Chương 515: Không tìm thấy.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
12/03/2015
Đó là kiếm linh từ thánh kiếm màu vàng. Vu Nhai từng thấy kiếm linh hình người màu vàng gầm rống, chậm rãi tan rã, cùng với kiếm thể đi hướng diệt vong. Huyền binh bản mệnh biến mất, cột sáng trắng thu nhỏ lại rồi tan biến.
Nói thật là thời gian này không ngắn, dài khoảng hai phút nhưng mọi người có mặt chỉ ngơ ngác nhìn. Cảnh tượng trước mắt thật sự rất rung động, một thanh thánh binh đẳng cấp bát giai dễ dàng bị hòa tan.
Thánh binh đẳng cấp bát giai này mạnh hơn Thất Tinh Thần Kích, phản nghịch chi chuy một chút.
Các hộ vệ của Độc Cô Cửu Dương hành động, rất kịch liệt. Lúc trước sợ sệt là bản năng, rất nhanh các hộ vệ nhận ra trách nhiệm của mình và vinh diệu Độc Cô gia. Bọn họ không chỉ bảo vệ Độc Cô Cửu Dương, họ là người Độc Cô gia, nếu có nguy hiểm liền rút lui thì còn học kiếm làm chi?
Nói theo gia quy Độc Cô gia thì các hộ vệ không xứng dùng kiếm.
Tuy những hộ vệ này không thể nhúng tay vào thế hệ trẻ tranh đấu nhưng bọn họ có trách nhiệm bảo vệ Độc Cô Cửu Dương. Đây không phải cuộc chiến sinh tử đã hẹn trước, các hộ vệ có thể cứu người. Các hộ vệ chỉ không được quyền ra tay đánh nhau, bọn họ không thể nào nhìn Độc Cô Cửu Dương chết trước mặt mình, cũng không dám tấn công Vu Nhai.
Đã quá muộn, các hộ vệ cố gắng xong vào trong cột sáng, nhưng mỗi khi bọn họ lao vào trong là sẽ la hết rồi lùi lại. Không phải thực lực của bọn họ quá yếu mà vấn đề ở chỗ thuộc tính dung binh thần thuật.
Dung binh thần thuật chủ yếu là hòa tan huyền binh. Các hộ vệ Độc Cô gia xông vào, dù ở vòng ngoài cùng nhưng huyền binh bản mệnh khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nguồn gốc huyền binh của huyền binh giả đến từ huyền binh, bản chất huyền binh bản mệnh bị công kích thì huyền binh co rút lại, các hộ vệ thành nửa phế nhân.
Tuy dung binh thần thuật không phải ma pháp phòng ngự gì, dưới tình huống bình thường có thể xông vào nhưng không phải người bình thường không có huyền binh là lao vào được. Kết quả các hộ vê Độc Cô gia tạm thời mất huyền khí chẳng những không vào được còn bị thương ở mức độ khác nhau.
Nếu lực lượng bên ngoài không quá mạnh thì các hộ vệ Độc Cô gia đã tiêu đời.
Khi cột sáng chậm rãi biến mất, Độc Cô Cửu Dương hét thảm:
- A!
Dung binh thần thuật siêu khủng bố. Huyền binh bản mệnh và cơ thể người dung hợp với nhau, huyền binh bị thương thì thân thể người cũng chịu tổn thương tinh thần.
Huống chi là ma pháp trận4 hoàn toàn tan rã? Tạo thành tổn thương vô cùng to lớn cho cơ thể người.
Khi dung binh thần thuật phát động còn kèm lực lượng chữa trị, khiến Độc Cô Cửu Dương không có cảm giác gì khi huyền binh bản mệnh bị hòa tan. Độc Cô Cửu Dương tỉnh táo rơ mắt nhìn huyền binh biến mất trước mặt mình, nỗi sợ hãi, bàng hoàng, bất lực, có lẽ là ma pháp sư cực kỳ thù hận huyền binh giả đã sáng tạo ra dung binh thần thuật tàn nhẫn này.
