Chương 1259: Có người muốn gặp ngài.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
08/04/2015
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Ừm! Trúc thúc, hy vọng kiếp sau Vận Nhi sẽ nhìn thấu suốt hơn.
Trò chuyện mấy câu sau đó Vu Nhai rời đi, hắn không có chút cảm tình hay ấn oán gì với Độc Cô Cửu Vận, tất cả thuộc về 'Vu Nhai cặn bã'. Chẳng qua biểu tình trước khi chết của Độc Cô Cửu Vận làm Vu Nhai thấy thương cảm.
Chuyến lữ hành của Vu Nhai đi ngáng qua đây, chợt nhớ đến Độc Cô Cửu Vận thế là bái phỏng Trúc thúc quen 'Vu Nhai cặn bã', nhìn một cái rồi thôi. Độc Cô Cửu Vận chỉ là người qua đường trong chuyến du lịch của Vu Nhai.
Trúc thúc nhìn theo Vu Nhai rời đi, chỉ biết thở dài. Trúc thúc có dạy nữ nhi như vậy, luôn phản đối Độc Cô Cửu Vận trèo cao, gã luôn lo lắng cái này cái kia nhưng nữ nhi không thèm nghe.
Trúc thúc nhìn mộ của nữ nhi, nói:
- Vận Nhi, ngươi thấy không? Lời phụ thân nói đã bị tiểu Nhai chứng thực, chỉ cần kiên trì và cố gắng sẽ được địa vị tương ứng, không có gì là không thể. Đây mới là vinh diệu của Độc Cô gia.
Tiếc rằng Độc Cô Cửu Vận không nghe được nữa, Trúc thúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trở nên già nua mấy chục tuổi.
Vu Nhai quay về địa bàn Diệp gia nay đổi thành Thiên Tội sơn trang, hắn tìm lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải. Vu Nhai biết hai lão nhân đã lên kế hoạch xong xuôi, công hội lữ giả bắt đầu hoạt động, trời biết có bị hạn chế thời gian gì không. Vu Nhai không muốn chậm trễ, hắn kêu gọi mọi người tụ lại sau đó bắt đầu diễn thuyết.
Vu Nhai chợt nhận ra trừ cung cấp Thí Thần binh giáp, đan dược thì công việc của hắn chỉ còn lại diễn thuyết thành lập Thí Thần quân.
Vu Nhai diễn thuyết xong không gian tĩnh lặng sau đó mọi người dâng trào chiến ý mãnh liệt. Không ai muốn bị kỳ thị, người Thiên Tội Uyên nên được tôn trọng. Vu Nhai cho bọn họ cơ hội, quyết không thể để vuột mất.
Diễn thuyết xong Vu Nhai rảnh rỗi, mọi chuyện do Độc Cô Thanh Hải qunả lý.
Có Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành trấn, ít ra trong Độc Cô gia Thiên Tội sơn trang sẽ bớt đi nhiều rắc rối. Dị Ma tộc vẫn là dị tộc, sẽ bị đủ loại kỳ thị. Độc Cô Thanh Hải. Lão già Mê Thành là báu vật trấn trang.
Sáng sớm hôm sau, Vu Nhai quyết tâm rời đi. Như lúc Vu Nhai từ giã Dao Quang thành, không gây nhiều chú ý, chỉ vài người quen đưa tiễn. Tiểu Loan khóc sưới ướt.
- Vu Nhai đại ca ca thật sự sẽ đi sao?
Vu Nhai cười nói:
- Yên tâm, Thiên Tội sơn trang là nhà của ta trong Độc Cô Thần thành, ta sẽ thường xuyên trở về.
- Ngéo tay . . .
Tiểu Dịch bất mãn hành động ấu trĩ của muội muội:
- Đã lớn như vậy còn ngéo tay cái gì? Nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, cũng phải giữ lời hứa. Vu Nhai sư phụ đã nói sẽ trở về thì chắc chắn giữ lời!
