Chương 389: Không hổ danh là truyền nhân ta chọn trúng
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Chỉ có điều hắn không biết bởi vì Độc Cô Thanh Hải không có nói rõ, khiến khả năng nguy hiểm tính mạng của hắn tăng cao tới mười phần:
- Về phần ma đầu, có là ma đầu nữa cũng có thể ma hơn so với bị Thí Thần Ma Nhận khống chế sao?
U Hoang là sát thủ, sát ý mười phần. Vu Nhai tuy rằng giết người ít nhưng luôn có thể biết được một chút. Hắn lại từng bị Thí Thần Ma Nhận nhập thể, có đủ tự tin buông tha tất cả, dung hợp cả sát tính trong kiếm ý này vào.
Nói làm thì làm liền. Vu Nhai trực tiếp lấy ra U Hoang Kiếm, sau đó bắt đầu ở tại chỗ luyện tập thuật ám ảnh chặn giết. Từng kiếm ý dung nhập trong đó. Vu Nhai liều mạng nhét vào trong ý thức, dung hợp tiêu hóa, đồng thời cuối cùng dung hợp sợi sát tính đầu tiên.
- Phụt...
Khí huyết nghịch chuyển, Vu Nhai không nhịn được phun ra. Hắn lau mép một cái. Lúc này hắn đã không còn có sự lựa chọn nào khác. Mẹ nó, nhiều lần đều không được lựa chọn. Ban đầu, hắn vốn cho rằng kiểm tra sơ bộ là được. Nhưng thực sự...
Vu Nhai thầm than một tiếng khổ, sau đó lại chỉ có thể điên cuồng thích ứng với sát tính, đồng thời lại bắt đầu đi tới.
Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ. Trước đây bị Thí Thần Ma Nhận khống chế, đối với lần này thực sự đã có tác dụng. Hắn đi được mười thước, còn chưa cảm giác được điều gì đáng sợ hơn so sánh với lần gặp Thí Thần Ma Nhận. Hơn nữa bởi vì dung hợp, hắn cũng dần dần thích ứng, mà không phải hoàn toàn bài xích giống như đối với Thí Thần Ma Nhận lần trước.
- Đúng rồi, thái cực!
Hắn vận dụng thuật ám ảnh chặn giết rất chậm, thậm chí còn giống thái cực hơn cả thái cực.
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Thái cực có ý trung hoà. Thứ có thể dung hợp thì dung hợp, thứ không thể dung hợp cũng có thể dung hợp. Có lẽ có thể yếu hóa sát tính này.
Hắn cũng không hoàn toàn từ bỏ việc sử dụng thái cực, mà nghĩ biện pháp trước hết dung hợp thái cực vào trong thuật ám ảnh chặn giết. Sát tính cùng thái cực vốn chính là hai loại cực khác nhau. Vu Nhai muốn dung hợp chúng với nhau cũng tốn không ít thời gian. Thật vất vả hắn mới khiến cho ám ảnh chặn giết mang một chút ý tứ của thái cực. Sau khi sử dụng ra lại chẳng ra cái gì cả. Hiện tại hắn không quan tâm nó có tốt hay không.
Kiếm ý mang theo sát tính lại dung nhập. Vu Nhai tiếp tục bước tới. Quả nhiên, hiệu quả thái cực không tồi. Chí ít đã giảm bớt một chút.
Kế tiếp, Vu Nhai liền thực hiện động tác cổ quái chậm rãi đi tới. Hắn cảm giác được kiếm ý trong ý thức càng lúc càng mạnh. Hắn cảm giác nếu như hiện tại vẫn là Linh Binh Sư đỉnh phong, cũng có thể trực tiếp sử dụng kiếm tiêu diệt được Độc Cô Cửu Tiên.
- Giết giết giết...
Nghĩ đến Độc Cô Cửu Tiên, trong đầu Vu Nhai đột nhiên bắn ra những âm thanh mãnh liệt. Rất đột ngột, hai mắt của hắn chậm rãi biến thành huyết hồng. Tốc độ dưới chân cũng càng lúc càng nhanh. Bởi vì để thích ứng với sát tính, cho nên hắn bước nhanh hơn. Bởi vì đồng hóa với sát tính, cho nên nhanh hơn...
- Chủ nhân, chủ nhân, mau tỉnh lại...
