Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/02/2015
Trên đường phố tràn ngập màu xanh đã kín người hết chỗ. Hôm nay là ngày diễn ra buổi lễ Ma Pháp Huyền Binh. Ngoại trừ cung đình trong vương quốc sẽ có Ma Pháp cùng Huyền Binh giao lưu ra, ở trên đường phố cũng sẽ có các lễ hội nhỏ do dân chúng hoặc từ phía chính phủ tiến hành.
Đương nhiên, bất kỳ trận đấu nào uy hiếp tới tính mạng đều bị cấm.
Giao lưu, lễ hội này chỉ để giao lưu. Đáng tiếc quy định cấm đoán này cũng không có mấy tác dụng. Mỗi năm, tới ngày lễ đều có người chết. Năm nay hình như có cơ hội phá tan loại quy tắc này.
Rất kỳ quái, năm nay hiệu suất từ phía chính phủ lại đặc biệt mạnh mẽ.
Phần lớn vẫn là xem náo nhiệt, đặc biệt muốn nhìn xen các thế lực lớn nào chậm rãi tiến vào trong vương cung. Đương nhiên, thế lực của vương quốc Lạc Thiên và đế quốc Huyền Binh ở trong mắt đế quốc Ma Pháp cũng chẳng là gì.
Giống như vị đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm lúc trước chính là cường giả tương đối nổi danh tại vương quốc Lạc Thiên. Nếu như hắn xuất hiện ở Bắc Đấu Thành, không cần binh phòng đại nhân ra tay, sĩ quan phụ tá của bộ binh phòng có thể đối phó hắn.
Cũng không phải nói vương quốc Lạc Thiên không có cường giả siêu cấp, nhưng có hơi ít. Bọn họ cũng rất ít khi xuất hiện ở trong trường hợp công khai. Dù có cường đại, hắn cũng chỉ là một người mà thôi. Đối mặt với áp lực của hai đại đế quốc, loại cường giả này nếu có thể không ra mặt thì tốt nhất là không ra mặt, lặng lẽ làm vị thần bảo vệ vương quốc hắn. Lúc nào vương quốc có nguy hiểm, hắn mới đi ra chấn áp một chút, biểu thị một chút, kẻ nào động vào vương quốc cũng sẽ phải trả giá thật lớn.
- Mau nhìn kìa. Đó là người học viện Bắc Đấu của đế quốc Huyền Binh, sứ đoàn đại biểu cho đế quốc Huyền Binh!
Đúng lúc này, trên đường phố đột nhiên xôn xao cả lên. Từ trong công quán của đế quốc Huyền Binh, một đội ngũ gồm những người thanh niên chậm rãi đi về phía cung đình của vương quốc. Số người cũng không quá nhiều. Chỉ có khoảng hơn mười người. Trong đó lớn tuổi nhất cũng không quá tuổi trung niên.
Mỗi năm, tới ngày hội giao lưu đều do học viện Bắc Đấu thực hiện. Bọn họ sẽ trở thành đại biểu cho đế quốc Huyền Binh.
Hắc hắc, chỉ là học viện một tỉnh làm đại biểu, có thể thấy được đế quốc Huyền Binh không coi trọng chuyện này tới mức nào. Nhưng vương quốc Lạc Thiên lại không thể không coi trọng. Khi bọn họ đi tới cửa lớn phía trước cung đình, đệ nhất thân vương của vương quốc Lạc Thiên mặc vương bào đứng xếp thành hàng nghênh đón.
- Hoan nghênh sứ đoàn đế quốc Huyền Binh, mời vào thành!
Đệ nhất thân vương Lôi Khắc Thư hành lễ tối cao, trện mặt hiện ra một nụ cười mỉm.
- Tham kiến thân vương!
Các sư sinh của học viện Bắc Đấu vẫn tính là có lễ nghĩa, cung kính khom người. Phải biết rằng, tuy bọn họ là hi vọng của đế quốc Huyền Binh, nhưng ngay trong bọn họ cũng không có một vị nào là dòng chính của bất kỳ gia tộc nào trong mười tám gia tộc binh khí.
- Miễn lễ miễn lễ. Mời các vị tiến vào!
Lôi Khắc Thư cười đưa tay ra hiệu mời.
Mọi người vào thành.
...
- Ta nói này, biểu tình của ngươi là sao vậy?
Ngay thời điểm các sư sinh của học viện Bắc Đấu tiến vào thành, bên trong có người khe khẽ thở dài. Một nữ sinh khác tức giận nói, âm thanh có ép xuống thấp.
- Không có gì. Chỉ cảm thấy đế quốc chúng ta thật cường đại!
Gia hỏa thở dài kia nói.
