Chương 268: Dùng nhầm thành ngữ?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
02/03/2015
Hắn quay đầu lại. Không hề bất ngờ, hắn nhìn thấy một nam tử trung niên mặc khôi giáp màu trắng.
Ở phía sau nam tử trung niên là một đội ngũ 40 người, cũng mặc một màu khôi giáp màu trắng, Lân Giác Mã màu trắng.
Trên khôi giáp của bọn họ là một cái huy hiệu, gắn ở nơi ngực trái. Đó là huy hiệu của kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Trong đó có một người hai mắt đang như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào thân ảnh cuối cùng trên sơn đạo thứ ba, bàn tay nắm chặt, vang lên những tiếng rắc rắc. Trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười dữ tợn.
- Lão Lưu, xem ra ngươi đã rất dễ chịu. Không biết nắm chắc được bao nhiêu phần có thể vượt qua kiểm tra?
- Ta nói thế nào cũng là kỵ sĩ chính thức. Ta không dễ chịu thì ai dễ chịu đây?
Lưu Hàn Trạch cười nói.
Cũng chỉ có kỵ sĩ chính thức mới có thể hướng dẫn cho kỵ sĩ dự bị. Ngoại trừ hắn ra, Thánh Hội tỉnh Bắc Đấu lần này không xuất hiện kỵ sĩ chính thức thứ hai, chí ít đến nay không có.
Hắn lại nói:
- Về phần vượt qua kỳ kiểm tra, chỉ cần có 20 người thông qua thử thách đã tính là vượt qua kỳ kiểm tra sao? Chuyện nào có gì đáng nói chứ! Ta không dám cam đoan 40 người đều có thể nhận được cơ hội làm kỵ sĩ dự bị, nhưng 30 người vẫn không có vấn đề. Đừng quên đây là tỉnh gì, ha ha!
- Theo ta được biết, vẫn có mấy cao thủ trẻ tuổi không tồi.
Hạng Phi nói.
- Quả thực là vậy. Chỉ có điều cũng chỉ có mấy người mà thôi. Nói thật cho ngươi biết, mục tiêu của ta là tỷ lệ 36 trên 4. Tỉnh Bắc Đấu cũng chỉ có 4 cơ hội. Thế nào, ta làm vậy có phải cũng rất đủ huynh đệ hay không?
Lưu Hàn Trạch ngoài cười nhưng trong lòng không cười:
- Chỉ 4 chỉ tiêu, đội tay mơ này của ngươi cũng sẽ không quá khó coi. Chí ít là không ở vị trí cuối cùng. À không, chí ít không cần chỉ có một tổ ngươi ở dưới cùng!
- Lão Lưu, đừng quá tự tin, cẩn thận sẽ bị ngã đau!
- Yên tâm yên tâm. Ta dẫn dắt đội ngũ ta biết. Cám ơn lão Hạng quan tâm.
Hai người tuy rằng xưng hô đều rất thân quen, nhưng lời nói lại đối chọi gay gắt. Đây tuyệt đối không phải là đối chọi gay gắt giữa những đối thủ cạnh tranh, mà rõ ràng là sự căm thù:
- Lão Hạng, ta đi trước đây. Chúng ta sẽ gặp lại ở tiểu thành Thanh Man. Đến lúc đó ngươi nên mở mắt to một chút, nhìn kỹ thêm một chút. Đao kiếm không có mắt, đội học viện cai sữa của ngươi nếu có thương vong gì sẽ không tốt đâu.
Hạng Phi không nói gì, chỉ nhún vai. Sau đó Lưu Hàn Trạch dẫn theo đội ngũ của hắn rời đi. Từ phía xa vẫn còn có thể nghe được tiếng cười vọng lại.
...
- Lưu kỵ trưởng, vị Hạng kỵ trưởng kia là ai, mà ngài đặc biệt tới nói những lời vô nghĩ với hắn như vậy?
