Chương 769: Cuốn xéo đi, ôn thần.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
18/03/2015
- Sợ là Huyền Thần điện chúng ta sắp mất một thánh binh, Huyền lão . . .
Nhìn Diệp điện chủ cười khổ, đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu bản năng hỏi:
- Mất một thánh binh? Huyền lão?
Huyền lão tức là trưởng lão được Hoàng Phủ Nhàn tặng đan dược đột phá, là người thủ hộ ngầm của Huyền Bảo Lâu nên có thể trực tiếp tặng trọng bảo.
Huyền Thần điện chủ mặt không biểu tình nói:
- Chút nữa nói, chắc tiểu tử kia đã dung hợp xong, mở cửa đi.
- Dung hợp?
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu ngơ ngác nhưng nghe lời mở cửa Diệp điện chủ. Mọi người tập trung nhìn vào, trông thấy Vu Nhai ngồi xếp bằng trong góc, nâng lòng bàn tay. Một tấm thuẫn thu nhỏ nằm gọn trong tay Vu Nhai, là huyền binh bản mệnh của hắn. Mọi người mờ mịt chớp mắt, đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu thì không.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu trợn to mắt, há hốc mồm run run chỉ vào Vu Nhai, nói:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Vu Nhai hoang mang ngẩng đầu lên:
- Sao cửa mở ra . . . A, ra mọi người đều có mặt.
Vu Nhai nâng tấm thuẫn nhỏ bước tới, nói:
- Phải rồi, Huyền Bảo Lâu đại nhân, người mới nói vào Huyền Binh bảo các có thể thu hoạch được bao nhiêu thứ đều là của mình đúng không?
Mọi người từ từ nghiệm ra ý nghĩa lời Vu Nhai nói. Không . . . Không lẽ . . .
Vu Nhai không đợi đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu trả lời, rụt rè e ấp nói:
- Ngại qua, ta thu hoạch được một huyền binh bản mệnh, ta là song huyền binh giả.
Vu Nhai đưa Đại Địa chi thuẫn ra, huyền khí của hắn bao vây tấm thuẫn rất đẹp.
Mọi người há hốc mồm, tuy đã đoán được nhưng Vu Nhai nói ra vẫn làm người rung động. Mấy thần chi binh sĩ đang cảm ngộ đều quên cảm ngộ. Yến đại nhân, Hạng giáo quan liếc nhau, quả nhiên lại là chuyện lớn.
Chỉ có Diệp điện chủ là mặt không biểu tình, xanh như tàu lá chuối.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta là song huyền binh giả, ta không còn là kỳ binh giả, ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lúc này Vu Nhai mới bùng nổ nỗi lòng vui sướng, hắn nhảy cẫng lên, tay trái cầm cục gạch, tay phải cầm tấm thuẫn. Tuy tấm thuẫn trông không hẹp, khá giống cục gạch thứ hai, nhưng nhìn sao cũng là tấm thuẫn. Vu Nhai nhảy nhót một lúc sau cất hai huyền binh, đi tới trước mặt đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu.
Vu Nhai siết chặt bàn tay cứng ngắc của đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu, run run nói:
- Đa tạ, đa tạ người cho ta cơ hội này, ta là song huyền binh giả . . .
Vu Nhai bắt tay với mọi người, đặc biệt thấy Diệp điện chủ thì hắn nói một tràng nịnh hót như điện chủ đại nhân anh minh, đa tạ người tổ chức thánh hội vân vân. Huyền Thần điện chủ không biết nên nói cái gì, không tiện lấy đi tấm thuẫn của Vu Nhai, dù muốn cũng không biết lấy như thế nào. Nếu Diệp điện chủ mạnh mẽ lấy Đại Địa chi thuẫn về là đời Vu Nhai coi như xong.
Xung quanh có nhiều người vây xem, bao gồm Độc Cô gia. Lúc trước Huyền Thần điện có nói vào trong Huyền Binh bảo các thu hoạch được bao nhiêu là do các ngươi. Nhưng trời biết tiểu tử này dung hợp huyền binh bản mệnh thứ hai ngay lúc này.
Xác xuất thấp đến tội, không đến một phần trăm vạn. Hơn nữa Vu Nhai đã là địa binh sư ngũ đẳng sao có thể dung hợp huyền binh thứ hai trở thành song huyền binh giả? Nên biết thực lực càng mạnh thì khả năng dung hợp thêm càng thấp. Vì huyền khí rất khó cân bằng, trừ phi đặc biệt có duyên, tính ra cỡ một phần ức.
