Chương 721: Huyền Binh đại đế (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Hoàng đế liếc đám kỵ sĩ dự bị mấy lần, lạnh lùng nói:
- Lần này chọn bao nhiêu người đi ma pháp đế quốc sẽ quyết định tùy tình huống. Trong đó người xếp mười hạng đầu sẽ phong danh hiệu thần chi binh sĩ. Nhưng mọi chuyện phải xem biểu hiện khi đến ma pháp đế quốc, ai làm nhục uy nghiêm Huyền Binh đế quốc ta sẽ bị tước danh hiệu.
Hoàng đế phất tay nói:
- Được rồi, vào chiến trường đi.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đám người định quay đi, nhưng bọn họ khựng lại vì Hoàng đế đột nhiên lên tiếng kêu. Mọi người ngoái đầu, khó hiểu nhìn Hoàng đế cao cao tại thượng.
- Tư Mã tiên sinh, sao người ở đây?
Từ đầu đến cuối Hoàng đế chỉ có một biểu tình, mãi lúc này khuôn mặt gã mới trở nên sống động vì phát hiện Tư Mã Tường.
Lúc trước Tư Mã Tường lẫn vào đám đông, quá nhiều kỵ sĩ nên Hoàng đế không phát hiện ra gã, cũng bởi vì Huyền Binh đại đế không quá chú ý. Đừng thấy Hoàng đế nói chuyện có lớp có lang, thật ra không mấy để bụng, dù sao không chỉ đám người này đi theo hai hoàng tử đến ma pháp đế quốc. Các kỵ sĩ dự bị chỉ là một phần nhỏ theo đoàn đi ma pháp đế quốc.
Huyền Binh đại đế có mục đích gì khi tổ chức thánh hội lần này? Không ai biết, có lẽ Hoàng đế muốn khiến người các đại gia tộc đều tham gia, đi với thân phận kỵ sĩ Huyền Thần điện. Có lẽ Huyền Binh đại đế cảnh giác cá đại gia tộc, nếu không thì thánh hội sẽ không công khai trận cuối cùng mà nên làm long trọng hơn.
Mãi khi mọi người xoay người đi Hoàng đế mới thấy tóc trắng bay trong gió, nghi hoặc tợn to mắt sau đó kêu ra tiếng. Tư Mã Tường rảnh rỗi sinh nông nổi làm kỵ sĩ dự bị sao?
Tư Mã Tường nghiêm trang nói ra câu đáng đánh:
- A ha, hoàng đế bệ hạ, không ngờ ta vẫn bị người phát hiện. Ta cứ tưởng mình không bắt mắt, đẹp trai đúng là tội lỗi.
Mọi người thấy cơ mặt Huyền Binh đại đế co giật.
Tư Mã Tường tiếp tục bảo:
- Cũng không có gì, gần đây quen một vị tiểu huynh đệ nên đến cổ vũ.
Tư Mã Tường nói xong liếc hướng Vu Nhai, thế là vô số cặp mắt nhìn hắn chằm chằm. Hoàng đế sửng sốt, không nói gì. Tư Mã Tường có hành động kỳ lạ gì cũng không lạ.
Nhị hoàng tử ngáp một cái. Tư Mã Tường chỉ khiến Nhị hoàng tử chú ý một chút, nếu huynh đệ của Tư Mã Tường là thiên tài đế đô còn dễ nói, nếu là người cac hành tỉnh thì Nhị hoàng tử không có hứng thú.
Mắt Thất hoàng tử nhấp nháy, nếu không phải gã đứng cạnh phụ hoàng thì đã hoàn toàn biến sắc mặt.
Thất hoàng tử thầm nghĩ:
- Tại sao Vu Nhai ở đây? Chẳng phải ban đầu Vu Nhai đã bị loại, không thể tham gia thánh hội lần này sao? Mình còn đang chờ hắn xin giúp đỡ.
Thất hoàng tử nhíu mày nhìn Tư Mã Tường, có vẻ là nhờ ơn dược sư kỳ lạ này đây.
- Thì ra là vậy, nhưng nếu ngươi đã đến hay là cùng trẫm nhìn trận ciến? Diệp điện chủ cũng ở lại xem.
Huyền Binh đại đế chỉ nhìn Vu Nhai một lần rồi thôi, đưa ra lời mời Tư Mã Tường, Huyền Thần điện chủ. Trong sân chỉ có Tư Mã Tường, Diệp điện chủ là được Huyền Binh đại đế mời.
Huyền Thần điện chủ đương nhiên đồng ý, Tư Mã Tường thì nhăn nhó, rất muốn từ chối nhưng không cách nào từ chối được. Như Tư Mã Tường đã nói với Vu Nhai, gã không thích không khí trói buộc trong hoàng cung, gã chỉ thích đóa hoa tự do.
