Chương 723: Có giỏi thì chúng ta so tài rèn.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Người thượng lục tỉnh đều chiếm ưu thế lại còn chơi chiêu này, rõ ràng là kỳ thị.
Nên biết người thượng lục tỉnh nếu không thể trở thành hạng nhất, thậm chí không có khả năng vào mười hàng đầu thì có thể hợp tác với nhau, dọn dẹp chướng ngại cho đại ca của mình. Thượng lục tỉnh không phải toàn là gia tộc lĩnh chủ, ví dụ Kiếm vực hành tỉnh có Độc Cô gia, Dương gia, muốn hai gia tộc này liên hợp lại đúng là trò cười.
Tóm lại quy tắc này làm nhiều cao thủ tràn đầy tự tin trở nên nghiêm túc. Cứ tưởng trận quyết đấu cuối cùng sẽ rất phức tạp ai ngờ đơn giản đến thế, bọn họ càng không ngờ đằng sau đơn giản ẩn chứa khó khăn cao độ.
Người đứng tại đây đều là tinh anh, không ai bảo đảm sẽ không bị loại khi đánh hội đồng.
Các kỵ sĩ dự bị không dám hành động liều lĩnh, tập thể ngồi xếp bằng chờ đôi thủ. Trời mới biết có lực lượng chủ tràng không. Cuối cùng người không kiềm được bước vào một cánh cửa.
Giữa các kỵ sĩ dự bị bị bức tường sương mù ngăn cách, ai nhúc nhích, không thể thấy ai không hành động.
Nhưng có đôi khi sự kiên nhẫn của nhân loại rất giống nhau. Có mười mấy người cùng hành động, bước qua cánh cửa họ cho rằng vận may không tệ. Có người đúng là may, gặp kẻ yếu. Có người xui, ví dụ kẻ xui xẻo của Giản lĩnh vào ngay cửa có Độc Cô Cửu Diệp.
chỉ cần bước vào một cánh cửa, không chiến thì phải hợp lại, không có đường chạy thoát. Kẻ xui xẻo nhìn Độc Cô Cửu Diệp, rất muốn chết. Độc Cô Cửu Diệp có chịu cùng gã liên hợp bỏ cơ hội vào mười hàng đầu không?
Xác suất còn nhỏ hơn là Hoàng đế bệ hạ đi tiểu ven đường.
- Giết!
Tiêu Chi Tinh của Giản lĩnh hành động, nói sao thì gã cũng là tinh anh trong tinh anh, không thể bị hù đến rớt kiếm. Đúng là Tiêu Chi Tinh của Giản lĩnh không bị hù rớt kiếm mà gã bị một luồng kiếm quang đánh bay. Ánh sáng chợt lóe, Tiêu Chi Tinh của Giản lĩnh biến mất, khi gã xuất hiện đã ở bên ngoài chiến trường, trở tành người thứ nhất bị loại. Rất nhanh có người chạy tới trị thương cho Tiêu Chi Tinh.
Tình huống tương tự không ngừng xảy ra, thỉnh thoảng có người đấu thua bị đá ra, nhưng không nhiều. Như mới nói, trong đấu trường hoàng gia toàn là tinh anh trong tinh anh, nhiều người thực lực sàn sàn như nhau, khó thể chia thắng bại ngay được. Trừ phi xui xẻo gặp cường giả hạt giống như Độc Cô Cửu Diệp, tất nhiên cũng có người không ra khỏi cửa vẫn bị cao thủ xâm nhập, rất là bi kịch.
Rất nhanh mọi người phát hiện mọi người bước ra hay bị bước vào đều như nhau, không chia chủ khách. Điều khác biệt duy nhất là người bước ra ngoài thì phải chiến đấu, nếu không ra có lẽ được một thời gian nghỉ ngơi.
Vu Nhai hơi bực mình, hắn đã nghiên cứu đan dược Huyền Thần điện chủ cho rất lâu, còn nghiên cứu mấy bình đan dược của Đế Long tộc, quan sát Tiểu Hắc trong không gian giới chỉ biến đổi thế nào nhưng không ai bước vào chỗ hắn. Chẳng phải nói cao thủ ốt nhất là chờ có người tới cửa khiêu chiến sao? Tại sao bốn cánh cửa xung quanh không có một người bước vào? Thật khiến người ta câm nín.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Thôi, xem ra lão tử phải cúi người chút, đừng quá lên mặt dễ bị sét đánh.
Vu Nhai vỗ y phục, chuẩn bị chọn một cánh cửa bước vào. Lúc này cánh cửa phía đông sáng lên, một người đi vào. Người đó Vu Nhai rất lạ mặt, xem ra là người trung lục tỉnh. Vu Nhai cười gian, cuối cùng chờ được người.
