Chương 824: Muốn lập uy, phải toàn diệt.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
20/03/2015
Ứng thiếu soái bình tĩnh nói:
- Các người phải suy nghĩ thật kỹ, muốn mấy chục thiếu nữ bình thường hay trong mấy trăm Tinh linh có thiên tài tồn tại, cao thủ tương lai của Tinh linh tộc?
Trong phút chốc các Tinh linh cơ mặt cứng ngắc, liên tục biến đổi.
Ải Nhân tộc đổ dầu vào lửa nhảy ra nói:
- Ha, các trưởng lão còn úy nghĩ gì nữa? Mấy chục và mấy trăm, đồ ngu cũng biết nên chọn bên nào.
Bố Ân Đặc tiếp tục bảo:
- Mới rồi Ứng thiếu soái cũng nói bọn họ cưới về làm lão bà, sẽ đối xử tốt với bọn họ, còn cho các nàng thỉnh thoảng trở về thăm người thân, dù sao cách rất gần. Nếu mấy trăm vị Tinh linh bị bắt đến chỗ nhân loại thì sẽ không bao giờ gặp được, Ứng thiếu soái thấy có đúng không?
Ứng thiếu soái không ngại hứa uống:
- Tất nhiên, chúng ta sẽ đối xử tốt với họ, đến Thú Đằng tộc thì chính là tộc nhân của chúng ta.
Chờ mang các thiếu nữ Tinh linh trở về Thú Đằng tộc thì bọn họ muốn làm gì mà chẳng được?
Bố Ân Đặc tiếp tục bảo:
- Xem đi, Ứng thiếu soái đã nói vậy rồi các ngươi còn do dự cái gì? Nếu cứ do dự thì không có cả cơ hội cứu người, không chừng nhân loại đã đưa mây trăm Tinh linh tộc ra khỏi bách tộc loạn địa.
- Ài.
Không có thời gian lo lắng, không có đường lựa chọn, Tinh linh tộc biết làm sao bây giờ?
Như Bố Ân Đặc đã nói, mấy chục và mấy trăm, ai đều biết nên chọn như thế nào.
Vân đại trưởng lão nói:
- Được, chỉ cần để chúng ta cứu mấy trăm vị tộc nhân trở về, nếu không được thì miễn bàn.
- Đương nhiên, các huynh đệ sao không mau ôm lão bà của mình về?
Những Tinh linh đã bị Ứng thiếu soái bắt, làm sao không cứu về được?
Mặt các trưởng lão buồn bã, bất nhẫn quay đầu đi. Các Tinh linh tộc run bần bật không biết làm sao, trơ mắt nhìn Thú Đằng tộc nhân cười nhe răng xông lên kéo mấy chục thiếu nữ Tinh linh bưng rượu trái cây.
Các thiếu nữ Tinh linh bàng hoàng, mờ mịt, không biết làm sao. Tại sao chỉ đổ rượu đã bị đưa tặng người?
Ai bảo các ngươi không có thực lực cường đại?
Như Ứng thiếu soái đã nói, địa vị và thực lực của cá thiếu nữ này khá thấp. Những thiếu nữ Tinh linh bị bắt đi có mấy người là nhân tài đáng đào tạo, tuy biết làm như vậy sẽ tổn thương Tinh linh tộc nhưng các trưởng lão biết chọn thế nào?
Tinh linh tộc thật sự quá yếu thế, muốn sinh tồn thì phải có người hy sinh.
Các trưởng lão đã suy nghĩ chờ cứu mấy trăm Tinh linh ra sẽ tìm cách bù đắp lại, nghĩ cách đàm phán với Thú Đằng tộc đưa mấy chục thiếu nữ trở về. Với Thú Đằng tộc còn đàm phán được nhưng với nhân loại thì không thể được.
Đúng vậy, nói chuyện với Thú Đằng tộc còn bàn được nhưng với nhân loại thì không, Ứng thiếu soái nhìn rá được điều này nên mới bày cái bẫy này.
Trong lòng các Tinh linh tộc nhân rít gào:
- Tại sao? Tại sao Tinh linh nữ thần không còn quan tâm Tinh linh tộc? Tại sao nữ vương bị bệnh nặng vào lúc này? Có ai đến giúp đỡ Tinh linh tộc không?
Cảm xúc bực tức, căm hận không ngừng dâng lên.
