Chương 1148: Mặc ngươi trút hết.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
02/04/2015
Trên tường thành Động Minh yếu tắc có người nhỏ giọng nói:
- Là Vu Nhai tổ trưởng, Thủy Tinh.
Vu Nhai, Thủy Tinh nhìn sang. Một đám người cầm huyền binh kỳ lạ, đó là tổ kỳ binh, người nói chuyện là nguyên lão trong tổ kỳ binh.
- Cái gì? Hắn là Vu tổ trưởng? Lợi hại lắm sao?
- Chẳng phải đã nói hắn chết hay mất tích sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện?
- Mặc kệ thế nào, hy vọng hắn đúng như trong truyền thuyết.
Người mới trong Vu tổ trưởng nhỏ giọng xì xầm, ôm thái độ nghi ngờ Vu Nhai. Mấy người cũ trong tổ kỳ binh cũng khôngdám lớn tiếng bảo đảm, như đã nói, đáy lòng bọn họ đã tuyệt vọng.
Vu Nhai chỉ cười nói:
- Cổ Duệ chi dân, các ngươi chỉ có bấy nhiêu người? Không có người mạnh hơn sao?
Người Vu tổ trưởng còn sống, những nguyên lão vãn sống, thế thì tốt. Vu Nhai không để ý các ánh mắt, ngôn ngữ nghi ngờ mình, hắn cũng không rảnh.
Chứng minh chính mình? A, Vu Nhai đã không có cách nghĩ này, bởi vì đây là tất nhiên.
Cổ Duệ chi dân nhún vai, cười hờ hững:
- Ha, quả nhiên là loại công tử không biết trời cao đất rộng. nhân loại bình thường thích nâng đám phế vật này lên cao, hèn gì Lam Thương Tử đại nhân nói nếu nhân loại không có các công tử bột kia thì chúng ta công chiếm Thần Huyền đại lục sẽ càng khó khăn hơn.
Cổ Duệ chi dân như lầm bầm một mình hoặc như nói với đồng bạn, gã không thèm đối thoại với Vu Nhai.
- Công tử bột của nhân loại, chúng ta chỉ có bấy nhiêu người. Bắc Đẩu hành tỉnh chẳng lẽ còn cần chúng ta xuất động bao nhiêu người?
- Đúng vậy! Bây giờ ngươi hãy chọn cách chết đi, toàn thây hay sao? Chúng ta có thể thỏa mãn ngươi.
Một Cổ Duệ chi dân khác mở miệng nói:
- Muốn toàn thây thì ngoan chút, ví dụ ra lệnh mở cửa yếu tắc. Đương nhiên chúng ta cho ngươi một con đường sống, nếu làm con chó của chúng ta, dâng báu vật lên thì ta sẽ suy nghĩ tha . . . A!
Cổ Duệ chi dân này nói đến đây chợt ngừng khiến mọi người đưa mắt nhìn sang. Trong phút chốc bên địch hay ta đều trợn to mắt rồi nhìn hướng ma thú hắc ám khổng lồ.
Không thấy, nam nhân trên ma thú hắc ám đã biến mất.
Vừa rồi mọi người thấy nam nhân bỗng nhiên đứng sau lưng Cổ Duệ chi dân mới nói nửa câu, nhưng bọn họ không dám tin, muốn nhìn ma thú hắc ám để xác nhận.
Tại sao hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng Cổ Duệ chi dân? Và còn . . .
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, nếu các ngươi chưa đến mười người thì đã hết thuốc chữa.
Vu Nhai, Vu đại tướng quân giơ lưỡi dao đen đứng sau lưng Cổ Duệ chi dân, lưỡi dao dính máu. Cổ Duệ chi dân mới rồi còn rất kiêu căng đầu người chậm rãi tách rời.
- Ngươi . . .
Vu Nhai lạnh lùng nhìn Cổ Duệ chi dân đầu mình tách lìa.
Vu Nhai không cho Cổ Duệ chi dân khác có cơ hội nói chuyện, ngắt lời:
- Rất đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian, nên các ngươi im miệng hết đi!
Vu Nhai lại biến mất, ít nhất các binh lính bình thường không thấy hắn đâu. Dù là cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia chỉ bắt giữ được cái bóng của Vu Nhai.
Có lẽ trong sân chỉ Hắc Ma Cự Thiên Hống là thấy rõ ràng, Thủy Tinh là thánh binh sư cũng thấy được.
Keng!
Cổ Duệ chi dân nhìn thấy nhưng bọn họ không đỡ được Thí Thần Ma Nhẫn sau khi tiến hóa, không đỡ nổi sát ý, đao đạo đẳng cấp thánh giai. Nói thật là Vu Nhai dùng Thí Thần Ma Nhẫn rất là ăn hiếp người.