- Đây là điều tất nhiên. Nếu không vương quốc Lạc Thiên cũng đủ hẹp dài, có thể ít hơn một chiến tuyến, bọn họ đã sớm bị diệt.
Nữ sinh kia tự hào nói. Đương nhiên mọi chuyện không chỉ đơn giản như lời nàng nói. Bớt đi một chiến tuyến, đây là sự thực. Đồng thời cũng bởi vì ai cũng muốn ăn vương quốc gió chiều nào xoay chiều đó này, nhưng sau khi ăn xong tất nhiên sẽ phát ra cuộc chiến tranh thảm khốc nhất. Nếu trong tình huống chưa nắm chắc được mười phần, hai đại đế quốc cũng không muốn thật sự khai chiến. Hơn nữa ai khai chiến cũng sẽ dẫn đến phần lớn tiểu quốc bên kia ngã xuống. Mặc dù tiểu quốc yếu, nhưng nếu như mỗi tiểu quốc đều có một hai cường giả siêu cấp, số lượng đó hợp lại chính là một lực lượng có thể khiến một tỉnh bị hủy diệt. Hậu quả thiết nghĩ không ai chịu nổi.
- Lại nói, ta cảm thấy thân vương Lôi Khắc Thư này có chút vấn đề!
Người vừa thở dài nghiêm sắc mặt lại nói.
- Lực quan sát không tồi. Lần hành động này chúng ta cũng phải cẩn thận chú ý tới người này. Tuy rằng hắn che giấu rất kỹ, nhưng dã tâm bừng bừng lại có khuynh hướng của phái ma pháp, có thể sẽ tạo thành ngăn cản đối với chúng ta. Đế quốc đang tìm cách loại bỏ hắn!
Hai người đang nói chuyện dĩ nhiên chính là Vu Nhai và Dạ Tình.
Sau khi ở lại trong tòa viện kia hai ngày, bọn họ xâm nhập vào bên trong sứ đoàn làm học sinh bình thường. A, thật ra ba người Ngọc Vấn Hiền không trà trộn vào, mà lẩn vào trong các thế lực khác ở vương quốc Lạc Thiên.
Vu Nhai không trả lời.
Đế quốc cường đại, vinh quang cường đại. Ha hả, hưởng thụ đãi ngộ như vậy, không muốn có lòng trung thành đối với đế quốc này cũng khó khăn. Ai cũng không muốn làm người yếu. Ai cũng không muốn quốc gia của mình là kẻ yếu!
Mặc dù thực lực bản thân rất yếu ớt, cũng có thể giẫm lên trên người cường giả của tiểu quốc. Đây là ỷ thế hiếp người trong truyền thuyết!
- Được rồi. Mục tiêu các ngươi cần phong tỏa đâu?
Vu Nhai hỏi.
Nhiệm vụ lần này cũng không phức tạp. Chính là thu hồi một thứ mà thôi.
Rất nhiều năm trước, trong Gia Trân Tàng Quán của đế quốc Huyền Binh xảy ra sự kiện mất trộm. Bởi vì mất đi không phải là thứ đặc biệt quan trọng gì nên không có rất ra sức truy lùng điều tra. Thật không nghĩ tới lần này Bắc Đấu Thành lại phát sinh sự kiện công chúa ma pháp, khiến cho món đồ bị mất trộm lại một lần nữa trồi lên mặt nước. Không ngờ nó được cất giấu ở trong quốc khố của vương quốc Lạc Thiên.
Đế quốc Huyền Binh tất nhiên là muốn đòi lại. Nhưng kết quả bi kịch là đế quốc Ma Pháp lại nói món đồ kia là của bọn họ.
Vương quốc Lạc Thiên bây giờ đầu lớn bằng trời.
Quốc vương Lôi Khắc Tư cũng không biết tại sao vật kia lại ở trong quốc khố của hắn. Đã nhiều năm như vậy có quỷ mới biết là chuyện gì. Nếu như đế quốc nào muốn, hắn đều cung kính đưa ra gửi lại, có khả năng hai đế quốc sẽ đòi hết lần này tới lần khác. Làm cỏ đầu tường, hắn cảm giác Áp Lực rất lớn!
Không có cách nào, chỉ có thể không đưa cho bất kỳ người nào. Chính các ngươi tự tranh đi thôi.
Bởi vậy, nhiệm vụ lần này chính là lẻn vào quốc khố của vương quốc Lạc Thiên, lấy món đồ kia về. Còn chuyện vào trong đó, quan viên bên trong vương quốc phối hợp thế nào, đó là chuyện Vu Nhai không thể biết được. Nói ví dụ như vị thân vương kia, rất có thể lấy vật từ trong quốc khố trực tiếp giao cho người của đế quốc Ma Pháp. Đế quốc Huyền Binh đương nhiên cũng có nhân sĩ bên trong.