Như nghe thấy tiếng lòng của các Tinh linh tộc nhân, một giọng nam vang bên tai Tuyết Đế Nhi:
- Mới rồi ta nói bất cứ ai tổn thương tộc nhân của nàng đều phải chết, bắn tên đi!
Là giọng của Vu Nhai.
Vù vù vù vù vù!
Màu xanh hoa lệ xuất hiện như xé rách hơi thở sự sống xung quanh, mũi tên mang theo hơi thở chết chóc đâm thủng ngực một Thú Đằng tộc nhân. Trong khoảnh khắc đó máu bay theo mũi tên màu xanh.
Thú Đằng tộc nhân muốn ôm lão bà về nhà răng rắc nghiêng đầu, khó tin nhìn hướng bắn tên. Đó chẳng phải là Khúc Khảo Nhĩ sao?
Một mũi tên lấy mạng, trong sự ngạc nhiên của mọi người, các chủng tộc, Thú Đằng tộc nhân đó té cái rầm.
Giọng Vu Nhai nặng nề rơi vào tai Tuyết Đế Nhi:
- Tiếp tục giết, nhiều người đưa lưng về phía nàng thì không cần khách sáo với bọn họ. Rất nhanh chúng sẽ nhào lên người mấy chục thiếu nữ Tinh linh, không giết sạch chúng thì thiếu nữ Tinh linh sẽ bị tổn thương. Dù chỉ một Tinh linh tộc nhân bị thương cũng là trách nhiệm của nàng.
Lần đầu tiên giết người sẽ tạo tác dụng phụ mặt trái cảm xúc, Tuyết Đế Nhi bàng hoàng. Nhưng giọng nói của Vu Nhai như tiếng trống trận vang lên. Nghĩ đến Tinh linh tộc nhân là Tuyết Đế Nhi không chần chừ gì nữa, nàng giơ cung lên, cài tên.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- A a a!!!
Từng mũi tên do linh lực ngưng kết bắn nhanh ra, từng Thú Đằng tộc nhân gục xuống.
Lúc trước đã nói thực lực của Tuyết Đế Nhi không yếu hơn Vu Nhai, ít nhất là đẳng cấp không yếu hơn hắn. Chỉ cần đại nữ vương Tinh linh có cơ hội lấy tên ra thì sẽ trở nên siêu đáng sợ. Tiễn thuật của Tuyết Đế Nhi không kém gì Vu Nhai, những Thú Đằng tộc nhân sao có thể là đối thủ của nàng?
Giết người như giết gà, đây là cảm nhận sâu sắc nhất khi Tuyết Đế Nhi lần đầu tiên giết người.
Các Thú Đằng tộc nhân khó tin rống to:
- Dừng tay, Khúc Khảo Nhĩ, ngươi . . . Ngươi làm cái gì?
Khúc Khảo Nhĩ phát ra thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:
- Bảo vệ tộc nhân của ta!
Mui tên không ngừng bắn. Trong khoảnh khắc này không hiểu sao Tuyết Đế Nhi trở nên vô cùng bình tĩnh, thể hiện tất cả những gì Vu Nhai dạy, suy nghĩ, hướng dẫn cho nàng.
- Thanh âm này là . . .
Trưởng lão hoặc Tinh linh tộc nhân bình thường đều ngẩn ngơ. Thanh âm này không phải là giọng của đại nữ vương đó sao? Chuyện . . . Gì . . . Đây? Tinh linh tộc đã quên dịch dung là cái gì. Tại sao Thú Đằng tộc nhân phát ra giọng nói của đại nữ vương Tinh linh?
Ứng thiếu soái không uổng là nhân vật âm hiểm nhất Thú Đằng tộc, gã phản ứng rất nhanh.
Ứng thiếu soái ra lệnh:
- Dừng tay, ngăn nàng lại!
Thú Đằng tộc nhân khác nhanh chóng hành động, cùng nhào hướng Tuyết Đế Nhi.
Giọng Vu Nhai trầm thấp vang bên tai đại nữ vương Tinh linh:
- Né đi, lập tức quay về bên trưởng lão của các ngươi, đó mới là nơi an toàn. Cố gắng giết chết những Thú Đằng tộc nhân nhào hướng thiếu nữ Tinh linh, đây là lúc nàng lập uy!
Vu Nhai không quên mấy cao thủ cường đại Hùng tướng quân, nếu đại nữ vương Tinh linh bị bọn họ bắt được thì thế cục sẽ trở nên tồi tệ.
- Ừm!
