Chương 610: Cự kiếm, ngươi cũng xứng dùng?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Chớp mắt Dương Như Hóa lao tới trước mặt Vu Nhai, khí thế cuồng bạo làm hắn liên tục thụt lùi. Thiên binh sư! Đây không phải địa binh sư, càng không là quang minh thánh tử, ma pháp sư có tính chất khác biệt về lực lượng với hắn.
Vu Nhai chửi thầm:
- Tổ cha nó, chẳng lẽ sẽ đi bán muối?
Đương nhiên không, đừng quên tay Vu Nhai còn cầm Thí Thần Ma Nhẫn đủ đỡ một đòn. Trong khi Vu Nhai vận chuyển huyền binh toàn thân chuẩn bị ngăn cản thì một bóng vàng bay ra, đụng mạnh vào Dương Như Hóa.
- Bà nội nó, dám mắng đại tướng quân ta đây là thùng cơm, lão tử đánh chết ngươi!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng vàng đột nhiên xuất hiện, giọng điệu này là của Hoàng Phủ đại tướng quân, chỉ gã được mở khóa ma pháp, có thể tự do hành động.
- Tổ cha nó dám giở trò ranh với lão tử, còn muốn giết chết lão tử? Cướp địa vị đại tướng quân của ta? Sắp chết đến nơi vẫn không yên phận, muốn giết Vu Nhai tướng quân ái tướng của ta?
Hoàng Phủ đại tướng quân vừa đánh vừa chửi, còn phong Vu Nhai từ hiệu úy thành tướng quân. Không ai chú ý đến tình hình Hoàng Phủ đại tướng quân đánh người, tất cả chỉ có một suy nghĩ: Dương Như Hóa không phải đối thủ của thùng cơm, quá bất ngờ.
- Này thì thùng cơm, dám gọi ta là thùng cơm! Lão tử không cần dùng huyền binh vẫn dư sức đánh ngươi rụng răng!
Câu nói này lại nhắc nhở cái gì, mọi người ngạc nhiên phát hiện thùng cơm Hoàng Phủ chỉ dựa vào đôi tay đánh Dương Như Hóa không sức chống cự.
Nếu nói lúc trước đại tướng quân thừa dịp Dương Như Hóa chưa chuẩn bị thì bây giờ mọi người chỉ có thể nói cảnh giới của Hoàng Phủ đại tướng quân mạnh hơn gã, không đơn giản là một, hai đẳng cấp nhỏ.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ đại tướng quân biết trước Dương Như Hóa sắp tấn công Vu Nhai nên cố ý giả bộ thùng cơm tranh thủ đồng tình?
Nghĩ đến đầy nhiều người rùng mình, vội vàng nhớ lại lúc trước có làm chuyện gì bất kính trước mặt Hoàng Phủ đại tướng quân không? Giỏi võ không đáng sợ, chỉ sợ vừa giỏi võ vừa thông minh.
Rầm!
Dương Như Hóa không cam lòng ngã trên mặt đất, đôi mắt ốc bưu nhìn Vu Nhai rồi tới Hoàng Phủ đại tướng quân. Cuối cùng Dương Như Hóa không án hận nhắm mắt lại.
Hoàng Phủ đại tướng quân mặc kệ ánh mắt của Dương Như Hóa, ra lệnh:
- Kéo lên tường thành chmé đi.
- Tuân lệnh!
Hiện tại không ai dám cầu tình, Dương Như Hóa đã dính tội phản quốc.
- Vu Nhai, chết đi!
Chưa yên tĩnh được một lúc Dương Tiên Tuấn thừa dịp tất cả chú ý vào bá phụ gã giơ cự kiếm chém hướng Vu Nhai. Khóa ma pháp trên người Dương Tiên Tuấn cũng có vấn đề, nhưng mọi người không hề căng thẳng, không cứu viện. Cả đám nhìn Dương Tiên Tuấn giơ cự kiếm chém vào đỉnh đầu Vu Nhai sau đó khựng lại.
