Chương 1372: Hắc Nguyệt công chúa giá đáo.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
13/04/2015
Con lai người và thần hỏi:
- Nhưng chẳng lẽ hoàng tử không ghen tỵ với những người này, lén làm chuyện gì sao?
- Ha ha ha ha ha ha! Đã nói là đừng xem chúng ta như mấy nhân loại bình thường. Chúng ta có thần hoàng, chân thần, thiên tài thật sự hầu như đều nhận thần tứ, nếu bỗng nhiên chết không ai dám bảo đảm chân thần có giận hay không.
Lại một người khác nói xen vào:
- Ha, trước kia chúng ta không khác biệt nhiều về đẳng cấp nhưng bây giờ . . .
Người này nhìn con lai người và thần, muốn nói: Bây giờ mảnh đất bí ẩn đầy rẫy khác biệt, kẻ đê tiện có mặt khắp nơi, không chỉ nhân loại bình thường còn có tạp chủng.
Nhưng cuối cùng nam nhân không nói ra.
Tuy bây giờ có kỳ thị nhưng cấp trên nghiêm lệnh cố gắng hạn chế, chờ bọn họ đánh chiếm được Thần Huyền đại lục rồi tính. Nếu thấy bực bội có thể tìm nhân loại bình thường đối địch tính cách kiêu căng để trút giận. Giữa Thần Duệ chi tộc đúng là không chia cao thấp sang hèn, nhưng ở trong mắt bọn họ thì chủng tộc khác, con lai đều đê tiện. Bọn họ chính là thần.
Một Cổ Duệ chi dân tính cách hiền hòa vừa giải thích vừa khích lệ:
- Không thể nói như vậy, con lai người và thần cũng có cơ hội được đến địa vị ngang chúng ta. Chỉ cần lập công lớn là sẽ được cải tạo thành thần tộc tinh thuần nhất, khi đó các ngươi sẽ có cơ hội trấn hoàng tử. Đương nhiên đây chỉ là cơ hội.
Vu Nhai nghe vậy lòng máy động, mắt nhấp nháy. Khóe môi Vu Nhai cong lên, vấn đề khó giải ngày hôm qua đã có cách giải quyết. Lần này Vu Nhai không thể không tranh vật thần tứ.
Lam Thương Tử sẽ không chú ý đến con lai người và thần đứng sau lưng Thanh Mộc hoàng tử là người lúc trước tặng một trận thua thảm cho gã. Lam Thương Tử không thèm nhìn con lai người và thần đó một cái nào, nụ cười mỉm chi không còn tự nhiên, tự tin như trước, nó chất chứa âm trầm.
Việc chào hỏi toàn là Lam Sương hoàng tử làm, Mộc Tinh Tinh có chạy tới chào hỏi Lam Thương Tử.
Không lâu sau người chín thần tộc đến đầy đủ, bây giờ chỉ còn Hắc Nguyệt thần tộc không biết có tới hay không.
Không để Thanh Mộc hoàng tử rối rắm suy nghĩ có nên chờ hay quay về Thần Mộc thành trước, rất nhanh một binh sĩ chạy tới báo cáo.
- Báo cáo Thanh Mộc hoàng tử, Hắc Nguyệt công chúa, Hắc Lâm Tư Nhi đại nhân của Hắc Nguyệt thần tộc rất nhanh sẽ đến!
Người chín thần tộc nghe vậy đều không dám tin vào lỗ tai của mình. Hắc Nguyệt công chúa bí ẩn cũng tới đây? Nói Hắc Lâm Tư Nhi đến là bình thường, nhưng Hắc Nguyệt công chúa cũng tới thì thật lạ.
Mặc kệ có lạ hay không, nam giới có mặt tại đây đều mắt sáng hơn ánh đèn. Các đại biểu thần tộc đa số gặp mặt Hắc Nguyệt công chúa trong hội khánh công, gặp một lần bị rung động, tiếc rằng sau đó không có cơ hội gặp nữa.