Giọng nói của Phong Doanh vọng vào trong đầu Vu Nhai. Vu Nhai lại giống như không nghe thấy. Hắn thầm nghĩ tới giết chóc, nghĩ đến kẻ đứng phía sau màn độc thủ, nghĩ đến đủ loại kẻ địch, nghĩ đến tình cảnh chiến hữu kiếp trước chết ở trước mặt mình, từng khí tức hung ác bạo ngược nương theo kiếm ý rót vào, sau đó theo huyền khí di chuyển toàn thân. Trong tay vẫn là thuật ám ảnh chặn giết. Nhưng thái cực thật vất vả mới dung hợp vào, hiện tại đã sớm biến mất từ lúc nào. Tốc độ dưới chân hắn càng lúc càng nhanh. Dường như rất nhanh hắn sẽ đến vờ vực trong mảnh hỗn độn kia. Dường như hắn rất nhanh sẽ đạt tới trình độ kim bào, chỉ có điều lấy trạng thái của hắn bây giờ, kim bào càng ngày càng xa...
- Thí Thần Ma Nhận, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi. Nếu tiếp tục như vậy Vu Nhai sẽ xong đời!
U Hoang đột nhiên trầm giọng nói.
Thí Thần Ma Nhận lại không nhúc nhích, bộ dạng như lão thần đầy dửng dưng. Dường như đối với chuyện Vu Nhai xong đời, nó rất thích được nhìn thấy. Đặc biệt là chết bởi vì sát tính. Tuy rằng sát tính này so với ma tính của hắn vẫn có chút khác biệt, nhưng không khác nhau quá lớn.
- Vu Nhai xong đời, ngươi cũng sẽ phải chết theo. Đừng quên, ở đây không phải như ở sâu trong dãy núi sương mù, mà là ở trong Kiếm Ảnh Trận thần bí nhất của Độc Cô gia. Ngươi cho rằng ngươi có thể khống chế ai đó ở chỗ này đại sát một hồi sao?
Khắc Liệt Luân Tư cũng lại gần nói.
Mấy Binh Linh cũng cố gắng, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào. U Hoang và Khắc Liệt Luân Tư khuyên Thí Thần Ma Nhận, Phong Doanh lại bảo Thôn Thiên Kiếm nghĩ biện pháp. Nhưng hai thanh Thần Binh siêu cấp cũng không biết là không có cách nào hay căn bản không muốn cứu, bọn họ không để ý tới lời khuyên của các Binh Linh, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Vu Nhai từng bước một đi về phía vực sâu...
- Không cần nói nữa. Ta không sao!
Đúng lúc này, Vu Nhai lại tỉnh lại một cách quỷ dị, âm thanh có phần khàn khan. Toàn thân hắn dường như vẫn bị sát tính và kiếm ý bao phủ. Chỉ có điều nếu hắn có thể nói được, vậy còn có thể cứu được.
Ánh mắt của các Binh Linh sáng ngời. Nhưng tình huống trước mắt, bọn họ không thể giải quyết được. Ngay cả các Binh Linh cũng không ít tri thức. Nhưng nơi này là Kiếm Ảnh Trận thần bí trong Độc Cô gia!
- Keng...
Vu Nhai đột nhiên cầm U Hoang Kiếm trong tay cắm xuống đất, run rẩy đưa tay ra, lấy Thần Huyền Khí Điển từ trong nhẫn không gian ra ngoài. Hắn cố gắng mở ra phương pháp tu luyện Hoàng Đạo Vô Cực tầng thứ năm. Trong nháy mắt, huyễn ảnh đập vào mắt...
Ầm...
Vu Nhai dường như bị cái gì đó làm chấn động, hai mắt lại đỏ bừng. Trong ý thức bất chợt huyễn hóa thành huyễn ảnh.
Giết giết giết, không có người nào có thể giết được, lại giết huyễn ảnh. Ngay vừa nãy thời điểm Vu Nhai thiếu chút nữa thì phát điên, huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển xuất hiện một cách quỷ dị, hình như thấy được thứ có thể giết, cho nên tỉnh lại.
Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ biết có thể Thần Huyền Khí Điển đã khiến hắn thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Hắn vẫn dựa vào cảm giác lấy Thần Huyền Khí Điển ra. Về phần có thể thoát khỏi hay không, có quỷ mới biết. Hiện tại hắn chỉ biết mình nhìn thấy vô số huyễn ảnh nhân ảnh ở đó, nên muốn giết mà thôi. Sau đó lại rơi vào trong hỗn loạn. Chỉ có điều nếu giết hết thì sao?
Huyễn ảnh là vô cùng vô tận. Vu Nhai là người không phải là thần. Hắn cũng không phải có sức lực vô cùng vô tận.
Khi con người gặp phải vô cùng vô tận, lại không cách nào loại trừ thì như thế nào?
Rất đơn giản, chính là suy sụp.
Vu Nhai cũng bắt đầu suy sụp. Giết không xong ngươi không suy sụp thì còn có thể làm gì? Sau khi suy sụp, sẽ có khả năng chính là nổi điên. Nhưng vào lúc này, Huyền Binh Điển thoáng có động tĩnh. Thôn Thiên Kiếm và Thí Thần Ma Nhận dường như nắm được cơ hội, cũng thoáng động.