Đương nhiên sinh ra trên mảnh đất này, đứng trước mặt Hoàng đế, Tư Mã Tường hiểu một số đạo lý. Nếu không thì Tư Mã Tường đã chẳng đẩy Vu Nhai ra, gã đang khoe với mọi người rằng quan hệ cả hai rất tốt, đừng kỳ thị hắn.
Tư Mã Tường còn muốn khiến Huyền Binh đại đế chú ý, sau này sẽ giúp ích cho Vu Nhai gầy dựng sự nghiệp, ít nhất Hoàng đế nhớ kỹ hắn. Tư Mã Tường không biết rằng Vu Nhai không hứng thú với xây dựng sự nghiệp gì, gã không biết linh hồn của hắn không thuộc về Huyền Binh đế quốc, không có cảm giác trung thành, thấy Huyền Binh đại đế cũng không xúc động nhiều.
Tư Mã Tường không biết chí hướng của Vu Nhai, càng không biết khi hắn đến địa binh sư cái gọi là hoàng đạo vô cực là bao trùm mọi tồn tại, chỉ bị người mình quan tâm trói buộc. Dù là người thân trói buộc nhưng Vu Nhai cũng muốn người đó với danh nghĩa của hắn đứng trên tất cả. Nói theo dân chúng Huyền Binh đế quốc thì đây chính là đại nghịch bất đạo.
Nếu nhờ quan hệ được vào quốc khố chứa thần binh thì thái độ của Vu Nhai sẽ rất tốt.
Chỉ cần có đủ ích lợi, trước mắt Vu Nhai mong muốn nhanh chóng tăng thực lực sẽ dễ dàng thỏa hiệp. Thần binh trong hoàng cung chắc chắn nhiều hơn Huyền Thần điện rất nhiều, không chừng Huyền Thần điện lấy một phần nhỏ của Huyền Binh đế quốc bỏ vào Huyền Binh bảo các.
Cứ thế Diệp điện chủ, Tư Mã Tường bị giữ lại, những người khác theo các lâu chu dẫn dắt đi xuống chiến trường. Những kỵ sĩ dự bị bị loại thì vào khán đài, nơi đó còn nhiều chỗ trống dành cho đệ tử ngoại điện, kỵ sĩ chính thức. Ai ngờ xảy ra sự kiện giết người trong Huyền Bảo Lâu, mọi người tạm bị nhốt trong Huyền Thần điện không thể ra ngoài, bây giờ vụ án đã kết thúc, đám kỵ sĩ nhanh chân chạy sang khán đài.
Cửa số một nối với đấu trường hoàng gia tiêu hao khá lớn, không thể cho toàn bộ mọi người đi qua.
Thất hoàng tử nhìn theo đám người Vu Nhai vào chiến trường, mắt gã chợt lóe, bỗng tìm được một cơ hội. Thất hoàng tử thì thầm vào tai phụ hoàng, thỉnh thoảng liếc Vu Nhai.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Vu Nhai, gật đầu, nói:
- À, thì ra là người này.
Huyền Binh đại đế chú ý nhiều hơn một chút. Thất hoàng tử nói lời đó biểu thị gã chú trọng người này, Hoàng đế liên tưởng đến sự kiện ma pháp sư cường đại nhất.
Huyền Binh đại đế nói:
- Hắn biểu hiện khá xuất sắc, nhưng ngươi nói hắn là kỳ binh giả, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Thất hoàng tử bình tĩnh nói:
- Nhưng hắn cũng là phù văn sư.
Thất hoàng tử hiểu ý của phụ hoàng. Hoàng đế nói người ngươi nhìn trúng chỉ là một kỳ binh giả, nếu hắn đi theo đến ma pháp đế quốc, ngươi đặt trọng tâm lên người hắn sẽ làm nhục uy nghiêm của đế quốc, thậm chí ảnh hưởng xấu đến vài thứ ngươi nắm giữ, ví dụ như hoàng tử cạnh tranh.
Thất hoàng tử đáp lại Vu Nhai là phù văn sư. Đoàn tạo đại sư, dược sư, phù văn sư, vũ lực của bọn họ mãi mãi không được chú ý, điểm đặc sắc nhất của họ không phải sức chiến đấu.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Ừm! Vậy cứ làm theo cách của ngươi.
Lúc trước Huyền Binh đại đế có điều tra về Vu Nhai. Buồn cười, Vu Nhai đuổi ma pháp sư cường đại nhất đi, thử hỏi Hoàng đế sẽ bỏ ặc sao? Huyền Binh đại đế chỉ cảm thấy Vu Nhai có vài chỗ khó tin, nhưng Huyền Binh đế quốc đầy rẫy thiên tài, người như hắn không quá bắt mắt. Phù văn thì Liễu đại sư nói tiểu tử này chỉ mới nhập môn, huống chi Vu Nhai là người của Độc Cô gia.