Nhưng Vu Nhai chưa mừng được bao lâu thì cửa phía nam cũng sáng lên, lại một người đi ra, vẫn là khuôn mặt lạ, dường như là lục trung tỉnh hoặc tộc nhân các gia tộc không phải lĩnh chủ thượng lục tỉnh.
Ba người chưa kịp phản ứng thi cửa phía bắc nhấp nhay mấy lần, trong gian hình vuông của Vu Nhai xuất hiện người thứ bốn. Chính là một trong hai hai cây thiết côn thuộc Thần Tượng hành tỉnh. Người gậy sắt chất chứa sát khí, hiển nhiên gã mới vừa chiến đấu xong và đã thắng. Với tính tình của hai cây thiết côn lao ra ngoài chiến đấu ngay là rất bình thường.
Bốn người bản năng cùng nhìn cửa phía tây, tiếc rằng chờ thật lâu nhưng không thấy ai xuất hiện.
Ba người không nói không rằng quay đầu nhìn Vu Nhai chằm chằm, không vội rục rịch trước.
Trời biết loại tình huống này nên giải quyết như thế nào. Đang lúc bốn người không biết làm sao thì bái đá nhấp nháy, bên trên xuất hiện hàng chữ mới.
[Mặc kệ bao nhiêu người cùng vào một không gian, chỉ có thể còn lại một người, không cần biết dùng cách gì. Nếu bốn người đều hợp tức với nhau, từ bỏ trở thành thần chi binh sĩ thì không cần chiến đấu. Cách liên hợp là cùng nhau bước vào một cánh cửa.]
Dòng chữ hiện lên, bốn người trong gian hình vuông hay khán giả trên khán đài đếu tĩnh lặng. Tim Yến đại nhân, Hạng giáo quan rớt cái bị ch. Lúc trước Vu Nhai quá nổi trội, thậm chí khiến nhiều nam nhân ghen tỵ, hắn sắp xui xẻo.
Bên ngoài nhìn vào đấu trường dĩ nhiên không phải sương mù che phủ, mọi người từ mỗi góc độ trông thấy cuộc chiến trong bất cứ gian hình vuông nào. Bởi vì Vu Nhai khá nổi tiếng cộng với Huyền Binh đại đế hơi chú ý đến nên khá nhiều người quan tâm hắn.
Tiểu tử này thật là xui xẻo, không biết hắn thật sự có thực lực hay chỉ biết đấu miệng, như hắn đã làm với ma pháp sư cường đại nhất.
Người đứng ở cửa số nam mở miệng nói:
- Mặc kệ dùng cách gì, vậy chém một người trước.
Một trong hai cây thiết côn hỏi ngược lại:
- Chém ai trước?
Ba người cùng nhìn hướng Vu Nhai, người cửa nam hành động, trong tay gã cầm một cây rói dài cuốn lấy Vu Nhai. Người ở cửa nam thuộc Tiên vực hành tỉnh.
- Ra tay!
Thiết côn huynh và một người khác chậm hơn người Tiên vực hành tỉnh một chút, đều lấy ra huyền binh bản mệnh. Người Tiên vực hành tỉnh vẫn là một cây búa, người khác là rìu. Chớp mắt tương khí ba phương tập trung một điểm, muốn hủy thiên diệt địa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng kêu của các khán giả, chợt vang tiếng nổ điếc tai. Trung tâm ba điểm chợt xuất hiện một cây búa màu lam, ánh sáng chùy xẹt qua. Ba người bay ngược về, một chiêu bị đánh bay.
Người Tiên vực hành tỉnh lạnh lùng nói:
- Quả nhiên cường đại, đừng e ngại gì nữa, tiêu diệt hắn trước rồi tính!
Lúc trước ba người nói hợp tác nhưng sợ có biến, dù sao bọn họ là đối thủ với nhau, sợ sau khi tiêu diệt Vu Nhai sẽ bị đánh lén nên không dốc hết sức ra. Nhưng lúc này bọn họ phải hết sức.
- Giết!!!
Ba kỵ sĩ dự bị lại hành động, lực lượng mạnh hơn trước gấp hai lần, ma pháp2 điên cuồng bao phủ Vu Nhai. Ba địa binh sư hoặc cao thủ thiên tài gần địa binh sư, dù là đỉnh địa binh sư cũng phải né tránh.
Vu Nhai sẽ né sao? Tất nhiên là không. Vu Nhai cười khổ, quả nhiên ra oai sẽ bị sét đánh.
- Chấn oanh chuy!
Vu Nhai vung chùy, hắn vận dụng chiến kỹ của Ải Nhân tộc cực kỳ nhuần nhuyễn. Tương khí khuếch tán từ người Vu Nhai, trong Thâm Hải Huyền Tinh Chuy như có mãnh thú khủng bó đang gầm rống. Không, không phải giống mà đúng là có con mãnh thú gầm, có thể thấy hình dạng của nó, là ma thú hắc ám khủng bố sâu trong Mê Vụ sơn mạch.