Tiểu Loan hậm hực kiên quyết giữ ý tưởng:
- Muốn ngéo tay!
Vu Nhai bất đắc dĩ ngéo tay với cô bé, làm xong hắn quay sang nhìn Tiểu Dịch.
- Tiểu Dịch, mấy hôm nay ta mang ngươi đi lữ hành phải khắc ghi kỹ, có ngày ngươi sẽ hiểu huyền bí của nó. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là đại đệ tử khai sơn của Vu Nhai ta, không cần nghi thức gì, ta không thích nhiều quy tắc. Nhớ kỹ ngươi là đại sư huynh thì được rồi.
Tiểu Dịch ngây người, biểu tình mừng như điên nói:
- Vâng, Vu Nhai sư phụ!
Gọi xong Tiểu Dịch ngần ngừ, vẫn quyết đình hành đại lễ đủ loại. Vu Nhai bực mình, đại đệ tử khai sơn là người theo khuôn phép. Vu Nhai nghĩ đến Tiểu Dịch cá cược với mấy tử tôn Độc Cô gia, tuy giữ khuôn phép nhưng không dễ ăn hiếp, không ngu độn, vậy là đủ rồi.
Phép tắc? Có phép tắc với trưởng bối là rất tốt.
Tiểu Loan tinh nghịch cười nói:
- Hì hì, thu Tiểu Dịch ca ca là đệ tử chính thức thì sau này Tiểu Dịch ca ca sẽ nhỏ hơn ta một bối phận, sư phụ và đồ đệ đều là ca ca.
Mặt Tiểu Dịch đen như lọ nồi, nhưng đã làm lễ bái sư có muốn đổi ý cũng không được.
Tiểu Dịch hậm hực nói:
- Sau này phải sửa miệng gọi là sư phụ thúc thúc.
- Không, ta không kêu, ta muốn gọi Vu Nhai đại ca ca!
Tiểu Loan nói xong nhăn mặt rồi bỏ chạy, đụng trúng Độc Cô Cửu Lan.
Tiểu Loan chợt nhớ một chuyện, vỗ tay nói:
- Phải rồi, Vu Nhai đại ca ca còn chưa cầu hôn Cửu Lan tỷ tỷ thì sao đi được?
Vu Nhai định đi hướng Độc Cô Cửu Lan từ biệt, ngây người. Cầu hôn? Khi nào?
Lúc Độc Cô Cửu Lan đến hơi buồn lúc này mặt đỏ rực, vội bắt Tiểu Loan nhưng cô bé chạy rất nhanh.
- Cửu Lan tỷ tỷ, Đồng cô kêu tỷ tỷ phải cố gắng tranh thủ, tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội . . . U u u . . .
Tiểu Loan bị Độc Cô Cửu Lan bắt giữ, kêu ú ớ. Nhưng bên cạnh còn có Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch kiên quyết nói:
- Đúng vậy! Sư phụ, Cửu Lan tỷ tỷ rất thích sư phụ nên hãy cưới nàng đi, và phải là vợ lớn!
Mặt Độc Cô Cửu Lan càng đỏ rực, hai đứa bé này cứ nói lung tung, nàng bạn bắt một đứa không rảnh tay bắt đứa kia. Những người khác, bao gồm thôn trưởng gia gia, Độc Cô Cửu Dã cất tiếng cười to. Lão già Mê Thành nheo mắt, sắc mặt Độc Cô Thanh Hải khó xem.
Vu Nhai lúng túng không biết làm sao tiếp tục từ biệt.
Độc Cô Cửu Lan đúng là người đẹp, Vu Nhai là dê xồm không thể nào không thích mỹ nữ, nhưng hắn có thể nào gặp một người thu một người? Vu Nhai đã quên tên nàng là gì.
Vu Nhai cảm thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm, chưa chắc cô nương kia có ý đó.
