Chương 632: Mặt nạ.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Lúc Vu Nhai đi Phiêu Tuyết hành tỉnh có đề nghị với binh linh muốn làm hỏng danh tiếng huyền binh thì bắt nữ nhân của thành chủ đặt trên giường Quang Minh phân điện chủ, cách không từ thủ đoạn này có thể dùng vào người xử nữ già vạn năm. Dĩ nhiên chuyện này không dễ làm, Huyền Binh ma pháp tháp mạnh hơn Quang Minh phân điện gấp vô số lần, đi đâu tìm một nam nhân đến? Càng không kiếm ra nam nhân quan trọng được nhiều chú ý đến.
Tiếc rằng Hoàng Phủ đại tướng quân không quay về Huyền Binh đế đô, không thì . . .
Hoàng Phủ đại tướng quân ở Kiếm Sơn hùng quan xa xôi đánh rùng mình. Má ơi, sao trời còn lạnh vậy?
Điều Vu Nhai muốn làm là tìm ra điểm yếu của ma pháp sư mạnh nhất, trong tình huống vũ lực không ngang hàng đàm phán với nàng. Loại nữ nhân hận toàn bộ nam nhân trên thế giới sẽ chú trọng danh tiếng nhất, muốn tàn hại đôi tình nhân để khoe khoang chính mình băng thanh ngọc khiết.
Thủy Tinh giật mình kêu lên:
- Vu Nhai, ngươi tuyệt đối đừng làm bậy!
Tiểu tử này lẻn vào Huyền Binh ma pháp tháp đã là làm bậy, bây giờ hắn còn định đối phó ma pháp sư mạnh nhất. Ngươi muốn hù chết người sao? Thủy Tinh không tin Vu Nhai có năng lực lẻn tới bên cạnh ma pháp sư mạnh nhất.
Vu Nhai chắc chắn nói:
- Yên tâm, ta biết chừng mực, sẽ không xằng bậy.
Mắt Vu Nhai thì xoay tròn làm Thủy Tinh không yên bụng. Cuối cùng Vu Nhai thề thốt đủ điều, chủ yếu là khống chế tròng mắt không quay tròn. Cuối cùng Thủy Tinh tạm yên tâm, lại hỏi tình hình mấy ngày nay của Vu Nhai, mọi người trong tổ Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị.
Vu Nhai đang định trả lời, cũng giữ kín vài bí mật trong lòng.
Người Vu Nhai bỗng run lên, dường như nghe được chuyện gì khiến hắn rất kích động.
Ánh mắt Vu Nhai trở nên sắc bén, mở miệng nói:
- Thủy Tinh, ta chưa thấy mắt của nàng, có thể cho ta xem được không?
Thủy Tinh run lên, ngước nhìn Vu Nhai.
Thủy Tinh thấy mặt Vu Nhai không có biểu tình xấu xa, cực kỳ nghiêm túc. Tại sao Vu Nhai đột nhiên muốn xem con mắt của Thủy Tinh?
Thủy Tinh khó hiểu rụt rè nói:
- Mắt của ta rất khó coi, sẽ làm ngươi sợ.
Vu Nhai đáp:
- Ta không sợ, dù khó coi cỡ nào ta vẫn muốn nhìn.
Mỗi lần Thủy Tinh tháo mặt nạ đều nhắm chặt mắt, Vu Nhai không suy nghĩ sâu xa, đa số người mù con mắt khó coi, hắn không muốn đụng chạm vào vết sẹo của nàng. Nhưng đột nhiên có người nói phải xem con mắt của Thủy Tinh mới phán đoán được có khả năng chữa lành hay không, vì vậy Vu Nhai muốn xem. Không, Vu Nhai muốn cho người có thể chữa lành mắt Thủy Tinh nhìn xem.
- Được . . . Rồi.