Keng một tiếng, đao quang đen xẹt qua, lại một người rớt đầu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Động tác của Vu Nhai nhanh mạnh, như hắn nói, hắn không có nhiều thời gian. Lúc trước Vu Thuấn để lại lời trăn trối nói rõ ấn phù cưỡng chế ma thú bị hạn chế thời gian, người yếu khống chế ma thú thực lực mạnh hơn thì càng rút ngắn thời gian. Trời biết Hắc Ma Cự Thiên Hống còn bị khống chế bao lâu, Bắc Đẩu hành tỉnh có an toàn chưa?
Hai giây sau Vu Nhai lại đứng trên lưng Hắc Ma Cự Thiên Hống, tất cả Cổ Duệ chi dân đã chết.
Mọi người há hốc mồm, phe địch ta đều như vậy, Nghiêm Lôi cũng thế. Nghiêm Lôi hoảng hốt không biết nên làm sao. Đây là loại lực lượng gì? Cường đại như Cổ Duệ chi dân sao bỗng giống con cừu?
Vu Nhai không quan tâm mọi ánh mắt nhìn mình, hỏi Nghiêm Lôi:
- Nghiêm Lôi đại nhân, không biết tình huống Bắc Đẩu hành tỉnh bây giờ như thế nào?
- Bắc Đẩu . . . Vu đại tướng quân, Bắc Đẩu chống đõ hơn mười ngày nhưng hôm trước đã có hai chiến tuyến bị đối phương công phá. Sợ là Bắc Đẩu thành, bảy đại thành khác đã bị bao vây. Nhưng xin Vu đại tướng quân yên tâm, chỉ chiến tuyến tan vỡ. Hơn nữa chủ lực chính yếu của Cổ Duệ chi dân bị kẹt tại Côn vực đại hành tỉnh.
- Như Vu đại tướng quân thấy, quân đội công kích Bắc Đẩu không quá cường đại, đều là phản đồ trong nhân loại bình thường chúng ta. Ví dụ như Lạc Thiên vương quốc, người mấy hành tỉnh khác làm phản. Tin tưởng tạm thời phòng thủ được các thành Bắc Đẩu, nhưng tiếp theo phải làm sao thì . . . Vu đại tướng quân chạy đi chắc còn kịp thay đổi.
Nghiêm Lôi ngẩn người sau đó phản ứng lại ngay, nói ra tin tức gã có được, luôn mồm kêu Vu đại tướng quân.
Không phải Nghiêm Lôi tự động xa cách vì Vu Nhai trở nên cường đại mà gã là cáo già trong quân đội, biết rõ bây giờ quan trọng nhất là sĩ khí. Có một nhân vật trụ cột, một tín ngưỡng là rất quan trọng, biểu hiện của Vu Nhai đủ để tạo thần.
Ít nhất Vu Nhai là thần trong Bắc Đẩu hành tỉnh, tương lai là trụ cột chính của toàn Bắc Đẩu hành tỉnh.
Truyền thuyết lúc trước thể hiện vào lúc này.
Nghiêm Lôi tiếp tục bảo:
- Đương nhiên đây chỉ là điều ta suy đoán. Sau khi ta nhận được tin hai chiến tuyến bị công phá từ đó bặt tin, xin Vu đại tướng quân lập tức lên đường. Tạm giao Động Minh yếu tắc cho ta được không?
Nghiêm Lôi rất sốt ruột, tâm tình của gã cũng giống Vu Nhai. Người thân của Nghiêm Lôi ở trong Bắc Đẩu thành, gã là quân nhân không thể rời khỏi Động Minh yếu tắc.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Tốt, vậy tạm giao Động Minh yếu tắc cho Nghiêm đại nhân.
Vu Nhai nghĩ sơ liền hiểu ý của Nghiêm Lôi, hắn không có thời gian nói nhiều.
Vu Nhai nhìn hướng bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia, hỏi:
- Tại sao các ngươi ở đây?
Bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia nên bảo vệ Vu gia Dao Quang thành mới đúng, Vu Nhai thầm lo.
Một cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia nói:
- Vu thiếu gia yên tâm, Thanh Hải trưởng lão biết tình huống của Bắc Đẩu hành tỉnh liền phái nhiều người đến hơn. Sau khi hộ vệ mới đến, phu nhân yêu cầu chúng ta đến đây hỗ trợ.
Động Minh yếu tắc vẫn thuộc về Vu Nhai thống lĩnh. Có lẽ vì ký thác hay điều gì mà Vu Thiên Tuyết kêu bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia tới bảo vệ Động Minh yếu tắc, đương nhiên Độc Cô Thanh Hải phía cao thủ đến Dao Quang thành nên bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia mới chịu tới Động Minh yếu tắc.
Vu Nhai yên lòng:
- Ừm! Vậy các ngươi tiếp tục bảo vệ Động Minh yếu tắc, ta trở về Bắc Đẩu thành xem thử.
