Chương 454: Lạt mềm buộc chặt
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Ảo giác của Thần Nỏ Tinh Linh trước đây vẫn rõ ràng ở trước mắt. Dựa vào phán đoán của hắn, kiếm quang đã hủy diệt Thần Nỏ Tinh Linh chắc chắn là binh khí. Điều này không thể nghi ngờ. Hắn lại lắc đầu. Con mẹ nó cần gì phải quan tâm tới điều đó. Hiện tại thứ hắn muốn chính là Cổ Đế Long Linh và phù văn.
- Vậy quy tắc của nơi này cũng được hình thành từ năm đó sao? Còn nữa, khi đó, Kiếm Ảnh Trận đã có chưa?
Vu Nhai cùng lão đầu Mê Thành đã đi tới phòng khách. Bên trong, những thứ có khắc hình rồng ít hơn so với dự đoán. Tổng cộng chỉ có chừng mười cái. Còn có vài cái giống như. Chỉ có điều không có hộp kiếm. Hơn nữa, thoạt nhìn là không có cách nào tạo thành một bộ.
Lão đầu Mê Thành nghiêm túc thưởng thức cái hộp kiếm, không để ý trả lời:
- Tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh. Không sai, còn có một cách nói. Chính là một vị cường giả siêu cấp điều động toàn bộ lực lượng của Kiếm Ảnh Trận, chém rơi tất cả Thần Binh. Hơn nữa, người điều động lực lượng này có lẽ là thuỷ tổ thật sự của Độc Cô gia chúng ta. Đáng tiếc, vẫn không có ghi chép.
Vu Nhai sở dĩ hỏi về Kiếm Ảnh trận, cũng bởi vì Dẫn động. Hắn đối với Kiếm Ảnh Trận tạm thời không có hứng thú gì. Hiện tại hắn chỉ có hứng thú đối với Minh Huyễn Cổ Lâm. Cả hai đều có thể Dẫn động. Rốt cuộc cả hai có mối liên hệ gì hay không?
- Minh Huyễn Cổ Lâm thì sao? Lẽ nào cũng một trận pháp tự nhiên?
- Tiểu tử ngươi thật có nhiều vấn đề nhỉ. Thôi đi, hôm nay lão nhân ta tâm tình tốt, lại nói với ngươi biết một chút. Minh Huyễn Cổ Lâm có thể nói là bản sao chép của Kiếm Ảnh Trận phía trên, nhưng lại vô cùng cổ quái. Qua nhiều năm như vậy, Độc Cô gia chúng ta cũng không làm rõ được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là một kiếm trận, nhưng lại tạo ra nhiều ảo giác như vậy. Nhiều năm trôi qua, chỉ có thể dựa vào knh nghiệm từ Kiếm Ảnh Trận, làm ra kiếm bài có thể ra vào trong đó mà thôi. Thậm chí vấn đề vì sao Thiên Tội Uyên lại áp chế thực lực cũng chưa được làm rõ.
Có lẽ lão đầu Mê Thành hài lòng bởi vì lấy được cái hộp kiếm, quả thực nói hết không che giấu:
Chúng ta nghi ngờ, bên trong Minh Huyễn Cổ Lâm có khả năng có Thần Binh siêu cấp nào đó, hoặc là thần vật tự nhiên nào đó đã khống chế toàn bộ Minh Huyễn Cổ Lâm.
- Cho nên các ngươi sắp xếp một Thiên Tội Uyên như thế để rèn luyện, không chừng có thể tìm ra được bí mật của Minh Huyễn Cổ Lâm, tiện thể tìm loại linh kiện khắc hình rồng tồn tại từ viễn cổ đến bây giờ cũng không bị thối nát để tiến hành nghiên cứu sao?
Vu Nhai hỏi thật nhanh.
Trong lòng hắn đã hiểu ra. Xem ra Độc Cô gia không biết về sự tồn tại của Cổ Đế Long Linh.
Vừa rồi Vu Nhai còn lo lắng, đến lúc đó nếu quả thật lấy Cổ Đế Long Linh ra, có thể bị Độc Cô gia truy sát hay không. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hỏi nhiều như vậy, tạm thời không thu cái hộp kiếm trở về.
Thật ra, Độc Cô gia nghiên cứu không ra cũng không có gì kỳ quái.
Phải biết rằng, ngay cả Thôn Thiên Kiếm lúc đó cũng không có cách nào loại bỏ được ảo giác của Cổ Đế Long Linh. Nếu không phải bởi vì hắn đột nhiên mơ một giấc mơ kỳ quái. Lại thêm Thôn Thiên Kiếm quả thực nghịch thiên, hiện tại hắn vẫn còn đi lòng vòng ở bên trong.