Nên biết người thượng lục tỉnh nếu không thể trở thành hạng nhất, thậm chí không có khả năng vào mười hàng đầu thì có thể hợp tác với nhau, dọn dẹp chướng ngại cho đại ca của mình. Thượng lục tỉnh không phải toàn là gia tộc lĩnh chủ, ví dụ Kiếm vực hành tỉnh có Độc Cô gia, Dương gia, muốn hai gia tộc này liên hợp lại đúng là trò cười.
Tóm lại quy tắc này làm nhiều cao thủ tràn đầy tự tin trở nên nghiêm túc. Cứ tưởng trận quyết đấu cuối cùng sẽ rất phức tạp ai ngờ đơn giản đến thế, bọn họ càng không ngờ đằng sau đơn giản ẩn chứa khó khăn cao độ.
Người đứng tại đây đều là tinh anh, không ai bảo đảm sẽ không bị loại khi đánh hội đồng.
Các kỵ sĩ dự bị không dám hành động liều lĩnh, tập thể ngồi xếp bằng chờ đôi thủ. Trời mới biết có lực lượng chủ tràng không. Cuối cùng người không kiềm được bước vào một cánh cửa.
Giữa các kỵ sĩ dự bị bị bức tường sương mù ngăn cách, ai nhúc nhích, không thể thấy ai không hành động.
Nhưng có đôi khi sự kiên nhẫn của nhân loại rất giống nhau. Có mười mấy người cùng hành động, bước qua cánh cửa họ cho rằng vận may không tệ. Có người đúng là may, gặp kẻ yếu. Có người xui, ví dụ kẻ xui xẻo của Giản lĩnh vào ngay cửa có Độc Cô Cửu Diệp.
chỉ cần bước vào một cánh cửa, không chiến thì phải hợp lại, không có đường chạy thoát. Kẻ xui xẻo nhìn Độc Cô Cửu Diệp, rất muốn chết. Độc Cô Cửu Diệp có chịu cùng gã liên hợp bỏ cơ hội vào mười hàng đầu không?
Xác suất còn nhỏ hơn là Hoàng đế bệ hạ đi tiểu ven đường.
- Giết!
Tiêu Chi Tinh của Giản lĩnh hành động, nói sao thì gã cũng là tinh anh trong tinh anh, không thể bị hù đến rớt kiếm. Đúng là Tiêu Chi Tinh của Giản lĩnh không bị hù rớt kiếm mà gã bị một luồng kiếm quang đánh bay. Ánh sáng chợt lóe, Tiêu Chi Tinh của Giản lĩnh biến mất, khi gã xuất hiện đã ở bên ngoài chiến trường, trở tành người thứ nhất bị loại. Rất nhanh có người chạy tới trị thương cho Tiêu Chi Tinh.
Tình huống tương tự không ngừng xảy ra, thỉnh thoảng có người đấu thua bị đá ra, nhưng không nhiều. Như mới nói, trong đấu trường hoàng gia toàn là tinh anh trong tinh anh, nhiều người thực lực sàn sàn như nhau, khó thể chia thắng bại ngay được. Trừ phi xui xẻo gặp cường giả hạt giống như Độc Cô Cửu Diệp, tất nhiên cũng có người không ra khỏi cửa vẫn bị cao thủ xâm nhập, rất là bi kịch.
Rất nhanh mọi người phát hiện mọi người bước ra hay bị bước vào đều như nhau, không chia chủ khách. Điều khác biệt duy nhất là người bước ra ngoài thì phải chiến đấu, nếu không ra có lẽ được một thời gian nghỉ ngơi.
Vu Nhai hơi bực mình, hắn đã nghiên cứu đan dược Huyền Thần điện chủ cho rất lâu, còn nghiên cứu mấy bình đan dược của Đế Long tộc, quan sát Tiểu Hắc trong không gian giới chỉ biến đổi thế nào nhưng không ai bước vào chỗ hắn. Chẳng phải nói cao thủ ốt nhất là chờ có người tới cửa khiêu chiến sao? Tại sao bốn cánh cửa xung quanh không có một người bước vào? Thật khiến người ta câm nín.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Thôi, xem ra lão tử phải cúi người chút, đừng quá lên mặt dễ bị sét đánh.
Vu Nhai vỗ y phục, chuẩn bị chọn một cánh cửa bước vào. Lúc này cánh cửa phía đông sáng lên, một người đi vào. Người đó Vu Nhai rất lạ mặt, xem ra là người trung lục tỉnh. Vu Nhai cười gian, cuối cùng chờ được người.
Nhưng Vu Nhai chưa mừng được bao lâu thì cửa phía nam cũng sáng lên, lại một người đi ra, vẫn là khuôn mặt lạ, dường như là lục trung tỉnh hoặc tộc nhân các gia tộc không phải lĩnh chủ thượng lục tỉnh.