Thủy Tinh không từ chối. Vu Nhai đã mạo hiểm mạng sống lẻn vào lão già Mê Thành, dĩ nhiên Thủy Tinh sẽ thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của hắn. Thủy Tinh tháo mặt nạ xuống, ngón tay nàng run run. Tuy Vu Nhai nói hắn không sợ nhưng Thủy Tinh rất hồi hộp, lúc nhỏ mắt nàng hù ợ khá nhiều người. Đối với người bình thường mi mắt nhướng lên là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng với Thủy Tinh là sự khiêu chiến.
Mặt nạ của Thủy Tinh không có lỗ nhỏ.
Thủy Tinh từ từ hé mi mắt, con ngươi trong suốt long lanh hiện ra trước mắt Vu Nhai. Tròng mắt Thủy Tinh là trong suốt, không có màu đen, màu trắng. Đôi mắt Thủy Tinh như hai hạt minh châu khảm vào hốc mắt, nhìn như trống trơn đáng sợ. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim Thủy Tinh đập nhanh dồn dập.
Thật lâu sau Vu Nhai không lên tiếng, giọng Thủy Tinh run run:
- Ta biết ngay sẽ làm ngươi sợ.
Trong thanh âm chất chứa buồn bã. Thủy Tinh định đeo mặt nạ lên thì bàn tay bị Vu Nhai cầm chặt.
Thủy Tinh cảm giác có hơi ấm phả vào làn da búng ra sữa, đó là hơi thở của Vu Nhai.
Thủy Tinh lại khép mắt, đây là bản năng hành động. Khóe mắt Thủy Tinh không còn thuần khiết, hai bờ môi dán lên, chỉ khẽ hôn rồi rời xa, không làm hành động xấu xa gì.
Thủy Tinh ngơ ngác không biết phản ứng như thế nào, nàng càng không rõ Vu Nhai có tâm tình gì.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Thủy Tinh, có lẽ ta tìm ra cách chữa mắt cho nàng.
Mới rồi Vu Nhai ngây người lâu như vậy là vì lý do này, hắn muốn xem mắt của Thủy Tinh vì trong cơ thể có một binh linh tò mò mắt nàng. Binh linh đó nói có lẽ sẽ có cách, nhưng phải xem tròng mắt như thế nào. Sau khi Vu Nhai chia tay Thủy Tinh mới thu nhận binh linh này, trừ Cổ Đế Long Linh ra không có một binh linh bình thường.
Thủy Tinh ngây người, cười khan:
- Vu Nhai, ngươi đang đùa ta cười sao?
- Nàng thấy giọng điệu của ta giống đang giỡn không?
Hiếm khi Vu Nhai vô cùng nghiêm túc nói:
- Nàng có nhớ trong Mê Vụ sơn mạch ta từng nói nhất định sẽ tìm ra cách chữa mắt cho nàng? Khi ấy ta không nói đùa.
Lúc trước Thủy Tinh cho rằng Vu Nhai nói lời an ủi nàng, hắn vì muốn khiến nàng yên lòng còn định nói bí mật Huyền Binh Điển ra. Nhưng sau này Hạng giáo quan xuất hiện, ý định đó không thành công. Hôm nay đúng như Vu Nhai nghĩ, rốt cuộc có binh linh có cách chữa mắt Thủy Tinh, nhưng binh linh đó là Cổ Đế Long Linh làm hắn nhức đầu.
Thủy Tinh ngơ ngác hỏi:
- Ngươi thật sự có cách sao?
Tim Thủy Tinh đập nhanh.
Vu Nhai lên tiếng:
- Đương nhiên, nhưng . . . Nàng chờ chút.
Thủy Tinh lại đeo mặt nạ lên, nhìn Vu Nhai ánh mắt ngơ ngác ngồi trước mặt, không biết hắn đang làm cái quỷ gì. Thủy Tinh thầm thắc mắc.
Vu Nhai đang giao lưu với Cổ Đế Long Linh.
- Đế Long huynh của ta ơi, có điều kiện gì ngươi cứ nói đi!