Giờ phút này, Tuyết Đế Nhi rất nghe lời, dù là nỗi hận Thú Đằng tộc hay niềm tin vào Vu Nhai.
Đại nữ vương Tinh linh lắc người tránh thoát đám Thú Đằng tộc nhân vây công xông hướng trưởng lão đứng trước đại điện, tốc độ siêu nhanh, cơ thể Tuyết Đế Nhi nhẹ nhàng, lòng không tạp niệm. Trong khoảnh khắc đại nữ vương Tinh linh đã đáp xuống trước mặt các trưởng lão, những Thú Đằng tộc nhân nhào hướng thiếu nữ Tinh linh đã chết hơn một nửa.
Một nửa? Vẫn chưa đủ, nhân loại nam đó nói phải lập uy, giết hết!
- Trưởng lão, ta là Tuyết Đế Nhi!
- Các người phải suy nghĩ thật kỹ, muốn mấy chục thiếu nữ bình thường hay trong mấy trăm Tinh linh có thiên tài tồn tại, cao thủ tương lai của Tinh linh tộc?
Trong phút chốc các Tinh linh cơ mặt cứng ngắc, liên tục biến đổi.
Ải Nhân tộc đổ dầu vào lửa nhảy ra nói:
- Ha, các trưởng lão còn úy nghĩ gì nữa? Mấy chục và mấy trăm, đồ ngu cũng biết nên chọn bên nào.
Bố Ân Đặc tiếp tục bảo:
- Mới rồi Ứng thiếu soái cũng nói bọn họ cưới về làm lão bà, sẽ đối xử tốt với bọn họ, còn cho các nàng thỉnh thoảng trở về thăm người thân, dù sao cách rất gần. Nếu mấy trăm vị Tinh linh bị bắt đến chỗ nhân loại thì sẽ không bao giờ gặp được, Ứng thiếu soái thấy có đúng không?
Ứng thiếu soái không ngại hứa uống:
- Tất nhiên, chúng ta sẽ đối xử tốt với họ, đến Thú Đằng tộc thì chính là tộc nhân của chúng ta.
Chờ mang các thiếu nữ Tinh linh trở về Thú Đằng tộc thì bọn họ muốn làm gì mà chẳng được?
Bố Ân Đặc tiếp tục bảo:
- Xem đi, Ứng thiếu soái đã nói vậy rồi các ngươi còn do dự cái gì? Nếu cứ do dự thì không có cả cơ hội cứu người, không chừng nhân loại đã đưa mây trăm Tinh linh tộc ra khỏi bách tộc loạn địa.
- Ài.
Không có thời gian lo lắng, không có đường lựa chọn, Tinh linh tộc biết làm sao bây giờ?
Như Bố Ân Đặc đã nói, mấy chục và mấy trăm, ai đều biết nên chọn như thế nào.
Vân đại trưởng lão nói:
- Được, chỉ cần để chúng ta cứu mấy trăm vị tộc nhân trở về, nếu không được thì miễn bàn.
- Đương nhiên, các huynh đệ sao không mau ôm lão bà của mình về?
Những Tinh linh đã bị Ứng thiếu soái bắt, làm sao không cứu về được?
Mặt các trưởng lão buồn bã, bất nhẫn quay đầu đi. Các Tinh linh tộc run bần bật không biết làm sao, trơ mắt nhìn Thú Đằng tộc nhân cười nhe răng xông lên kéo mấy chục thiếu nữ Tinh linh bưng rượu trái cây.
Các thiếu nữ Tinh linh bàng hoàng, mờ mịt, không biết làm sao. Tại sao chỉ đổ rượu đã bị đưa tặng người?
Ai bảo các ngươi không có thực lực cường đại?
Như Ứng thiếu soái đã nói, địa vị và thực lực của cá thiếu nữ này khá thấp. Những thiếu nữ Tinh linh bị bắt đi có mấy người là nhân tài đáng đào tạo, tuy biết làm như vậy sẽ tổn thương Tinh linh tộc nhưng các trưởng lão biết chọn thế nào?
Tinh linh tộc thật sự quá yếu thế, muốn sinh tồn thì phải có người hy sinh.
Các trưởng lão đã suy nghĩ chờ cứu mấy trăm Tinh linh ra sẽ tìm cách bù đắp lại, nghĩ cách đàm phán với Thú Đằng tộc đưa mấy chục thiếu nữ trở về. Với Thú Đằng tộc còn đàm phán được nhưng với nhân loại thì không thể được.