Mắt Lam Thương Tử cũng lóe tia sáng, biểu tình khó hiểu. Lam Thương Tử biết thân phận, bối cảnh của Hắc Nguyệt công chúa, nghe nói có quan hệ mập mờ cùng Bắc Đẩu tướng quân trẻ tên Vu Nhai. Nếu gã chiếm nữ nhân này, khi gặp lại họ Vu không biết sẽ có cảm giác gì?
Lam Thương Tử không cách nào quên Vu Nhai được. Từng hình ảnh bị đánh bại, bị truy sát, thậm chí suýt bị giết trở thành cái gai, gút mắc trong lòng Vu Nhai. Nếu vận mệnh của Lam Thương Tử bị Vu Nhai cảm ngộ, hóa thành mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển thì cách mở gút là ngược đãi Vu Nhai đến chết, cứ cái gì độc ác nhất thì làm.
Lam Thương Tử âm hiểm thầm nghĩ:
- Hắc Nguyệt công chúa, xứng với Lam Sương thần vương tương lai ta đây.
Lam Thương Tử không chú ý thấy Mộc Tinh Tinh đứng bên cạnh gã khẽ thở dài, mắt chất chứa ai oán.
Vu Nhai càng không quan tâm bọn họ, khi hắn nghe cái tên Hắc Nguyệt công chúa thì cơ thể run rẩy. Ai nói Vu Nhai không bị ám ảnh hình ảnh trơ mắt nhìn Tiểu Mỹ bị mang đi? Chẳng qua Vu Nhai cố gắng không suy nghĩ, khi đến mảnh đất bí ẩn hắn cố không nhớ lại quá khứ cùng nàng. Vu Nhai chỉ nghĩ rằng có cơ may nào gặp mặt 61 không.
Khi nghe bốn cữ Hắc Nguyệt công chúa làm tay chân Vu Nhai run rẩy, trái tim rung rinh. Hình ảnh khi Tiểu Mỹ ra đi lại ùa về, cuối cùng nàng dùng trọng bảo Ngọc Nữ tộc phong ấn, hôn hắn, nói tấm thuẫn chưa được sửa, hắn thiếu nàng. Hàng loạt hành động, từng câu Tiểu Mỹ nói khắc sâu trong óc Vu Nhai không ngừng lặp lại, lướt qua, như hình ảnh ma pháp không thể xóa nhòa.
Bốn bóng đen chậm rãi đến gần, Thanh Mộc hoàng tử cười to tiến lên nghênh đón:
- Ha ha ha ha ha ha! Hắc Nguyệt công chúa, Hắc Lâm Tư Nhi tiểu thư. Khách quý đến, Mộc Tuyên Dương ta vô cùng vinh hạnh.
Thanh niên các thần tộc theo sát. Vu Nhai hiệu Mộc Nguy cũng đi theo, ánh mắt hắn bị một người hút đi. Nàng không còn là thiếu nữ đáng yêu trong Tham Lang doanh, nàng kiêu ngạo hơn bất cứ ai, khuôn mặt vẫn tròn nhưng phủ sương lạnh.
Không, không chỉ sương lạnh, phải nói là hắc ám cùng băng kết hợp, khiến người khó thể tới gần.
Tiểu Mỹ mặc quân trang màu vàng đen cao quý mà bí ẩn, tóc đen như suối che gò má tròn, người phát ra hơi thở hắc ám, băng giá. Không hiểu sao tuy Tiểu Mỹ khó gần nhưng lại nhiếp hồn người, có lẽ bởi vì công pháp Ngọc Nữ tộc nổi tác dụng.
Tiểu Mỹ ở trong mắt Cổ Duệ chi dân cũng là con lai, Vu Nhai tin tưởng sau khi nàng trở về Hắc Nguyệt thần tộc chắc chắn bị cải tạo thành thuần chủng. Tiểu Mỹ không thể phản kháng được điều này. Nhưng dù mất huyết mạch Ngọc Nữ tộc thì Tiểu Mỹ vẫn có thể tu luyện công pháp Ngọc Nữ tộc, nàng vẫn có khí chất hồ ly tinh đặc biệt của Ngọc Nữ tộc.