Khắc Liệt Luân Tư cảm giác được động tác của ba đại Huyền Binh này, có phần sững sờ.
- Về phần ma đầu, có là ma đầu nữa cũng có thể ma hơn so với bị Thí Thần Ma Nhận khống chế sao?
U Hoang là sát thủ, sát ý mười phần. Vu Nhai tuy rằng giết người ít nhưng luôn có thể biết được một chút. Hắn lại từng bị Thí Thần Ma Nhận nhập thể, có đủ tự tin buông tha tất cả, dung hợp cả sát tính trong kiếm ý này vào.
Nói làm thì làm liền. Vu Nhai trực tiếp lấy ra U Hoang Kiếm, sau đó bắt đầu ở tại chỗ luyện tập thuật ám ảnh chặn giết. Từng kiếm ý dung nhập trong đó. Vu Nhai liều mạng nhét vào trong ý thức, dung hợp tiêu hóa, đồng thời cuối cùng dung hợp sợi sát tính đầu tiên.
- Phụt...
Khí huyết nghịch chuyển, Vu Nhai không nhịn được phun ra. Hắn lau mép một cái. Lúc này hắn đã không còn có sự lựa chọn nào khác. Mẹ nó, nhiều lần đều không được lựa chọn. Ban đầu, hắn vốn cho rằng kiểm tra sơ bộ là được. Nhưng thực sự...
Vu Nhai thầm than một tiếng khổ, sau đó lại chỉ có thể điên cuồng thích ứng với sát tính, đồng thời lại bắt đầu đi tới.
Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ. Trước đây bị Thí Thần Ma Nhận khống chế, đối với lần này thực sự đã có tác dụng. Hắn đi được mười thước, còn chưa cảm giác được điều gì đáng sợ hơn so sánh với lần gặp Thí Thần Ma Nhận. Hơn nữa bởi vì dung hợp, hắn cũng dần dần thích ứng, mà không phải hoàn toàn bài xích giống như đối với Thí Thần Ma Nhận lần trước.
- Đúng rồi, thái cực!
Hắn vận dụng thuật ám ảnh chặn giết rất chậm, thậm chí còn giống thái cực hơn cả thái cực.
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Thái cực có ý trung hoà. Thứ có thể dung hợp thì dung hợp, thứ không thể dung hợp cũng có thể dung hợp. Có lẽ có thể yếu hóa sát tính này.
Hắn cũng không hoàn toàn từ bỏ việc sử dụng thái cực, mà nghĩ biện pháp trước hết dung hợp thái cực vào trong thuật ám ảnh chặn giết. Sát tính cùng thái cực vốn chính là hai loại cực khác nhau. Vu Nhai muốn dung hợp chúng với nhau cũng tốn không ít thời gian. Thật vất vả hắn mới khiến cho ám ảnh chặn giết mang một chút ý tứ của thái cực. Sau khi sử dụng ra lại chẳng ra cái gì cả. Hiện tại hắn không quan tâm nó có tốt hay không.
Kiếm ý mang theo sát tính lại dung nhập. Vu Nhai tiếp tục bước tới. Quả nhiên, hiệu quả thái cực không tồi. Chí ít đã giảm bớt một chút.
Kế tiếp, Vu Nhai liền thực hiện động tác cổ quái chậm rãi đi tới. Hắn cảm giác được kiếm ý trong ý thức càng lúc càng mạnh. Hắn cảm giác nếu như hiện tại vẫn là Linh Binh Sư đỉnh phong, cũng có thể trực tiếp sử dụng kiếm tiêu diệt được Độc Cô Cửu Tiên.
- Giết giết giết...
Nghĩ đến Độc Cô Cửu Tiên, trong đầu Vu Nhai đột nhiên bắn ra những âm thanh mãnh liệt. Rất đột ngột, hai mắt của hắn chậm rãi biến thành huyết hồng. Tốc độ dưới chân cũng càng lúc càng nhanh. Bởi vì để thích ứng với sát tính, cho nên hắn bước nhanh hơn. Bởi vì đồng hóa với sát tính, cho nên nhanh hơn...
- Chủ nhân, chủ nhân, mau tỉnh lại...
Giọng nói của Phong Doanh vọng vào trong đầu Vu Nhai. Vu Nhai lại giống như không nghe thấy. Hắn thầm nghĩ tới giết chóc, nghĩ đến kẻ đứng phía sau màn độc thủ, nghĩ đến đủ loại kẻ địch, nghĩ đến tình cảnh chiến hữu kiếp trước chết ở trước mặt mình, từng khí tức hung ác bạo ngược nương theo kiếm ý rót vào, sau đó theo huyền khí di chuyển toàn thân. Trong tay vẫn là thuật ám ảnh chặn giết. Nhưng thái cực thật vất vả mới dung hợp vào, hiện tại đã sớm biến mất từ lúc nào. Tốc độ dưới chân hắn càng lúc càng nhanh. Dường như rất nhanh hắn sẽ đến vờ vực trong mảnh hỗn độn kia. Dường như hắn rất nhanh sẽ đạt tới trình độ kim bào, chỉ có điều lấy trạng thái của hắn bây giờ, kim bào càng ngày càng xa...
