Chương 1330: Đệ tử trưởng lão thần giai? Giết!
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/04/2015
Bọn họ là đỉnh thiên tài, rõ ràng kiếm đạo ẩn chứa trong Vu Nhai khủng bố biết bao.
Dù bọn họ dung hợp hay cảm ngộ thánh đạo đều không cách nào đánh đồng với Vu Nhai được, bây giờ hắn không áp chế huyền khí thẳng tiến thánh binh sư thì vị thánh binh sư cao đoạn kia khó mà làm gì được hắn.
Hạch tâm đoàn đội liếc nhau rồi quay sang ngó Nhiếp Võ Tĩnh, không biết tiếp theo phải làm sao. Bọn họ nổi lên lòng sợ hãi, mấy người bạn rộn công kích trận pháp đều ngừng lại, dường như sợ hành động kích thích Vu Nhai giết chóc.
Tim Tiểu Hắc cũng run rẩy, gã rất muốn tiếp tục kiêu ngạo khinh thường Vu Nhai, tư thế bề trên nhìn xuống con kiến, lúc trước gã tưởng tượng như vậy.
Nhưng khi Nhiếp Võ Tĩnh thốt lời:
- Giết hắn, chúng ta có nhiều người chẳng lẽ sợ hắn sao? Chờ đại nhân từ thành lũy lữ giả đến là được. Rất nhanh, đại nhân thành lũy lữ giả sẽ đến.
Nhiếp Võ Tĩnh nói xong cảm thấy không ổn, nói tiếp:
- Ngời như hắn không nên tồn tại trên đời này, chỉ cần giết hắn là chúng ta sẽ . . .
Nói đến đây Nhiếp Võ Tĩnh cảm giác như đang tạo thế cho Vu Nhai, gã ngừng lời. Nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ Vu Nhai là tồn tại đứng trên mọi người. Thiên phú, tiềm lực của hạch tâm hội viên ngang ngửa nhau, có lẽ người mạnh người yếu nhưng sẽ không cách quá xa. Người trước mắt vượt trên bọn họ rất nhiều, giết, phải giết hắn mới không còn cảm giác bị núi cao đè nữa.
Không chỉ vì kế hoạch còn là bởi ước muốn không bị thiên tài nào đè đầu.
Nhiếp Võ Tĩnh quát to:
- Giết!
Lần này Nhiếp Võ Tĩnh không mang người đi oanh kích phù văn trận, mọi người chỉ có một suy nghĩ: Dốc hết sức giết Vu Nhai, đánh hội đồng cũng chẳng sao. Không chỉ hội đồng mà còn phải học cách phối hợp.
Ma pháp sư và huyền binh giả phối hợp, có lẽ đây cũng là một kiểu đoàn kết.
Vu Nhai khẽ quát:
- Vạn kiếm không gian quyết!
Một trăm tám mươi chín thánh kiếm uốn lượn trên đầu Vu Nhai bỗng bắn ra ngoài, biến mất trước mặt mọi người, khi xuất hiện chợt vang tiếng hét thảm. Mười mấy sinh mạng trôi đi.
- Không gian thánh đạo!
Vạn kiếm không gian quyết là kiếm kỹ dung hợp không gian thánh đạo. Huyền binh giả cảm ngộ các loại nguyên tố thánh đạo đương nhiên không giống ma pháp sư trở thành lực lượng của bản thân, cần mượn huyền binh bản mệnh sử dụng sức mạnh.
Ví dụ như Nguyệt Lâm Sa có thể truyền tống Vu Nhai đi nơi rất xa, chế tạo không gian giới chỉ, nhưng hắn thì không làm được. Sau khi Vu Nhai cảm ngộ không gian thánh đạo tối đa chỉ có thể giống như bây giờ ẩn huyền binh vào không gian, hoặc lợi hại hơn một chút cơ thể phối hợp tuyệt kỹ thân pháp xuyên qua không gian. Nhưng Vu Nhai không cách nào truyền tống đi.
