Chương 1224: Cửu Mạc nhị ca (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
06/04/2015
- Độc Cô Cửu Mạc, là Cửu Mạc nhị ca!
- Thì ra là Cửu Mạc nhị ca, hèn gì ngăn lại họ Vu được, còn nhẹ nhàng như thế.
- Quá cường đại, thực lực của Cửu Mạc nhị ca chắc đã vượt qua nhiều thế hệ trước. Từ khi Cửu Mạc nhị ca cởi kim bào thì không thấy hắn ra tay nữa. Không ngờ nhiều năm qua đi thực lực của Cửu Mạc nhị ca tăng nhiều như vậy.
- Lần này có kịch hay để xem, không biết tiện chủng họ Vu có trò gì được?
Thanh âm lục tục vang lên, người trước mắt khá nổi tiếng, còn là thế hệ trẻ hàng chữ cửu nhưng vì đã qua hai mươi sáu tuổi nên gã cởi kim bào ra, đã nhiều năm qua đi.
Mọi người gọi thanh niên này là Cửu Mạc nhị ca, có thể thấy gã xếp thứ hai trong hàng chữ cửu, danh dọng khá lớn.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Thực lực của người này có lẽ đã ngang ngửa với Độc Cô Thanh Hải.
Vu Nhai sâu sắc cảm nhận được thanh niên này cường đại vô cùng, thoạt trông gã khoảng ba mươi mấy tuổi. Nội tình Độc Cô gia quả nhiên là siêu kinh khủng, còn tuổi trẻ đã mạnh như thế, nếu Độc Cô Cửu Mạc đến tuổi Độc Cô Thanh Hải dù không đột phá thần binh sư nhưng chắc chắn sẽ là đỉnh thánh binh sư.
Vu Nhai thở dài thườn thượt, cười khẩy nói:
- Sao mới rồi ta sắp bị giết không thấy ngươi đến nói mấy câu đạo lý lớn này?
Độc Cô Cửu Mạc thản nhiên nói:
- Bởi vì ta vừa đến.
Vu Nhai thấy mắt Độc Cô Cửu Mạc lóe tia kỳ dị như muốn nói:
- Đang mỉa mai ta bất công sao? Ngươi làm được không? Ta chỉ cần một viện cớ là có thể khiến ngươi á khẩu.
- Lui xuống đi, có một số việc không phải giết chóc là có thể giải quyết, cùng là người nhà nên ngồi xuống nói chuyện.
Thí Thần binh linh mở miệng nói:
- Chủ nhân, có một lực lượng kỳ quái từ kiếm của nam nhân giả dối này nhập vào cơ thể ngươi, rất bí ẩn. Bên kia Độc Cô Cửu Dương đang súc thế, chủ nhân hãy cẩn thận chút.
Có lực lượng chảy vào trong cơ thể mình?
Vu Nhai ngạc nhiên, thế mà hắn không biết. Vu Nhai vội vàng kiểm tra kỹ, đúng là có thật. Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn cảm thấy rất quen thuộc, chớp mắt hắn nhớ tới Hắc Đạt Tư của Hắc Nguyệt thần tộc.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Hình như lúc trước Hắc Đạt Tư cũng dùng cách tương tự, không ngờ nhân loại cũng có.
- Không phải, lực lượng hơi giống của Hắc Đạt Tư, hoặc nên nói đó là thần lực bản mệnh của Cổ Duệ chi dân.
Nghe Thí Thần binh linh nói, Vu Nhai kinh kêu:
- Cái gì?
thần lực bản mệnh, Vu Nhai liếc hướng Độc Cô Cửu Dương. Từ sự kiện Vu Nhai cướp trọng bảo chưa qua bao lâu, khi đó Độc Cô Cửu Dương hoàn toàn bị phế nhưng trong thời gian ngắn gã đã phục hồi, còn đạt được thánh binh sư tam đoạn thì rất lạ. Vu Nhai cứ nghĩ Độc Cô Chiến Phong dùng thủ đoạn nghịch thiên gì đó.