- Thí Thần Ma Nhận, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi. Nếu tiếp tục như vậy Vu Nhai sẽ xong đời!
U Hoang đột nhiên trầm giọng nói.
Thí Thần Ma Nhận lại không nhúc nhích, bộ dạng như lão thần đầy dửng dưng. Dường như đối với chuyện Vu Nhai xong đời, nó rất thích được nhìn thấy. Đặc biệt là chết bởi vì sát tính. Tuy rằng sát tính này so với ma tính của hắn vẫn có chút khác biệt, nhưng không khác nhau quá lớn.
- Vu Nhai xong đời, ngươi cũng sẽ phải chết theo. Đừng quên, ở đây không phải như ở sâu trong dãy núi sương mù, mà là ở trong Kiếm Ảnh Trận thần bí nhất của Độc Cô gia. Ngươi cho rằng ngươi có thể khống chế ai đó ở chỗ này đại sát một hồi sao?
Khắc Liệt Luân Tư cũng lại gần nói.
Mấy Binh Linh cũng cố gắng, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào. U Hoang và Khắc Liệt Luân Tư khuyên Thí Thần Ma Nhận, Phong Doanh lại bảo Thôn Thiên Kiếm nghĩ biện pháp. Nhưng hai thanh Thần Binh siêu cấp cũng không biết là không có cách nào hay căn bản không muốn cứu, bọn họ không để ý tới lời khuyên của các Binh Linh, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Vu Nhai từng bước một đi về phía vực sâu...
- Không cần nói nữa. Ta không sao!
Đúng lúc này, Vu Nhai lại tỉnh lại một cách quỷ dị, âm thanh có phần khàn khan. Toàn thân hắn dường như vẫn bị sát tính và kiếm ý bao phủ. Chỉ có điều nếu hắn có thể nói được, vậy còn có thể cứu được.
Ánh mắt của các Binh Linh sáng ngời. Nhưng tình huống trước mắt, bọn họ không thể giải quyết được. Ngay cả các Binh Linh cũng không ít tri thức. Nhưng nơi này là Kiếm Ảnh Trận thần bí trong Độc Cô gia!
- Keng...
Vu Nhai đột nhiên cầm U Hoang Kiếm trong tay cắm xuống đất, run rẩy đưa tay ra, lấy Thần Huyền Khí Điển từ trong nhẫn không gian ra ngoài. Hắn cố gắng mở ra phương pháp tu luyện Hoàng Đạo Vô Cực tầng thứ năm. Trong nháy mắt, huyễn ảnh đập vào mắt...
Ầm...
Vu Nhai dường như bị cái gì đó làm chấn động, hai mắt lại đỏ bừng. Trong ý thức bất chợt huyễn hóa thành huyễn ảnh.
Giết giết giết, không có người nào có thể giết được, lại giết huyễn ảnh. Ngay vừa nãy thời điểm Vu Nhai thiếu chút nữa thì phát điên, huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển xuất hiện một cách quỷ dị, hình như thấy được thứ có thể giết, cho nên tỉnh lại.
Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ biết có thể Thần Huyền Khí Điển đã khiến hắn thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Hắn vẫn dựa vào cảm giác lấy Thần Huyền Khí Điển ra. Về phần có thể thoát khỏi hay không, có quỷ mới biết. Hiện tại hắn chỉ biết mình nhìn thấy vô số huyễn ảnh nhân ảnh ở đó, nên muốn giết mà thôi. Sau đó lại rơi vào trong hỗn loạn. Chỉ có điều nếu giết hết thì sao?
Huyễn ảnh là vô cùng vô tận. Vu Nhai là người không phải là thần. Hắn cũng không phải có sức lực vô cùng vô tận.
Khi con người gặp phải vô cùng vô tận, lại không cách nào loại trừ thì như thế nào?
Rất đơn giản, chính là suy sụp.
Vu Nhai cũng bắt đầu suy sụp. Giết không xong ngươi không suy sụp thì còn có thể làm gì? Sau khi suy sụp, sẽ có khả năng chính là nổi điên. Nhưng vào lúc này, Huyền Binh Điển thoáng có động tĩnh. Thôn Thiên Kiếm và Thí Thần Ma Nhận dường như nắm được cơ hội, cũng thoáng động.
Khắc Liệt Luân Tư cảm giác được động tác của ba đại Huyền Binh này, có phần sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.