Bây giờ cột sáng biến mất, huyền binh bản mệnh của Độc Cô Cửu Dương tan biến, đau đớn cũng kéo đến.
- Huyền binh bản mệnh của ta, bá kiếm kim hoàng của ta, a a a!
Độc Cô Cửu Dương điên cuồng lăn lộn dưới đất, người vặn vẹo tựa ác quỷ. Độc Cô Cửu Dương bỗng che hai đầu gối, đũng quần, lại rú lên.
- Chân của ta . . . A a a . . . Cứu ta, mau cứu ta!
Độc Cô Cửu Dương mất đi huyền binh bản mệnh hoàn toàn thành phế nhân, lực lượng áp chế ba mũi tên Vu Nhai bắn ra cũng biến mất. Sức mạnh tràn ngập ma tính, bá đạo, thù hận vân vân của Vu Nhai bộc phát, chạy lung tung trong cơ thể Độc Cô Cửu Dương.
- Cửu Dương thiếu gia!
Các hộ vệ nhanh chóng phản ứng lại, xông tới gần Độc Cô Cửu Dương. Các hộ vệ Độc Cô gia nhanh chóng xem xét tình huống của Độc Cô Cửu Dương, giây sau lòng lạnh lẽo.
Huyền binh bản mệnh thì khỏi nói, hoàn toàn bị dung binh thần thuật hòa an. Hai chân, phần thân dưới của Độc Cô Cửu Dương giờ đây vô cùng thê thảm, như có bão huyền binh thu nhỏ tấn công vị trí khác trong người gã.
Nếu không kịp cứu chữa thì Độc Cô Cửu Dương sẽ nổ tan xác.
Các hộ vệ Độc Cô gia vội dùng dược vật, huyền binh này nọ áp chế. Một hộ vẹ cõng Độc Cô Cửu Dương lên, cướp ma thú bay từ ai đó mang gã bay đi.
Các hộ vệ không giống đám người trong sơn cốc Tuyết sơn,
Những hộ vệ này không giống đám người Độc Cô gia ở sơn cốc Tuyết sơn, bọn họ xem như là thế hệ trước, nhưng thực lực chỉ khoảng địa binh sư sơ đoạn hoặc trung đoạn. Bằng thực lực của bọn họ chỉ có thể áp chế, nếu chậm trễ thì Độc Cô Cửu Dương hết thuốc cứu, tuy với tình huống hiện tại của gã là chết sớm siêu sinh sớm càng tốt.
Cả đời Độc Cô Cửu Dương chỉ có thế, xác suất dung hợp huyền binh bản mệnh thứ hai quá nhỏ.
- Vu Nhai thiếu gia, ài . . .
Tọa kỵ bay cướp được chỉ cho hai người ngồi, mấy hộ vệ Độc Cô gia khác còn ở lại hiện trường. Bọn họ nhìn Vu Nhai, ngập ngừng muốn ní nhưng không mở miệng được. Bọn họ định nói là: Các ngươi sinh cùng nguồn, cần gì độc ác như thế?
Nhưng bọn họ nghĩ đến lúc trước Độc Cô Cửu Dương buông lời độc ác, tình hình kỵ sĩ dự bị trước mắt.
Các hộ vệ Độc Cô gia nhớ đến lời đồn về Vu Nhai.
Vu Nhai vốn có thể dung hợp huyền binh kiếm nhưng vì mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương hại hắn suýt thành phế nhân, thật ra bây giờ cũng gần như vậy, bởi vì hắn là kỳ binh giả. Người bình thường cho rằng kỳ binh giả là phế nhân, Vu Nhai là biến thái, có lẽ đây là báo ứng.
- Vu Nhai thiếu gia bảo trọng, cáo từ!