Hiện giờ xem ra tình huống không đơn giản, Vu Nhai có chút ý tưởng nhưng không dám khẳng định.
Dù có đúng như đã đoán hay không, Vu Nhai sẽ không để hai người trước mắt vừa lòng đẹp ý.
Vu Nhai thầm nói với Thí Thần binh linh:
- Thí Thần, giao cho ngươi giải quyết thứ giống với thần lực bản mệnh.
Độc Cô Cửu Mạc như một đại ca ca thấy đám đệ đệ đánh lộn thì hết sức giáo dục:
- Kiếm của chúng ta nên hướng ra ngoài mà không phải tàn sát trong nhà. Nói thật đi Vu Nhai, vốn là ngươi có lỗi. Ngươi không nên mang Dị Ma tộc vào, càng không nên giết tử tôn khách khanh kiếm đạo thành thánh, Độc Cô Cửu Dương bắt ngươi không có gì đáng trách.
- Hơn nữa Độc Cô Cửu Dương đã kiếm đạo thành thánh, có địa vị cao hơn ngươi, càng có tư cách bắt ngươi, vậy mà ngươi . . . Ài, ta nghĩ hắn và ngươi dù gì là huynh đệ, dù ngươi làm nhiều chuyện sai trái, dù ngươi giết một kim bào Diệp gia thì Độc Cô Cửu Dương sẽ không nặng tay với ngươi.
Dường như Độc Cô Cửu Mạc rất đau buồn vì đệ đệ ngỗ nghịch, không hiểu chuyện, nói:
- Ngươi cần gì cực đoan đến mức giết người? Vậy đi, để ta điều đình, huynh đệ các ngươi bắt tay giảng hòa được không? Ngươi không còn thù hận thì chẳng phải là có thể phục hồi dòng họ Độc Cô?
Vu Nhai hấp háy nhìn Độc Cô Cửu Mạc, dường như hắn đang do dự.
- Cửu Dương, ngươi thấy sao?
Độc Cô Cửu Dương tỉnh táo lại, trả lời ngay:
- Ta thì không sao, chỉ sợ hắn còn muốn giết ta. Nhưng có một số việc phải giải quyết, ví dụ như chuyện Diệp Vũ Phong. Hy vọng Cửu Mạc nhị ca thông cảm.
- Vu Nhai hoặc nên kêu là Cửu Nhai, ngươi thấy sao?
Mắt Vu Nhai chớp chớp:
- Ta hy vọng hắn và người nhà của hắn xin lỗi mẫu thân ta.
Độc Cô Chiến Đồng ngạc nhiên, người xung quanh cho rằng Vu Nhai sẽ chống cự điên cuồng cũng kinh ngạc. Các trưởng lão đánh cuộc với Độc Cô gia chủ ngây người. Chuyện quái quỷ gì đây?
Vài người cuồng nhiệt vinh diệu Độc Cô gia thì thấy bình thường, không chừng trong lòng họ Vu rất mong ngay trở về họ Độc Cô nhưng không có bậc thang leo xuống.
- Cửu Dương . . .
- Cũng được, ta vốn định sau khi chuyện kết thúc sẽ xin lỗi, ta còn định khuyên phụ thân, mẫu thân sẽ cho mẫu thân của ngươi một danh phận.
Độc Cô Cửu Dương nghiêm túc nói:
- Nếu ta hận ngươi nhiều thì sau kho phục hồi lực lượng đã giết đến Bắc Đẩu. Ngươi cũng thấy Đồng nhi không có đứa con của phụ thân nhưng vẫn được phụ thân cho danh phận.
Độc Cô Cửu Mạc hỏi:
- Cửu Nhai, bây giờ ngươi còn vấn đề gì không?
Mọi người đánh dấu chấm hỏi, trước sau trái ngược quá lớn, mới rồi còn không chết không ngừng.
Vu Nhai nói thẳng:
- Không còn.
Độc Cô Cửu Mạc cười nói:
- Vậy hai huynh đệ ngươi hãy bắt tay giảng hòa đi.