Nguyên tố khác cũng tương tự, Vu Nhai có thể dùng phong chi thánh đạo để bay, dùng gió tăng mạnh lực lượng kiếm nhưng không thể giống Nguyệt Lâm Sa sử dụng ma pháp phong hệ khủng bố, không thể chém ra phong nhẫn dày đặc vân vân. Tương tự, ma pháp sư có thể cảm ngộ huyền binh chi đạo, như là phong nhẫn băng đao gì đó, nhưng không cách nào dùng huyền binh chiến đấu giống huyền binh giả.
Huyền binh giả tu huyền khí, ma pháp sư tu ma lực.
Tóm lại muốn cảm ngộ không gian thánh đạo siêu khó khăn, dù có được không gian chi nguyên nếu không thể cảm ngộ chút không gian làm nguồn thì không cách nào dung hợp. So sánh với huyền binh giả, các ma pháp sư hiểu rõ nguyên tố thánh đạo hơn. Hạch tâm đoàn đội kinh hoàng không nói nên lời, vì quá đột ngột, lại có thêm mười mấy người chết.
Tuy trong số người chết không có trụ cột hạch tâm đoàn đội nhưng cũng là sức chiến đấu cường đại, được chọn vào hạch tâm đoàn đội có ai yếu? Tóm lại bây giờ hạch tâm đoàn đội tổn thất một nửa người, cả đám lòng lạnh lẽo bản năng nhìn sau lưng. Có phù văn trận giam cầm, bọn họ muốn chạy cũng không được.
Hết cách, bọn họ đã bị dồn vào đường cùng, bị một người đẩy vào ngõ cụt.
Nhưng trong lòng hạch tâm đoàn đội vẫn kiêu ngạo, không cảm thấy họ sẽ thua. Lúc này khiến bọn họ càng cẩn thận hơn, vẫn là Nhiếp Võ Tĩnh dẫn đầu cả đám phát ra lực lượng mạnh nhất vây công Vu Nhai.
Bọn họ toan tính mọi mặt, xem Vu Nhai là boss siêu mạnh. Hạch tâm đoàn đội không khinh địch nữa, bọn họ chiến đấu không còn khó khăn như trước, không dễ có người chết. Nhờ phối hợp ăn ý nên đôi khi đánh Vu Nhai không đường đỡ, càng đánh bọn họ càng lên tay.
Bọn họ dù có đối diện thánh binh sư cao đoạn vẫn có thể đánh lại, chẳng qua là một thiên tài cùng lứa tuổi hơi nghịch thiên nhưng hắn chỉ là đỉnh thiên binh sư, bọn họ cần gì sợ hắn?
Như Nhiếp Võ Tĩnh nói, thiên tài đến mấy thì sao? Đã chết thì không là gì.
Trong khi hạch tâm hội viên nổi lên đắc ý thì một tiếng hét thảm vang vọng từ chiến trường hỗn loạn:
- A . . . Dừng tay. Sư phụ của ta là trưởng lão thần giai, ngươi dám giết ta?
Một thanh âm lạnh băng trả lời:
- Đệ tử của trưởng lão thần giai có gì ghê gớm? Trưởng lão thần giai thì có thể tính kế người, xem mạng sống của chúng ta là chó sao? Suýt quên, kế hoạch của các ngươi chẳng phải cũng là giết đệ tử trưởng lão thần giai sao?
Các hạch tâm hội viên rống to:
- Dừng tay!
Bọn họ không ngờ trong tình huống đó Vu Nhai còn sức thoát khỏi vây công giết người, rõ ràng hắn bị mọi người vây quanh. Bọn họ bỗng nhớ một tin đồn liên quan Vu Nhai, tin đồn hắn lẻn vào phủ công chúa Ma Pháp đế đô. Năng lực tiềm sát của Vu Nhai rất kinh khủng, thánh giai cao đoạn có năng lực cỡ này không?
Nếu Vu Nhai ám sát thánh giai cao đoạn, e rằng có vài phần trăm cơ may thành công.
