Chương 781: Không thể rời đi.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
18/03/2015
Một nam nhân trung niên chậm rãi bước ra,đó là người ần trước Vu Nhai ra khỏi Thiên Tội Uyên, vì đám người Dạ Tình bị bắt nên hắn nổi điên truy sát Độc Cô Cửu Dương thì đụng độ, Độc Cô Đoạn Nghịch.
Vu Nhai cười nói:
- Thật tiếc nuối, xem ra Độc Cô Chiến Phong vẫn rất quan tâm nhi tử của hắn.
Vu Nhai sớm đoán được bên cạnh Độc Cô Cửu Dương chắc chắn có cao thủ bảo vệ, hắn không chút bất ngờ khi Độc Cô Đoạn Nghịch xuất hiện. Vu Nhai ôm tâm tình giết được thì giết, không được thì chạy.
Độc Cô Cửu Dương điên cuồng hét to:
- Ngươi là thuộc hạ của phụ thân ta? Giết hắn, giết hắn!
Độc Cô Cửu Dương nóng máu nên quên lần trước Độc Cô Đoạn Nghịch không xuống tay với Vu Nhai, gã chỉ vào Độc Cô Đoạn Nghịch gào thét điếc tai. Độc Cô Cửu Dương phát cuồng như chó điên.
Độc Cô Đoạn Nghịch không trả lời lời, gã không biết nên nói cái gì.
Độc Cô Đoạn Nghịch rất muốn nói: Chiến Phong các chủ, có lẽ người đã sai.
Vu Nhai không quá rối rắm hay lao lên đánh, hắn hờ hững nói:
- Truy binh đã đến, ta phải đi. Không biết lần sau ngươi có thể ngăn ta được không? Ta rất mong chờ.
Vu Nhai vỗ Tiểu Thúy, kêu một tiếng rời khỏi Kiếm Dương sơn trang.
Độc Cô Đoạn Nghịch thở hắt ra:
- Ài.
Trừ thở ra Độc Cô Đoạn Nghịch còn có thể làm cái gì? Lần sau gặp lại có lẽ Độc Cô Đoạn Nghịch không ngăn được Vu Nhai ám sát. Mới qua bao lâu mà thực lực của Vu Nhai tiến bộ nhanh, đáng sợ như vậy? Tuy Độc Cô Đoạn Nghịch cao hơn Vu Nhai một đẳng cấp lớn nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra.
Vừa rồi Độc Cô Đoạn Nghịch không định lộ mặt, gã muốn thấy chiêu thức ám sát của Vu Nhai, hoặc thăm dò xem hắn có phát hiện được gã không. Cuối cùng Vu Nhai thể hiện khứu giác đáng sợ.
Tâm tình Độc Cô Đoạn Nghịch vừa phức tạp vừa hưng phấn. Bởi vì nếu Vu Nhai là U linh các chu đời tiếp theo thì U linh kiếm các vẫn sẽ rất đáng sợ. Tuy nhiên Vu Nhai là đại địch của các chủ hiện thời, đại địch thì đành thôi, còn dính dáng quan hệ phụ tử.
Độc Cô Đoạn Nghịch thầm nghĩ:
- Thôi không quan tâm mớ quan hệ rối nùi này, lo làm công tác của mình là được rồi.
Tâm tình Độc Cô Cửu Vận cũng rất phức tạp, đặc biệt khi nàng thấy Vu Nhai mặc kim bào. Lúc trước khi bọn họ còn là thiếu niên mơ mộng có ngày được mặc ngân bào, chỉ là ngân bào, bọn họ không dám mơ mộng kim bào. Thời thiếu niên hai người ngây thơ biết bao, tràn ngập hy vọng. Nay Độc Cô Cửu Vận, Vu Nhai thực hiện mông tưởng nhưng không vui vẻ như đã nghĩ.
Độc Cô Cửu Vận cười khổ thầm nghĩ:
- ít nhất chính mình là như vậy.