Ban đầu Cổ Đế Long Linh nhìn Thủy Tinh không có cảm giác gì, mãi khi nàng đeo mặt nạ thì nó thấy lạ. Cổ Đế Long Linh nghe binh linh khác nói mặt nạ có thể giúp Thủy Tinh thấy đồ vật, còn phụ trợ tu luyện võ kỹ, là báu vật hiếm có. Cổ Đế Long Linh bắt đầu nghiêm túc hơn.
Cổ Đế Long Linh nhớ một lúc lâu cuối cùng đào móc trong ký ức xa xôi ra thứ cần thiết, nó kêu Vu Nhai hỏi Thủy Tinh mở mắt ra cho nó xem để phán đoán.
Khi Thủy Tinh mở mắt ra, Cổ Đế Long Linh cười gian bảo:
- Quả nhiên như ta đoán, là loại bệnh này.
Vừa rồi Vu Nhai ngây người bị Thủy Tinh hiểu lầm là vì hắn đang bận hỏi Cổ Đế Long Linh.
Cổ Đế Long Linh chỉ cười gian không đáp, Vu Nhai biết ngay nó định bàn điều kiện với hắn.
Cổ Đế Long Linh tung một điều kiện hầu như không làm được:
- Rất đơn giản, tìm một kiếm thể không kém gì Thôn Thiên kiếm cho ta, sau đó thả ta tự do.
Cổ Đế Long Linh nói xong bổ sung:
- Trừ điều kiện này ra miễn bàn.
Vu Nhai mặc kệ con ác long, nó còn khó chinh phục hơn Thí Thần Ma Nhẫn.
Vu Nhai nói với Thôn Thiên kiếm linh:
- Thôn Thiên kiếm, nàng cũng là nữ nhân chắc sẽ hiểu nỗi đau của Thủy Tinh?
Không nghe Thôn Thiên kiếm linh hồi âm, Vu Nhai chỉ cười cười.
Vu Nhai nói với Thí Thần Ma Nhẫn:
- Thủy Tinh là chủ nhân của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là con thú nhỏ đã tặng Ám Hắc Ma Vân căn cho ta. Tiểu Hắc là ma thú sinh hoạt sâu trong Mê Vụ sơn mạch, ta nghĩ nó không biết Ám Hắc Ma Vân căn có thể giúp ngươi tăng lực lượng.
Ong ong ong ong ong!
Tiếc rằng Hoàng Phủ đại tướng quân không quay về Huyền Binh đế đô, không thì . . .
Hoàng Phủ đại tướng quân ở Kiếm Sơn hùng quan xa xôi đánh rùng mình. Má ơi, sao trời còn lạnh vậy?
Điều Vu Nhai muốn làm là tìm ra điểm yếu của ma pháp sư mạnh nhất, trong tình huống vũ lực không ngang hàng đàm phán với nàng. Loại nữ nhân hận toàn bộ nam nhân trên thế giới sẽ chú trọng danh tiếng nhất, muốn tàn hại đôi tình nhân để khoe khoang chính mình băng thanh ngọc khiết.
Thủy Tinh giật mình kêu lên:
- Vu Nhai, ngươi tuyệt đối đừng làm bậy!
Tiểu tử này lẻn vào Huyền Binh ma pháp tháp đã là làm bậy, bây giờ hắn còn định đối phó ma pháp sư mạnh nhất. Ngươi muốn hù chết người sao? Thủy Tinh không tin Vu Nhai có năng lực lẻn tới bên cạnh ma pháp sư mạnh nhất.
Vu Nhai chắc chắn nói:
- Yên tâm, ta biết chừng mực, sẽ không xằng bậy.
Mắt Vu Nhai thì xoay tròn làm Thủy Tinh không yên bụng. Cuối cùng Vu Nhai thề thốt đủ điều, chủ yếu là khống chế tròng mắt không quay tròn. Cuối cùng Thủy Tinh tạm yên tâm, lại hỏi tình hình mấy ngày nay của Vu Nhai, mọi người trong tổ Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị.