- Là Vu Nhai tổ trưởng, Thủy Tinh.
Vu Nhai, Thủy Tinh nhìn sang. Một đám người cầm huyền binh kỳ lạ, đó là tổ kỳ binh, người nói chuyện là nguyên lão trong tổ kỳ binh.
- Cái gì? Hắn là Vu tổ trưởng? Lợi hại lắm sao?
- Chẳng phải đã nói hắn chết hay mất tích sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện?
- Mặc kệ thế nào, hy vọng hắn đúng như trong truyền thuyết.
Người mới trong Vu tổ trưởng nhỏ giọng xì xầm, ôm thái độ nghi ngờ Vu Nhai. Mấy người cũ trong tổ kỳ binh cũng khôngdám lớn tiếng bảo đảm, như đã nói, đáy lòng bọn họ đã tuyệt vọng.
Vu Nhai chỉ cười nói:
- Cổ Duệ chi dân, các ngươi chỉ có bấy nhiêu người? Không có người mạnh hơn sao?
Người Vu tổ trưởng còn sống, những nguyên lão vãn sống, thế thì tốt. Vu Nhai không để ý các ánh mắt, ngôn ngữ nghi ngờ mình, hắn cũng không rảnh.
Chứng minh chính mình? A, Vu Nhai đã không có cách nghĩ này, bởi vì đây là tất nhiên.
Cổ Duệ chi dân nhún vai, cười hờ hững:
- Ha, quả nhiên là loại công tử không biết trời cao đất rộng. nhân loại bình thường thích nâng đám phế vật này lên cao, hèn gì Lam Thương Tử đại nhân nói nếu nhân loại không có các công tử bột kia thì chúng ta công chiếm Thần Huyền đại lục sẽ càng khó khăn hơn.
Cổ Duệ chi dân như lầm bầm một mình hoặc như nói với đồng bạn, gã không thèm đối thoại với Vu Nhai.
- Công tử bột của nhân loại, chúng ta chỉ có bấy nhiêu người. Bắc Đẩu hành tỉnh chẳng lẽ còn cần chúng ta xuất động bao nhiêu người?
- Đúng vậy! Bây giờ ngươi hãy chọn cách chết đi, toàn thây hay sao? Chúng ta có thể thỏa mãn ngươi.
Một Cổ Duệ chi dân khác mở miệng nói:
- Muốn toàn thây thì ngoan chút, ví dụ ra lệnh mở cửa yếu tắc. Đương nhiên chúng ta cho ngươi một con đường sống, nếu làm con chó của chúng ta, dâng báu vật lên thì ta sẽ suy nghĩ tha . . . A!
Cổ Duệ chi dân này nói đến đây chợt ngừng khiến mọi người đưa mắt nhìn sang. Trong phút chốc bên địch hay ta đều trợn to mắt rồi nhìn hướng ma thú hắc ám khổng lồ.
Không thấy, nam nhân trên ma thú hắc ám đã biến mất.
Vừa rồi mọi người thấy nam nhân bỗng nhiên đứng sau lưng Cổ Duệ chi dân mới nói nửa câu, nhưng bọn họ không dám tin, muốn nhìn ma thú hắc ám để xác nhận.
Tại sao hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng Cổ Duệ chi dân? Và còn . . .
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, nếu các ngươi chưa đến mười người thì đã hết thuốc chữa.
Vu Nhai, Vu đại tướng quân giơ lưỡi dao đen đứng sau lưng Cổ Duệ chi dân, lưỡi dao dính máu. Cổ Duệ chi dân mới rồi còn rất kiêu căng đầu người chậm rãi tách rời.
- Ngươi . . .
Vu Nhai lạnh lùng nhìn Cổ Duệ chi dân đầu mình tách lìa.
Vu Nhai không cho Cổ Duệ chi dân khác có cơ hội nói chuyện, ngắt lời:
- Rất đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian, nên các ngươi im miệng hết đi!
Vu Nhai lại biến mất, ít nhất các binh lính bình thường không thấy hắn đâu. Dù là cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia chỉ bắt giữ được cái bóng của Vu Nhai.
Có lẽ trong sân chỉ Hắc Ma Cự Thiên Hống là thấy rõ ràng, Thủy Tinh là thánh binh sư cũng thấy được.
Keng!
Cổ Duệ chi dân nhìn thấy nhưng bọn họ không đỡ được Thí Thần Ma Nhẫn sau khi tiến hóa, không đỡ nổi sát ý, đao đạo đẳng cấp thánh giai. Nói thật là Vu Nhai dùng Thí Thần Ma Nhẫn rất là ăn hiếp người.