Vu Nhai mặc kệ bọn họ, Thí Thần Ma Nhẫn rạch một vết máu lên người một tên.
Bỗng có tiếng gầm điếc tai vang lên:
- Dừng tay!
Thanh âm không đến từ phù văn trận mà là bên ngoài, hướng hiệp cốc, vị trí ma pháp khốn trận. Thanh âm ẩn chứa áp lực khủng bố, là lực lượng của thánh giai cao đoạn. Chớp mắt bóng người lao tới, là một nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm.
Vu Nhai ngước lên nhìn nam nhân trung niên:
- Thánh binh sư cao đoạn trong thành lũy lữ giả? Rốt cuộc đã đến? Ngươi nói dừng tay ta liền ngừng? Hình như là ngươi muốn tự mình giết ta đúng không? Muốn bày thiên la địa võng giết ta trong trung trục tuyến phải không? Tại sao ta phải nghe lời ngươi?
Hiện tại chỉ có nam nhân trung niên này đến đây, hơn nữa chỉ mình gã có thể lặng lẽ vào ma pháp khốn trận. Lúc trước Vu Nhai có ghi nhớ giọng nói của nam nhân trung niên. Buồn cười, kẻ uy hiếp mạng sống của mình đương nhiên phải nhớ kỹ. Không đợi nam nhân trung niên trả lời, Vu Nhai cười lạnh, Thí Thần Ma Nhẫn chém xuống.
- Tiểu tử, ngươi dám!?
- Dám hay không ngươi tự mình xem đi, đó, hắn đã chết.
Vu Nhai chỉ vào hạch tâm hội viên bị hắn giết, nói:
- Nếu các ngươi muốn giết người thì phải có tinh thần bị người giết, bao gồm ngươi. Nếu các ngươi tính kế người khác thì nên nghĩ đến sẽ bị người tính kế. Ngươi cho rằng hội trưởng Lữ Giả ngu ngốc sao?
- Cái gì? Ngươi nói gì? Hội trưởng ngu ngốc? Ngươi nói là hội trưởng sớm biết chúng ta . . .? Không thể nào!
Dù bọn họ dung hợp hay cảm ngộ thánh đạo đều không cách nào đánh đồng với Vu Nhai được, bây giờ hắn không áp chế huyền khí thẳng tiến thánh binh sư thì vị thánh binh sư cao đoạn kia khó mà làm gì được hắn.
Hạch tâm đoàn đội liếc nhau rồi quay sang ngó Nhiếp Võ Tĩnh, không biết tiếp theo phải làm sao. Bọn họ nổi lên lòng sợ hãi, mấy người bạn rộn công kích trận pháp đều ngừng lại, dường như sợ hành động kích thích Vu Nhai giết chóc.
Tim Tiểu Hắc cũng run rẩy, gã rất muốn tiếp tục kiêu ngạo khinh thường Vu Nhai, tư thế bề trên nhìn xuống con kiến, lúc trước gã tưởng tượng như vậy.
Nhưng khi Nhiếp Võ Tĩnh thốt lời:
- Giết hắn, chúng ta có nhiều người chẳng lẽ sợ hắn sao? Chờ đại nhân từ thành lũy lữ giả đến là được. Rất nhanh, đại nhân thành lũy lữ giả sẽ đến.
Nhiếp Võ Tĩnh nói xong cảm thấy không ổn, nói tiếp:
- Ngời như hắn không nên tồn tại trên đời này, chỉ cần giết hắn là chúng ta sẽ . . .
Nói đến đây Nhiếp Võ Tĩnh cảm giác như đang tạo thế cho Vu Nhai, gã ngừng lời. Nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ Vu Nhai là tồn tại đứng trên mọi người. Thiên phú, tiềm lực của hạch tâm hội viên ngang ngửa nhau, có lẽ người mạnh người yếu nhưng sẽ không cách quá xa. Người trước mắt vượt trên bọn họ rất nhiều, giết, phải giết hắn mới không còn cảm giác bị núi cao đè nữa.