Hắc, nếu như Độc Cô gia phát hiện Cổ Đế Long Linh, sẽ bỏ mặc cho nó muốn làm gì thì làm sao? Trước cứ bắt đã rồi nói sau.
Đương nhiên, không phải nói Độc Cô gia sẽ không có thần kiếm nghịch thiên giống như Thôn Thiên Kiếm. Chỉ là có năng lực khác mà thôi. Cũng không phải nói Cổ Đế Long Linh có thể một mình đấu lại Độc Cô gia. Mà nó lợi dụng trận pháp tự nhiên Minh Huyễn Cổ Lâm này.
Nếu quả thật giống như lời lão đầu Mê Thành đã nói, trước đây chính là có người lợi dụng Kiếm Ảnh Trận chém rơi Thần Nỏ Tinh Linh, như vậy có thể tưởng tượng được lực lượng của bản Kiếm Ảnh Trận thu nhỏ này thế nào. Xem ra, ở đây quy tắc áp chế lực lượng không chừng chính là do Cổ Đế Long Linh làm ra. Có lẽ Thần Binh Sư và Thánh Binh Sư không đến mức bị áp chế đến Hoàng Binh Sư, nhưng lực lượng cũng sẽ có mức độ giảm xuống khác nhau.
A, Vu Nhai còn nghi ngờ, cũng không phải do Thôn Thiên Kiếm phát hiện Cổ Đế Long Linh, mà là nó mượn lực lượng của Huyền Binh Điển.
- Ách, tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh. Không sai, đây là mục đích của Độc Cô gia.
- Hơn nữa, các ngươi còn muốn từ đó nắm lấy lực lượng của phù văn sư cổ, trùng chấn sự huy hoàng của phù văn sư. Chỉ có nắm giữ được phương diện phù văn cổ này, địa vị và lực lượng của Độc Cô gia mới càng cường đại hơn?
Vu Nhai tiếp tục nói.
Cuối cùng lão đầu Mê Thành không nhịn được ngẩng đầu lên. Ánh mắt vốn có chút mờ đục, thoáng cái đã sáng lên. Dường như trong nháy mắt lão đã trẻ hơn mười tuổi:
- Không ngờ tiểu tử ngươi lại biết về phù văn sư. Cho dù là ở trong Độc Cô gia cũng không mấy người biết. Độc Cô Chiến Phong nói cho ngươi biết sao?
- Chuyện này và hắn hoàn toàn không có chút liên quan gì. Ta chỉ là cảm thấy hứng thú đối với phù văn mà thôi.
Vu Nhai có vẻ như xấu hổ cười.
- Hắc hắc, nói hồi lâu, hóa ra tiểu tử ngươi có chủ ý này. Xem mấy quyển tạp thư về phù văn, vừa rồi lại thấy ta thi triển phù văn, đã muốn học phù văn của lão đầu ta đúng không?
Lão đầu Mê Thành xem ra cũng một lão nhân tinh. Vu Nhai vừa lộ ra chút manh mối, lão lập tức có thể bắt được:
- Được rồi được rồi. Không được gia chủ phê chuẩn, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong học được phù văn. Lại nói lão đầu ta còn sống rất nhiều năm, hiện tại làm gì có tâm tư dạy đồ đệ. Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng không có thiên phú học được phù văn. Ngươi cho rằng thứ này muốn học là có thể học được sao? Trong ngàn vạn người cũng không có mấy người có thiên phú này. Ngươi tốt nhất vẫn nên xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm thì hơn.
- Đã như vậy, ta lấy hộp kiếm kia đi.
Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp thừa dịp lão đầu Mê Thành còn không để ý, liền đoạt lấy chiếc hộp kiếm lại, thu vào trong nhẫn không gian, sau đó xoay người muốn rời đi.
Lão đầu Mê Thành đảo mắt, nói:
- Tiểu tử, ngươi và Độc Cô Chiến Phong thật sự hoàn toàn không giống nhau. Gia hỏa kia ngạo khí mười phần, căn bản khinh thường sử dụng thủ đoạn gì đó. Tiểu tử ngươi thì hay rồi. Các loại tâm tư quỷ kể đều không từ. Không trách được các ngươi không hợp nhau. Muốn lạt mềm buộc chặt sao? Ngươi cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Ngươi muốn ra khỏi Thiên Tội Uyên, không phải vượt qua cửa ải ta sao?
Tuy nói bộ dạng Vu Nhai và Độc Cô Chiến Phong không mấy giống nhau, nhưng khí chất trong bóng đêm lại cực giống.