Mấy người không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể chắp tay biểu thị tôn trọng Vu Nhai. Bọn họ là hộ vệ của Độc Cô Cửu Dương cũng rất ghét con người gã, nhưng lệnh là lệnh, đây là chuyện bất đắc dĩ.
Các hộ vệ Độc Cô gia không cần tôn trọng Vu Nhai bây giờ.
Thái độ của Độc Cô gia chủ đối với người không họ Độc Cô này không quá rõ ràng, trưởng lão gia tộc đa số bất mãn hắn. Lần này Độc Cô Cửu Dương bị thương nặng sẽ mang đến sóng gió gì? Vu Nhai không xem hắn là người Độc Cô gia, nhưng bọn họ kêu hai chữ thiếu gia rất là thuận miệng.
Bọn họ cảm thấy người trước mắt đáng sợ hơn nhiều tôn tử trung tâm Độc Cô gia, hay thậm chí là người hàng chữ chiến. Bọn họ thầm mừng, vui vì vừa rồi không bắt Vu Nhai theo lệnh Độc Cô Cửu Dương.
Các hộ vệ thầm nghĩ:
- Hy vọng hắn sẽ quay về Độc Cô gia.
Nếu làm hộ vệ cho Vu Nhai chắc chắn thoải mái hơn Độc Cô Cửu Dương rất nhiều, các hộ vệ Độc Cô gia vừa nghĩ vừa nhanh chóng rời đi, chô này không có chuyện của họ.
Xì xào!
Mãi khi Độc Cô Cửu Dương và các hộ rời đi xung quanh mới xôn xao, bọn họ nghi ngờ nhìn Vu Nhai đứng yên. Đủ loại thanh âm nổi lên, đặc biệt về dung binh thần thuật. Rất khó tưởng tượng, không thấy dung binh thần thuật để lại chút dấu vết xung quanh. Có lẽ chỉ trên người Độc Cô Cửu Dương đã rời đi mới có dấu vết rung động kia.
Nhưng hình ảnh rung động vừa rồi khắc sâu trong lòng mọi người, không thể xóa nhà.
Lữ Nham hét lên:
- Vu Nhai, ngươi có sao không?
Vu Nhai hơi lảo đảo.
Nói thật là thời gian này không ngắn, dài khoảng hai phút nhưng mọi người có mặt chỉ ngơ ngác nhìn. Cảnh tượng trước mắt thật sự rất rung động, một thanh thánh binh đẳng cấp bát giai dễ dàng bị hòa tan.
Thánh binh đẳng cấp bát giai này mạnh hơn Thất Tinh Thần Kích, phản nghịch chi chuy một chút.
Các hộ vệ của Độc Cô Cửu Dương hành động, rất kịch liệt. Lúc trước sợ sệt là bản năng, rất nhanh các hộ vệ nhận ra trách nhiệm của mình và vinh diệu Độc Cô gia. Bọn họ không chỉ bảo vệ Độc Cô Cửu Dương, họ là người Độc Cô gia, nếu có nguy hiểm liền rút lui thì còn học kiếm làm chi?
Nói theo gia quy Độc Cô gia thì các hộ vệ không xứng dùng kiếm.
Tuy những hộ vệ này không thể nhúng tay vào thế hệ trẻ tranh đấu nhưng bọn họ có trách nhiệm bảo vệ Độc Cô Cửu Dương. Đây không phải cuộc chiến sinh tử đã hẹn trước, các hộ vệ có thể cứu người. Các hộ vệ chỉ không được quyền ra tay đánh nhau, bọn họ không thể nào nhìn Độc Cô Cửu Dương chết trước mặt mình, cũng không dám tấn công Vu Nhai.
Đã quá muộn, các hộ vệ cố gắng xong vào trong cột sáng, nhưng mỗi khi bọn họ lao vào trong là sẽ la hết rồi lùi lại. Không phải thực lực của bọn họ quá yếu mà vấn đề ở chỗ thuộc tính dung binh thần thuật.