Độc Cô Cửu Mạc chậm rãi hạ xuống kiếm bạch ngọc, ý bảo Vu Nhai rút kiếm về. Vu Nhai thật sự nghe lời thu kiếm. Bên kia Độc Cô Cửu Dương cũng thu kiếm.
Độc Cô Chiến Đồng không hiểu ra sao dời thanh kiếm gác cổ Hoàng Phủ Nhàn ra xa.
Độc Cô Cửu Mạc vừa lòng cười nói:
- Bắt tay đi, sau này là huynh đệ thân thiết, cùng nhau chiến đấu vì vinh diệu của Độc Cô gia.
Độc Cô Cửu Mạc thụt lùi mấy bước nhường vị trí cho hai huynh đệ. Ánh mắt mọi người bị Vu Nhai, Độc Cô Cửu Dương hấp dẫn, không chú ý thấy mặt Độc Cô Cửu Mạc treo nụ cười kỳ lạ.
Không ngoài dự đoán của Độc Cô Cửu Mạc, Vu Nhai trầm giọng nói:
- Giết!
Thanh kiếm màu đen lại hiện ra, trước mắt bao người sững sờ đâm hướng Độc Cô Cửu Dương, nhưng động tác không nhanh bằng lúc trước.
Mắt Độc Cô Cửu Mạc chứa ý cười nhưng mặt thì thay đổi, định ngăn cản.
Độc Cô Cửu Dương tức giận quát:
- Vu Nhai, ngươi chết không hối cải, vậy đừng trách huynh đệ ta vô tình!
Độc Cô Cửu Dương cầm huyền kiếm bản mệnh chém đầu Vu Nhai, tốc độ nhanh còn hơn hắn sát ý thành thánh, thánh binh sư tứ đoạn tạm thời, nhanh hơn thực lực ghịch thiên của Độc Cô Cửu Mạc.
Không, nên nói là tốc độ của Vu Nhai, Độc Cô Cửu Mạc bỗng nhiên biến chậm.
Tóm lại thay đổi đột ngột làm mọi người không kịp phản ứng, trong phút chốc không hiểu ra sao.
- Thì ra là Cửu Mạc nhị ca, hèn gì ngăn lại họ Vu được, còn nhẹ nhàng như thế.
- Quá cường đại, thực lực của Cửu Mạc nhị ca chắc đã vượt qua nhiều thế hệ trước. Từ khi Cửu Mạc nhị ca cởi kim bào thì không thấy hắn ra tay nữa. Không ngờ nhiều năm qua đi thực lực của Cửu Mạc nhị ca tăng nhiều như vậy.
- Lần này có kịch hay để xem, không biết tiện chủng họ Vu có trò gì được?
Thanh âm lục tục vang lên, người trước mắt khá nổi tiếng, còn là thế hệ trẻ hàng chữ cửu nhưng vì đã qua hai mươi sáu tuổi nên gã cởi kim bào ra, đã nhiều năm qua đi.
Mọi người gọi thanh niên này là Cửu Mạc nhị ca, có thể thấy gã xếp thứ hai trong hàng chữ cửu, danh dọng khá lớn.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Thực lực của người này có lẽ đã ngang ngửa với Độc Cô Thanh Hải.
Vu Nhai sâu sắc cảm nhận được thanh niên này cường đại vô cùng, thoạt trông gã khoảng ba mươi mấy tuổi. Nội tình Độc Cô gia quả nhiên là siêu kinh khủng, còn tuổi trẻ đã mạnh như thế, nếu Độc Cô Cửu Mạc đến tuổi Độc Cô Thanh Hải dù không đột phá thần binh sư nhưng chắc chắn sẽ là đỉnh thánh binh sư.
Vu Nhai thở dài thườn thượt, cười khẩy nói:
- Sao mới rồi ta sắp bị giết không thấy ngươi đến nói mấy câu đạo lý lớn này?
Độc Cô Cửu Mạc thản nhiên nói:
- Bởi vì ta vừa đến.