Đang lúc Độc Cô Cửu Dương điên cuồng, Độc Cô Đoạn Nghịch, Độc Cô Cửu Vận tâm tình phức tạp thì không trung truyền đến tiếng hét to của Vu Nhai:
- Phải rồi Độc Cô Cửu Dương, ta đã lấy trọng bảo của ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai đi rất xa chợt nhớ có chuyện chưa nói nên cười to nhắn nhủ, biểu hiện như kẻ siêu ác.
Trong phòng, mặt ba người cứng ngắc. Độc Cô Đoạn Nghịch cười khổ, lúc trước Vu Nhai vừa xông vào Kiếm Dương sơn trang gã không đi ra ngay, cho rằng hắn không bắt được trọng bảo nên bực tức chạy về giết Độc Cô Cửu Dương. Độc Cô Đoạn Nghịch không ngờ Vu Nhai lấy được.
Độc Cô Đoạn Nghịch quanh năm ẩn núp trong Kiếm Dương sơn trang nên nắm rõ cao thủ nơi này như lòng bàn tay, có đến mấy vị thiên binh sư.
- Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta, để trọng bảo lại!
Độc Cô Đoạn Nghịch mới vừa nghĩ mấy vị thiên binh sư thì đã thấy bọn họ tức giận lao nhanh qua nhà lầu sụp đổ, nhưng tốc độ thua xa Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Vận liên tục biến sắc mặt. Hy vọng duy nhất của Độc Cô Cửu Dương không còn, Độc Cô Cửu Vận phải suy tính lại, không thể bên phế nhân suốt đời. Độc Cô Cửu Vận không quên lý tưởng bò lên chỗ cao, bài học Vu Nhai làm nàng cay đắng sau đó biến thành động lực leo tiếp. Độc Cô Cửu Vận không thể để Vu Nhai khinh thường, nàng không cho phép ác mộng tiếp tục.
Độc Cô Cửu Dương ngơ ngác lầm bầm:
- Cái gì? Trọng bảo bị lấy đi? Hy vọng của ta . . . Hy vọng của ta bị . . . Bị . . .
Giây lát sau Độc Cô Cửu Dương nổi khung lên, mặt nổi gân xanh điên cuồng rống to:
- Đuổi theo, mau đuổi theo hắn! Nếu không lấy về trọng bảo được thì các ngươi phải chết, chết!
- Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Đuổi theo mau!
Độc Cô Cửu Dương gầm rống một lúc sau. Kiếm Dương sơn trang gà bay chó sủa trong phút chốc yên tĩnh lại, mọi người im lặng hành động nhanh nhẹn, sợ phát ra thanh âm bị Độc Cô Cửu Dương nghe được sẽ chịu phạt.
Không biết qua bao lâu, Độc Cô Cửu Dương quá mệt mỏi nên phải im lặng. Khi Độc Cô Cửu Dương nhìn hướng Độc Cô Cửu Vận, Độc Cô Đoạn Nghịch thì lại điên lên.
- Ta . . . Ta đi ngay . . .
Độc Cô Cửu Vận ngần ngừ rồi xoay người xông ra ngoài.
Độc Cô Cửu Dương nhìn hướng Độc Cô Đoạn Nghịch, gào thét:
- Còn ngươi? Sao không đuổi theo Vu Nhai?
Độc Cô Đoạn Nghịch không phải thuộc hạ của Độc Cô Cửu Dương mà của Độc Cô Chiến Phong, gã vẫn đứng tại chỗ, mặt cứng ngắc. Phản ứng của Độc Cô Đoạn Nghịch càng chọc tức Độc Cô Cửu Dương hơn.
Độc Cô Cửu Dương lấy thanh kiếm từ đâu ra, hét to:
- Ngươi quên lời ta vừa nói sao? Ta kêu ngươi đuổi theo, đuổi theo mau! Nếu không đuổi theo thì chết đi chết đi chết đi . . .
Dù Độc Cô Cửu Dương không bị phế cũng không phải đối thủ của Độc Cô Đoạn Nghịch huống chi giờ gã là phế nhân. Độc Cô Đoạn Nghịch vẫn đứng ngây tại chỗ, người lắc một cái né công kích của Độc Cô Cửu Dương.
Độc Cô Cửu Dương càng công kích càng tuyệt vọng, một lúc sau thở hổn hển.
Bên ngoài chợt vang giọng nữ căng thẳng kêu lên:
- Dương nhi, Dương nhi . . .
Hoàng Phủ Nhàn vội vàng xông vào, ôm chặt Độc Cô Cửu Dương chó điên.
Hoàng Phủ Nhàn an ủi:
- Dương nhi đừng sợ, yên tâm, ta nhất định sẽ bắt tiện chủng kia, lấy lại trọng bảo. Khi đó ta sẽ mang tiện chủng đến trước mặt ngươi, cho ngươi lột da rút gân, ngươi yên tâm đi . . .
Độc Cô Cửu Dương đẩy Hoàng Phủ Nhàn ra, gào thét:
- Sao người vô dụng quá vậy? Có một trọng bảo cũng không bảo vệ được!
Tiếp theo là đối thoại của nhi tử điên và mẫu thân khùng hết sức chiều con. Độc Cô Đoạn Nghịch nghe, thầm thở dài, gã rất muốn bị t lỗ tai lại. Đi ra ngoài là hơn, đây không phải chỗ cho gã ở.
Không biết qua bao lâu Hoàng Phủ Nhàn, Độc Cô Cửu Dương ngừng điên. Hoàng Phủ Nhàn và Độc Cô Cửu Dương cảm xúc hơi ổn định ra khỏi phòng. Tòa nhà bị Vu Nhai phá vỡ như thế này làm sao ở được? Hoàng Phủ Nhàn mang Độc Cô Cửu Dương đi ra đổi chỗ ở, Độc Cô Đoạn Nghịch cũng đi theo.
Độc Cô Đoạn Nghịch đổi lấy Hoàng Phủ Nhàn một câu:
- Dương nhi kêu ngươi đuổi theo tại sao ngươi còn ở đây?
Độc Cô Đoạn Nghịch nói thẳng:
- Ta phụng mệnh của các chủ bảo vệ Độc Cô Cửu Dương, không thể rời đi.
Độc Cô Đoạn Nghịch rất muốn nói: Các ngươi không sợ Vu Nhai giết hồi mã thương sao?
Vu Nhai cười nói:
- Thật tiếc nuối, xem ra Độc Cô Chiến Phong vẫn rất quan tâm nhi tử của hắn.
Vu Nhai sớm đoán được bên cạnh Độc Cô Cửu Dương chắc chắn có cao thủ bảo vệ, hắn không chút bất ngờ khi Độc Cô Đoạn Nghịch xuất hiện. Vu Nhai ôm tâm tình giết được thì giết, không được thì chạy.
Độc Cô Cửu Dương điên cuồng hét to:
- Ngươi là thuộc hạ của phụ thân ta? Giết hắn, giết hắn!
Độc Cô Cửu Dương nóng máu nên quên lần trước Độc Cô Đoạn Nghịch không xuống tay với Vu Nhai, gã chỉ vào Độc Cô Đoạn Nghịch gào thét điếc tai. Độc Cô Cửu Dương phát cuồng như chó điên.
Độc Cô Đoạn Nghịch không trả lời lời, gã không biết nên nói cái gì.
Độc Cô Đoạn Nghịch rất muốn nói: Chiến Phong các chủ, có lẽ người đã sai.
Vu Nhai không quá rối rắm hay lao lên đánh, hắn hờ hững nói:
- Truy binh đã đến, ta phải đi. Không biết lần sau ngươi có thể ngăn ta được không? Ta rất mong chờ.
Vu Nhai vỗ Tiểu Thúy, kêu một tiếng rời khỏi Kiếm Dương sơn trang.
Độc Cô Đoạn Nghịch thở hắt ra:
- Ài.
Trừ thở ra Độc Cô Đoạn Nghịch còn có thể làm cái gì? Lần sau gặp lại có lẽ Độc Cô Đoạn Nghịch không ngăn được Vu Nhai ám sát. Mới qua bao lâu mà thực lực của Vu Nhai tiến bộ nhanh, đáng sợ như vậy? Tuy Độc Cô Đoạn Nghịch cao hơn Vu Nhai một đẳng cấp lớn nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra.
Vừa rồi Độc Cô Đoạn Nghịch không định lộ mặt, gã muốn thấy chiêu thức ám sát của Vu Nhai, hoặc thăm dò xem hắn có phát hiện được gã không. Cuối cùng Vu Nhai thể hiện khứu giác đáng sợ.
Tâm tình Độc Cô Đoạn Nghịch vừa phức tạp vừa hưng phấn. Bởi vì nếu Vu Nhai là U linh các chu đời tiếp theo thì U linh kiếm các vẫn sẽ rất đáng sợ. Tuy nhiên Vu Nhai là đại địch của các chủ hiện thời, đại địch thì đành thôi, còn dính dáng quan hệ phụ tử.
Độc Cô Đoạn Nghịch thầm nghĩ:
- Thôi không quan tâm mớ quan hệ rối nùi này, lo làm công tác của mình là được rồi.
Tâm tình Độc Cô Cửu Vận cũng rất phức tạp, đặc biệt khi nàng thấy Vu Nhai mặc kim bào. Lúc trước khi bọn họ còn là thiếu niên mơ mộng có ngày được mặc ngân bào, chỉ là ngân bào, bọn họ không dám mơ mộng kim bào. Thời thiếu niên hai người ngây thơ biết bao, tràn ngập hy vọng. Nay Độc Cô Cửu Vận, Vu Nhai thực hiện mông tưởng nhưng không vui vẻ như đã nghĩ.
Độc Cô Cửu Vận cười khổ thầm nghĩ:
- ít nhất chính mình là như vậy.
Đang lúc Độc Cô Cửu Dương điên cuồng, Độc Cô Đoạn Nghịch, Độc Cô Cửu Vận tâm tình phức tạp thì không trung truyền đến tiếng hét to của Vu Nhai:
- Phải rồi Độc Cô Cửu Dương, ta đã lấy trọng bảo của ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai đi rất xa chợt nhớ có chuyện chưa nói nên cười to nhắn nhủ, biểu hiện như kẻ siêu ác.
Trong phòng, mặt ba người cứng ngắc. Độc Cô Đoạn Nghịch cười khổ, lúc trước Vu Nhai vừa xông vào Kiếm Dương sơn trang gã không đi ra ngay, cho rằng hắn không bắt được trọng bảo nên bực tức chạy về giết Độc Cô Cửu Dương. Độc Cô Đoạn Nghịch không ngờ Vu Nhai lấy được.
Độc Cô Đoạn Nghịch quanh năm ẩn núp trong Kiếm Dương sơn trang nên nắm rõ cao thủ nơi này như lòng bàn tay, có đến mấy vị thiên binh sư.
- Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta, để trọng bảo lại!
Độc Cô Đoạn Nghịch mới vừa nghĩ mấy vị thiên binh sư thì đã thấy bọn họ tức giận lao nhanh qua nhà lầu sụp đổ, nhưng tốc độ thua xa Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Vận liên tục biến sắc mặt. Hy vọng duy nhất của Độc Cô Cửu Dương không còn, Độc Cô Cửu Vận phải suy tính lại, không thể bên phế nhân suốt đời. Độc Cô Cửu Vận không quên lý tưởng bò lên chỗ cao, bài học Vu Nhai làm nàng cay đắng sau đó biến thành động lực leo tiếp. Độc Cô Cửu Vận không thể để Vu Nhai khinh thường, nàng không cho phép ác mộng tiếp tục.
Độc Cô Cửu Dương ngơ ngác lầm bầm:
- Cái gì? Trọng bảo bị lấy đi? Hy vọng của ta . . . Hy vọng của ta bị . . . Bị . . .
Giây lát sau Độc Cô Cửu Dương nổi khung lên, mặt nổi gân xanh điên cuồng rống to:
- Đuổi theo, mau đuổi theo hắn! Nếu không lấy về trọng bảo được thì các ngươi phải chết, chết!
- Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Đuổi theo mau!
Độc Cô Cửu Dương gầm rống một lúc sau. Kiếm Dương sơn trang gà bay chó sủa trong phút chốc yên tĩnh lại, mọi người im lặng hành động nhanh nhẹn, sợ phát ra thanh âm bị Độc Cô Cửu Dương nghe được sẽ chịu phạt.
Không biết qua bao lâu, Độc Cô Cửu Dương quá mệt mỏi nên phải im lặng. Khi Độc Cô Cửu Dương nhìn hướng Độc Cô Cửu Vận, Độc Cô Đoạn Nghịch thì lại điên lên.
- Ta . . . Ta đi ngay . . .
Độc Cô Cửu Vận ngần ngừ rồi xoay người xông ra ngoài.
Độc Cô Cửu Dương nhìn hướng Độc Cô Đoạn Nghịch, gào thét:
- Còn ngươi? Sao không đuổi theo Vu Nhai?
Độc Cô Đoạn Nghịch không phải thuộc hạ của Độc Cô Cửu Dương mà của Độc Cô Chiến Phong, gã vẫn đứng tại chỗ, mặt cứng ngắc. Phản ứng của Độc Cô Đoạn Nghịch càng chọc tức Độc Cô Cửu Dương hơn.
Độc Cô Cửu Dương lấy thanh kiếm từ đâu ra, hét to:
- Ngươi quên lời ta vừa nói sao? Ta kêu ngươi đuổi theo, đuổi theo mau! Nếu không đuổi theo thì chết đi chết đi chết đi . . .
Dù Độc Cô Cửu Dương không bị phế cũng không phải đối thủ của Độc Cô Đoạn Nghịch huống chi giờ gã là phế nhân. Độc Cô Đoạn Nghịch vẫn đứng ngây tại chỗ, người lắc một cái né công kích của Độc Cô Cửu Dương.
Độc Cô Cửu Dương càng công kích càng tuyệt vọng, một lúc sau thở hổn hển.
Bên ngoài chợt vang giọng nữ căng thẳng kêu lên:
- Dương nhi, Dương nhi . . .
Hoàng Phủ Nhàn vội vàng xông vào, ôm chặt Độc Cô Cửu Dương chó điên.
Hoàng Phủ Nhàn an ủi:
- Dương nhi đừng sợ, yên tâm, ta nhất định sẽ bắt tiện chủng kia, lấy lại trọng bảo. Khi đó ta sẽ mang tiện chủng đến trước mặt ngươi, cho ngươi lột da rút gân, ngươi yên tâm đi . . .
Độc Cô Cửu Dương đẩy Hoàng Phủ Nhàn ra, gào thét:
- Sao người vô dụng quá vậy? Có một trọng bảo cũng không bảo vệ được!
Tiếp theo là đối thoại của nhi tử điên và mẫu thân khùng hết sức chiều con. Độc Cô Đoạn Nghịch nghe, thầm thở dài, gã rất muốn bị t lỗ tai lại. Đi ra ngoài là hơn, đây không phải chỗ cho gã ở.
Không biết qua bao lâu Hoàng Phủ Nhàn, Độc Cô Cửu Dương ngừng điên. Hoàng Phủ Nhàn và Độc Cô Cửu Dương cảm xúc hơi ổn định ra khỏi phòng. Tòa nhà bị Vu Nhai phá vỡ như thế này làm sao ở được? Hoàng Phủ Nhàn mang Độc Cô Cửu Dương đi ra đổi chỗ ở, Độc Cô Đoạn Nghịch cũng đi theo.
Độc Cô Đoạn Nghịch đổi lấy Hoàng Phủ Nhàn một câu:
- Dương nhi kêu ngươi đuổi theo tại sao ngươi còn ở đây?
Độc Cô Đoạn Nghịch nói thẳng:
- Ta phụng mệnh của các chủ bảo vệ Độc Cô Cửu Dương, không thể rời đi.
Độc Cô Đoạn Nghịch rất muốn nói: Các ngươi không sợ Vu Nhai giết hồi mã thương sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.