Không chỉ vì kế hoạch còn là bởi ước muốn không bị thiên tài nào đè đầu.
Nhiếp Võ Tĩnh quát to:
- Giết!
Lần này Nhiếp Võ Tĩnh không mang người đi oanh kích phù văn trận, mọi người chỉ có một suy nghĩ: Dốc hết sức giết Vu Nhai, đánh hội đồng cũng chẳng sao. Không chỉ hội đồng mà còn phải học cách phối hợp.
Ma pháp sư và huyền binh giả phối hợp, có lẽ đây cũng là một kiểu đoàn kết.
Vu Nhai khẽ quát:
- Vạn kiếm không gian quyết!
Một trăm tám mươi chín thánh kiếm uốn lượn trên đầu Vu Nhai bỗng bắn ra ngoài, biến mất trước mặt mọi người, khi xuất hiện chợt vang tiếng hét thảm. Mười mấy sinh mạng trôi đi.
- Không gian thánh đạo!
Vạn kiếm không gian quyết là kiếm kỹ dung hợp không gian thánh đạo. Huyền binh giả cảm ngộ các loại nguyên tố thánh đạo đương nhiên không giống ma pháp sư trở thành lực lượng của bản thân, cần mượn huyền binh bản mệnh sử dụng sức mạnh.
Ví dụ như Nguyệt Lâm Sa có thể truyền tống Vu Nhai đi nơi rất xa, chế tạo không gian giới chỉ, nhưng hắn thì không làm được. Sau khi Vu Nhai cảm ngộ không gian thánh đạo tối đa chỉ có thể giống như bây giờ ẩn huyền binh vào không gian, hoặc lợi hại hơn một chút cơ thể phối hợp tuyệt kỹ thân pháp xuyên qua không gian. Nhưng Vu Nhai không cách nào truyền tống đi.
Nguyên tố khác cũng tương tự, Vu Nhai có thể dùng phong chi thánh đạo để bay, dùng gió tăng mạnh lực lượng kiếm nhưng không thể giống Nguyệt Lâm Sa sử dụng ma pháp phong hệ khủng bố, không thể chém ra phong nhẫn dày đặc vân vân. Tương tự, ma pháp sư có thể cảm ngộ huyền binh chi đạo, như là phong nhẫn băng đao gì đó, nhưng không cách nào dùng huyền binh chiến đấu giống huyền binh giả.
Huyền binh giả tu huyền khí, ma pháp sư tu ma lực.
Tóm lại muốn cảm ngộ không gian thánh đạo siêu khó khăn, dù có được không gian chi nguyên nếu không thể cảm ngộ chút không gian làm nguồn thì không cách nào dung hợp. So sánh với huyền binh giả, các ma pháp sư hiểu rõ nguyên tố thánh đạo hơn. Hạch tâm đoàn đội kinh hoàng không nói nên lời, vì quá đột ngột, lại có thêm mười mấy người chết.
Tuy trong số người chết không có trụ cột hạch tâm đoàn đội nhưng cũng là sức chiến đấu cường đại, được chọn vào hạch tâm đoàn đội có ai yếu? Tóm lại bây giờ hạch tâm đoàn đội tổn thất một nửa người, cả đám lòng lạnh lẽo bản năng nhìn sau lưng. Có phù văn trận giam cầm, bọn họ muốn chạy cũng không được.
Hết cách, bọn họ đã bị dồn vào đường cùng, bị một người đẩy vào ngõ cụt.
Nhưng trong lòng hạch tâm đoàn đội vẫn kiêu ngạo, không cảm thấy họ sẽ thua. Lúc này khiến bọn họ càng cẩn thận hơn, vẫn là Nhiếp Võ Tĩnh dẫn đầu cả đám phát ra lực lượng mạnh nhất vây công Vu Nhai.
