lại cho Băng Tuyết Ma Vương. Lần sau xuất hiện ở trước mặt chúng ta có lẽ không phải là thánh ma đạo sư cửu đoạn, mà là ma đạo sư cấp Thần Tướng. Các ngươi cảm thấy ngoại trừ gia nhập với chúng ta, các ngươi sẽ có cơ hội nào khác không?
Vu Nhai vừa dứt lời, cục diện lại là các loại tinh quang chớp động. Các tinh quang lộ ra lo âu nồng đậm.
Đúng vậy, kế tiếp nhưng chỉ có ma đạo sư cấp Thần Tướng. Phải làm sao đây? Nghĩ như vậy, nhưng khi bọn họ thấy bộ dạng lão đại Ngụy Linh có vẻ như rất bình tĩnh, bọn họ cũng bình tĩnh lại một chút. Ngụy Linh đã bất tri bất giác đã khắc sâu vào lòng người.
- Các ngươi có thể giúp chúng ta dẫn dắt ma đạo sư cấp Thần Tướng rời đi. vừa lúc chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời khỏi.
- Phải không? Có lẽ ma đạo sư cấp Thần Tướng tiện tay tiêu diệt các ngươi, nhưng chúng ta lại có cơ hội chiến thắng bọn họ.
Vu Nhai tự tin nói, hoàn toàn không phải đang làm ra vẻ. Chỉ một câu, khiến hầu như tất cả đám người Thanh Môn trở lại bình tĩnh. Không chỉ như vậy, bọn họ còn cảm thấy rất may mắn đã lựa chọn người này. Gia hỏa Đặc Lai Nhĩ kia chết thật tốt. Không trách được Ngụy Linh nói ngay cả điện chủ hệ thổ hắn cũng có thể giết.
- Thế nào? Chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ đâu. A, đội ngũ các ngươi, ai là thủ lĩnh. Nếu không ta nói chuyện với hắn một chút?
Vu Nhai nói xong, lại nghĩ tới điều gì, không nhịn được hỏi.
Trong nháy mắt, các Huyền Binh Giả đều nhìn về Hoàng Thăng Long. Lấy thân phận của hắn tới làm gián điệp, quả thật có tư cách nói chuyện.
- Ta… ta là đầu lĩnh.
Người nào đó ở phía sau nhảy ra ngoài.
Các Huyền Binh Giả chớp mắt. Lúc này mới đột nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu gia Tạp Đức. Đúng vậy. Có vẻ như trên danh nghĩa địa vị gia hỏa này mới là cao nhất. Nhưng thật ra Huyền Binh Đại Đế chỉ cho hắn hư danh mà thôi. Tất cả đều biết gia hỏa này khẳng định không thể phục chúng.
Vu Nhai cũng có chút bất ngờ. Nhưng hắn liền thoải mái. Chỉ có điều người này vẫn không tự hiểu mình như trước kia.
- A, đây không phải là thiếu gia Tạp Đức sao? Không ngờ ngươi đã trở lại đế quốc Ma Pháp, nhưng lại thành thủ lĩnh của đội ngũ Huyền Binh. Lợi hại, thật lợi hại. Nếu là thiếu gia Tạp Đức, vậy không cần nói chuyện nữa. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ theo ta!
Vu Nhai không nhìn các Huyền Binh Giả, kinh ngạc nhìn Tạp Đức, dáng vẻ hình như hiện tại mới phát hiện ra hắn. Tuy rằng Tạp Đức cũng đã dịch dung, nhưng không phải đậm. Bản thân Vu Nhai là cao thủ dịch dung. Lại nói, Tạp Đức đã từng ăn trứng rồng. Vu Nhai lại cảm ngộ cự long thánh đạo, có thể cảm giác được rất rõ. Mặc dù Tạp Đức chỉ có hư danh, nhưng hư danh như vậy trong thời điểm mọi người mờ mịt và do dự vẫn có thể có tác dụng. Chí ít cơ hội khiến đám người đang trong tình trạng mờ mịt lựa chọn cùng hắn sẽ lớn hơn.
- Ngươi biết ra?
Tạp Đức trợn trừng mắt, không nhớ rõ mình từng quen người này.
- Thiếu gia Tạp Đức thực sự dễ quên. Chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, ở một nơi trong lòng đất còn cùng nhau ăn hết trứng. Nếu không có số trứng đó, chúng ta nói không chừng đã sớm chết đói.
Mắt Vu Nhai híp lại, trên mặt nở nụ cười thuần khiết.
- Cùng nhau ăn hết trứng?
Tạp Đức trợn trừng mắt. Sau đó, sắc mặt của hắn chậm rãi biến đổi, có kích động muốn trốn chạy. Nhưng nụ cười thuần khiết kia khiến hắn cảm thấy đầy áp lực, ngay cả động cũng không dám động:
- Vu… vu... bầu trời tối đen, mây nặng nề, đi dưới mặt đất đầy máu tươi, không có cách nào vứt bỏ, trong lòng tin chắc ánh sáng mặt trời sẽ đến... Chiến hữu, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây.
- Ha ha, thiếu gia Tạp Đức, ta cũng không nghĩ tới. Hiện tại ngươi chắc hẳn nguyện ý gia nhập chúng ta chứ?
- Đương nhiên, ta không tin ngươi còn tin ai.
Tạp Đức vội vàng gật đầu.
- Vậy ngươi nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của ta. Ta bảo ngươi đi chết, vậy ngươi sẽ không do dự đi tìm chết chứ?
- Đương nhiên, dù dầu sôi lửa bỏng cũng không ngại!
Tạp Đức rất muốn nói, nếu ta không nói như vậy, ngươi mới lập tức bảo ta đi chết. Vu Nhai, đây chính là Vu Nhai đại đế trong truyền thuyết. Hắn có thể phản kháng cái lông. Những lời đồn đại về Vu Nhai, hắn sao có thể chưa nghe nói qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.