Tóm lại Tiểu Mỹ trước mắt khác xa với Tiểu Mỹ cái gì cũng không hiểu, nếu mặt mũi không giống nhau tuyệt đối sẽ không liên tưởng được. Trong phút chốc Vu Nhai thấy lòng mình đau nhói, hắn thật lòng không muốn Tiểu Mỹ ngây thơ trưởng thành, hắn hy vọng nàng mãi mãi là cô bé không lớn, vậy sẽ không phải đối diện hiện thực tàn nhẫn, mãi mãi vui vẻ. Chỉ tại Vu Nhai không đủ sức mạnh khiến Tiểu Mỹ buộc phải lớn lên.
Muốn Tiểu Mỹ mãi mãi ngây thơ thì Vu Nhai phải có thực lực che chở nàng, yêu nàng, không để nàng bị một chút phiền nhiễu.
Có lẽ điều duy nhất Tiểu Mỹ không thay đổi là gò bồng đào khiến người xịt máu.
Vu Nhai cười khổ khẽ thở dài:
- Ài.
Vu Nhai than vắn thở dài, quyết tâm biến mạnh. Vu Nhai vừa cảm thán vừa liếc hướng ngực Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ đang nói chuyện nhảm với Thanh Mộc hoàng tử, nàng không quan tam ánh mắt xung quanh, bao gồm từ đám người Lam Thương Tử. Tiểu Mỹ chỉ lo giải quyết công việc.
Nhưng Tiểu Mỹ bỗng nhiên rùng mình, phát hiện một nam nhân nhìn ngực nàng chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn làm nàng lộ biểu tình tức giận. Phần thân thể này không ai được nhìn trừ siêu lừa đảo ra.
Từ khi Tiểu Mỹ đến Hắc Nguyệt thần tộc nàng rất cố gắng học tập, học máu lạnh vô tình, học kiêu ngạo, học làm người ta kính sợ, học cao quý bẩm sinh làm ngươi thích mà không dám mơ cao.
- Nhưng chẳng lẽ hoàng tử không ghen tỵ với những người này, lén làm chuyện gì sao?
- Ha ha ha ha ha ha! Đã nói là đừng xem chúng ta như mấy nhân loại bình thường. Chúng ta có thần hoàng, chân thần, thiên tài thật sự hầu như đều nhận thần tứ, nếu bỗng nhiên chết không ai dám bảo đảm chân thần có giận hay không.
Lại một người khác nói xen vào:
- Ha, trước kia chúng ta không khác biệt nhiều về đẳng cấp nhưng bây giờ . . .
Người này nhìn con lai người và thần, muốn nói: Bây giờ mảnh đất bí ẩn đầy rẫy khác biệt, kẻ đê tiện có mặt khắp nơi, không chỉ nhân loại bình thường còn có tạp chủng.
Nhưng cuối cùng nam nhân không nói ra.
Tuy bây giờ có kỳ thị nhưng cấp trên nghiêm lệnh cố gắng hạn chế, chờ bọn họ đánh chiếm được Thần Huyền đại lục rồi tính. Nếu thấy bực bội có thể tìm nhân loại bình thường đối địch tính cách kiêu căng để trút giận. Giữa Thần Duệ chi tộc đúng là không chia cao thấp sang hèn, nhưng ở trong mắt bọn họ thì chủng tộc khác, con lai đều đê tiện. Bọn họ chính là thần.
Một Cổ Duệ chi dân tính cách hiền hòa vừa giải thích vừa khích lệ:
- Không thể nói như vậy, con lai người và thần cũng có cơ hội được đến địa vị ngang chúng ta. Chỉ cần lập công lớn là sẽ được cải tạo thành thần tộc tinh thuần nhất, khi đó các ngươi sẽ có cơ hội trấn hoàng tử. Đương nhiên đây chỉ là cơ hội.