Dung binh thần thuật chủ yếu là hòa tan huyền binh. Các hộ vệ Độc Cô gia xông vào, dù ở vòng ngoài cùng nhưng huyền binh bản mệnh khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nguồn gốc huyền binh của huyền binh giả đến từ huyền binh, bản chất huyền binh bản mệnh bị công kích thì huyền binh co rút lại, các hộ vệ thành nửa phế nhân.
Tuy dung binh thần thuật không phải ma pháp phòng ngự gì, dưới tình huống bình thường có thể xông vào nhưng không phải người bình thường không có huyền binh là lao vào được. Kết quả các hộ vê Độc Cô gia tạm thời mất huyền khí chẳng những không vào được còn bị thương ở mức độ khác nhau.
Nếu lực lượng bên ngoài không quá mạnh thì các hộ vệ Độc Cô gia đã tiêu đời.
Khi cột sáng chậm rãi biến mất, Độc Cô Cửu Dương hét thảm:
- A!
Dung binh thần thuật siêu khủng bố. Huyền binh bản mệnh và cơ thể người dung hợp với nhau, huyền binh bị thương thì thân thể người cũng chịu tổn thương tinh thần.
Huống chi là ma pháp trận4 hoàn toàn tan rã? Tạo thành tổn thương vô cùng to lớn cho cơ thể người.
Khi dung binh thần thuật phát động còn kèm lực lượng chữa trị, khiến Độc Cô Cửu Dương không có cảm giác gì khi huyền binh bản mệnh bị hòa tan. Độc Cô Cửu Dương tỉnh táo rơ mắt nhìn huyền binh biến mất trước mặt mình, nỗi sợ hãi, bàng hoàng, bất lực, có lẽ là ma pháp sư cực kỳ thù hận huyền binh giả đã sáng tạo ra dung binh thần thuật tàn nhẫn này.
Bây giờ cột sáng biến mất, huyền binh bản mệnh của Độc Cô Cửu Dương tan biến, đau đớn cũng kéo đến.
- Huyền binh bản mệnh của ta, bá kiếm kim hoàng của ta, a a a!
Độc Cô Cửu Dương điên cuồng lăn lộn dưới đất, người vặn vẹo tựa ác quỷ. Độc Cô Cửu Dương bỗng che hai đầu gối, đũng quần, lại rú lên.
- Chân của ta . . . A a a . . . Cứu ta, mau cứu ta!
Độc Cô Cửu Dương mất đi huyền binh bản mệnh hoàn toàn thành phế nhân, lực lượng áp chế ba mũi tên Vu Nhai bắn ra cũng biến mất. Sức mạnh tràn ngập ma tính, bá đạo, thù hận vân vân của Vu Nhai bộc phát, chạy lung tung trong cơ thể Độc Cô Cửu Dương.
- Cửu Dương thiếu gia!
Các hộ vệ nhanh chóng phản ứng lại, xông tới gần Độc Cô Cửu Dương. Các hộ vệ Độc Cô gia nhanh chóng xem xét tình huống của Độc Cô Cửu Dương, giây sau lòng lạnh lẽo.
Huyền binh bản mệnh thì khỏi nói, hoàn toàn bị dung binh thần thuật hòa an. Hai chân, phần thân dưới của Độc Cô Cửu Dương giờ đây vô cùng thê thảm, như có bão huyền binh thu nhỏ tấn công vị trí khác trong người gã.
Nếu không kịp cứu chữa thì Độc Cô Cửu Dương sẽ nổ tan xác.
Các hộ vệ Độc Cô gia vội dùng dược vật, huyền binh này nọ áp chế. Một hộ vẹ cõng Độc Cô Cửu Dương lên, cướp ma thú bay từ ai đó mang gã bay đi.