Vu Nhai đã cất Thí Thần Ma Nhẫn, nhẹ nâng tay chộp cự kiếm thế tới rào rạt. Mặt Vu Nhai không biểu tình, mặc kệ cự kiếm kêu vù vù. Vu Nhai cầm mũi kiếm chậm rãi giơ lên ném mạnh.
Rầm!
Dương Tiên Tuấn bị ném văng ra ngoài đụng vào đám người, bị Trang Võ bắt giữ.
Dương Tiên Tuấn cuồng rống:
- Vu Nhai, có giỏi thì hãy đấu một trận ngay mặt với ta đi! Ngươi chẳng những cướp Vu Tiểu Dạ còn hủy ta, ngươi hủy ta . . .
- Thả hắn ra.
Vu Nhai nổi lên hứng thú. Trước đó có nói Vu Nhai hận bá điệt Dương thị thấu xương, hắn xách cự kiếm kêu vù vù đi qua. Các binh sĩ chậm rãi tránh ra một con đường.
Dương Tiên Tuấn đứng lên, lạnh lùng nhìn Vu Nhai chằm chằm. Dương Tiên Tuấn phất tay định gọi về cự kiếm, nhưng gã vẫy gãy tay cũng không được gì, cự kiếm vẫn bị Vu Nhai nắm chặt.
Mắt Vu Nhai tràn ngập sát ý kích động nói:
- Ngươi không lấy lại được huyền binh bản mệnh của mình còn mơ đấu một trận với ta? Ngươi xứng sao?
Tay Vu Nhai vung mạnh, huyền binh nhập vào cự kiếm, chớp mắt cự kiếm ngoan ngoãn.
Mọi người rung động nhìn. Nếu Dương Tiên Tuấn đã là dòng chính của Dương gia đương nhiên không tầm thường, trong cự kiếm có kiếm linh, vậy mà bị Vu Nhai chấn một cái đã ngoan ngay. Họ Vu này không đơn giản.
- Ta hủy ngươi? Vậy ngươi đã hủy bao nhiêu chiến hữu của ta? Giết ngươi là nhân từ với ngươi.
Các tội phạm, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị run lên. Bình thường Vu Nhai không thích nổi bật, theo thói quen hắn nên cầm đoản đao màu đen chém chết Dương Tiên Tuấn. Vu Nhai có biểu hiện như thế này là vì hắn cực kỳ tức giận.
- Cự kiếm, ngươi xứng dùng sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nhìn kỹ, đây mới là tuyệt kỹ cự kiếm!
Vu Nhai nói rồi vận chuyển kiếm kỹ của Đế Long tộc, đại khai đại hợp rồi lại cường đại vô cùng, không vì kiếm quá to mất đi nhanh nhẹn. Nhìn từ hơi thở thì biết uy lực siêu đáng sợ, thân kiếm bỗng nặng nề hạ xuống. Chỉ dựa vào huyền binh đã đè xương Dương Tiên Tuấn kêu răng rắc, gã quỳ hẳn xuống đất. Khi cự kiếm cách Dương Tiên Tuấn cỡ ba ly thì gã đã tắt thở, miệng mũi đổ máu chết không nhắm mắt, đây chính là mục đích của Vu Nhai.
Keng!
Cự kiếm bị Vu Nhai cắm phập xuống đất, hắn xoay người trở về bên các tội phạm, kỵ sĩ dự bị.
Vu Nhai xoay người nhìn Hoàng Phủ đại tướng quân, nói:
- Đại tướng quân, chúng ta đều rất mệt, có thể đi về nghỉ ngơi được không?
Hoàng Phủ đại tướng quân bị Vu Nhai cảm nhiễm, nghiêm túc nói:
- Hãy đi nghỉ ngơi, chuyện luận công ban thưởng chờ mọi việc ổn định rồi tính. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi bất cứ người nào dốc sức vì Huyền Binh đế quốc ta.