Độc Cô Cửu Lan lúng túng nhìn Vu Nhai, không biết lấy đâu ra can đảm khẽ kêu:
- Vu . . . Vu Nhai.
Vu Nhai sửng sốt, khẽ ừ:
- Ừm?
Độc Cô Cửu Lan ma xui quỷ khiến nói một câu:
- Ta tên là Độc Cô Cửu Lan, hãy nhớ tên của ta được không?
Vu Nhai càng xấu hổ hơn. Lúc trước Vu Nhai xuống Kiếm Thần đài, quên tên nàng nên hỏi Tiểu Loan, Tiểu Dịch, kết quả bị Độc Cô Cửu Lan nghe thấy hoặc hai đứa trẻ cáo mật.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ ghi nhớ.
Ngoài câu này ra Vu Nhai không biết nên nói gì.
Độc Cô Cửu Lan chỉ Thiên Tội sơn trang phía sau:
- Xin đừng xem ta là người qua đường, sau này ta sẽ ở trong cái nhà ngươi nói.
Vu Nhai vừa nói Thiên Tội sơn trang là nhà của hắn trong Độc Cô Thần thành, Độc Cô Cửu Lan nói xong mặt đỏ rực nhìn Vu Nhai chằm chằm.
- Tốt, xin hãy chăm sóc cái . . . A, Thiên Tội sơn trang giùm ta.
Vu Nhai định nói chăm sóc cái nhà giùm nhưng câu này dễ gây hiểu lầm, hắn vội sửa miệng. Vu Nhai không nói gì thêm, từ biệt các trưởng bối, cưỡi Kiếm Sdiêu rời đi. Long báo muốn theo Vu Nhai nhưng bây giờ nó quá yếu.
Vu Nhai ngoái đầu lại, hắn còn cảm giác được đôi mắt ai oán kia.
Vu Nhai nhủ thầm:
- Xem ra nàng còn canh cánh trong lòng bị ta quên tân.
Trong cơ thể Vu Nhai vang tiếng cười khẽ:
- Xì.
- Ừm! Trúc thúc, hy vọng kiếp sau Vận Nhi sẽ nhìn thấu suốt hơn.
Trò chuyện mấy câu sau đó Vu Nhai rời đi, hắn không có chút cảm tình hay ấn oán gì với Độc Cô Cửu Vận, tất cả thuộc về 'Vu Nhai cặn bã'. Chẳng qua biểu tình trước khi chết của Độc Cô Cửu Vận làm Vu Nhai thấy thương cảm.
Chuyến lữ hành của Vu Nhai đi ngáng qua đây, chợt nhớ đến Độc Cô Cửu Vận thế là bái phỏng Trúc thúc quen 'Vu Nhai cặn bã', nhìn một cái rồi thôi. Độc Cô Cửu Vận chỉ là người qua đường trong chuyến du lịch của Vu Nhai.
Trúc thúc nhìn theo Vu Nhai rời đi, chỉ biết thở dài. Trúc thúc có dạy nữ nhi như vậy, luôn phản đối Độc Cô Cửu Vận trèo cao, gã luôn lo lắng cái này cái kia nhưng nữ nhi không thèm nghe.
Trúc thúc nhìn mộ của nữ nhi, nói:
- Vận Nhi, ngươi thấy không? Lời phụ thân nói đã bị tiểu Nhai chứng thực, chỉ cần kiên trì và cố gắng sẽ được địa vị tương ứng, không có gì là không thể. Đây mới là vinh diệu của Độc Cô gia.
Tiếc rằng Độc Cô Cửu Vận không nghe được nữa, Trúc thúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trở nên già nua mấy chục tuổi.
Vu Nhai quay về địa bàn Diệp gia nay đổi thành Thiên Tội sơn trang, hắn tìm lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải. Vu Nhai biết hai lão nhân đã lên kế hoạch xong xuôi, công hội lữ giả bắt đầu hoạt động, trời biết có bị hạn chế thời gian gì không. Vu Nhai không muốn chậm trễ, hắn kêu gọi mọi người tụ lại sau đó bắt đầu diễn thuyết.