Vu Nhai thấy mắt Độc Cô Cửu Mạc lóe tia kỳ dị như muốn nói:
- Đang mỉa mai ta bất công sao? Ngươi làm được không? Ta chỉ cần một viện cớ là có thể khiến ngươi á khẩu.
- Lui xuống đi, có một số việc không phải giết chóc là có thể giải quyết, cùng là người nhà nên ngồi xuống nói chuyện.
Thí Thần binh linh mở miệng nói:
- Chủ nhân, có một lực lượng kỳ quái từ kiếm của nam nhân giả dối này nhập vào cơ thể ngươi, rất bí ẩn. Bên kia Độc Cô Cửu Dương đang súc thế, chủ nhân hãy cẩn thận chút.
Có lực lượng chảy vào trong cơ thể mình?
Vu Nhai ngạc nhiên, thế mà hắn không biết. Vu Nhai vội vàng kiểm tra kỹ, đúng là có thật. Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn cảm thấy rất quen thuộc, chớp mắt hắn nhớ tới Hắc Đạt Tư của Hắc Nguyệt thần tộc.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Hình như lúc trước Hắc Đạt Tư cũng dùng cách tương tự, không ngờ nhân loại cũng có.
- Không phải, lực lượng hơi giống của Hắc Đạt Tư, hoặc nên nói đó là thần lực bản mệnh của Cổ Duệ chi dân.
Nghe Thí Thần binh linh nói, Vu Nhai kinh kêu:
- Cái gì?
thần lực bản mệnh, Vu Nhai liếc hướng Độc Cô Cửu Dương. Từ sự kiện Vu Nhai cướp trọng bảo chưa qua bao lâu, khi đó Độc Cô Cửu Dương hoàn toàn bị phế nhưng trong thời gian ngắn gã đã phục hồi, còn đạt được thánh binh sư tam đoạn thì rất lạ. Vu Nhai cứ nghĩ Độc Cô Chiến Phong dùng thủ đoạn nghịch thiên gì đó.
Hiện giờ xem ra tình huống không đơn giản, Vu Nhai có chút ý tưởng nhưng không dám khẳng định.
Dù có đúng như đã đoán hay không, Vu Nhai sẽ không để hai người trước mắt vừa lòng đẹp ý.
Vu Nhai thầm nói với Thí Thần binh linh:
- Thí Thần, giao cho ngươi giải quyết thứ giống với thần lực bản mệnh.
Độc Cô Cửu Mạc như một đại ca ca thấy đám đệ đệ đánh lộn thì hết sức giáo dục:
- Kiếm của chúng ta nên hướng ra ngoài mà không phải tàn sát trong nhà. Nói thật đi Vu Nhai, vốn là ngươi có lỗi. Ngươi không nên mang Dị Ma tộc vào, càng không nên giết tử tôn khách khanh kiếm đạo thành thánh, Độc Cô Cửu Dương bắt ngươi không có gì đáng trách.
- Hơn nữa Độc Cô Cửu Dương đã kiếm đạo thành thánh, có địa vị cao hơn ngươi, càng có tư cách bắt ngươi, vậy mà ngươi . . . Ài, ta nghĩ hắn và ngươi dù gì là huynh đệ, dù ngươi làm nhiều chuyện sai trái, dù ngươi giết một kim bào Diệp gia thì Độc Cô Cửu Dương sẽ không nặng tay với ngươi.
Dường như Độc Cô Cửu Mạc rất đau buồn vì đệ đệ ngỗ nghịch, không hiểu chuyện, nói:
- Ngươi cần gì cực đoan đến mức giết người? Vậy đi, để ta điều đình, huynh đệ các ngươi bắt tay giảng hòa được không? Ngươi không còn thù hận thì chẳng phải là có thể phục hồi dòng họ Độc Cô?
Vu Nhai hấp háy nhìn Độc Cô Cửu Mạc, dường như hắn đang do dự.
- Cửu Dương, ngươi thấy sao?
Độc Cô Cửu Dương tỉnh táo lại, trả lời ngay:
- Ta thì không sao, chỉ sợ hắn còn muốn giết ta. Nhưng có một số việc phải giải quyết, ví dụ như chuyện Diệp Vũ Phong. Hy vọng Cửu Mạc nhị ca thông cảm.
- Vu Nhai hoặc nên kêu là Cửu Nhai, ngươi thấy sao?
Mắt Vu Nhai chớp chớp:
- Ta hy vọng hắn và người nhà của hắn xin lỗi mẫu thân ta.
Độc Cô Chiến Đồng ngạc nhiên, người xung quanh cho rằng Vu Nhai sẽ chống cự điên cuồng cũng kinh ngạc. Các trưởng lão đánh cuộc với Độc Cô gia chủ ngây người. Chuyện quái quỷ gì đây?
Vài người cuồng nhiệt vinh diệu Độc Cô gia thì thấy bình thường, không chừng trong lòng họ Vu rất mong ngay trở về họ Độc Cô nhưng không có bậc thang leo xuống.
- Cửu Dương . . .
- Cũng được, ta vốn định sau khi chuyện kết thúc sẽ xin lỗi, ta còn định khuyên phụ thân, mẫu thân sẽ cho mẫu thân của ngươi một danh phận.
Độc Cô Cửu Dương nghiêm túc nói:
- Nếu ta hận ngươi nhiều thì sau kho phục hồi lực lượng đã giết đến Bắc Đẩu. Ngươi cũng thấy Đồng nhi không có đứa con của phụ thân nhưng vẫn được phụ thân cho danh phận.
Độc Cô Cửu Mạc hỏi:
- Cửu Nhai, bây giờ ngươi còn vấn đề gì không?
Mọi người đánh dấu chấm hỏi, trước sau trái ngược quá lớn, mới rồi còn không chết không ngừng.
Vu Nhai nói thẳng:
- Không còn.
Độc Cô Cửu Mạc cười nói:
- Vậy hai huynh đệ ngươi hãy bắt tay giảng hòa đi.
Độc Cô Cửu Mạc chậm rãi hạ xuống kiếm bạch ngọc, ý bảo Vu Nhai rút kiếm về. Vu Nhai thật sự nghe lời thu kiếm. Bên kia Độc Cô Cửu Dương cũng thu kiếm.
Độc Cô Chiến Đồng không hiểu ra sao dời thanh kiếm gác cổ Hoàng Phủ Nhàn ra xa.
Độc Cô Cửu Mạc vừa lòng cười nói:
- Bắt tay đi, sau này là huynh đệ thân thiết, cùng nhau chiến đấu vì vinh diệu của Độc Cô gia.
Độc Cô Cửu Mạc thụt lùi mấy bước nhường vị trí cho hai huynh đệ. Ánh mắt mọi người bị Vu Nhai, Độc Cô Cửu Dương hấp dẫn, không chú ý thấy mặt Độc Cô Cửu Mạc treo nụ cười kỳ lạ.
Không ngoài dự đoán của Độc Cô Cửu Mạc, Vu Nhai trầm giọng nói:
- Giết!
Thanh kiếm màu đen lại hiện ra, trước mắt bao người sững sờ đâm hướng Độc Cô Cửu Dương, nhưng động tác không nhanh bằng lúc trước.
Mắt Độc Cô Cửu Mạc chứa ý cười nhưng mặt thì thay đổi, định ngăn cản.
Độc Cô Cửu Dương tức giận quát:
- Vu Nhai, ngươi chết không hối cải, vậy đừng trách huynh đệ ta vô tình!
Độc Cô Cửu Dương cầm huyền kiếm bản mệnh chém đầu Vu Nhai, tốc độ nhanh còn hơn hắn sát ý thành thánh, thánh binh sư tứ đoạn tạm thời, nhanh hơn thực lực ghịch thiên của Độc Cô Cửu Mạc.
Không, nên nói là tốc độ của Vu Nhai, Độc Cô Cửu Mạc bỗng nhiên biến chậm.
Tóm lại thay đổi đột ngột làm mọi người không kịp phản ứng, trong phút chốc không hiểu ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.