Một kỵ sĩ dự bị tới gần Lưu Hàn Trạch cẩn thận hỏi thăm. Trong giọng điệu mang theo sự miệt thị, ý tứ chính là muốn thuận theo Lưu Hàn Trạch.
- Nhưng không nên xem thường hắn. Hạng Phi tuy rằng không phải là kỵ sĩ chính thức, nhưng ở trong đám kỵ sĩ ngoài điện lại rất có thế lực. Trước đây hắn thiếu chút nữa đã được trở thành kỵ sĩ chính thức. Đáng tiếc bộ dạng hắn quá xấu cũng không biết cách đối nhân xử thế!
Tâm tình Lưu Hàn Trạch không tệ, cũng không che giấu nói.
- Lưu kỵ trưởng, bình thường phụ thân ta cũng nói ta không biết cách đối nhân xử thế. Lẽ nào ta cũng không thể trở thành kỵ sĩ chính thức sao?
Đúng lúc này, một tiếng nói nghẹn ngào vang lên. Khóe miệng Lưu kỵ trưởng giật giật vài cái nhìn hắn nói:
- Kỵ sĩ Lý Thân Phách, ngươi không cần suy nghĩ tới điều này!
Con trưởng của dòng chính Lý gia, cần biết cách đối nhân xử thế sao? Không cần, một chút cũng không cần.
- Tại sao? phụ thân ta nói ta không biết cách đối nhân xử thế, ta muốn học?
- Phụt, Lý huynh, huynh thật ra không cần học cách đối nhân xử thế, bởi vì huynh là con trai trưởng của Lý gia!
Kỵ sĩ bên cạnh nói.
- Con trai trưởng thì không cần biết đối nhân xử thế sao?
- Cái này...
Người giải thích thật muốn đánh vào miệng mình một cái. Đang không tại sao lại đi gây ra chuyện làm gì. Chợt linh quang lóe lên, hắn nói:
- Bởi vì huynh là con trai trưởng của Lý gia. Huyết mạch Lý gia khiến ngươi nắm giữ thực lực cường đại. Bất cứ chuyện gì ở trước mặt thực lực cũng chỉ là phù vân. Huynh có học cách đối nhân xử thế hay không cũng không sao. Đám bình dân cho dù cóhọc cả đời cũng không thể nào sánh được với huynh.
Lý Thân Phách cái hiểu cái không gật đầu. Trong đầu hắn không nhịn được hiện lên cảnh tượng trước đây, khi hắn bị một đám Thiên Hạt Thứu truy sát. Hình như lúc đó hắn có loáng thoáng nghe thấy Lý Khai nói là do hắn gây họa. Lẽ nào đó chính là vì hắn không biết cách đối nhân xử thế. Nếu như lúc ấy hắn có thực lực như bây giờ, cho dù có nhiều Thiên Hạt Thứu hơn nữa truy sát cũng vô dụng. Hắn nhìn về phía người vừa nói chuyện:
- Ừ, cám ơn. Đạo lý vô cùng đúng đắn.
Quả thực điều này rất có đạo lý. Bất kỳ ai cũng sẽ không phản bác. Hắn vừa sinh ra vốn đã có ưu thế. Có bản lĩnh ngươi cũng tới đầu thai vào trong gia tộc lớn đi?
- Lý huynh, nghe nói huynh có một kẻ thù tên là Vu Nhai sao?
Thời điểm mọi người ở đây đang trầm mặc, chợt một người trong đội ngũ lại phi ngựa đến gần Lý Thân Phách. Không ngờ đó chính là Hô Duyên Không Đài, người lúc trước ở trước cửa thành bị Vu Nhai điên cuồng đánh. Hắn biết Vu Nhai cùng Lý gia có một chút thù hận. Tuy nhiên hắn cũng không thực sự hiểu rõ lắm.
- A, quả thật có một kẻ thù như thế. Hắn hình như đã giết tam đệ ta, chỉ có điều không có chứng cứ.
Lý Thân Phách trả lời.