Mọi người gật đầu, dắt dìu nhau đi hướng sân thuộc về Bắc Đẩu hành tỉnh, chiến thắng nhưng bi tráng.
- Phải rồi Hoàng Phủ đại tướng quân, đa tạ người lúc trước cản công kích của Dương Như Hóa giúp ta, không thì ta không biết có còn sống được không.
Vu Nhai tạm dừng một lúc, nói:
- Chắc chắn Hoàng Phủ đại tướng quân không phải thùng cơm, người sớm tính toán ra Ma Pháp đế quốc động tay chân trên người Dương Như Hóa. Nếu không nhờ đại tướng quân tính toán từ trước thì ta cũng đã tiêu đời.
Hoàng Phủ đại tướng quân ngẩn người:
- Tính toán?
Mắt Hoàng Phủ đại tướng quân sáng lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Đâu có, ta chỉ cảm ứng được khóa ma pháp của Dương Tiên Tuấn có vấn đề, đang chờ hắn hành động để trút giận. Loại chuyện nhỏ này không cần nhắc đến, các ngươi hãy mau đi ngủ ngơi. Muốn cảm ơn ta thì chờ đến Huyền Binh đế đô tuyên truyền giúp ta là được, ha ha ha ha ha ha!
Mọi người câm nín, câu nói sau cùng nghe sao cũng thấy lạ. Vu Nhai thật tình, lúc bi tráng thế này không quên vuốt mông ngựa. Nhưng nghe Vu Nhai nói rất nghiêm túc, chẳng biết hắn đang nịnh bợ hay nói thật.
Trong khi mọi người suy đoán Hoàng Phủ đại tướng quân rốt cuộc là thùng cơm hay giả heo ăn cọp thì Trang Võ bỗng gầm lên:
- Là ai? Đi ra!
Một bóng người lén ltú chạy từ cổng lớn vào.
- Hoàng Phủ đại tướng quân, tốt quá, các người không sao. Dương tướng quân . . . không, Dương Như Hóa đã chết, tốt tốt tốt. Đại quân ma pháp cũng đã rút lui?
Trang Võ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai? Nói năng linh tinh.
Vu Nhai chửi thầm:
- Tổ cha nó, chẳng lẽ sẽ đi bán muối?
Đương nhiên không, đừng quên tay Vu Nhai còn cầm Thí Thần Ma Nhẫn đủ đỡ một đòn. Trong khi Vu Nhai vận chuyển huyền binh toàn thân chuẩn bị ngăn cản thì một bóng vàng bay ra, đụng mạnh vào Dương Như Hóa.
- Bà nội nó, dám mắng đại tướng quân ta đây là thùng cơm, lão tử đánh chết ngươi!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng vàng đột nhiên xuất hiện, giọng điệu này là của Hoàng Phủ đại tướng quân, chỉ gã được mở khóa ma pháp, có thể tự do hành động.
- Tổ cha nó dám giở trò ranh với lão tử, còn muốn giết chết lão tử? Cướp địa vị đại tướng quân của ta? Sắp chết đến nơi vẫn không yên phận, muốn giết Vu Nhai tướng quân ái tướng của ta?
Hoàng Phủ đại tướng quân vừa đánh vừa chửi, còn phong Vu Nhai từ hiệu úy thành tướng quân. Không ai chú ý đến tình hình Hoàng Phủ đại tướng quân đánh người, tất cả chỉ có một suy nghĩ: Dương Như Hóa không phải đối thủ của thùng cơm, quá bất ngờ.
- Này thì thùng cơm, dám gọi ta là thùng cơm! Lão tử không cần dùng huyền binh vẫn dư sức đánh ngươi rụng răng!
Câu nói này lại nhắc nhở cái gì, mọi người ngạc nhiên phát hiện thùng cơm Hoàng Phủ chỉ dựa vào đôi tay đánh Dương Như Hóa không sức chống cự.