Vu Nhai nghe vậy lòng máy động, mắt nhấp nháy. Khóe môi Vu Nhai cong lên, vấn đề khó giải ngày hôm qua đã có cách giải quyết. Lần này Vu Nhai không thể không tranh vật thần tứ.
Lam Thương Tử sẽ không chú ý đến con lai người và thần đứng sau lưng Thanh Mộc hoàng tử là người lúc trước tặng một trận thua thảm cho gã. Lam Thương Tử không thèm nhìn con lai người và thần đó một cái nào, nụ cười mỉm chi không còn tự nhiên, tự tin như trước, nó chất chứa âm trầm.
Việc chào hỏi toàn là Lam Sương hoàng tử làm, Mộc Tinh Tinh có chạy tới chào hỏi Lam Thương Tử.
Không lâu sau người chín thần tộc đến đầy đủ, bây giờ chỉ còn Hắc Nguyệt thần tộc không biết có tới hay không.
Không để Thanh Mộc hoàng tử rối rắm suy nghĩ có nên chờ hay quay về Thần Mộc thành trước, rất nhanh một binh sĩ chạy tới báo cáo.
- Báo cáo Thanh Mộc hoàng tử, Hắc Nguyệt công chúa, Hắc Lâm Tư Nhi đại nhân của Hắc Nguyệt thần tộc rất nhanh sẽ đến!
Người chín thần tộc nghe vậy đều không dám tin vào lỗ tai của mình. Hắc Nguyệt công chúa bí ẩn cũng tới đây? Nói Hắc Lâm Tư Nhi đến là bình thường, nhưng Hắc Nguyệt công chúa cũng tới thì thật lạ.
Mặc kệ có lạ hay không, nam giới có mặt tại đây đều mắt sáng hơn ánh đèn. Các đại biểu thần tộc đa số gặp mặt Hắc Nguyệt công chúa trong hội khánh công, gặp một lần bị rung động, tiếc rằng sau đó không có cơ hội gặp nữa.
Mắt Lam Thương Tử cũng lóe tia sáng, biểu tình khó hiểu. Lam Thương Tử biết thân phận, bối cảnh của Hắc Nguyệt công chúa, nghe nói có quan hệ mập mờ cùng Bắc Đẩu tướng quân trẻ tên Vu Nhai. Nếu gã chiếm nữ nhân này, khi gặp lại họ Vu không biết sẽ có cảm giác gì?
Lam Thương Tử không cách nào quên Vu Nhai được. Từng hình ảnh bị đánh bại, bị truy sát, thậm chí suýt bị giết trở thành cái gai, gút mắc trong lòng Vu Nhai. Nếu vận mệnh của Lam Thương Tử bị Vu Nhai cảm ngộ, hóa thành mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển thì cách mở gút là ngược đãi Vu Nhai đến chết, cứ cái gì độc ác nhất thì làm.
Lam Thương Tử âm hiểm thầm nghĩ:
- Hắc Nguyệt công chúa, xứng với Lam Sương thần vương tương lai ta đây.
Lam Thương Tử không chú ý thấy Mộc Tinh Tinh đứng bên cạnh gã khẽ thở dài, mắt chất chứa ai oán.
Vu Nhai càng không quan tâm bọn họ, khi hắn nghe cái tên Hắc Nguyệt công chúa thì cơ thể run rẩy. Ai nói Vu Nhai không bị ám ảnh hình ảnh trơ mắt nhìn Tiểu Mỹ bị mang đi? Chẳng qua Vu Nhai cố gắng không suy nghĩ, khi đến mảnh đất bí ẩn hắn cố không nhớ lại quá khứ cùng nàng. Vu Nhai chỉ nghĩ rằng có cơ may nào gặp mặt 61 không.
Khi nghe bốn cữ Hắc Nguyệt công chúa làm tay chân Vu Nhai run rẩy, trái tim rung rinh. Hình ảnh khi Tiểu Mỹ ra đi lại ùa về, cuối cùng nàng dùng trọng bảo Ngọc Nữ tộc phong ấn, hôn hắn, nói tấm thuẫn chưa được sửa, hắn thiếu nàng. Hàng loạt hành động, từng câu Tiểu Mỹ nói khắc sâu trong óc Vu Nhai không ngừng lặp lại, lướt qua, như hình ảnh ma pháp không thể xóa nhòa.