Vu Nhai vừa mới từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi ra, cho dù che giấu thế nào đi nữa, cũng vẫn lộ ra khí chất hắc ám, sắc bén và quỷ dị. Lão đầu Mê Thành đã sớm đoán ra được hai người có thể là cha con.
- Vậy quy tắc của nơi này cũng được hình thành từ năm đó sao? Còn nữa, khi đó, Kiếm Ảnh Trận đã có chưa?
Vu Nhai cùng lão đầu Mê Thành đã đi tới phòng khách. Bên trong, những thứ có khắc hình rồng ít hơn so với dự đoán. Tổng cộng chỉ có chừng mười cái. Còn có vài cái giống như. Chỉ có điều không có hộp kiếm. Hơn nữa, thoạt nhìn là không có cách nào tạo thành một bộ.
Lão đầu Mê Thành nghiêm túc thưởng thức cái hộp kiếm, không để ý trả lời:
- Tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh. Không sai, còn có một cách nói. Chính là một vị cường giả siêu cấp điều động toàn bộ lực lượng của Kiếm Ảnh Trận, chém rơi tất cả Thần Binh. Hơn nữa, người điều động lực lượng này có lẽ là thuỷ tổ thật sự của Độc Cô gia chúng ta. Đáng tiếc, vẫn không có ghi chép.
Vu Nhai sở dĩ hỏi về Kiếm Ảnh trận, cũng bởi vì Dẫn động. Hắn đối với Kiếm Ảnh Trận tạm thời không có hứng thú gì. Hiện tại hắn chỉ có hứng thú đối với Minh Huyễn Cổ Lâm. Cả hai đều có thể Dẫn động. Rốt cuộc cả hai có mối liên hệ gì hay không?
- Minh Huyễn Cổ Lâm thì sao? Lẽ nào cũng một trận pháp tự nhiên?
- Tiểu tử ngươi thật có nhiều vấn đề nhỉ. Thôi đi, hôm nay lão nhân ta tâm tình tốt, lại nói với ngươi biết một chút. Minh Huyễn Cổ Lâm có thể nói là bản sao chép của Kiếm Ảnh Trận phía trên, nhưng lại vô cùng cổ quái. Qua nhiều năm như vậy, Độc Cô gia chúng ta cũng không làm rõ được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là một kiếm trận, nhưng lại tạo ra nhiều ảo giác như vậy. Nhiều năm trôi qua, chỉ có thể dựa vào knh nghiệm từ Kiếm Ảnh Trận, làm ra kiếm bài có thể ra vào trong đó mà thôi. Thậm chí vấn đề vì sao Thiên Tội Uyên lại áp chế thực lực cũng chưa được làm rõ.
Có lẽ lão đầu Mê Thành hài lòng bởi vì lấy được cái hộp kiếm, quả thực nói hết không che giấu:
Chúng ta nghi ngờ, bên trong Minh Huyễn Cổ Lâm có khả năng có Thần Binh siêu cấp nào đó, hoặc là thần vật tự nhiên nào đó đã khống chế toàn bộ Minh Huyễn Cổ Lâm.
- Cho nên các ngươi sắp xếp một Thiên Tội Uyên như thế để rèn luyện, không chừng có thể tìm ra được bí mật của Minh Huyễn Cổ Lâm, tiện thể tìm loại linh kiện khắc hình rồng tồn tại từ viễn cổ đến bây giờ cũng không bị thối nát để tiến hành nghiên cứu sao?
Vu Nhai hỏi thật nhanh.
Trong lòng hắn đã hiểu ra. Xem ra Độc Cô gia không biết về sự tồn tại của Cổ Đế Long Linh.
Vừa rồi Vu Nhai còn lo lắng, đến lúc đó nếu quả thật lấy Cổ Đế Long Linh ra, có thể bị Độc Cô gia truy sát hay không. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hỏi nhiều như vậy, tạm thời không thu cái hộp kiếm trở về.
Thật ra, Độc Cô gia nghiên cứu không ra cũng không có gì kỳ quái.
Phải biết rằng, ngay cả Thôn Thiên Kiếm lúc đó cũng không có cách nào loại bỏ được ảo giác của Cổ Đế Long Linh. Nếu không phải bởi vì hắn đột nhiên mơ một giấc mơ kỳ quái. Lại thêm Thôn Thiên Kiếm quả thực nghịch thiên, hiện tại hắn vẫn còn đi lòng vòng ở bên trong.
Hắc, nếu như Độc Cô gia phát hiện Cổ Đế Long Linh, sẽ bỏ mặc cho nó muốn làm gì thì làm sao? Trước cứ bắt đã rồi nói sau.