Hắn cũng không nói ra chuyện Thiên Hạt Thứu. Về chuyện này hắn đã bị cha hắn dặn dò hơn trăm lần, không cho phép hắn nói ra. Bị người giết thì không nói làm gì. Nhưng đây là bị người cướp sạch, thiếu chút nữa thì huỷ diệt. Lý gia cũng không chịu nổi sự mất mặt như vậy.
Cùng lúc đó, trong đội ngũ có người khẽ nhíu mày. Đó chính là nam tử mặc ngân bào của Độc Cô gia.
- Nếu như ta không nhìn lầm, Vu Nhai kia đang ở trong đội ngũ của tổ 16!
Hô Duyên Không Đài nói.
- Cái gì, gia hỏa kia không phải ở trong dãy núi sương mù sao? Sao hắn có thể ở trong đội ngũ tổ 16 được?
Trong mắt Lý Thân Phách lóe lên tinh quang. Gần một tháng nay hắn mới chạy tới đây. Lấy thân phận của hắn, vốn không cần tham gia Thánh Hội lần này. Chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thành công nhận lấy cơ hội làm kỵ sĩ Huyền Điện chính thức. Lý gia chủ cảm thấy hắn quá thiếu sự rèn luyện, do dự mãi mới đưa hắn tới đây. Cho nên hắn cũng không gặp được Vu Nhai ở cửa vào của Thanh Man Cốc. Hắn cũng không biết Vu Nhai đã từ trong dãy núi sương mù đi ra.
Nhìn Lý Thân Phách rất để bụng, Hô Duyên Không Đài trong lòng vui vẻ, mang tương chuyện của Vu Nhai nói ra.
- Được lắm, được lắm, được lắm. Tiểu tử này đã ra được. Vậy lão tử phải rửa sạch nỗi nhục lần trước.
Ánh mắt Lý Thân Phách sáng lên nói. Mọi người đều ngạc nhiên.
Rửa sạch nỗi nhục lần trước là có ý gì? A, chắc hẳn gia hỏa này sử dụng nhầm thành ngữ?
Ở phía sau nam tử trung niên là một đội ngũ 40 người, cũng mặc một màu khôi giáp màu trắng, Lân Giác Mã màu trắng.
Trên khôi giáp của bọn họ là một cái huy hiệu, gắn ở nơi ngực trái. Đó là huy hiệu của kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Trong đó có một người hai mắt đang như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào thân ảnh cuối cùng trên sơn đạo thứ ba, bàn tay nắm chặt, vang lên những tiếng rắc rắc. Trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười dữ tợn.
- Lão Lưu, xem ra ngươi đã rất dễ chịu. Không biết nắm chắc được bao nhiêu phần có thể vượt qua kiểm tra?
- Ta nói thế nào cũng là kỵ sĩ chính thức. Ta không dễ chịu thì ai dễ chịu đây?
Lưu Hàn Trạch cười nói.
Cũng chỉ có kỵ sĩ chính thức mới có thể hướng dẫn cho kỵ sĩ dự bị. Ngoại trừ hắn ra, Thánh Hội tỉnh Bắc Đấu lần này không xuất hiện kỵ sĩ chính thức thứ hai, chí ít đến nay không có.
Hắn lại nói:
- Về phần vượt qua kỳ kiểm tra, chỉ cần có 20 người thông qua thử thách đã tính là vượt qua kỳ kiểm tra sao? Chuyện nào có gì đáng nói chứ! Ta không dám cam đoan 40 người đều có thể nhận được cơ hội làm kỵ sĩ dự bị, nhưng 30 người vẫn không có vấn đề. Đừng quên đây là tỉnh gì, ha ha!
- Theo ta được biết, vẫn có mấy cao thủ trẻ tuổi không tồi.
Hạng Phi nói.