Vu Nhai đang định trả lời, cũng giữ kín vài bí mật trong lòng.
Người Vu Nhai bỗng run lên, dường như nghe được chuyện gì khiến hắn rất kích động.
Ánh mắt Vu Nhai trở nên sắc bén, mở miệng nói:
- Thủy Tinh, ta chưa thấy mắt của nàng, có thể cho ta xem được không?
Thủy Tinh run lên, ngước nhìn Vu Nhai.
Thủy Tinh thấy mặt Vu Nhai không có biểu tình xấu xa, cực kỳ nghiêm túc. Tại sao Vu Nhai đột nhiên muốn xem con mắt của Thủy Tinh?
Thủy Tinh khó hiểu rụt rè nói:
- Mắt của ta rất khó coi, sẽ làm ngươi sợ.
Vu Nhai đáp:
- Ta không sợ, dù khó coi cỡ nào ta vẫn muốn nhìn.
Mỗi lần Thủy Tinh tháo mặt nạ đều nhắm chặt mắt, Vu Nhai không suy nghĩ sâu xa, đa số người mù con mắt khó coi, hắn không muốn đụng chạm vào vết sẹo của nàng. Nhưng đột nhiên có người nói phải xem con mắt của Thủy Tinh mới phán đoán được có khả năng chữa lành hay không, vì vậy Vu Nhai muốn xem. Không, Vu Nhai muốn cho người có thể chữa lành mắt Thủy Tinh nhìn xem.
- Được . . . Rồi.
Thủy Tinh không từ chối. Vu Nhai đã mạo hiểm mạng sống lẻn vào lão già Mê Thành, dĩ nhiên Thủy Tinh sẽ thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của hắn. Thủy Tinh tháo mặt nạ xuống, ngón tay nàng run run. Tuy Vu Nhai nói hắn không sợ nhưng Thủy Tinh rất hồi hộp, lúc nhỏ mắt nàng hù ợ khá nhiều người. Đối với người bình thường mi mắt nhướng lên là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng với Thủy Tinh là sự khiêu chiến.
Mặt nạ của Thủy Tinh không có lỗ nhỏ.
Thủy Tinh từ từ hé mi mắt, con ngươi trong suốt long lanh hiện ra trước mắt Vu Nhai. Tròng mắt Thủy Tinh là trong suốt, không có màu đen, màu trắng. Đôi mắt Thủy Tinh như hai hạt minh châu khảm vào hốc mắt, nhìn như trống trơn đáng sợ. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim Thủy Tinh đập nhanh dồn dập.
Thật lâu sau Vu Nhai không lên tiếng, giọng Thủy Tinh run run:
- Ta biết ngay sẽ làm ngươi sợ.
Trong thanh âm chất chứa buồn bã. Thủy Tinh định đeo mặt nạ lên thì bàn tay bị Vu Nhai cầm chặt.
Thủy Tinh cảm giác có hơi ấm phả vào làn da búng ra sữa, đó là hơi thở của Vu Nhai.
Thủy Tinh lại khép mắt, đây là bản năng hành động. Khóe mắt Thủy Tinh không còn thuần khiết, hai bờ môi dán lên, chỉ khẽ hôn rồi rời xa, không làm hành động xấu xa gì.
Thủy Tinh ngơ ngác không biết phản ứng như thế nào, nàng càng không rõ Vu Nhai có tâm tình gì.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Thủy Tinh, có lẽ ta tìm ra cách chữa mắt cho nàng.
Mới rồi Vu Nhai ngây người lâu như vậy là vì lý do này, hắn muốn xem mắt của Thủy Tinh vì trong cơ thể có một binh linh tò mò mắt nàng. Binh linh đó nói có lẽ sẽ có cách, nhưng phải xem tròng mắt như thế nào. Sau khi Vu Nhai chia tay Thủy Tinh mới thu nhận binh linh này, trừ Cổ Đế Long Linh ra không có một binh linh bình thường.