Đương nhiên, không phải nói Độc Cô gia sẽ không có thần kiếm nghịch thiên giống như Thôn Thiên Kiếm. Chỉ là có năng lực khác mà thôi. Cũng không phải nói Cổ Đế Long Linh có thể một mình đấu lại Độc Cô gia. Mà nó lợi dụng trận pháp tự nhiên Minh Huyễn Cổ Lâm này.
Nếu quả thật giống như lời lão đầu Mê Thành đã nói, trước đây chính là có người lợi dụng Kiếm Ảnh Trận chém rơi Thần Nỏ Tinh Linh, như vậy có thể tưởng tượng được lực lượng của bản Kiếm Ảnh Trận thu nhỏ này thế nào. Xem ra, ở đây quy tắc áp chế lực lượng không chừng chính là do Cổ Đế Long Linh làm ra. Có lẽ Thần Binh Sư và Thánh Binh Sư không đến mức bị áp chế đến Hoàng Binh Sư, nhưng lực lượng cũng sẽ có mức độ giảm xuống khác nhau.
A, Vu Nhai còn nghi ngờ, cũng không phải do Thôn Thiên Kiếm phát hiện Cổ Đế Long Linh, mà là nó mượn lực lượng của Huyền Binh Điển.
- Ách, tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh. Không sai, đây là mục đích của Độc Cô gia.
- Hơn nữa, các ngươi còn muốn từ đó nắm lấy lực lượng của phù văn sư cổ, trùng chấn sự huy hoàng của phù văn sư. Chỉ có nắm giữ được phương diện phù văn cổ này, địa vị và lực lượng của Độc Cô gia mới càng cường đại hơn?
Vu Nhai tiếp tục nói.
Cuối cùng lão đầu Mê Thành không nhịn được ngẩng đầu lên. Ánh mắt vốn có chút mờ đục, thoáng cái đã sáng lên. Dường như trong nháy mắt lão đã trẻ hơn mười tuổi:
- Không ngờ tiểu tử ngươi lại biết về phù văn sư. Cho dù là ở trong Độc Cô gia cũng không mấy người biết. Độc Cô Chiến Phong nói cho ngươi biết sao?
- Chuyện này và hắn hoàn toàn không có chút liên quan gì. Ta chỉ là cảm thấy hứng thú đối với phù văn mà thôi.
Vu Nhai có vẻ như xấu hổ cười.
- Hắc hắc, nói hồi lâu, hóa ra tiểu tử ngươi có chủ ý này. Xem mấy quyển tạp thư về phù văn, vừa rồi lại thấy ta thi triển phù văn, đã muốn học phù văn của lão đầu ta đúng không?
Lão đầu Mê Thành xem ra cũng một lão nhân tinh. Vu Nhai vừa lộ ra chút manh mối, lão lập tức có thể bắt được:
- Được rồi được rồi. Không được gia chủ phê chuẩn, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong học được phù văn. Lại nói lão đầu ta còn sống rất nhiều năm, hiện tại làm gì có tâm tư dạy đồ đệ. Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng không có thiên phú học được phù văn. Ngươi cho rằng thứ này muốn học là có thể học được sao? Trong ngàn vạn người cũng không có mấy người có thiên phú này. Ngươi tốt nhất vẫn nên xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm thì hơn.
- Đã như vậy, ta lấy hộp kiếm kia đi.
Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp thừa dịp lão đầu Mê Thành còn không để ý, liền đoạt lấy chiếc hộp kiếm lại, thu vào trong nhẫn không gian, sau đó xoay người muốn rời đi.
Lão đầu Mê Thành đảo mắt, nói:
- Tiểu tử, ngươi và Độc Cô Chiến Phong thật sự hoàn toàn không giống nhau. Gia hỏa kia ngạo khí mười phần, căn bản khinh thường sử dụng thủ đoạn gì đó. Tiểu tử ngươi thì hay rồi. Các loại tâm tư quỷ kể đều không từ. Không trách được các ngươi không hợp nhau. Muốn lạt mềm buộc chặt sao? Ngươi cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Ngươi muốn ra khỏi Thiên Tội Uyên, không phải vượt qua cửa ải ta sao?
Tuy nói bộ dạng Vu Nhai và Độc Cô Chiến Phong không mấy giống nhau, nhưng khí chất trong bóng đêm lại cực giống.
Vu Nhai vừa mới từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi ra, cho dù che giấu thế nào đi nữa, cũng vẫn lộ ra khí chất hắc ám, sắc bén và quỷ dị. Lão đầu Mê Thành đã sớm đoán ra được hai người có thể là cha con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.