Chương 676: Dược sư kỳ lạ.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Tiểu Mỹ khá buồn bực, ba ngày nay Vu Nhai không rảnh rèn tấm thuẫn biến nhỏ lại cho nàng. Mỗi ngày Tiểu Mỹ phải cõng tấm thuẫn đi. Dạ Tình, Nghiêm Sương thì tìm thợ rèn cường đại trong đế đô.
Đáng tiếc những thợ rèn thậm chí còn không bằng Vu Nhai, khi bọn họ trông thấy tấm thuẫn thì tặc lưỡi lấy làm lạ, muốn giữ lại nghiên cứu nhưng bị Dạ Tình từ chối ngay. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không biết nên nói cái gì, không biết là lần thứ mấy nghi ngờ Vu Nhai thất bại. Tại sao mỗi lần hắn làm đều chính xác, nhưng cùng lúc đó làm người ta nghi ngờ hắn?
Tiễn Linh đã trở về công hội võ học, ba ngày nay Vu Nhai luôn chú ý tình huống của Thủy Tinh.
Đan Đạo Hùng như ngọn núi lớn chắn trước mặt hai người, không cho Thủy Tinh, Vu Nhai gặp mặt.
Đan Đạo Hùng nói:
- Thủy Tinh còn đang hôn mê, trời biết tiểu tử nhà ngươi có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không? Chờ Thủy Tinh hồi phục, ta điều tra tình hình rồi sẽ cho các ngươi gặp mặt.
Vu Nhai câm nín, hắn rất lo cho Thủy Tinh, may mắn có Tiễn Linh đưa tin.
* * *
- Thì ra là Vu Nhai công tử, mời vào. Thất hoàng tử có lệnh, công tử có thể tùy thời vào Hoàng thành.
Vu Nhai một lần nữa đến Hoàng thành, là để đưa phù văn. Lúc trước Vu Nhai hẹn hai ngày sau Liễu đại sư phái người đến lấy phù văn, nhưng ngày hôm qua người của lão tay trắng trở về. Hết cách, Vu Nhai vẽ Vu Nhai lúc rảnh, còn trong tình trạng say xỉn nên làm sao nhanh được? Hôm nay vừa hoàn thành xong Vu Nhai tự mình đưa tới cửa, hắn có chuyện rất quan trọng muốn xin Liễu đại sư chỉ dẫn.
Thất hoàng tử cho Vu Nhai tùy thời ra vào Hoàng thành, hắn không thấy lạ, ngang nhiên vào thành. Ba ngày này Thất hoàng tử không có hành động gì, không phái người tìm Vu Nhai, nhưng hắn biết gây chuyện lớn như vậy nhưng được dàn xếp bình tĩnh, không làm theo lệ kêu hắn đi thẩm vấn toàn là nhờ công Thất hoàng tử giúp đỡ.
Dù Thất hoàng tử không cố ý dàn xếp, người có lòng nghe tình huống trong Ngự Hương viên cũng sẽ hỗ trợ Vu Nhai. Thế tử của Mông thân vương đã biến mất, gã là tình địch nhưng hai lần bị Vu Nhai tát sưng mặt.
Tại sao Huyền Thần điện không có hành động gì? Chắc không phải do Thất hoàng tử mà là lão nhân họ Kiều.
Vu Nhai biết rõ sau lưng bình tĩnh ẩn chứa vô số sát khí, Huyền Thần điện sẽ là võ đài bùng nổ. Tất cả sẽ bộc phát trong cuộc quyết chiến cuối cùng kế hoạch thần binh, đây là đêm yên tĩnh trước cơn bão.
Lúc này binh sĩ thu thành lên tiếng:
- Chờ chút, đằng trước là xe của thế tử Mông thân vương, xin người né tránh một chút.
Vu Nhai ngẩn ra, thấy một chiếc xe ngựa từ Hoàng thành chậm rãi chạy qua, ngựa một sừng màu vàng cực kỳ ưu nhã kéo xe, nhìn là biết người ngồi trên xe cao quý có phúc lớn. Vu Nhai chỉ cảm thấy xui xẻo.
Như không nghe thấy binh sĩ thủ thành nói, Vu Nhai tiếp tục đi tới. Né tránh? Né con khỉ!
- Chờ chút, Vu Nhai công tử . . .
Binh sĩ thủ thành muốn nói gì nhưng Vu Nhai đã đi qua.
Tuy cửa thành rất lớn đủ cho mấy chiếc xe ngựa chạy qua song song nhưng đối diện là thế tử của Mông thân vương, thường phải ngừng bước biểu hiện tôn trọng. Các quan viên bình thường đều như thế, huống chi Vu Nhai không có thân phận gì?
Vu Nhai từng bước một đi qua, sẽ không va chạm với xe ngựa mà hắn đi lướt qua, thậm chí không nhìn bên trong xe.