Thủy Tinh ngây người, cười khan:
- Vu Nhai, ngươi đang đùa ta cười sao?
- Nàng thấy giọng điệu của ta giống đang giỡn không?
Hiếm khi Vu Nhai vô cùng nghiêm túc nói:
- Nàng có nhớ trong Mê Vụ sơn mạch ta từng nói nhất định sẽ tìm ra cách chữa mắt cho nàng? Khi ấy ta không nói đùa.
Lúc trước Thủy Tinh cho rằng Vu Nhai nói lời an ủi nàng, hắn vì muốn khiến nàng yên lòng còn định nói bí mật Huyền Binh Điển ra. Nhưng sau này Hạng giáo quan xuất hiện, ý định đó không thành công. Hôm nay đúng như Vu Nhai nghĩ, rốt cuộc có binh linh có cách chữa mắt Thủy Tinh, nhưng binh linh đó là Cổ Đế Long Linh làm hắn nhức đầu.
Thủy Tinh ngơ ngác hỏi:
- Ngươi thật sự có cách sao?
Tim Thủy Tinh đập nhanh.
Vu Nhai lên tiếng:
- Đương nhiên, nhưng . . . Nàng chờ chút.
Thủy Tinh lại đeo mặt nạ lên, nhìn Vu Nhai ánh mắt ngơ ngác ngồi trước mặt, không biết hắn đang làm cái quỷ gì. Thủy Tinh thầm thắc mắc.
Vu Nhai đang giao lưu với Cổ Đế Long Linh.
- Đế Long huynh của ta ơi, có điều kiện gì ngươi cứ nói đi!
Ban đầu Cổ Đế Long Linh nhìn Thủy Tinh không có cảm giác gì, mãi khi nàng đeo mặt nạ thì nó thấy lạ. Cổ Đế Long Linh nghe binh linh khác nói mặt nạ có thể giúp Thủy Tinh thấy đồ vật, còn phụ trợ tu luyện võ kỹ, là báu vật hiếm có. Cổ Đế Long Linh bắt đầu nghiêm túc hơn.
Cổ Đế Long Linh nhớ một lúc lâu cuối cùng đào móc trong ký ức xa xôi ra thứ cần thiết, nó kêu Vu Nhai hỏi Thủy Tinh mở mắt ra cho nó xem để phán đoán.
Khi Thủy Tinh mở mắt ra, Cổ Đế Long Linh cười gian bảo:
- Quả nhiên như ta đoán, là loại bệnh này.
Vừa rồi Vu Nhai ngây người bị Thủy Tinh hiểu lầm là vì hắn đang bận hỏi Cổ Đế Long Linh.
Cổ Đế Long Linh chỉ cười gian không đáp, Vu Nhai biết ngay nó định bàn điều kiện với hắn.
Cổ Đế Long Linh tung một điều kiện hầu như không làm được:
- Rất đơn giản, tìm một kiếm thể không kém gì Thôn Thiên kiếm cho ta, sau đó thả ta tự do.
Cổ Đế Long Linh nói xong bổ sung:
- Trừ điều kiện này ra miễn bàn.
Vu Nhai mặc kệ con ác long, nó còn khó chinh phục hơn Thí Thần Ma Nhẫn.
Vu Nhai nói với Thôn Thiên kiếm linh:
- Thôn Thiên kiếm, nàng cũng là nữ nhân chắc sẽ hiểu nỗi đau của Thủy Tinh?
Không nghe Thôn Thiên kiếm linh hồi âm, Vu Nhai chỉ cười cười.
Vu Nhai nói với Thí Thần Ma Nhẫn:
- Thủy Tinh là chủ nhân của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là con thú nhỏ đã tặng Ám Hắc Ma Vân căn cho ta. Tiểu Hắc là ma thú sinh hoạt sâu trong Mê Vụ sơn mạch, ta nghĩ nó không biết Ám Hắc Ma Vân căn có thể giúp ngươi tăng lực lượng.
Ong ong ong ong ong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.