Triệu Hoán Thần Binh

Chương 387: Đi đường chính

Hạ Nhật Dịch Lãnh

10/03/2015

Nhưng thật ra bọn họ không nhìn thấy thứ gì. Chỉ nhìn Vu Nhai đang bay nhanh tới mà thôi.

Đúng vậy, Vu Nhai cũng không có cảm giác được kiếm quang đột nhiên bạo phát kia cường đại tới mức nào. Thậm chí còn có cảm giác quen thuộc, giống như đột nhiên đang tha hương lại gặp được người thân. Từng kiếm ý nhảy vào trong ý thức của hắn.

Vu Nhai thành thật không khách khí tiếp nhận dung hợp...

Thôn Thiên Kiếm không biết từ lúc cũng từ trong Huyền Binh Điển đi ra, nhận lấy sự rèn luyện kiếm ý này. Lúc này nó cùng Vu Nhai đã thành một khối. Tuy rằng nó không muốn thừa nhận, nhưng khi đạt đến Hoàng Binh Sư, Vu Nhai ý thức phải cùng Huyền Binh bản mạng dung hợp. Cho dù không muốn cũng không tránh khỏi phải tiếp nhận. Nếu không nó chỉ có thể bị Huyền Binh Điển đá văng ra ngoài.

Đương nhiên, tạm thời Thôn Thiên Kiếm cũng chỉ thoáng tiếp nhận ý thức của Vu Nhai, cũng không để hắn đi vào quá sâu.

Nói cách khác, tạm thời Thôn Thiên Kiếm vẫn tự do. Vu Nhai vẫn không có biện pháp nào điều động nó. Có lẽ có thể mượn một chút lực lượng, chỉ là một lượng cực cực nhỏ. Ai bảo Vu Nhai chỉ mới là Hoàng Binh Sư nhị đoạn?

Phong Doanh và U Hoang vẫn luôn ở bên cạnh Thôn Thiên Kiếm.

Thôn Thiên Kiếm có thể xem thường đối với kiếm ý này, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng là đại bổ. Hai Binh Linh cảm nhận được kiếm ý từ trong ý thức của Vu Nhai truyền tới, không ngừng dung hợp, muốn mượn chúng để trở thành Binh Linh bát giai.

Khắc Liệt Luân Tư và Xích Thố buồn bực. Chuyện ở đây hoàn toàn không có chút liên quan gì với bọn họ.

- Không đủ, không đủ...

Sau khi Vu Nhai dung hợp, cảm giác kiếm ý vẫn quá yếu, không đủ thoải mái. Giống như bụng đang cực đói, ăn thế nào cũng cảm giác không đủ. Cho nên hắn tiến lên với tốc độ nhanh hơn. Ban đầu là đi, sau biến thành chạy, cuối cùng biến thành di chuyển nhanh như điện chớp...

Dường như kiếm vô hình ý bị Vu Nhai kích phát. Các thanh kiếm lớn xung quanh cũng bắt đầu hưởng ứng.

- A...

A một tiếng, lấy tốc độ của Vu Nhai rất nhanh đã vượt qua mấy người áo bào tím đang đau khổ chống đỡ phía trước. Chợt hắn nghe thấy những người áo bào tím hét thảm một tiếng. Sau đó mấy người vốn đang ngồi xếp bằng dường như bị thứ gì đó đánh một đòn nặng nề, sau này lăn ra xa hơn mười thước. Còn có người lăn còn xa hơn cả mười thước. Chờ tới khi bọn họ mờ mịt đứng dậy, đã không thấy gia hỏa không mặc bất kỳ áo choàng màu nào kia nữa.

Các áo bào tím hai mặt nhìn nhau.



Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta nhổ vào. Ta thật vất vả tốn hết nửa tháng mới vọt vào hơn mười thước. Hiện tại lại trở thành vô nghĩa.

Đúng lúc này, có người kêu lên.

Sắc mặt tất cả mọi người thảm hại. Mỗi người nhìn lại phía sau, khóc không ra nước mắt. Cho dù chỉ là mấy thước, bọn họ cũng phải phấn đấu rất lâu mới có thể xông lên. Cứ như vậy lại trở thành uổng phí. Kiếm ý không thể dễ dàng chống đỡ như vậy.

Được rồi, đối với người vừa nãy mà nói, kiếm ý ở đây chính là một bữa ăn sáng. Nhưng mụ nội nó, đây rốt cuộc là đệ tử kim bào nào rảnh rỗi tới mức chạy tới chơi đùa bọn họ vậy? Không mặc áo bào, còn bắt đầu sát hạch lại từ đầu, dẫn động kiếm ý, khiến bọn họ văng trở lại hơn mười thước. Cùng là họ Độc Cô, tuy rằng các ngươi là kim bào cao cao tại thượng, cũng không nên chơi người khác như vậy chứ?