- Quả thực là vậy. Chỉ có điều cũng chỉ có mấy người mà thôi. Nói thật cho ngươi biết, mục tiêu của ta là tỷ lệ 36 trên 4. Tỉnh Bắc Đấu cũng chỉ có 4 cơ hội. Thế nào, ta làm vậy có phải cũng rất đủ huynh đệ hay không?
Lưu Hàn Trạch ngoài cười nhưng trong lòng không cười:
- Chỉ 4 chỉ tiêu, đội tay mơ này của ngươi cũng sẽ không quá khó coi. Chí ít là không ở vị trí cuối cùng. À không, chí ít không cần chỉ có một tổ ngươi ở dưới cùng!
- Lão Lưu, đừng quá tự tin, cẩn thận sẽ bị ngã đau!
- Yên tâm yên tâm. Ta dẫn dắt đội ngũ ta biết. Cám ơn lão Hạng quan tâm.
Hai người tuy rằng xưng hô đều rất thân quen, nhưng lời nói lại đối chọi gay gắt. Đây tuyệt đối không phải là đối chọi gay gắt giữa những đối thủ cạnh tranh, mà rõ ràng là sự căm thù:
- Lão Hạng, ta đi trước đây. Chúng ta sẽ gặp lại ở tiểu thành Thanh Man. Đến lúc đó ngươi nên mở mắt to một chút, nhìn kỹ thêm một chút. Đao kiếm không có mắt, đội học viện cai sữa của ngươi nếu có thương vong gì sẽ không tốt đâu.
Hạng Phi không nói gì, chỉ nhún vai. Sau đó Lưu Hàn Trạch dẫn theo đội ngũ của hắn rời đi. Từ phía xa vẫn còn có thể nghe được tiếng cười vọng lại.
...
- Lưu kỵ trưởng, vị Hạng kỵ trưởng kia là ai, mà ngài đặc biệt tới nói những lời vô nghĩ với hắn như vậy?
Một kỵ sĩ dự bị tới gần Lưu Hàn Trạch cẩn thận hỏi thăm. Trong giọng điệu mang theo sự miệt thị, ý tứ chính là muốn thuận theo Lưu Hàn Trạch.
- Nhưng không nên xem thường hắn. Hạng Phi tuy rằng không phải là kỵ sĩ chính thức, nhưng ở trong đám kỵ sĩ ngoài điện lại rất có thế lực. Trước đây hắn thiếu chút nữa đã được trở thành kỵ sĩ chính thức. Đáng tiếc bộ dạng hắn quá xấu cũng không biết cách đối nhân xử thế!
Tâm tình Lưu Hàn Trạch không tệ, cũng không che giấu nói.
- Lưu kỵ trưởng, bình thường phụ thân ta cũng nói ta không biết cách đối nhân xử thế. Lẽ nào ta cũng không thể trở thành kỵ sĩ chính thức sao?
Đúng lúc này, một tiếng nói nghẹn ngào vang lên. Khóe miệng Lưu kỵ trưởng giật giật vài cái nhìn hắn nói:
- Kỵ sĩ Lý Thân Phách, ngươi không cần suy nghĩ tới điều này!
Con trưởng của dòng chính Lý gia, cần biết cách đối nhân xử thế sao? Không cần, một chút cũng không cần.
- Tại sao? phụ thân ta nói ta không biết cách đối nhân xử thế, ta muốn học?
- Phụt, Lý huynh, huynh thật ra không cần học cách đối nhân xử thế, bởi vì huynh là con trai trưởng của Lý gia!
Kỵ sĩ bên cạnh nói.
- Con trai trưởng thì không cần biết đối nhân xử thế sao?
- Cái này...
Người giải thích thật muốn đánh vào miệng mình một cái. Đang không tại sao lại đi gây ra chuyện làm gì. Chợt linh quang lóe lên, hắn nói:
- Bởi vì huynh là con trai trưởng của Lý gia. Huyết mạch Lý gia khiến ngươi nắm giữ thực lực cường đại. Bất cứ chuyện gì ở trước mặt thực lực cũng chỉ là phù vân. Huynh có học cách đối nhân xử thế hay không cũng không sao. Đám bình dân cho dù cóhọc cả đời cũng không thể nào sánh được với huynh.