Vu Nhai lười để ý nhiều như vậy. Tuy rằng thành tích khảo nghiệm của hắn đặc biệt bò, nhưng vẫn chỉ là một con người mới.
Đương nhiên, bất kỳ trận đấu nào uy hiếp tới tính mạng đều bị cấm.
Giao lưu, lễ hội này chỉ để giao lưu. Đáng tiếc quy định cấm đoán này cũng không có mấy tác dụng. Mỗi năm, tới ngày lễ đều có người chết. Năm nay hình như có cơ hội phá tan loại quy tắc này.
Rất kỳ quái, năm nay hiệu suất từ phía chính phủ lại đặc biệt mạnh mẽ.
Phần lớn vẫn là xem náo nhiệt, đặc biệt muốn nhìn xen các thế lực lớn nào chậm rãi tiến vào trong vương cung. Đương nhiên, thế lực của vương quốc Lạc Thiên và đế quốc Huyền Binh ở trong mắt đế quốc Ma Pháp cũng chẳng là gì.
Giống như vị đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm lúc trước chính là cường giả tương đối nổi danh tại vương quốc Lạc Thiên. Nếu như hắn xuất hiện ở Bắc Đấu Thành, không cần binh phòng đại nhân ra tay, sĩ quan phụ tá của bộ binh phòng có thể đối phó hắn.
Cũng không phải nói vương quốc Lạc Thiên không có cường giả siêu cấp, nhưng có hơi ít. Bọn họ cũng rất ít khi xuất hiện ở trong trường hợp công khai. Dù có cường đại, hắn cũng chỉ là một người mà thôi. Đối mặt với áp lực của hai đại đế quốc, loại cường giả này nếu có thể không ra mặt thì tốt nhất là không ra mặt, lặng lẽ làm vị thần bảo vệ vương quốc hắn. Lúc nào vương quốc có nguy hiểm, hắn mới đi ra chấn áp một chút, biểu thị một chút, kẻ nào động vào vương quốc cũng sẽ phải trả giá thật lớn.
- Mau nhìn kìa. Đó là người học viện Bắc Đấu của đế quốc Huyền Binh, sứ đoàn đại biểu cho đế quốc Huyền Binh!
Đúng lúc này, trên đường phố đột nhiên xôn xao cả lên. Từ trong công quán của đế quốc Huyền Binh, một đội ngũ gồm những người thanh niên chậm rãi đi về phía cung đình của vương quốc. Số người cũng không quá nhiều. Chỉ có khoảng hơn mười người. Trong đó lớn tuổi nhất cũng không quá tuổi trung niên.
Mỗi năm, tới ngày hội giao lưu đều do học viện Bắc Đấu thực hiện. Bọn họ sẽ trở thành đại biểu cho đế quốc Huyền Binh.
Hắc hắc, chỉ là học viện một tỉnh làm đại biểu, có thể thấy được đế quốc Huyền Binh không coi trọng chuyện này tới mức nào. Nhưng vương quốc Lạc Thiên lại không thể không coi trọng. Khi bọn họ đi tới cửa lớn phía trước cung đình, đệ nhất thân vương của vương quốc Lạc Thiên mặc vương bào đứng xếp thành hàng nghênh đón.
- Hoan nghênh sứ đoàn đế quốc Huyền Binh, mời vào thành!
Đệ nhất thân vương Lôi Khắc Thư hành lễ tối cao, trện mặt hiện ra một nụ cười mỉm.
- Tham kiến thân vương!
Các sư sinh của học viện Bắc Đấu vẫn tính là có lễ nghĩa, cung kính khom người. Phải biết rằng, tuy bọn họ là hi vọng của đế quốc Huyền Binh, nhưng ngay trong bọn họ cũng không có một vị nào là dòng chính của bất kỳ gia tộc nào trong mười tám gia tộc binh khí.
- Miễn lễ miễn lễ. Mời các vị tiến vào!
Lôi Khắc Thư cười đưa tay ra hiệu mời.
Mọi người vào thành.
...
- Ta nói này, biểu tình của ngươi là sao vậy?
Ngay thời điểm các sư sinh của học viện Bắc Đấu tiến vào thành, bên trong có người khe khẽ thở dài. Một nữ sinh khác tức giận nói, âm thanh có ép xuống thấp.
- Không có gì. Chỉ cảm thấy đế quốc chúng ta thật cường đại!
Gia hỏa thở dài kia nói.
- Đây là điều tất nhiên. Nếu không vương quốc Lạc Thiên cũng đủ hẹp dài, có thể ít hơn một chiến tuyến, bọn họ đã sớm bị diệt.