Vu Nhai chợt nhận ra trừ cung cấp Thí Thần binh giáp, đan dược thì công việc của hắn chỉ còn lại diễn thuyết thành lập Thí Thần quân.
Vu Nhai diễn thuyết xong không gian tĩnh lặng sau đó mọi người dâng trào chiến ý mãnh liệt. Không ai muốn bị kỳ thị, người Thiên Tội Uyên nên được tôn trọng. Vu Nhai cho bọn họ cơ hội, quyết không thể để vuột mất.
Diễn thuyết xong Vu Nhai rảnh rỗi, mọi chuyện do Độc Cô Thanh Hải qunả lý.
Có Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành trấn, ít ra trong Độc Cô gia Thiên Tội sơn trang sẽ bớt đi nhiều rắc rối. Dị Ma tộc vẫn là dị tộc, sẽ bị đủ loại kỳ thị. Độc Cô Thanh Hải. Lão già Mê Thành là báu vật trấn trang.
Sáng sớm hôm sau, Vu Nhai quyết tâm rời đi. Như lúc Vu Nhai từ giã Dao Quang thành, không gây nhiều chú ý, chỉ vài người quen đưa tiễn. Tiểu Loan khóc sưới ướt.
- Vu Nhai đại ca ca thật sự sẽ đi sao?
Vu Nhai cười nói:
- Yên tâm, Thiên Tội sơn trang là nhà của ta trong Độc Cô Thần thành, ta sẽ thường xuyên trở về.
- Ngéo tay . . .
Tiểu Dịch bất mãn hành động ấu trĩ của muội muội:
- Đã lớn như vậy còn ngéo tay cái gì? Nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, cũng phải giữ lời hứa. Vu Nhai sư phụ đã nói sẽ trở về thì chắc chắn giữ lời!
Tiểu Loan hậm hực kiên quyết giữ ý tưởng:
- Muốn ngéo tay!
Vu Nhai bất đắc dĩ ngéo tay với cô bé, làm xong hắn quay sang nhìn Tiểu Dịch.
- Tiểu Dịch, mấy hôm nay ta mang ngươi đi lữ hành phải khắc ghi kỹ, có ngày ngươi sẽ hiểu huyền bí của nó. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là đại đệ tử khai sơn của Vu Nhai ta, không cần nghi thức gì, ta không thích nhiều quy tắc. Nhớ kỹ ngươi là đại sư huynh thì được rồi.
Tiểu Dịch ngây người, biểu tình mừng như điên nói:
- Vâng, Vu Nhai sư phụ!
Gọi xong Tiểu Dịch ngần ngừ, vẫn quyết đình hành đại lễ đủ loại. Vu Nhai bực mình, đại đệ tử khai sơn là người theo khuôn phép. Vu Nhai nghĩ đến Tiểu Dịch cá cược với mấy tử tôn Độc Cô gia, tuy giữ khuôn phép nhưng không dễ ăn hiếp, không ngu độn, vậy là đủ rồi.
Phép tắc? Có phép tắc với trưởng bối là rất tốt.
Tiểu Loan tinh nghịch cười nói:
- Hì hì, thu Tiểu Dịch ca ca là đệ tử chính thức thì sau này Tiểu Dịch ca ca sẽ nhỏ hơn ta một bối phận, sư phụ và đồ đệ đều là ca ca.
Mặt Tiểu Dịch đen như lọ nồi, nhưng đã làm lễ bái sư có muốn đổi ý cũng không được.
Tiểu Dịch hậm hực nói:
- Sau này phải sửa miệng gọi là sư phụ thúc thúc.
- Không, ta không kêu, ta muốn gọi Vu Nhai đại ca ca!
Tiểu Loan nói xong nhăn mặt rồi bỏ chạy, đụng trúng Độc Cô Cửu Lan.