- Lần này chọn bao nhiêu người đi ma pháp đế quốc sẽ quyết định tùy tình huống. Trong đó người xếp mười hạng đầu sẽ phong danh hiệu thần chi binh sĩ. Nhưng mọi chuyện phải xem biểu hiện khi đến ma pháp đế quốc, ai làm nhục uy nghiêm Huyền Binh đế quốc ta sẽ bị tước danh hiệu.
Hoàng đế phất tay nói:
- Được rồi, vào chiến trường đi.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đám người định quay đi, nhưng bọn họ khựng lại vì Hoàng đế đột nhiên lên tiếng kêu. Mọi người ngoái đầu, khó hiểu nhìn Hoàng đế cao cao tại thượng.
- Tư Mã tiên sinh, sao người ở đây?
Từ đầu đến cuối Hoàng đế chỉ có một biểu tình, mãi lúc này khuôn mặt gã mới trở nên sống động vì phát hiện Tư Mã Tường.
Lúc trước Tư Mã Tường lẫn vào đám đông, quá nhiều kỵ sĩ nên Hoàng đế không phát hiện ra gã, cũng bởi vì Huyền Binh đại đế không quá chú ý. Đừng thấy Hoàng đế nói chuyện có lớp có lang, thật ra không mấy để bụng, dù sao không chỉ đám người này đi theo hai hoàng tử đến ma pháp đế quốc. Các kỵ sĩ dự bị chỉ là một phần nhỏ theo đoàn đi ma pháp đế quốc.
Huyền Binh đại đế có mục đích gì khi tổ chức thánh hội lần này? Không ai biết, có lẽ Hoàng đế muốn khiến người các đại gia tộc đều tham gia, đi với thân phận kỵ sĩ Huyền Thần điện. Có lẽ Huyền Binh đại đế cảnh giác cá đại gia tộc, nếu không thì thánh hội sẽ không công khai trận cuối cùng mà nên làm long trọng hơn.
Mãi khi mọi người xoay người đi Hoàng đế mới thấy tóc trắng bay trong gió, nghi hoặc tợn to mắt sau đó kêu ra tiếng. Tư Mã Tường rảnh rỗi sinh nông nổi làm kỵ sĩ dự bị sao?
Tư Mã Tường nghiêm trang nói ra câu đáng đánh:
- A ha, hoàng đế bệ hạ, không ngờ ta vẫn bị người phát hiện. Ta cứ tưởng mình không bắt mắt, đẹp trai đúng là tội lỗi.
Mọi người thấy cơ mặt Huyền Binh đại đế co giật.
Tư Mã Tường tiếp tục bảo:
- Cũng không có gì, gần đây quen một vị tiểu huynh đệ nên đến cổ vũ.
Tư Mã Tường nói xong liếc hướng Vu Nhai, thế là vô số cặp mắt nhìn hắn chằm chằm. Hoàng đế sửng sốt, không nói gì. Tư Mã Tường có hành động kỳ lạ gì cũng không lạ.
Nhị hoàng tử ngáp một cái. Tư Mã Tường chỉ khiến Nhị hoàng tử chú ý một chút, nếu huynh đệ của Tư Mã Tường là thiên tài đế đô còn dễ nói, nếu là người cac hành tỉnh thì Nhị hoàng tử không có hứng thú.
Mắt Thất hoàng tử nhấp nháy, nếu không phải gã đứng cạnh phụ hoàng thì đã hoàn toàn biến sắc mặt.
Thất hoàng tử thầm nghĩ:
- Tại sao Vu Nhai ở đây? Chẳng phải ban đầu Vu Nhai đã bị loại, không thể tham gia thánh hội lần này sao? Mình còn đang chờ hắn xin giúp đỡ.
Thất hoàng tử nhíu mày nhìn Tư Mã Tường, có vẻ là nhờ ơn dược sư kỳ lạ này đây.
- Thì ra là vậy, nhưng nếu ngươi đã đến hay là cùng trẫm nhìn trận ciến? Diệp điện chủ cũng ở lại xem.
Huyền Binh đại đế chỉ nhìn Vu Nhai một lần rồi thôi, đưa ra lời mời Tư Mã Tường, Huyền Thần điện chủ. Trong sân chỉ có Tư Mã Tường, Diệp điện chủ là được Huyền Binh đại đế mời.
Huyền Thần điện chủ đương nhiên đồng ý, Tư Mã Tường thì nhăn nhó, rất muốn từ chối nhưng không cách nào từ chối được. Như Tư Mã Tường đã nói với Vu Nhai, gã không thích không khí trói buộc trong hoàng cung, gã chỉ thích đóa hoa tự do.