Các hộ vệ không giống đám người trong sơn cốc Tuyết sơn,
Những hộ vệ này không giống đám người Độc Cô gia ở sơn cốc Tuyết sơn, bọn họ xem như là thế hệ trước, nhưng thực lực chỉ khoảng địa binh sư sơ đoạn hoặc trung đoạn. Bằng thực lực của bọn họ chỉ có thể áp chế, nếu chậm trễ thì Độc Cô Cửu Dương hết thuốc cứu, tuy với tình huống hiện tại của gã là chết sớm siêu sinh sớm càng tốt.
Cả đời Độc Cô Cửu Dương chỉ có thế, xác suất dung hợp huyền binh bản mệnh thứ hai quá nhỏ.
- Vu Nhai thiếu gia, ài . . .
Tọa kỵ bay cướp được chỉ cho hai người ngồi, mấy hộ vệ Độc Cô gia khác còn ở lại hiện trường. Bọn họ nhìn Vu Nhai, ngập ngừng muốn ní nhưng không mở miệng được. Bọn họ định nói là: Các ngươi sinh cùng nguồn, cần gì độc ác như thế?
Nhưng bọn họ nghĩ đến lúc trước Độc Cô Cửu Dương buông lời độc ác, tình hình kỵ sĩ dự bị trước mắt.
Các hộ vệ Độc Cô gia nhớ đến lời đồn về Vu Nhai.
Vu Nhai vốn có thể dung hợp huyền binh kiếm nhưng vì mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương hại hắn suýt thành phế nhân, thật ra bây giờ cũng gần như vậy, bởi vì hắn là kỳ binh giả. Người bình thường cho rằng kỳ binh giả là phế nhân, Vu Nhai là biến thái, có lẽ đây là báo ứng.
- Vu Nhai thiếu gia bảo trọng, cáo từ!
Mấy người không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể chắp tay biểu thị tôn trọng Vu Nhai. Bọn họ là hộ vệ của Độc Cô Cửu Dương cũng rất ghét con người gã, nhưng lệnh là lệnh, đây là chuyện bất đắc dĩ.
Các hộ vệ Độc Cô gia không cần tôn trọng Vu Nhai bây giờ.
Thái độ của Độc Cô gia chủ đối với người không họ Độc Cô này không quá rõ ràng, trưởng lão gia tộc đa số bất mãn hắn. Lần này Độc Cô Cửu Dương bị thương nặng sẽ mang đến sóng gió gì? Vu Nhai không xem hắn là người Độc Cô gia, nhưng bọn họ kêu hai chữ thiếu gia rất là thuận miệng.
Bọn họ cảm thấy người trước mắt đáng sợ hơn nhiều tôn tử trung tâm Độc Cô gia, hay thậm chí là người hàng chữ chiến. Bọn họ thầm mừng, vui vì vừa rồi không bắt Vu Nhai theo lệnh Độc Cô Cửu Dương.
Các hộ vệ thầm nghĩ:
- Hy vọng hắn sẽ quay về Độc Cô gia.
Nếu làm hộ vệ cho Vu Nhai chắc chắn thoải mái hơn Độc Cô Cửu Dương rất nhiều, các hộ vệ Độc Cô gia vừa nghĩ vừa nhanh chóng rời đi, chô này không có chuyện của họ.
Xì xào!
Mãi khi Độc Cô Cửu Dương và các hộ rời đi xung quanh mới xôn xao, bọn họ nghi ngờ nhìn Vu Nhai đứng yên. Đủ loại thanh âm nổi lên, đặc biệt về dung binh thần thuật. Rất khó tưởng tượng, không thấy dung binh thần thuật để lại chút dấu vết xung quanh. Có lẽ chỉ trên người Độc Cô Cửu Dương đã rời đi mới có dấu vết rung động kia.
Nhưng hình ảnh rung động vừa rồi khắc sâu trong lòng mọi người, không thể xóa nhà.
Lữ Nham hét lên:
- Vu Nhai, ngươi có sao không?
Vu Nhai hơi lảo đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.