Tiểu Loan chợt nhớ một chuyện, vỗ tay nói:
- Phải rồi, Vu Nhai đại ca ca còn chưa cầu hôn Cửu Lan tỷ tỷ thì sao đi được?
Vu Nhai định đi hướng Độc Cô Cửu Lan từ biệt, ngây người. Cầu hôn? Khi nào?
Lúc Độc Cô Cửu Lan đến hơi buồn lúc này mặt đỏ rực, vội bắt Tiểu Loan nhưng cô bé chạy rất nhanh.
- Cửu Lan tỷ tỷ, Đồng cô kêu tỷ tỷ phải cố gắng tranh thủ, tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội . . . U u u . . .
Tiểu Loan bị Độc Cô Cửu Lan bắt giữ, kêu ú ớ. Nhưng bên cạnh còn có Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch kiên quyết nói:
- Đúng vậy! Sư phụ, Cửu Lan tỷ tỷ rất thích sư phụ nên hãy cưới nàng đi, và phải là vợ lớn!
Mặt Độc Cô Cửu Lan càng đỏ rực, hai đứa bé này cứ nói lung tung, nàng bạn bắt một đứa không rảnh tay bắt đứa kia. Những người khác, bao gồm thôn trưởng gia gia, Độc Cô Cửu Dã cất tiếng cười to. Lão già Mê Thành nheo mắt, sắc mặt Độc Cô Thanh Hải khó xem.
Vu Nhai lúng túng không biết làm sao tiếp tục từ biệt.
Độc Cô Cửu Lan đúng là người đẹp, Vu Nhai là dê xồm không thể nào không thích mỹ nữ, nhưng hắn có thể nào gặp một người thu một người? Vu Nhai đã quên tên nàng là gì.
Vu Nhai cảm thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm, chưa chắc cô nương kia có ý đó.
Độc Cô Cửu Lan lúng túng nhìn Vu Nhai, không biết lấy đâu ra can đảm khẽ kêu:
- Vu . . . Vu Nhai.
Vu Nhai sửng sốt, khẽ ừ:
- Ừm?
Độc Cô Cửu Lan ma xui quỷ khiến nói một câu:
- Ta tên là Độc Cô Cửu Lan, hãy nhớ tên của ta được không?
Vu Nhai càng xấu hổ hơn. Lúc trước Vu Nhai xuống Kiếm Thần đài, quên tên nàng nên hỏi Tiểu Loan, Tiểu Dịch, kết quả bị Độc Cô Cửu Lan nghe thấy hoặc hai đứa trẻ cáo mật.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ ghi nhớ.
Ngoài câu này ra Vu Nhai không biết nên nói gì.
Độc Cô Cửu Lan chỉ Thiên Tội sơn trang phía sau:
- Xin đừng xem ta là người qua đường, sau này ta sẽ ở trong cái nhà ngươi nói.
Vu Nhai vừa nói Thiên Tội sơn trang là nhà của hắn trong Độc Cô Thần thành, Độc Cô Cửu Lan nói xong mặt đỏ rực nhìn Vu Nhai chằm chằm.
- Tốt, xin hãy chăm sóc cái . . . A, Thiên Tội sơn trang giùm ta.
Vu Nhai định nói chăm sóc cái nhà giùm nhưng câu này dễ gây hiểu lầm, hắn vội sửa miệng. Vu Nhai không nói gì thêm, từ biệt các trưởng bối, cưỡi Kiếm Sdiêu rời đi. Long báo muốn theo Vu Nhai nhưng bây giờ nó quá yếu.
Vu Nhai ngoái đầu lại, hắn còn cảm giác được đôi mắt ai oán kia.
Vu Nhai nhủ thầm:
- Xem ra nàng còn canh cánh trong lòng bị ta quên tân.
Trong cơ thể Vu Nhai vang tiếng cười khẽ:
- Xì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.