Đương nhiên sinh ra trên mảnh đất này, đứng trước mặt Hoàng đế, Tư Mã Tường hiểu một số đạo lý. Nếu không thì Tư Mã Tường đã chẳng đẩy Vu Nhai ra, gã đang khoe với mọi người rằng quan hệ cả hai rất tốt, đừng kỳ thị hắn.
Tư Mã Tường còn muốn khiến Huyền Binh đại đế chú ý, sau này sẽ giúp ích cho Vu Nhai gầy dựng sự nghiệp, ít nhất Hoàng đế nhớ kỹ hắn. Tư Mã Tường không biết rằng Vu Nhai không hứng thú với xây dựng sự nghiệp gì, gã không biết linh hồn của hắn không thuộc về Huyền Binh đế quốc, không có cảm giác trung thành, thấy Huyền Binh đại đế cũng không xúc động nhiều.
Tư Mã Tường không biết chí hướng của Vu Nhai, càng không biết khi hắn đến địa binh sư cái gọi là hoàng đạo vô cực là bao trùm mọi tồn tại, chỉ bị người mình quan tâm trói buộc. Dù là người thân trói buộc nhưng Vu Nhai cũng muốn người đó với danh nghĩa của hắn đứng trên tất cả. Nói theo dân chúng Huyền Binh đế quốc thì đây chính là đại nghịch bất đạo.
Nếu nhờ quan hệ được vào quốc khố chứa thần binh thì thái độ của Vu Nhai sẽ rất tốt.
Chỉ cần có đủ ích lợi, trước mắt Vu Nhai mong muốn nhanh chóng tăng thực lực sẽ dễ dàng thỏa hiệp. Thần binh trong hoàng cung chắc chắn nhiều hơn Huyền Thần điện rất nhiều, không chừng Huyền Thần điện lấy một phần nhỏ của Huyền Binh đế quốc bỏ vào Huyền Binh bảo các.
Cứ thế Diệp điện chủ, Tư Mã Tường bị giữ lại, những người khác theo các lâu chu dẫn dắt đi xuống chiến trường. Những kỵ sĩ dự bị bị loại thì vào khán đài, nơi đó còn nhiều chỗ trống dành cho đệ tử ngoại điện, kỵ sĩ chính thức. Ai ngờ xảy ra sự kiện giết người trong Huyền Bảo Lâu, mọi người tạm bị nhốt trong Huyền Thần điện không thể ra ngoài, bây giờ vụ án đã kết thúc, đám kỵ sĩ nhanh chân chạy sang khán đài.
Cửa số một nối với đấu trường hoàng gia tiêu hao khá lớn, không thể cho toàn bộ mọi người đi qua.
Thất hoàng tử nhìn theo đám người Vu Nhai vào chiến trường, mắt gã chợt lóe, bỗng tìm được một cơ hội. Thất hoàng tử thì thầm vào tai phụ hoàng, thỉnh thoảng liếc Vu Nhai.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Vu Nhai, gật đầu, nói:
- À, thì ra là người này.
Huyền Binh đại đế chú ý nhiều hơn một chút. Thất hoàng tử nói lời đó biểu thị gã chú trọng người này, Hoàng đế liên tưởng đến sự kiện ma pháp sư cường đại nhất.
Huyền Binh đại đế nói:
- Hắn biểu hiện khá xuất sắc, nhưng ngươi nói hắn là kỳ binh giả, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Thất hoàng tử bình tĩnh nói:
- Nhưng hắn cũng là phù văn sư.
Thất hoàng tử hiểu ý của phụ hoàng. Hoàng đế nói người ngươi nhìn trúng chỉ là một kỳ binh giả, nếu hắn đi theo đến ma pháp đế quốc, ngươi đặt trọng tâm lên người hắn sẽ làm nhục uy nghiêm của đế quốc, thậm chí ảnh hưởng xấu đến vài thứ ngươi nắm giữ, ví dụ như hoàng tử cạnh tranh.
Thất hoàng tử đáp lại Vu Nhai là phù văn sư. Đoàn tạo đại sư, dược sư, phù văn sư, vũ lực của bọn họ mãi mãi không được chú ý, điểm đặc sắc nhất của họ không phải sức chiến đấu.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Ừm! Vậy cứ làm theo cách của ngươi.
Lúc trước Huyền Binh đại đế có điều tra về Vu Nhai. Buồn cười, Vu Nhai đuổi ma pháp sư cường đại nhất đi, thử hỏi Hoàng đế sẽ bỏ ặc sao? Huyền Binh đại đế chỉ cảm thấy Vu Nhai có vài chỗ khó tin, nhưng Huyền Binh đế quốc đầy rẫy thiên tài, người như hắn không quá bắt mắt. Phù văn thì Liễu đại sư nói tiểu tử này chỉ mới nhập môn, huống chi Vu Nhai là người của Độc Cô gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.