Ba người chưa kịp phản ứng thi cửa phía bắc nhấp nhay mấy lần, trong gian hình vuông của Vu Nhai xuất hiện người thứ bốn. Chính là một trong hai hai cây thiết côn thuộc Thần Tượng hành tỉnh. Người gậy sắt chất chứa sát khí, hiển nhiên gã mới vừa chiến đấu xong và đã thắng. Với tính tình của hai cây thiết côn lao ra ngoài chiến đấu ngay là rất bình thường.
Bốn người bản năng cùng nhìn cửa phía tây, tiếc rằng chờ thật lâu nhưng không thấy ai xuất hiện.
Ba người không nói không rằng quay đầu nhìn Vu Nhai chằm chằm, không vội rục rịch trước.
Trời biết loại tình huống này nên giải quyết như thế nào. Đang lúc bốn người không biết làm sao thì bái đá nhấp nháy, bên trên xuất hiện hàng chữ mới.
[Mặc kệ bao nhiêu người cùng vào một không gian, chỉ có thể còn lại một người, không cần biết dùng cách gì. Nếu bốn người đều hợp tức với nhau, từ bỏ trở thành thần chi binh sĩ thì không cần chiến đấu. Cách liên hợp là cùng nhau bước vào một cánh cửa.]
Dòng chữ hiện lên, bốn người trong gian hình vuông hay khán giả trên khán đài đếu tĩnh lặng. Tim Yến đại nhân, Hạng giáo quan rớt cái bị ch. Lúc trước Vu Nhai quá nổi trội, thậm chí khiến nhiều nam nhân ghen tỵ, hắn sắp xui xẻo.
Bên ngoài nhìn vào đấu trường dĩ nhiên không phải sương mù che phủ, mọi người từ mỗi góc độ trông thấy cuộc chiến trong bất cứ gian hình vuông nào. Bởi vì Vu Nhai khá nổi tiếng cộng với Huyền Binh đại đế hơi chú ý đến nên khá nhiều người quan tâm hắn.
Tiểu tử này thật là xui xẻo, không biết hắn thật sự có thực lực hay chỉ biết đấu miệng, như hắn đã làm với ma pháp sư cường đại nhất.
Người đứng ở cửa số nam mở miệng nói:
- Mặc kệ dùng cách gì, vậy chém một người trước.
Một trong hai cây thiết côn hỏi ngược lại:
- Chém ai trước?
Ba người cùng nhìn hướng Vu Nhai, người cửa nam hành động, trong tay gã cầm một cây rói dài cuốn lấy Vu Nhai. Người ở cửa nam thuộc Tiên vực hành tỉnh.
- Ra tay!
Thiết côn huynh và một người khác chậm hơn người Tiên vực hành tỉnh một chút, đều lấy ra huyền binh bản mệnh. Người Tiên vực hành tỉnh vẫn là một cây búa, người khác là rìu. Chớp mắt tương khí ba phương tập trung một điểm, muốn hủy thiên diệt địa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng kêu của các khán giả, chợt vang tiếng nổ điếc tai. Trung tâm ba điểm chợt xuất hiện một cây búa màu lam, ánh sáng chùy xẹt qua. Ba người bay ngược về, một chiêu bị đánh bay.
Người Tiên vực hành tỉnh lạnh lùng nói:
- Quả nhiên cường đại, đừng e ngại gì nữa, tiêu diệt hắn trước rồi tính!
Lúc trước ba người nói hợp tác nhưng sợ có biến, dù sao bọn họ là đối thủ với nhau, sợ sau khi tiêu diệt Vu Nhai sẽ bị đánh lén nên không dốc hết sức ra. Nhưng lúc này bọn họ phải hết sức.
- Giết!!!
Ba kỵ sĩ dự bị lại hành động, lực lượng mạnh hơn trước gấp hai lần, ma pháp2 điên cuồng bao phủ Vu Nhai. Ba địa binh sư hoặc cao thủ thiên tài gần địa binh sư, dù là đỉnh địa binh sư cũng phải né tránh.
Vu Nhai sẽ né sao? Tất nhiên là không. Vu Nhai cười khổ, quả nhiên ra oai sẽ bị sét đánh.
- Chấn oanh chuy!
Vu Nhai vung chùy, hắn vận dụng chiến kỹ của Ải Nhân tộc cực kỳ nhuần nhuyễn. Tương khí khuếch tán từ người Vu Nhai, trong Thâm Hải Huyền Tinh Chuy như có mãnh thú khủng bó đang gầm rống. Không, không phải giống mà đúng là có con mãnh thú gầm, có thể thấy hình dạng của nó, là ma thú hắc ám khủng bố sâu trong Mê Vụ sơn mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.