Lý Thân Phách cái hiểu cái không gật đầu. Trong đầu hắn không nhịn được hiện lên cảnh tượng trước đây, khi hắn bị một đám Thiên Hạt Thứu truy sát. Hình như lúc đó hắn có loáng thoáng nghe thấy Lý Khai nói là do hắn gây họa. Lẽ nào đó chính là vì hắn không biết cách đối nhân xử thế. Nếu như lúc ấy hắn có thực lực như bây giờ, cho dù có nhiều Thiên Hạt Thứu hơn nữa truy sát cũng vô dụng. Hắn nhìn về phía người vừa nói chuyện:
- Ừ, cám ơn. Đạo lý vô cùng đúng đắn.
Quả thực điều này rất có đạo lý. Bất kỳ ai cũng sẽ không phản bác. Hắn vừa sinh ra vốn đã có ưu thế. Có bản lĩnh ngươi cũng tới đầu thai vào trong gia tộc lớn đi?
- Lý huynh, nghe nói huynh có một kẻ thù tên là Vu Nhai sao?
Thời điểm mọi người ở đây đang trầm mặc, chợt một người trong đội ngũ lại phi ngựa đến gần Lý Thân Phách. Không ngờ đó chính là Hô Duyên Không Đài, người lúc trước ở trước cửa thành bị Vu Nhai điên cuồng đánh. Hắn biết Vu Nhai cùng Lý gia có một chút thù hận. Tuy nhiên hắn cũng không thực sự hiểu rõ lắm.
- A, quả thật có một kẻ thù như thế. Hắn hình như đã giết tam đệ ta, chỉ có điều không có chứng cứ.
Lý Thân Phách trả lời.
Hắn cũng không nói ra chuyện Thiên Hạt Thứu. Về chuyện này hắn đã bị cha hắn dặn dò hơn trăm lần, không cho phép hắn nói ra. Bị người giết thì không nói làm gì. Nhưng đây là bị người cướp sạch, thiếu chút nữa thì huỷ diệt. Lý gia cũng không chịu nổi sự mất mặt như vậy.
Cùng lúc đó, trong đội ngũ có người khẽ nhíu mày. Đó chính là nam tử mặc ngân bào của Độc Cô gia.
- Nếu như ta không nhìn lầm, Vu Nhai kia đang ở trong đội ngũ của tổ 16!
Hô Duyên Không Đài nói.
- Cái gì, gia hỏa kia không phải ở trong dãy núi sương mù sao? Sao hắn có thể ở trong đội ngũ tổ 16 được?
Trong mắt Lý Thân Phách lóe lên tinh quang. Gần một tháng nay hắn mới chạy tới đây. Lấy thân phận của hắn, vốn không cần tham gia Thánh Hội lần này. Chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thành công nhận lấy cơ hội làm kỵ sĩ Huyền Điện chính thức. Lý gia chủ cảm thấy hắn quá thiếu sự rèn luyện, do dự mãi mới đưa hắn tới đây. Cho nên hắn cũng không gặp được Vu Nhai ở cửa vào của Thanh Man Cốc. Hắn cũng không biết Vu Nhai đã từ trong dãy núi sương mù đi ra.
Nhìn Lý Thân Phách rất để bụng, Hô Duyên Không Đài trong lòng vui vẻ, mang tương chuyện của Vu Nhai nói ra.
- Được lắm, được lắm, được lắm. Tiểu tử này đã ra được. Vậy lão tử phải rửa sạch nỗi nhục lần trước.
Ánh mắt Lý Thân Phách sáng lên nói. Mọi người đều ngạc nhiên.
Rửa sạch nỗi nhục lần trước là có ý gì? A, chắc hẳn gia hỏa này sử dụng nhầm thành ngữ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.