Tiểu tử này sắp toi đời, đây là suy nghĩ trong lòng người hai bên cửa thành và binh sĩ.
Nhưng xảy ra cảnh tượng khiến người khó tin, xe ngựa như không thấy Vu Nhai, cũng đi lướt qua.
Không thể nào, Hoàng Phủ Cung thế tử từng biểu thị bất mãn với người xúc phạm mình, hơn nữa vì mặt mũi thân vương không thể dễ dàng bỏ qua.
Mọi người nhìn bóng lưng Vu Nhai chậm rãi đi, ánh mắt biến đổi.
Đám lính nghĩ rằng tin đồn ba ngày qua có vẻ là thật, Vu Nhai thật sự được Thất hoàng tử xem trọng.
Đúng vậy, chỉ vì Thất hoàng tử chứ không phải Vu Nhai đối phó ma pháp sư cường đại nhất. Dù Vu Nhai có chống đối cỡ nào cũng không có thực lực của ma pháp sư cường đại nhất, đã không thực lực thì chỉ có thể dựa dẫm thế lực. Vu Nhai dám làm như vậy chẳng phải vì hắn có chỗ dựa sao?
Đa số người không biết rằng rất nhiều thiên tài trẻ dù bây giờ không phải cường giả nhưng đã có tâm tính của cường giả.
Trước không nói đến Vu Nhai, dù đổi lại người Độc Cô gia khác chỉ cần khoác kim bào thì mặc kệ ngươi là thế tử hay hoàng tử, muốn lão tử nhường đường? Được, đánh bại lão tử rồi nói. Như lúc trướ đã nói, người Độc Cô gia chỉ trung thành với một mình hoàng đế.
Vu Nhai không hoàn toàn là người Độc Cô gia, nhưng hắn nhường đường rồi Hoàng Phủ Cung sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Ngựa một sừng vàng kéo xe ra khỏi cửa thành, xa phu khó hiểu hỏi:
- Thế tử . . .
Có người quát to ngăn lại:
- Cút!
Xa phu khó chịu, trước kia thế tử muốn mượn đao ma pháp sư cường đại nhất giết người nhưng thất bại, giờ là sao đây? Tại sao đã qua ba ngày mà thế tử không trả thù lại?
Hoàng Phủ Cung lạnh nhạt nói:
- Hắn không dễ xử lý, nửa truyền nhân của Liễu đại sư, người Thất hoàng tử xem trọng, kim bào Độc Cô gia, thậm chí là người đường hoàng thúc của ta chú trọng.
Xem bộ dạng Hoàng Phủ Cung không quá tức giận.
Xa phu hỏi ngược lại:
- Nhưng chẳng lẽ cứ tha cho hắn sao?
Xa phu này không phải xa phu tầm tường.
- Không, tất nhiên là không. Ngươi có biết bây giờ chúng ta đi đâu không?
- Đệ nhất cửa thành đế đô?
- Đúng vậy! Ngươi có biết ta đi đệ nhất cửa thành đế đô làm gì không?
Giọng Hoàng Phủ Cung hư vô, không đợi xa phu đáp tiếp tục bảo:
- Tổ kỵ sĩ dự bị cuối cùng đến đế đô đã tới, là kỵ sĩ dự bị của Kiếm vực hành tỉnh, trung tâm bên trong là cường giả trẻ của Độc Cô gia, Dương gia. Độc Cô gia ra một kim bào họ Vu, chuyện này chắc chắn sẽ có thanh âm phản đối, trong giới trẻ có người thấy khó chịu, thậm chí không công nhận hắn. Muốn được công nhận? Được, đánh bại rồi tính. Hì hì, đám võ phu não rỗng Độc Cô gia sẽ có biểu hiện như vậy, nên biết họ Vu có thể trở thành kim bào nghĩa là hắn có thực lực đáng sợ.
- Nhưng Độc Cô gia quyết đấu không thể có người chết.
Hoàng Phủ Cung đã điều tra Vu Nhai từ tận gốc rễ, xa phu không biết Hoàng Phủ Cung nắm rõ như vậy là có nguyên nhân khác.
- Hừ! Hừ! Vẫn còn Quan gia, Hô Diên gia, Hoàng gia, đám người Thần tượng hành tỉnh vân vân đều ghét Vu Nhai. Điều ta phải làm là thúc giục đám người này đánh bại Vu Nhai, dã man chèn ép hắn. Ta muốn từng bước đánh bại Vu Nhai, ta muốn hắn không có chỗ đứng trong đế đô rồi mới trừ khử hắn.
Xa phu gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Khi đó quyết đấu trong Huyền Thần điện được bao nhiêu người chú ý, đánh bại Vu Nhai lúc đó là vừa.