Bọn họ toan tính mọi mặt, xem Vu Nhai là boss siêu mạnh. Hạch tâm đoàn đội không khinh địch nữa, bọn họ chiến đấu không còn khó khăn như trước, không dễ có người chết. Nhờ phối hợp ăn ý nên đôi khi đánh Vu Nhai không đường đỡ, càng đánh bọn họ càng lên tay.
Bọn họ dù có đối diện thánh binh sư cao đoạn vẫn có thể đánh lại, chẳng qua là một thiên tài cùng lứa tuổi hơi nghịch thiên nhưng hắn chỉ là đỉnh thiên binh sư, bọn họ cần gì sợ hắn?
Như Nhiếp Võ Tĩnh nói, thiên tài đến mấy thì sao? Đã chết thì không là gì.
Trong khi hạch tâm hội viên nổi lên đắc ý thì một tiếng hét thảm vang vọng từ chiến trường hỗn loạn:
- A . . . Dừng tay. Sư phụ của ta là trưởng lão thần giai, ngươi dám giết ta?
Một thanh âm lạnh băng trả lời:
- Đệ tử của trưởng lão thần giai có gì ghê gớm? Trưởng lão thần giai thì có thể tính kế người, xem mạng sống của chúng ta là chó sao? Suýt quên, kế hoạch của các ngươi chẳng phải cũng là giết đệ tử trưởng lão thần giai sao?
Các hạch tâm hội viên rống to:
- Dừng tay!
Bọn họ không ngờ trong tình huống đó Vu Nhai còn sức thoát khỏi vây công giết người, rõ ràng hắn bị mọi người vây quanh. Bọn họ bỗng nhớ một tin đồn liên quan Vu Nhai, tin đồn hắn lẻn vào phủ công chúa Ma Pháp đế đô. Năng lực tiềm sát của Vu Nhai rất kinh khủng, thánh giai cao đoạn có năng lực cỡ này không?
Nếu Vu Nhai ám sát thánh giai cao đoạn, e rằng có vài phần trăm cơ may thành công.
Vu Nhai mặc kệ bọn họ, Thí Thần Ma Nhẫn rạch một vết máu lên người một tên.
Bỗng có tiếng gầm điếc tai vang lên:
- Dừng tay!
Thanh âm không đến từ phù văn trận mà là bên ngoài, hướng hiệp cốc, vị trí ma pháp khốn trận. Thanh âm ẩn chứa áp lực khủng bố, là lực lượng của thánh giai cao đoạn. Chớp mắt bóng người lao tới, là một nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm.
Vu Nhai ngước lên nhìn nam nhân trung niên:
- Thánh binh sư cao đoạn trong thành lũy lữ giả? Rốt cuộc đã đến? Ngươi nói dừng tay ta liền ngừng? Hình như là ngươi muốn tự mình giết ta đúng không? Muốn bày thiên la địa võng giết ta trong trung trục tuyến phải không? Tại sao ta phải nghe lời ngươi?
Hiện tại chỉ có nam nhân trung niên này đến đây, hơn nữa chỉ mình gã có thể lặng lẽ vào ma pháp khốn trận. Lúc trước Vu Nhai có ghi nhớ giọng nói của nam nhân trung niên. Buồn cười, kẻ uy hiếp mạng sống của mình đương nhiên phải nhớ kỹ. Không đợi nam nhân trung niên trả lời, Vu Nhai cười lạnh, Thí Thần Ma Nhẫn chém xuống.
- Tiểu tử, ngươi dám!?
- Dám hay không ngươi tự mình xem đi, đó, hắn đã chết.
Vu Nhai chỉ vào hạch tâm hội viên bị hắn giết, nói:
- Nếu các ngươi muốn giết người thì phải có tinh thần bị người giết, bao gồm ngươi. Nếu các ngươi tính kế người khác thì nên nghĩ đến sẽ bị người tính kế. Ngươi cho rằng hội trưởng Lữ Giả ngu ngốc sao?
- Cái gì? Ngươi nói gì? Hội trưởng ngu ngốc? Ngươi nói là hội trưởng sớm biết chúng ta . . .? Không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.