May mắn, may là chỉ có tấm thuẫn không binh linh này, giá trị không quá cao.
Cơ mặt Diệp điện chủ co giật nói:
- Không có gì, không cần khách sáo, đây là cơ duyên của ngươi. Có lẽ tấm thuẫn này có duyên với ngươi.
Thứ vốn có binh linh nhưng sau này đã mất gọi là huyền binh chết, cần bồi dưỡng ra binh linh mới, tương đương với Vu Nhai rèn một thánh binh bát giai rồi dung hợp vào, lại tu luyện từ đầu, tu thành thánh binh sư, sau đó thánh binh này sẽ thành thánh binh thật sự.
Nói là vậy nhưng lòng Huyền Thần điện chủ nhỏ máu, dù thánh binh đã chết binh linh nhưng vẫn là thánh binh.
Giá trị của tấm thuẫn lớn hơn trọng bảo có công năng đặc biệt rất nhiều. Theo Huyền Thần điện hiểu biết thì tấm thuẫn lúc xưa có binh linh rất là siêu phàm, cực mạnh, thánh binh mới vào không bằng nó. Tóm lại Diệp điện chủ tiếc đứt ruột.
Nếu Huyền Thần điện chủ biết Đại Địa chi thuẫn là thần binh không chừng sẽ xuống tay giết người, bất chấp tất cả.
Nếu Huyền Thần điện có thể phát hiện Đại Địa chi thuẫn là thần binh thì đã sớm biết, làm sao ném nó vào góc mấy trăm năm không nhúc nhích? Huyền Thần điện không quá thích huyền binh giả tấm thuẫn, không ưu nhã, đặc biệt là màu vàng đất, nói khó nghe là màu phân. Cho nên mấy trăm năm qua có người tò mò nghiên cứu nhưng không ai dung hượp tấm thuẫn.
- Vu Nhai, chúc mừng.
- Vu Nhai, không ngờ ngươi có thể trở thành song huyền binh giả.
- Kẻ lừa đảo, sau này chúng ta đều là huyền binh giả tấm thuẫn, nhưng ngươi chưa sửa tấm thuẫn của ta.
Các đồng bạn kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu đến chúc mừng, bao vây Vu Nhai, ai nấy vui sướng. Người hành tỉnh khác đứng ngó, lần thứ bao nhiêu thầm ghen tỵ. Tại sao may mắn luôn đến với Vu Nhai? Chết tiểt, chỉ là một tấm thuẫn màu phân, không khác gì cục gạch, chút sức công kích.
Lòng nghĩ vậy nhưng bọn họ vẫn ghen ghét.
- Điện chủ, thật sự tặng tấm thuẫn sao?
Khóe môi Diệp điện chủ co giật nói:
- Nếu ngươi có thể giữ lại tấm thuẫn trong tình huống không đắc tội Độc Cô gia, không làm Huyền Thần điện ta mất mặt thì cứ thử. Hơn nữa ta sẽ chọn ngươi làm người thừa kế điện chủ quyển trục ma pháp đời tiếp theo.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu tự an ủi mình:
- Cái kia . . . Thôi, chỉ là một tấm thuẫn không quan trọng gì.
Huyền Thần điện chủ bỗng hỏi:
- Điều tra manh mối trọng bảo sao rồi?
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nói:
- Mới nhận được tin, đã điều tra ra, bọn họ cách Độc Cô Thần Thành chưa đến năm ngày. Tốc độ khu phong thứu có thể chạy qua, còn bắt kịp hay không thì khó nói.
Biểu tình Diệp điện chủ sốt ruột nói:
- Rất gấp sao? Tốt lắm, báo ngay cho Vu Nhai để hắn mau chóng đuổi theo, nếu không thì không kịp.
Cha nó, có thể không vội sao?
Để tiểu tử này ở lại thêm một ngày là sẽ bực mình một ngày. Vu Nhai là ôn thần, nếu không Huyền Thần điện chủ đã chẳng giấu Thất hoàng tử chuyện Vu Nhai nhanh chóng rời khỏi đế đô, sẽ không cùng gã đi ma pháp đế quốc. Với thân phận của Diệp điện chủ không cần thiết nói cho Thất hoàng tử tương lai mịt mờ.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu đồng tình với Huyền Thần điện chủ, chuyện tiền mất tật mang thế này tốt nhất đừng có tiếp theo.
Nghĩ đến đây đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nóng nảy, kích động kéo Vu Nhai ra khỏi đám người hò reo, nhanh chóng báo cáo kết quả điều tra. Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nhấn mạnh nếu ngươi không đi ngay thì sẽ không kịp.