Nếu nói lúc trước đại tướng quân thừa dịp Dương Như Hóa chưa chuẩn bị thì bây giờ mọi người chỉ có thể nói cảnh giới của Hoàng Phủ đại tướng quân mạnh hơn gã, không đơn giản là một, hai đẳng cấp nhỏ.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ đại tướng quân biết trước Dương Như Hóa sắp tấn công Vu Nhai nên cố ý giả bộ thùng cơm tranh thủ đồng tình?
Nghĩ đến đầy nhiều người rùng mình, vội vàng nhớ lại lúc trước có làm chuyện gì bất kính trước mặt Hoàng Phủ đại tướng quân không? Giỏi võ không đáng sợ, chỉ sợ vừa giỏi võ vừa thông minh.
Rầm!
Dương Như Hóa không cam lòng ngã trên mặt đất, đôi mắt ốc bưu nhìn Vu Nhai rồi tới Hoàng Phủ đại tướng quân. Cuối cùng Dương Như Hóa không án hận nhắm mắt lại.
Hoàng Phủ đại tướng quân mặc kệ ánh mắt của Dương Như Hóa, ra lệnh:
- Kéo lên tường thành chmé đi.
- Tuân lệnh!
Hiện tại không ai dám cầu tình, Dương Như Hóa đã dính tội phản quốc.
- Vu Nhai, chết đi!
Chưa yên tĩnh được một lúc Dương Tiên Tuấn thừa dịp tất cả chú ý vào bá phụ gã giơ cự kiếm chém hướng Vu Nhai. Khóa ma pháp trên người Dương Tiên Tuấn cũng có vấn đề, nhưng mọi người không hề căng thẳng, không cứu viện. Cả đám nhìn Dương Tiên Tuấn giơ cự kiếm chém vào đỉnh đầu Vu Nhai sau đó khựng lại.
Vu Nhai đã cất Thí Thần Ma Nhẫn, nhẹ nâng tay chộp cự kiếm thế tới rào rạt. Mặt Vu Nhai không biểu tình, mặc kệ cự kiếm kêu vù vù. Vu Nhai cầm mũi kiếm chậm rãi giơ lên ném mạnh.
Rầm!
Dương Tiên Tuấn bị ném văng ra ngoài đụng vào đám người, bị Trang Võ bắt giữ.
Dương Tiên Tuấn cuồng rống:
- Vu Nhai, có giỏi thì hãy đấu một trận ngay mặt với ta đi! Ngươi chẳng những cướp Vu Tiểu Dạ còn hủy ta, ngươi hủy ta . . .
- Thả hắn ra.
Vu Nhai nổi lên hứng thú. Trước đó có nói Vu Nhai hận bá điệt Dương thị thấu xương, hắn xách cự kiếm kêu vù vù đi qua. Các binh sĩ chậm rãi tránh ra một con đường.
Dương Tiên Tuấn đứng lên, lạnh lùng nhìn Vu Nhai chằm chằm. Dương Tiên Tuấn phất tay định gọi về cự kiếm, nhưng gã vẫy gãy tay cũng không được gì, cự kiếm vẫn bị Vu Nhai nắm chặt.
Mắt Vu Nhai tràn ngập sát ý kích động nói:
- Ngươi không lấy lại được huyền binh bản mệnh của mình còn mơ đấu một trận với ta? Ngươi xứng sao?
Tay Vu Nhai vung mạnh, huyền binh nhập vào cự kiếm, chớp mắt cự kiếm ngoan ngoãn.
Mọi người rung động nhìn. Nếu Dương Tiên Tuấn đã là dòng chính của Dương gia đương nhiên không tầm thường, trong cự kiếm có kiếm linh, vậy mà bị Vu Nhai chấn một cái đã ngoan ngay. Họ Vu này không đơn giản.
- Ta hủy ngươi? Vậy ngươi đã hủy bao nhiêu chiến hữu của ta? Giết ngươi là nhân từ với ngươi.
Các tội phạm, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị run lên. Bình thường Vu Nhai không thích nổi bật, theo thói quen hắn nên cầm đoản đao màu đen chém chết Dương Tiên Tuấn. Vu Nhai có biểu hiện như thế này là vì hắn cực kỳ tức giận.
- Cự kiếm, ngươi xứng dùng sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nhìn kỹ, đây mới là tuyệt kỹ cự kiếm!
Vu Nhai nói rồi vận chuyển kiếm kỹ của Đế Long tộc, đại khai đại hợp rồi lại cường đại vô cùng, không vì kiếm quá to mất đi nhanh nhẹn. Nhìn từ hơi thở thì biết uy lực siêu đáng sợ, thân kiếm bỗng nặng nề hạ xuống. Chỉ dựa vào huyền binh đã đè xương Dương Tiên Tuấn kêu răng rắc, gã quỳ hẳn xuống đất. Khi cự kiếm cách Dương Tiên Tuấn cỡ ba ly thì gã đã tắt thở, miệng mũi đổ máu chết không nhắm mắt, đây chính là mục đích của Vu Nhai.
Keng!
Cự kiếm bị Vu Nhai cắm phập xuống đất, hắn xoay người trở về bên các tội phạm, kỵ sĩ dự bị.
Vu Nhai xoay người nhìn Hoàng Phủ đại tướng quân, nói:
- Đại tướng quân, chúng ta đều rất mệt, có thể đi về nghỉ ngơi được không?
Hoàng Phủ đại tướng quân bị Vu Nhai cảm nhiễm, nghiêm túc nói:
- Hãy đi nghỉ ngơi, chuyện luận công ban thưởng chờ mọi việc ổn định rồi tính. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi bất cứ người nào dốc sức vì Huyền Binh đế quốc ta.
Mọi người gật đầu, dắt dìu nhau đi hướng sân thuộc về Bắc Đẩu hành tỉnh, chiến thắng nhưng bi tráng.
- Phải rồi Hoàng Phủ đại tướng quân, đa tạ người lúc trước cản công kích của Dương Như Hóa giúp ta, không thì ta không biết có còn sống được không.
Vu Nhai tạm dừng một lúc, nói:
- Chắc chắn Hoàng Phủ đại tướng quân không phải thùng cơm, người sớm tính toán ra Ma Pháp đế quốc động tay chân trên người Dương Như Hóa. Nếu không nhờ đại tướng quân tính toán từ trước thì ta cũng đã tiêu đời.
Hoàng Phủ đại tướng quân ngẩn người:
- Tính toán?
Mắt Hoàng Phủ đại tướng quân sáng lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Đâu có, ta chỉ cảm ứng được khóa ma pháp của Dương Tiên Tuấn có vấn đề, đang chờ hắn hành động để trút giận. Loại chuyện nhỏ này không cần nhắc đến, các ngươi hãy mau đi ngủ ngơi. Muốn cảm ơn ta thì chờ đến Huyền Binh đế đô tuyên truyền giúp ta là được, ha ha ha ha ha ha!
Mọi người câm nín, câu nói sau cùng nghe sao cũng thấy lạ. Vu Nhai thật tình, lúc bi tráng thế này không quên vuốt mông ngựa. Nhưng nghe Vu Nhai nói rất nghiêm túc, chẳng biết hắn đang nịnh bợ hay nói thật.
Trong khi mọi người suy đoán Hoàng Phủ đại tướng quân rốt cuộc là thùng cơm hay giả heo ăn cọp thì Trang Võ bỗng gầm lên:
- Là ai? Đi ra!
Một bóng người lén ltú chạy từ cổng lớn vào.
- Hoàng Phủ đại tướng quân, tốt quá, các người không sao. Dương tướng quân . . . không, Dương Như Hóa đã chết, tốt tốt tốt. Đại quân ma pháp cũng đã rút lui?
Trang Võ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai? Nói năng linh tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.