Keng một tiếng, đao quang đen xẹt qua, lại một người rớt đầu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Động tác của Vu Nhai nhanh mạnh, như hắn nói, hắn không có nhiều thời gian. Lúc trước Vu Thuấn để lại lời trăn trối nói rõ ấn phù cưỡng chế ma thú bị hạn chế thời gian, người yếu khống chế ma thú thực lực mạnh hơn thì càng rút ngắn thời gian. Trời biết Hắc Ma Cự Thiên Hống còn bị khống chế bao lâu, Bắc Đẩu hành tỉnh có an toàn chưa?
Hai giây sau Vu Nhai lại đứng trên lưng Hắc Ma Cự Thiên Hống, tất cả Cổ Duệ chi dân đã chết.
Mọi người há hốc mồm, phe địch ta đều như vậy, Nghiêm Lôi cũng thế. Nghiêm Lôi hoảng hốt không biết nên làm sao. Đây là loại lực lượng gì? Cường đại như Cổ Duệ chi dân sao bỗng giống con cừu?
Vu Nhai không quan tâm mọi ánh mắt nhìn mình, hỏi Nghiêm Lôi:
- Nghiêm Lôi đại nhân, không biết tình huống Bắc Đẩu hành tỉnh bây giờ như thế nào?
- Bắc Đẩu . . . Vu đại tướng quân, Bắc Đẩu chống đõ hơn mười ngày nhưng hôm trước đã có hai chiến tuyến bị đối phương công phá. Sợ là Bắc Đẩu thành, bảy đại thành khác đã bị bao vây. Nhưng xin Vu đại tướng quân yên tâm, chỉ chiến tuyến tan vỡ. Hơn nữa chủ lực chính yếu của Cổ Duệ chi dân bị kẹt tại Côn vực đại hành tỉnh.
- Như Vu đại tướng quân thấy, quân đội công kích Bắc Đẩu không quá cường đại, đều là phản đồ trong nhân loại bình thường chúng ta. Ví dụ như Lạc Thiên vương quốc, người mấy hành tỉnh khác làm phản. Tin tưởng tạm thời phòng thủ được các thành Bắc Đẩu, nhưng tiếp theo phải làm sao thì . . . Vu đại tướng quân chạy đi chắc còn kịp thay đổi.
Nghiêm Lôi ngẩn người sau đó phản ứng lại ngay, nói ra tin tức gã có được, luôn mồm kêu Vu đại tướng quân.
Không phải Nghiêm Lôi tự động xa cách vì Vu Nhai trở nên cường đại mà gã là cáo già trong quân đội, biết rõ bây giờ quan trọng nhất là sĩ khí. Có một nhân vật trụ cột, một tín ngưỡng là rất quan trọng, biểu hiện của Vu Nhai đủ để tạo thần.
Ít nhất Vu Nhai là thần trong Bắc Đẩu hành tỉnh, tương lai là trụ cột chính của toàn Bắc Đẩu hành tỉnh.
Truyền thuyết lúc trước thể hiện vào lúc này.
Nghiêm Lôi tiếp tục bảo:
- Đương nhiên đây chỉ là điều ta suy đoán. Sau khi ta nhận được tin hai chiến tuyến bị công phá từ đó bặt tin, xin Vu đại tướng quân lập tức lên đường. Tạm giao Động Minh yếu tắc cho ta được không?
Nghiêm Lôi rất sốt ruột, tâm tình của gã cũng giống Vu Nhai. Người thân của Nghiêm Lôi ở trong Bắc Đẩu thành, gã là quân nhân không thể rời khỏi Động Minh yếu tắc.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Tốt, vậy tạm giao Động Minh yếu tắc cho Nghiêm đại nhân.
Vu Nhai nghĩ sơ liền hiểu ý của Nghiêm Lôi, hắn không có thời gian nói nhiều.
Vu Nhai nhìn hướng bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia, hỏi:
- Tại sao các ngươi ở đây?
Bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia nên bảo vệ Vu gia Dao Quang thành mới đúng, Vu Nhai thầm lo.
Một cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia nói:
- Vu thiếu gia yên tâm, Thanh Hải trưởng lão biết tình huống của Bắc Đẩu hành tỉnh liền phái nhiều người đến hơn. Sau khi hộ vệ mới đến, phu nhân yêu cầu chúng ta đến đây hỗ trợ.
Động Minh yếu tắc vẫn thuộc về Vu Nhai thống lĩnh. Có lẽ vì ký thác hay điều gì mà Vu Thiên Tuyết kêu bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia tới bảo vệ Động Minh yếu tắc, đương nhiên Độc Cô Thanh Hải phía cao thủ đến Dao Quang thành nên bốn cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia mới chịu tới Động Minh yếu tắc.
Vu Nhai yên lòng:
- Ừm! Vậy các ngươi tiếp tục bảo vệ Động Minh yếu tắc, ta trở về Bắc Đẩu thành xem thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.