Mọi người lại liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể đàng hoàng tiếp tục cất bước, tự nhận không may, kim bào không phải bọn họ có thể được tội.

Vu Nhai giống như làn gió mạnh thổi qua, nhưng lại không biết những người mặc áo bào tím nổi giận gọi hắn là Kim bào mà không dám nói gì.

Trong lúc đó, hắn đã vượt lên trước 50 thước. Kiếm ý càng lúc càng mạnh. Tốc độ của hắn cũng càng lúc càng chậm. Chỉ có điều lúc này hắn vẫn có thể duy trì tốc độ nhanh hơn so với bước đi bình thường.

- A, chấm dứt rồi sao?

Vu Nhai khẽ nhíu mày. Như vậy đã kết thúc thì quá yếu. Còn chưa đã nghiền?

Nhưng phía trước lại giống như hỗn độn. Những thanh kiếm đá xung quanh đột nhiên biến mất. Hắn cũng không quản được nhiều như vậy, xông thẳng đến cuối con đường. Đúng vào lúc này, hỗn độn phía trước đột nhiên bị mở ra. cảnh tượng mới xuất hiện ở trước mặt Vu Nhai.

Vẫn là kiếm lớn, chỉ có điều lần này con đường cũng không phải thẳng tắp, cũng không nhìn thấy phía trước có người.

Vu Nhai mượn khoái cảm dung hợp kiếm ý vừa rồi, cũng không quản đây là nơi nào, hét một tiếng để tăng cao tinh thần, hăng hái xông về phía trước. Quả nhiên, vẫn là kiếm ý. Chỉ là cường độ kiếm ý lần này lớn hơn so với trước rất nhiều.

Thoải mái, thật sự quá thoải mái.

Vu Nhai tiếp tục đi tới!



- Sao?

Đột ngột, đường đi phía trước xuất hiện thêm mấy ngã rẽ giao nhau, giống như đi tới ba chỗ khác nhau vậy. Vu Nhai chỉ khẽ nhíu mày sau liền trực tiếp đi về phía trước. Cần gì quan tâm đầu kia của nó là cái gì. Cứ dựa vào cảm giác tiếp tục đi tới là được!

Một con đường có không ít ngã rẽ như vậy. Ban đầu chỉ là mấy cái ngã ba. Phía sau lại có mấy ngã năm. Chỉ có điều số lượng giảm dần. Vu Nhai vẫn một đường xông về phía trước, giống như trẻ tuổi lỗ mãng vậy.

Điều khiến Vu Nhai cảm thấy kỳ quái chính là, xung quanh tại sao không có gặp được người mặc áo bào tím nào nữa?

Lẽ nào áo bào tím thông qua sát hạch, đã đạt được ngân bào?

Trong lòng Vu Nhai xuất hiện một nghi vấn như thế. Hắn thoáng cười. Hắn cần gì quan tâm tới nhiều chuyện như vậy. Cứ tiếp tục đi tới, có thể đi xa bao nhiều thì đi bấy nhiêu. Chuyện nhận ngân bào khẳng định là không có vấn đề gì. Về phần kim bào, căn bản hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Phải biết rằng, Độc Cô Cửu Dương mặc kim bào nhưng chỉ thiếu chút nữa đã đạt được Địa Binh Sư.

Vu Nhai lại không biết, Độc Cô gia xác định kim bào tuy rằng dựa vào thực lực, nhưng không nhất định là toàn bộ. Nếu không, cũng sẽ người chưa đầy 16 tuổi vừa dung hợp Huyền Binh bản mạng liền trực tiếp mặc kim bào.

Kim bào chủ, một điểm yếu nhất chính là mức độ dung hợp đối với kiếm ý. Có người trời sinh đã có cảm nhận đối với kiếm.

Mức độ huyền khí cường đại, cũng không có nghĩa là lý giải được kiếm ý. Dường như mức độ huyền khí không phải là mức độ tướng khí vậy. Cả hai đều tăng cường lực lượng trên phương diện tinh thần.

Giống như có người khí lực rất lớn, nhưng hắn lại không đủ thông minh.

Lại như mấy người áo bào tím trước mặt, lúc bọn họ tiến vào căn bản không biết kiếm ý là phải dung hợp, mà không phải là đi đối đầu.

Bước chân Vu Nhai bắt đầu chậm lại. Phía trước đột nhiên xuất hiện bảy con đường. Vu Nhai vẫn không để ý tới, tiếp tục đi tới. Hắn không biết là ở một nhánh đường cách đó không xa, Độc Cô Cửu Tà đang chán muốn chết, nằm ở đó ngủ. Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng kỳ quái, nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giữa con đường, vào trên người Vu Nhai!

- Ta ngất. Tiểu tử này quả thực biến thái. Đến đầu bảy phân nhánh còn muốn đi đường chính!

Lần này đến lượt Độc Cô Cửu Tà ngây người. Ngã ba và ngã năm phía trước hắn cũng đi vào đường chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook