Chương 310: Không thể tính
Hạ Nhật Dịch Lãnh
05/03/2015
Hắn lại cười khổ một cái. Với lực lượng của mình hôm nay, không ngờ chỉ khiến người Độc Cô gia chú ý. Đúng vậy, trước đó Độc Cô Cửu Tà căn bản không có hứng thú đánh cùng Vu Nhai. Chỉ sau khi Vu Nhai đánh bại Lý Thân Phách xong, hắn mới bằng lòng đứng ra.
Số lượng huyền khí trong cơ thể đã đạt được 1860 đường. Vu Nhai thu búa phản nghịch đang cầm trong tay, đổi thành một thanh kiếm huyền tinh biển sâu. Đối mặt với người của Độc Cô gia, không thể không sử dụng kiếm. Chỉ có đánh bại bọn họ trên phương diện này, mới có cảm giác thành tựu.
- Rất tốt. Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết dùng cây búa để đấu với thanh kiếm của ta.
- Bớt nói nhảm, đến đây đi!
- Ta tin ngươi có thể nhận ra, Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết!
Nói động thủ là động thủ, tuyệt đối không dây dưa.
trong tay Độc Cô Cửu Tà xuất hiện một thanh kiếm giống như thanh kiếm được thêu trên trường bào của hắn. Một thanh kiếm màu trắng, ở giữa có một con rắn ngân sắc dường như mang theo hai cánh. Huyền khí tăng cường lực lượng cho thanh kiếm, ở trong không ngừng rít gào.
Ở giữa, cũng chính là con rắn màu trắng bạc kia. Nó cũng không bay ra, mà biến thành một đạo ngân quang rất dài, bắn về phía Vu Nhai!
- Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết, họ Vu kia kết thúc đi.
- Không nghĩ tới Độc Cô Cửu Tà thật sự đáng sợ như vậy. Hắn mới chỉ là Độc Cô gia đệ tử ngân bào sao?
- Độc Cô gia thật đáng sợ, thanh kiếm kia thật đáng sợ!
Các kỵ sĩ dự bị cảm thán. Tất cả đều quên mất Lý Thân Phách vẫn nằm trên mặt đất, lại phun ra mấy ngụm máu tươi. Mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Độc Cô Cửu Tà, nhìn chằm chằm vào một kiếm này. Bất kể là ai, lúc này cũng không thể tránh khỏi bị thứ này thu hút.
- Vu Nhai...
- Biểu ca...
Người phía bên Vu Nhai bị ép không thở nổi, trong lúc nhất thời đều im lặng. Cũng không có ai động thủ. Có lẽ bọn họ đều bị thứ này chấn nhiếp, chỉ có thể thì thào ra lời nói của mình.
Hạng Phi buồn bực, rất muốn lập tức xông lên ngăn cản một chiêu này. Nhưng hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể thuấn di.
Ban đầu, bởi vì Lý Thân Phách bại trận một cách khó hiểu khiến sắc mặt Lưu Hàn Trạch tím đen lại, hiện tại đã có chút hòa hoãn. Trong lòng hắn đang mong đợi, đang mong đợi gia hỏa đáng chết này, gia hỏa đã phá hỏng kế hoạch của hắn bị đâm thủng một lỗ lớn.
- Thôn Thiên Nhất Thức!
Vu Nhai chậm rãi thốt ra bốn chữ.
Trong nháy mắt khi Ngưng Kiếm Quyết xuất hiện, hắn liền nghĩ đến tất cả những thứ hắn có thể nắm giữ. Kiếm pháp của Phong Doanh không được. Kiếm pháp của U Hoang càng không được. Không phải nói bọn họ yếu, mà là phong cách khác nhau. Trừ khi Vu Nhai muốn chạy trốn.
Nhưng hắn đã nói, phải ngăn cản một kiếm này. Trận đầu tiên đối mặt với Độc Cô gia, hắn cũng không muốn lui.
Thôn Thiên Nhất Thức, một thức duy nhất mà Thôn Thiên Kiếm đã cho Vu Nhai. Ở trong rừng rậm sương mù dày đặc, hắn đã luyện tập rất lâu. Tuy rằng vẫn không có cách nào thật sự nắm giữ được tinh túy của nó, nhưng cũng chỉ có nó mới có thể ngăn cản một kiếm này của Độc Cô Cửu Tà.
Dường như có phù văn màu lam bay ra. Trong nháy mắt khi Vu Nhai đánh ra Thôn Thiên Nhất Thức, không gian xung quanh lại có cảm giác bị nứt. Từng sóng gợn vặn vẹo, đè nén. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều sắp bị nuốt vào vậy...
- Sóng...
Màu trắng bạc và màu xanh lam va chạm vào nhau, nhẹ nhàng tạo ra gợn sóng lan tỏa. Một lực lượng bị hung hăng nén lại, sau đó bạo phát. Tiểu thành Thanh Man xuất hiện một đạo ánh sáng trắng bạc và xanh sẫm đan xen, ở trong đêm tối đặc biệt chói mắt, lại bình thản mọt cách cổ quái, không phát ra tiếng động.
Cũng không phải Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết không đủ sắc bén, mà là lực lượng Thôn Thiên Nhất Thức sắc bén nuốt vào.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tia sáng dần trở nên ảm đạm. Tiểu thành Thanh Man lại xuất hiện. Chỉ thấy trên đường phố, từng khối đá bị các cuộc chiến trước đó đánh nát, hiện tại không còn nữa. Chỉ có một cái hố cực lớn. Mọi người xung quanh, kẻ ngã xuống đất vẫn nằm dưới đất, kẻ ngồi vẫn ngồi. Kẻ đứng thì run rẩy. Chỉ có hai người vẫn đứng yên ở hai phía của mép hố. Hai người cùng chảy dòng máu của Độc Cô gia, nhưng lại khác dòng họ.
- Keng...
Kiếm huyền tinh biển sâu vỡ nát thành từng mảnh, chỉ còn lại cái chuôi kiếm. Thân thể Vu Nhai nhoáng lên. Đúng lúc này, phía trước có một thanh kiếm bay tới. Sau khi Vu Nhai đón được, liền dùng nó chống đỡ không để cho thân thể ngã xuống. Hắn nhếch miệng khàn khàn nói:
- Ta đã đỡ được!
- Trận chiến thứ tư hoà!
Độc Cô Cửu Tà chỉ có chút chật vật, thản nhiên nói. Nói xong hắn liền xoay người, nhưng lập tức dừng lại nói:
- Ta hủy ngươi một thanh kiếm, bồi thường ngươi một thanh kiếm. Thật không nghĩ tới, ban đầu muốn cho các ngươi biết Độc Cô gia cường đại thế nào, để cho ngươi biết được lợi ích của Độc Cô gia mà trở về. Không nghĩ tới... Ha ha, phụt... Được rồi, ta vẫn không chịu được. Trận chiến thứ tư, chúng ta thua!
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên phun ra một búng máu, ngân bào trên người cũng nát thành từng mảnh. Không ngờ hắn nhận thua.
- Thua sao?
Các kỵ sĩ dự bị nghe được hai chữ này, kinh ngạc đứng phắt dậy kêu lên. Bọn họ khó có thể tin được nhìn về phía Độc Cô Cửu Tà. Phải biết rằng, vừa rồi hắn nói đây là trận chiến thứ tư. Nếu nhận thua, có nghĩa là bọn họ đã đấu 4 trận bại 3 trận, phải giao ra 10 cái huy hiệu kỵ sĩ dự bị.
- Có gì ngạc nhiên đâu? Lẽ nào ta không thua nổi sao?
Độc Cô Cửu Tà rất nhẹ nhàng lau vết máu rỉ ra bên khóe miệng nói.
- Không được. Vừa rồi rõ ràng nói hắn đỡ được của ngươi một kiếm thì xem như hòa. Hắn chỉ đỡ được mà thôi. Đối với chuyện ngươi có bị thương hay không hoàn toàn không có liên quan.
Có người kêu lên. Người này đặc biệt chính là kẻ có thực lực yếu, cũng là người lát nữa phải cống hiến huy hiệu ra ngoài.
- Nhưng ta hiện tại đã nhận thua.
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên chậm rãi nói.
Người kia liền ngẩn người. Ý của Độc Cô Cửu Tà là nói, hắn đã nhận thua, sẽ không có thu hồi lại.
Hô Duyên Không Đài và Vu Nhai lại có mối thù lớn. Thực lực của hắn lại là yếu nhất. Nếu như thua, vậy hắn nhất định phải giao huy hiệu ra. Hiện tại hắn cũng không có Lý Thân Phách làm chỗ dựa vững chắc để có thể bảo vệ hắn. Cho dù có quan hệ với Lý Thân Phách, lấy tính cách của Lý Thân Phách cũng không có khả năng bảo vệ hắn. Hắn đỏ mặt quát:
- Lúc đầu đã từng đề cập qua, hai bên chúng ta phái ra năm Huyền Binh Giả. Hiện tại học Vu này liên tục đánh hai trận. Một trận chiến này không thể tính. Từ bất kỳ phương diện nào mà nhìn cũng không thể tính.
- Nhưng ta đã nói ra đây là trận chiến thứ tư!
Giọng điệu Độc Cô Cửu Tà vẫn rất thản nhiên.
- Độc Cô Cửu Tà, ngươi không nên quá bá đạo. Vu Nhai kia là người của Độc Cô gia các ngươi. Ngươi làm vậy rõ ràng là đang giúp hắn. Đừng cho rằng chúng ta đều không nhìn ra.
Lại có người kêu lên. Đương nhiên, trong các kỵ sĩ dự bị vẫn có vài người thờ ơ lạnh nhạt.
Số lượng huyền khí trong cơ thể đã đạt được 1860 đường. Vu Nhai thu búa phản nghịch đang cầm trong tay, đổi thành một thanh kiếm huyền tinh biển sâu. Đối mặt với người của Độc Cô gia, không thể không sử dụng kiếm. Chỉ có đánh bại bọn họ trên phương diện này, mới có cảm giác thành tựu.
- Rất tốt. Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết dùng cây búa để đấu với thanh kiếm của ta.
- Bớt nói nhảm, đến đây đi!
- Ta tin ngươi có thể nhận ra, Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết!
Nói động thủ là động thủ, tuyệt đối không dây dưa.
trong tay Độc Cô Cửu Tà xuất hiện một thanh kiếm giống như thanh kiếm được thêu trên trường bào của hắn. Một thanh kiếm màu trắng, ở giữa có một con rắn ngân sắc dường như mang theo hai cánh. Huyền khí tăng cường lực lượng cho thanh kiếm, ở trong không ngừng rít gào.
Ở giữa, cũng chính là con rắn màu trắng bạc kia. Nó cũng không bay ra, mà biến thành một đạo ngân quang rất dài, bắn về phía Vu Nhai!
- Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết, họ Vu kia kết thúc đi.
- Không nghĩ tới Độc Cô Cửu Tà thật sự đáng sợ như vậy. Hắn mới chỉ là Độc Cô gia đệ tử ngân bào sao?
- Độc Cô gia thật đáng sợ, thanh kiếm kia thật đáng sợ!
Các kỵ sĩ dự bị cảm thán. Tất cả đều quên mất Lý Thân Phách vẫn nằm trên mặt đất, lại phun ra mấy ngụm máu tươi. Mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Độc Cô Cửu Tà, nhìn chằm chằm vào một kiếm này. Bất kể là ai, lúc này cũng không thể tránh khỏi bị thứ này thu hút.
- Vu Nhai...
- Biểu ca...
Người phía bên Vu Nhai bị ép không thở nổi, trong lúc nhất thời đều im lặng. Cũng không có ai động thủ. Có lẽ bọn họ đều bị thứ này chấn nhiếp, chỉ có thể thì thào ra lời nói của mình.
Hạng Phi buồn bực, rất muốn lập tức xông lên ngăn cản một chiêu này. Nhưng hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể thuấn di.
Ban đầu, bởi vì Lý Thân Phách bại trận một cách khó hiểu khiến sắc mặt Lưu Hàn Trạch tím đen lại, hiện tại đã có chút hòa hoãn. Trong lòng hắn đang mong đợi, đang mong đợi gia hỏa đáng chết này, gia hỏa đã phá hỏng kế hoạch của hắn bị đâm thủng một lỗ lớn.
- Thôn Thiên Nhất Thức!
Vu Nhai chậm rãi thốt ra bốn chữ.
Trong nháy mắt khi Ngưng Kiếm Quyết xuất hiện, hắn liền nghĩ đến tất cả những thứ hắn có thể nắm giữ. Kiếm pháp của Phong Doanh không được. Kiếm pháp của U Hoang càng không được. Không phải nói bọn họ yếu, mà là phong cách khác nhau. Trừ khi Vu Nhai muốn chạy trốn.
Nhưng hắn đã nói, phải ngăn cản một kiếm này. Trận đầu tiên đối mặt với Độc Cô gia, hắn cũng không muốn lui.
Thôn Thiên Nhất Thức, một thức duy nhất mà Thôn Thiên Kiếm đã cho Vu Nhai. Ở trong rừng rậm sương mù dày đặc, hắn đã luyện tập rất lâu. Tuy rằng vẫn không có cách nào thật sự nắm giữ được tinh túy của nó, nhưng cũng chỉ có nó mới có thể ngăn cản một kiếm này của Độc Cô Cửu Tà.
Dường như có phù văn màu lam bay ra. Trong nháy mắt khi Vu Nhai đánh ra Thôn Thiên Nhất Thức, không gian xung quanh lại có cảm giác bị nứt. Từng sóng gợn vặn vẹo, đè nén. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều sắp bị nuốt vào vậy...
- Sóng...
Màu trắng bạc và màu xanh lam va chạm vào nhau, nhẹ nhàng tạo ra gợn sóng lan tỏa. Một lực lượng bị hung hăng nén lại, sau đó bạo phát. Tiểu thành Thanh Man xuất hiện một đạo ánh sáng trắng bạc và xanh sẫm đan xen, ở trong đêm tối đặc biệt chói mắt, lại bình thản mọt cách cổ quái, không phát ra tiếng động.
Cũng không phải Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết không đủ sắc bén, mà là lực lượng Thôn Thiên Nhất Thức sắc bén nuốt vào.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tia sáng dần trở nên ảm đạm. Tiểu thành Thanh Man lại xuất hiện. Chỉ thấy trên đường phố, từng khối đá bị các cuộc chiến trước đó đánh nát, hiện tại không còn nữa. Chỉ có một cái hố cực lớn. Mọi người xung quanh, kẻ ngã xuống đất vẫn nằm dưới đất, kẻ ngồi vẫn ngồi. Kẻ đứng thì run rẩy. Chỉ có hai người vẫn đứng yên ở hai phía của mép hố. Hai người cùng chảy dòng máu của Độc Cô gia, nhưng lại khác dòng họ.
- Keng...
Kiếm huyền tinh biển sâu vỡ nát thành từng mảnh, chỉ còn lại cái chuôi kiếm. Thân thể Vu Nhai nhoáng lên. Đúng lúc này, phía trước có một thanh kiếm bay tới. Sau khi Vu Nhai đón được, liền dùng nó chống đỡ không để cho thân thể ngã xuống. Hắn nhếch miệng khàn khàn nói:
- Ta đã đỡ được!
- Trận chiến thứ tư hoà!
Độc Cô Cửu Tà chỉ có chút chật vật, thản nhiên nói. Nói xong hắn liền xoay người, nhưng lập tức dừng lại nói:
- Ta hủy ngươi một thanh kiếm, bồi thường ngươi một thanh kiếm. Thật không nghĩ tới, ban đầu muốn cho các ngươi biết Độc Cô gia cường đại thế nào, để cho ngươi biết được lợi ích của Độc Cô gia mà trở về. Không nghĩ tới... Ha ha, phụt... Được rồi, ta vẫn không chịu được. Trận chiến thứ tư, chúng ta thua!
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên phun ra một búng máu, ngân bào trên người cũng nát thành từng mảnh. Không ngờ hắn nhận thua.
- Thua sao?
Các kỵ sĩ dự bị nghe được hai chữ này, kinh ngạc đứng phắt dậy kêu lên. Bọn họ khó có thể tin được nhìn về phía Độc Cô Cửu Tà. Phải biết rằng, vừa rồi hắn nói đây là trận chiến thứ tư. Nếu nhận thua, có nghĩa là bọn họ đã đấu 4 trận bại 3 trận, phải giao ra 10 cái huy hiệu kỵ sĩ dự bị.
- Có gì ngạc nhiên đâu? Lẽ nào ta không thua nổi sao?
Độc Cô Cửu Tà rất nhẹ nhàng lau vết máu rỉ ra bên khóe miệng nói.
- Không được. Vừa rồi rõ ràng nói hắn đỡ được của ngươi một kiếm thì xem như hòa. Hắn chỉ đỡ được mà thôi. Đối với chuyện ngươi có bị thương hay không hoàn toàn không có liên quan.
Có người kêu lên. Người này đặc biệt chính là kẻ có thực lực yếu, cũng là người lát nữa phải cống hiến huy hiệu ra ngoài.
- Nhưng ta hiện tại đã nhận thua.
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên chậm rãi nói.
Người kia liền ngẩn người. Ý của Độc Cô Cửu Tà là nói, hắn đã nhận thua, sẽ không có thu hồi lại.
Hô Duyên Không Đài và Vu Nhai lại có mối thù lớn. Thực lực của hắn lại là yếu nhất. Nếu như thua, vậy hắn nhất định phải giao huy hiệu ra. Hiện tại hắn cũng không có Lý Thân Phách làm chỗ dựa vững chắc để có thể bảo vệ hắn. Cho dù có quan hệ với Lý Thân Phách, lấy tính cách của Lý Thân Phách cũng không có khả năng bảo vệ hắn. Hắn đỏ mặt quát:
- Lúc đầu đã từng đề cập qua, hai bên chúng ta phái ra năm Huyền Binh Giả. Hiện tại học Vu này liên tục đánh hai trận. Một trận chiến này không thể tính. Từ bất kỳ phương diện nào mà nhìn cũng không thể tính.
- Nhưng ta đã nói ra đây là trận chiến thứ tư!
Giọng điệu Độc Cô Cửu Tà vẫn rất thản nhiên.
- Độc Cô Cửu Tà, ngươi không nên quá bá đạo. Vu Nhai kia là người của Độc Cô gia các ngươi. Ngươi làm vậy rõ ràng là đang giúp hắn. Đừng cho rằng chúng ta đều không nhìn ra.
Lại có người kêu lên. Đương nhiên, trong các kỵ sĩ dự bị vẫn có vài người thờ ơ lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.