Nữ sinh kia tự hào nói. Đương nhiên mọi chuyện không chỉ đơn giản như lời nàng nói. Bớt đi một chiến tuyến, đây là sự thực. Đồng thời cũng bởi vì ai cũng muốn ăn vương quốc gió chiều nào xoay chiều đó này, nhưng sau khi ăn xong tất nhiên sẽ phát ra cuộc chiến tranh thảm khốc nhất. Nếu trong tình huống chưa nắm chắc được mười phần, hai đại đế quốc cũng không muốn thật sự khai chiến. Hơn nữa ai khai chiến cũng sẽ dẫn đến phần lớn tiểu quốc bên kia ngã xuống. Mặc dù tiểu quốc yếu, nhưng nếu như mỗi tiểu quốc đều có một hai cường giả siêu cấp, số lượng đó hợp lại chính là một lực lượng có thể khiến một tỉnh bị hủy diệt. Hậu quả thiết nghĩ không ai chịu nổi.
- Lại nói, ta cảm thấy thân vương Lôi Khắc Thư này có chút vấn đề!
Người vừa thở dài nghiêm sắc mặt lại nói.
- Lực quan sát không tồi. Lần hành động này chúng ta cũng phải cẩn thận chú ý tới người này. Tuy rằng hắn che giấu rất kỹ, nhưng dã tâm bừng bừng lại có khuynh hướng của phái ma pháp, có thể sẽ tạo thành ngăn cản đối với chúng ta. Đế quốc đang tìm cách loại bỏ hắn!
Hai người đang nói chuyện dĩ nhiên chính là Vu Nhai và Dạ Tình.
Sau khi ở lại trong tòa viện kia hai ngày, bọn họ xâm nhập vào bên trong sứ đoàn làm học sinh bình thường. A, thật ra ba người Ngọc Vấn Hiền không trà trộn vào, mà lẩn vào trong các thế lực khác ở vương quốc Lạc Thiên.
Vu Nhai không trả lời.
Đế quốc cường đại, vinh quang cường đại. Ha hả, hưởng thụ đãi ngộ như vậy, không muốn có lòng trung thành đối với đế quốc này cũng khó khăn. Ai cũng không muốn làm người yếu. Ai cũng không muốn quốc gia của mình là kẻ yếu!
Mặc dù thực lực bản thân rất yếu ớt, cũng có thể giẫm lên trên người cường giả của tiểu quốc. Đây là ỷ thế hiếp người trong truyền thuyết!
- Được rồi. Mục tiêu các ngươi cần phong tỏa đâu?
Vu Nhai hỏi.
Nhiệm vụ lần này cũng không phức tạp. Chính là thu hồi một thứ mà thôi.
Rất nhiều năm trước, trong Gia Trân Tàng Quán của đế quốc Huyền Binh xảy ra sự kiện mất trộm. Bởi vì mất đi không phải là thứ đặc biệt quan trọng gì nên không có rất ra sức truy lùng điều tra. Thật không nghĩ tới lần này Bắc Đấu Thành lại phát sinh sự kiện công chúa ma pháp, khiến cho món đồ bị mất trộm lại một lần nữa trồi lên mặt nước. Không ngờ nó được cất giấu ở trong quốc khố của vương quốc Lạc Thiên.
Đế quốc Huyền Binh tất nhiên là muốn đòi lại. Nhưng kết quả bi kịch là đế quốc Ma Pháp lại nói món đồ kia là của bọn họ.
Vương quốc Lạc Thiên bây giờ đầu lớn bằng trời.
Quốc vương Lôi Khắc Tư cũng không biết tại sao vật kia lại ở trong quốc khố của hắn. Đã nhiều năm như vậy có quỷ mới biết là chuyện gì. Nếu như đế quốc nào muốn, hắn đều cung kính đưa ra gửi lại, có khả năng hai đế quốc sẽ đòi hết lần này tới lần khác. Làm cỏ đầu tường, hắn cảm giác Áp Lực rất lớn!
Không có cách nào, chỉ có thể không đưa cho bất kỳ người nào. Chính các ngươi tự tranh đi thôi.
Bởi vậy, nhiệm vụ lần này chính là lẻn vào quốc khố của vương quốc Lạc Thiên, lấy món đồ kia về. Còn chuyện vào trong đó, quan viên bên trong vương quốc phối hợp thế nào, đó là chuyện Vu Nhai không thể biết được. Nói ví dụ như vị thân vương kia, rất có thể lấy vật từ trong quốc khố trực tiếp giao cho người của đế quốc Ma Pháp. Đế quốc Huyền Binh đương nhiên cũng có nhân sĩ bên trong.
Vu Nhai lười để ý nhiều như vậy. Tuy rằng thành tích khảo nghiệm của hắn đặc biệt bò, nhưng vẫn chỉ là một con người mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.