Không, Huyền Thần điện sẽ không cho Vu Nhai tiếp tục tham gia kế hoạch thần binh, hắn chỉ là một kỳ binh giả không thể lên sân khấu được.
Đáng tiếc những thợ rèn thậm chí còn không bằng Vu Nhai, khi bọn họ trông thấy tấm thuẫn thì tặc lưỡi lấy làm lạ, muốn giữ lại nghiên cứu nhưng bị Dạ Tình từ chối ngay. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không biết nên nói cái gì, không biết là lần thứ mấy nghi ngờ Vu Nhai thất bại. Tại sao mỗi lần hắn làm đều chính xác, nhưng cùng lúc đó làm người ta nghi ngờ hắn?
Tiễn Linh đã trở về công hội võ học, ba ngày nay Vu Nhai luôn chú ý tình huống của Thủy Tinh.
Đan Đạo Hùng như ngọn núi lớn chắn trước mặt hai người, không cho Thủy Tinh, Vu Nhai gặp mặt.
Đan Đạo Hùng nói:
- Thủy Tinh còn đang hôn mê, trời biết tiểu tử nhà ngươi có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không? Chờ Thủy Tinh hồi phục, ta điều tra tình hình rồi sẽ cho các ngươi gặp mặt.
Vu Nhai câm nín, hắn rất lo cho Thủy Tinh, may mắn có Tiễn Linh đưa tin.
* * *
- Thì ra là Vu Nhai công tử, mời vào. Thất hoàng tử có lệnh, công tử có thể tùy thời vào Hoàng thành.
Vu Nhai một lần nữa đến Hoàng thành, là để đưa phù văn. Lúc trước Vu Nhai hẹn hai ngày sau Liễu đại sư phái người đến lấy phù văn, nhưng ngày hôm qua người của lão tay trắng trở về. Hết cách, Vu Nhai vẽ Vu Nhai lúc rảnh, còn trong tình trạng say xỉn nên làm sao nhanh được? Hôm nay vừa hoàn thành xong Vu Nhai tự mình đưa tới cửa, hắn có chuyện rất quan trọng muốn xin Liễu đại sư chỉ dẫn.
Thất hoàng tử cho Vu Nhai tùy thời ra vào Hoàng thành, hắn không thấy lạ, ngang nhiên vào thành. Ba ngày này Thất hoàng tử không có hành động gì, không phái người tìm Vu Nhai, nhưng hắn biết gây chuyện lớn như vậy nhưng được dàn xếp bình tĩnh, không làm theo lệ kêu hắn đi thẩm vấn toàn là nhờ công Thất hoàng tử giúp đỡ.
Dù Thất hoàng tử không cố ý dàn xếp, người có lòng nghe tình huống trong Ngự Hương viên cũng sẽ hỗ trợ Vu Nhai. Thế tử của Mông thân vương đã biến mất, gã là tình địch nhưng hai lần bị Vu Nhai tát sưng mặt.
Tại sao Huyền Thần điện không có hành động gì? Chắc không phải do Thất hoàng tử mà là lão nhân họ Kiều.
Vu Nhai biết rõ sau lưng bình tĩnh ẩn chứa vô số sát khí, Huyền Thần điện sẽ là võ đài bùng nổ. Tất cả sẽ bộc phát trong cuộc quyết chiến cuối cùng kế hoạch thần binh, đây là đêm yên tĩnh trước cơn bão.
Lúc này binh sĩ thu thành lên tiếng:
- Chờ chút, đằng trước là xe của thế tử Mông thân vương, xin người né tránh một chút.
Vu Nhai ngẩn ra, thấy một chiếc xe ngựa từ Hoàng thành chậm rãi chạy qua, ngựa một sừng màu vàng cực kỳ ưu nhã kéo xe, nhìn là biết người ngồi trên xe cao quý có phúc lớn. Vu Nhai chỉ cảm thấy xui xẻo.
Như không nghe thấy binh sĩ thủ thành nói, Vu Nhai tiếp tục đi tới. Né tránh? Né con khỉ!
- Chờ chút, Vu Nhai công tử . . .
Binh sĩ thủ thành muốn nói gì nhưng Vu Nhai đã đi qua.
Tuy cửa thành rất lớn đủ cho mấy chiếc xe ngựa chạy qua song song nhưng đối diện là thế tử của Mông thân vương, thường phải ngừng bước biểu hiện tôn trọng. Các quan viên bình thường đều như thế, huống chi Vu Nhai không có thân phận gì?
Vu Nhai từng bước một đi qua, sẽ không va chạm với xe ngựa mà hắn đi lướt qua, thậm chí không nhìn bên trong xe.
Tiểu tử này sắp toi đời, đây là suy nghĩ trong lòng người hai bên cửa thành và binh sĩ.