Bốn bóng đen chậm rãi đến gần, Thanh Mộc hoàng tử cười to tiến lên nghênh đón:
- Ha ha ha ha ha ha! Hắc Nguyệt công chúa, Hắc Lâm Tư Nhi tiểu thư. Khách quý đến, Mộc Tuyên Dương ta vô cùng vinh hạnh.
Thanh niên các thần tộc theo sát. Vu Nhai hiệu Mộc Nguy cũng đi theo, ánh mắt hắn bị một người hút đi. Nàng không còn là thiếu nữ đáng yêu trong Tham Lang doanh, nàng kiêu ngạo hơn bất cứ ai, khuôn mặt vẫn tròn nhưng phủ sương lạnh.
Không, không chỉ sương lạnh, phải nói là hắc ám cùng băng kết hợp, khiến người khó thể tới gần.
Tiểu Mỹ mặc quân trang màu vàng đen cao quý mà bí ẩn, tóc đen như suối che gò má tròn, người phát ra hơi thở hắc ám, băng giá. Không hiểu sao tuy Tiểu Mỹ khó gần nhưng lại nhiếp hồn người, có lẽ bởi vì công pháp Ngọc Nữ tộc nổi tác dụng.
Tiểu Mỹ ở trong mắt Cổ Duệ chi dân cũng là con lai, Vu Nhai tin tưởng sau khi nàng trở về Hắc Nguyệt thần tộc chắc chắn bị cải tạo thành thuần chủng. Tiểu Mỹ không thể phản kháng được điều này. Nhưng dù mất huyết mạch Ngọc Nữ tộc thì Tiểu Mỹ vẫn có thể tu luyện công pháp Ngọc Nữ tộc, nàng vẫn có khí chất hồ ly tinh đặc biệt của Ngọc Nữ tộc.
Tóm lại Tiểu Mỹ trước mắt khác xa với Tiểu Mỹ cái gì cũng không hiểu, nếu mặt mũi không giống nhau tuyệt đối sẽ không liên tưởng được. Trong phút chốc Vu Nhai thấy lòng mình đau nhói, hắn thật lòng không muốn Tiểu Mỹ ngây thơ trưởng thành, hắn hy vọng nàng mãi mãi là cô bé không lớn, vậy sẽ không phải đối diện hiện thực tàn nhẫn, mãi mãi vui vẻ. Chỉ tại Vu Nhai không đủ sức mạnh khiến Tiểu Mỹ buộc phải lớn lên.
Muốn Tiểu Mỹ mãi mãi ngây thơ thì Vu Nhai phải có thực lực che chở nàng, yêu nàng, không để nàng bị một chút phiền nhiễu.
Có lẽ điều duy nhất Tiểu Mỹ không thay đổi là gò bồng đào khiến người xịt máu.
Vu Nhai cười khổ khẽ thở dài:
- Ài.
Vu Nhai than vắn thở dài, quyết tâm biến mạnh. Vu Nhai vừa cảm thán vừa liếc hướng ngực Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ đang nói chuyện nhảm với Thanh Mộc hoàng tử, nàng không quan tam ánh mắt xung quanh, bao gồm từ đám người Lam Thương Tử. Tiểu Mỹ chỉ lo giải quyết công việc.
Nhưng Tiểu Mỹ bỗng nhiên rùng mình, phát hiện một nam nhân nhìn ngực nàng chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn làm nàng lộ biểu tình tức giận. Phần thân thể này không ai được nhìn trừ siêu lừa đảo ra.
Từ khi Tiểu Mỹ đến Hắc Nguyệt thần tộc nàng rất cố gắng học tập, học máu lạnh vô tình, học kiêu ngạo, học làm người ta kính sợ, học cao quý bẩm sinh làm ngươi thích mà không dám mơ cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.