Nét mặt Vu Nhai sa sầm. Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu yên lặng.
Nhìn Diệp điện chủ cười khổ, đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu bản năng hỏi:
- Mất một thánh binh? Huyền lão?
Huyền lão tức là trưởng lão được Hoàng Phủ Nhàn tặng đan dược đột phá, là người thủ hộ ngầm của Huyền Bảo Lâu nên có thể trực tiếp tặng trọng bảo.
Huyền Thần điện chủ mặt không biểu tình nói:
- Chút nữa nói, chắc tiểu tử kia đã dung hợp xong, mở cửa đi.
- Dung hợp?
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu ngơ ngác nhưng nghe lời mở cửa Diệp điện chủ. Mọi người tập trung nhìn vào, trông thấy Vu Nhai ngồi xếp bằng trong góc, nâng lòng bàn tay. Một tấm thuẫn thu nhỏ nằm gọn trong tay Vu Nhai, là huyền binh bản mệnh của hắn. Mọi người mờ mịt chớp mắt, đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu thì không.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu trợn to mắt, há hốc mồm run run chỉ vào Vu Nhai, nói:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Vu Nhai hoang mang ngẩng đầu lên:
- Sao cửa mở ra . . . A, ra mọi người đều có mặt.
Vu Nhai nâng tấm thuẫn nhỏ bước tới, nói:
- Phải rồi, Huyền Bảo Lâu đại nhân, người mới nói vào Huyền Binh bảo các có thể thu hoạch được bao nhiêu thứ đều là của mình đúng không?
Mọi người từ từ nghiệm ra ý nghĩa lời Vu Nhai nói. Không . . . Không lẽ . . .
Vu Nhai không đợi đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu trả lời, rụt rè e ấp nói:
- Ngại qua, ta thu hoạch được một huyền binh bản mệnh, ta là song huyền binh giả.
Vu Nhai đưa Đại Địa chi thuẫn ra, huyền khí của hắn bao vây tấm thuẫn rất đẹp.
Mọi người há hốc mồm, tuy đã đoán được nhưng Vu Nhai nói ra vẫn làm người rung động. Mấy thần chi binh sĩ đang cảm ngộ đều quên cảm ngộ. Yến đại nhân, Hạng giáo quan liếc nhau, quả nhiên lại là chuyện lớn.
Chỉ có Diệp điện chủ là mặt không biểu tình, xanh như tàu lá chuối.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta là song huyền binh giả, ta không còn là kỳ binh giả, ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lúc này Vu Nhai mới bùng nổ nỗi lòng vui sướng, hắn nhảy cẫng lên, tay trái cầm cục gạch, tay phải cầm tấm thuẫn. Tuy tấm thuẫn trông không hẹp, khá giống cục gạch thứ hai, nhưng nhìn sao cũng là tấm thuẫn. Vu Nhai nhảy nhót một lúc sau cất hai huyền binh, đi tới trước mặt đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu.
Vu Nhai siết chặt bàn tay cứng ngắc của đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu, run run nói:
- Đa tạ, đa tạ người cho ta cơ hội này, ta là song huyền binh giả . . .
Vu Nhai bắt tay với mọi người, đặc biệt thấy Diệp điện chủ thì hắn nói một tràng nịnh hót như điện chủ đại nhân anh minh, đa tạ người tổ chức thánh hội vân vân. Huyền Thần điện chủ không biết nên nói cái gì, không tiện lấy đi tấm thuẫn của Vu Nhai, dù muốn cũng không biết lấy như thế nào. Nếu Diệp điện chủ mạnh mẽ lấy Đại Địa chi thuẫn về là đời Vu Nhai coi như xong.
Xung quanh có nhiều người vây xem, bao gồm Độc Cô gia. Lúc trước Huyền Thần điện có nói vào trong Huyền Binh bảo các thu hoạch được bao nhiêu là do các ngươi. Nhưng trời biết tiểu tử này dung hợp huyền binh bản mệnh thứ hai ngay lúc này.
Xác xuất thấp đến tội, không đến một phần trăm vạn. Hơn nữa Vu Nhai đã là địa binh sư ngũ đẳng sao có thể dung hợp huyền binh thứ hai trở thành song huyền binh giả? Nên biết thực lực càng mạnh thì khả năng dung hợp thêm càng thấp. Vì huyền khí rất khó cân bằng, trừ phi đặc biệt có duyên, tính ra cỡ một phần ức.
May mắn, may là chỉ có tấm thuẫn không binh linh này, giá trị không quá cao.