Nhưng xảy ra cảnh tượng khiến người khó tin, xe ngựa như không thấy Vu Nhai, cũng đi lướt qua.
Không thể nào, Hoàng Phủ Cung thế tử từng biểu thị bất mãn với người xúc phạm mình, hơn nữa vì mặt mũi thân vương không thể dễ dàng bỏ qua.
Mọi người nhìn bóng lưng Vu Nhai chậm rãi đi, ánh mắt biến đổi.
Đám lính nghĩ rằng tin đồn ba ngày qua có vẻ là thật, Vu Nhai thật sự được Thất hoàng tử xem trọng.
Đúng vậy, chỉ vì Thất hoàng tử chứ không phải Vu Nhai đối phó ma pháp sư cường đại nhất. Dù Vu Nhai có chống đối cỡ nào cũng không có thực lực của ma pháp sư cường đại nhất, đã không thực lực thì chỉ có thể dựa dẫm thế lực. Vu Nhai dám làm như vậy chẳng phải vì hắn có chỗ dựa sao?
Đa số người không biết rằng rất nhiều thiên tài trẻ dù bây giờ không phải cường giả nhưng đã có tâm tính của cường giả.
Trước không nói đến Vu Nhai, dù đổi lại người Độc Cô gia khác chỉ cần khoác kim bào thì mặc kệ ngươi là thế tử hay hoàng tử, muốn lão tử nhường đường? Được, đánh bại lão tử rồi nói. Như lúc trướ đã nói, người Độc Cô gia chỉ trung thành với một mình hoàng đế.
Vu Nhai không hoàn toàn là người Độc Cô gia, nhưng hắn nhường đường rồi Hoàng Phủ Cung sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Ngựa một sừng vàng kéo xe ra khỏi cửa thành, xa phu khó hiểu hỏi:
- Thế tử . . .
Có người quát to ngăn lại:
- Cút!
Xa phu khó chịu, trước kia thế tử muốn mượn đao ma pháp sư cường đại nhất giết người nhưng thất bại, giờ là sao đây? Tại sao đã qua ba ngày mà thế tử không trả thù lại?
Hoàng Phủ Cung lạnh nhạt nói:
- Hắn không dễ xử lý, nửa truyền nhân của Liễu đại sư, người Thất hoàng tử xem trọng, kim bào Độc Cô gia, thậm chí là người đường hoàng thúc của ta chú trọng.
Xem bộ dạng Hoàng Phủ Cung không quá tức giận.
Xa phu hỏi ngược lại:
- Nhưng chẳng lẽ cứ tha cho hắn sao?
Xa phu này không phải xa phu tầm tường.
- Không, tất nhiên là không. Ngươi có biết bây giờ chúng ta đi đâu không?
- Đệ nhất cửa thành đế đô?
- Đúng vậy! Ngươi có biết ta đi đệ nhất cửa thành đế đô làm gì không?
Giọng Hoàng Phủ Cung hư vô, không đợi xa phu đáp tiếp tục bảo:
- Tổ kỵ sĩ dự bị cuối cùng đến đế đô đã tới, là kỵ sĩ dự bị của Kiếm vực hành tỉnh, trung tâm bên trong là cường giả trẻ của Độc Cô gia, Dương gia. Độc Cô gia ra một kim bào họ Vu, chuyện này chắc chắn sẽ có thanh âm phản đối, trong giới trẻ có người thấy khó chịu, thậm chí không công nhận hắn. Muốn được công nhận? Được, đánh bại rồi tính. Hì hì, đám võ phu não rỗng Độc Cô gia sẽ có biểu hiện như vậy, nên biết họ Vu có thể trở thành kim bào nghĩa là hắn có thực lực đáng sợ.
- Nhưng Độc Cô gia quyết đấu không thể có người chết.
Hoàng Phủ Cung đã điều tra Vu Nhai từ tận gốc rễ, xa phu không biết Hoàng Phủ Cung nắm rõ như vậy là có nguyên nhân khác.
- Hừ! Hừ! Vẫn còn Quan gia, Hô Diên gia, Hoàng gia, đám người Thần tượng hành tỉnh vân vân đều ghét Vu Nhai. Điều ta phải làm là thúc giục đám người này đánh bại Vu Nhai, dã man chèn ép hắn. Ta muốn từng bước đánh bại Vu Nhai, ta muốn hắn không có chỗ đứng trong đế đô rồi mới trừ khử hắn.
Xa phu gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Khi đó quyết đấu trong Huyền Thần điện được bao nhiêu người chú ý, đánh bại Vu Nhai lúc đó là vừa.
Không, Huyền Thần điện sẽ không cho Vu Nhai tiếp tục tham gia kế hoạch thần binh, hắn chỉ là một kỳ binh giả không thể lên sân khấu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.