Cơ mặt Diệp điện chủ co giật nói:
- Không có gì, không cần khách sáo, đây là cơ duyên của ngươi. Có lẽ tấm thuẫn này có duyên với ngươi.
Thứ vốn có binh linh nhưng sau này đã mất gọi là huyền binh chết, cần bồi dưỡng ra binh linh mới, tương đương với Vu Nhai rèn một thánh binh bát giai rồi dung hợp vào, lại tu luyện từ đầu, tu thành thánh binh sư, sau đó thánh binh này sẽ thành thánh binh thật sự.
Nói là vậy nhưng lòng Huyền Thần điện chủ nhỏ máu, dù thánh binh đã chết binh linh nhưng vẫn là thánh binh.
Giá trị của tấm thuẫn lớn hơn trọng bảo có công năng đặc biệt rất nhiều. Theo Huyền Thần điện hiểu biết thì tấm thuẫn lúc xưa có binh linh rất là siêu phàm, cực mạnh, thánh binh mới vào không bằng nó. Tóm lại Diệp điện chủ tiếc đứt ruột.
Nếu Huyền Thần điện chủ biết Đại Địa chi thuẫn là thần binh không chừng sẽ xuống tay giết người, bất chấp tất cả.
Nếu Huyền Thần điện có thể phát hiện Đại Địa chi thuẫn là thần binh thì đã sớm biết, làm sao ném nó vào góc mấy trăm năm không nhúc nhích? Huyền Thần điện không quá thích huyền binh giả tấm thuẫn, không ưu nhã, đặc biệt là màu vàng đất, nói khó nghe là màu phân. Cho nên mấy trăm năm qua có người tò mò nghiên cứu nhưng không ai dung hượp tấm thuẫn.
- Vu Nhai, chúc mừng.
- Vu Nhai, không ngờ ngươi có thể trở thành song huyền binh giả.
- Kẻ lừa đảo, sau này chúng ta đều là huyền binh giả tấm thuẫn, nhưng ngươi chưa sửa tấm thuẫn của ta.
Các đồng bạn kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu đến chúc mừng, bao vây Vu Nhai, ai nấy vui sướng. Người hành tỉnh khác đứng ngó, lần thứ bao nhiêu thầm ghen tỵ. Tại sao may mắn luôn đến với Vu Nhai? Chết tiểt, chỉ là một tấm thuẫn màu phân, không khác gì cục gạch, chút sức công kích.
Lòng nghĩ vậy nhưng bọn họ vẫn ghen ghét.
- Điện chủ, thật sự tặng tấm thuẫn sao?
Khóe môi Diệp điện chủ co giật nói:
- Nếu ngươi có thể giữ lại tấm thuẫn trong tình huống không đắc tội Độc Cô gia, không làm Huyền Thần điện ta mất mặt thì cứ thử. Hơn nữa ta sẽ chọn ngươi làm người thừa kế điện chủ quyển trục ma pháp đời tiếp theo.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu tự an ủi mình:
- Cái kia . . . Thôi, chỉ là một tấm thuẫn không quan trọng gì.
Huyền Thần điện chủ bỗng hỏi:
- Điều tra manh mối trọng bảo sao rồi?
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nói:
- Mới nhận được tin, đã điều tra ra, bọn họ cách Độc Cô Thần Thành chưa đến năm ngày. Tốc độ khu phong thứu có thể chạy qua, còn bắt kịp hay không thì khó nói.
Biểu tình Diệp điện chủ sốt ruột nói:
- Rất gấp sao? Tốt lắm, báo ngay cho Vu Nhai để hắn mau chóng đuổi theo, nếu không thì không kịp.
Cha nó, có thể không vội sao?
Để tiểu tử này ở lại thêm một ngày là sẽ bực mình một ngày. Vu Nhai là ôn thần, nếu không Huyền Thần điện chủ đã chẳng giấu Thất hoàng tử chuyện Vu Nhai nhanh chóng rời khỏi đế đô, sẽ không cùng gã đi ma pháp đế quốc. Với thân phận của Diệp điện chủ không cần thiết nói cho Thất hoàng tử tương lai mịt mờ.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu đồng tình với Huyền Thần điện chủ, chuyện tiền mất tật mang thế này tốt nhất đừng có tiếp theo.
Nghĩ đến đây đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nóng nảy, kích động kéo Vu Nhai ra khỏi đám người hò reo, nhanh chóng báo cáo kết quả điều tra. Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nhấn mạnh nếu ngươi không đi ngay thì sẽ không kịp.
Nét mặt Vu Nhai sa sầm. Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.