Đúng vậy, nói chuyện với Thú Đằng tộc còn bàn được nhưng với nhân loại thì không, Ứng thiếu soái nhìn rá được điều này nên mới bày cái bẫy này.
Trong lòng các Tinh linh tộc nhân rít gào:
- Tại sao? Tại sao Tinh linh nữ thần không còn quan tâm Tinh linh tộc? Tại sao nữ vương bị bệnh nặng vào lúc này? Có ai đến giúp đỡ Tinh linh tộc không?
Cảm xúc bực tức, căm hận không ngừng dâng lên.
Như nghe thấy tiếng lòng của các Tinh linh tộc nhân, một giọng nam vang bên tai Tuyết Đế Nhi:
- Mới rồi ta nói bất cứ ai tổn thương tộc nhân của nàng đều phải chết, bắn tên đi!
Là giọng của Vu Nhai.
Vù vù vù vù vù!
Màu xanh hoa lệ xuất hiện như xé rách hơi thở sự sống xung quanh, mũi tên mang theo hơi thở chết chóc đâm thủng ngực một Thú Đằng tộc nhân. Trong khoảnh khắc đó máu bay theo mũi tên màu xanh.
Thú Đằng tộc nhân muốn ôm lão bà về nhà răng rắc nghiêng đầu, khó tin nhìn hướng bắn tên. Đó chẳng phải là Khúc Khảo Nhĩ sao?
Một mũi tên lấy mạng, trong sự ngạc nhiên của mọi người, các chủng tộc, Thú Đằng tộc nhân đó té cái rầm.
Giọng Vu Nhai nặng nề rơi vào tai Tuyết Đế Nhi:
- Tiếp tục giết, nhiều người đưa lưng về phía nàng thì không cần khách sáo với bọn họ. Rất nhanh chúng sẽ nhào lên người mấy chục thiếu nữ Tinh linh, không giết sạch chúng thì thiếu nữ Tinh linh sẽ bị tổn thương. Dù chỉ một Tinh linh tộc nhân bị thương cũng là trách nhiệm của nàng.
Lần đầu tiên giết người sẽ tạo tác dụng phụ mặt trái cảm xúc, Tuyết Đế Nhi bàng hoàng. Nhưng giọng nói của Vu Nhai như tiếng trống trận vang lên. Nghĩ đến Tinh linh tộc nhân là Tuyết Đế Nhi không chần chừ gì nữa, nàng giơ cung lên, cài tên.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- A a a!!!
Từng mũi tên do linh lực ngưng kết bắn nhanh ra, từng Thú Đằng tộc nhân gục xuống.
Lúc trước đã nói thực lực của Tuyết Đế Nhi không yếu hơn Vu Nhai, ít nhất là đẳng cấp không yếu hơn hắn. Chỉ cần đại nữ vương Tinh linh có cơ hội lấy tên ra thì sẽ trở nên siêu đáng sợ. Tiễn thuật của Tuyết Đế Nhi không kém gì Vu Nhai, những Thú Đằng tộc nhân sao có thể là đối thủ của nàng?
Giết người như giết gà, đây là cảm nhận sâu sắc nhất khi Tuyết Đế Nhi lần đầu tiên giết người.
Các Thú Đằng tộc nhân khó tin rống to:
- Dừng tay, Khúc Khảo Nhĩ, ngươi . . . Ngươi làm cái gì?
Khúc Khảo Nhĩ phát ra thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:
- Bảo vệ tộc nhân của ta!
Mui tên không ngừng bắn. Trong khoảnh khắc này không hiểu sao Tuyết Đế Nhi trở nên vô cùng bình tĩnh, thể hiện tất cả những gì Vu Nhai dạy, suy nghĩ, hướng dẫn cho nàng.
- Thanh âm này là . . .
Trưởng lão hoặc Tinh linh tộc nhân bình thường đều ngẩn ngơ. Thanh âm này không phải là giọng của đại nữ vương đó sao? Chuyện . . . Gì . . . Đây? Tinh linh tộc đã quên dịch dung là cái gì. Tại sao Thú Đằng tộc nhân phát ra giọng nói của đại nữ vương Tinh linh?
Ứng thiếu soái không uổng là nhân vật âm hiểm nhất Thú Đằng tộc, gã phản ứng rất nhanh.
Ứng thiếu soái ra lệnh:
- Dừng tay, ngăn nàng lại!
Thú Đằng tộc nhân khác nhanh chóng hành động, cùng nhào hướng Tuyết Đế Nhi.
Giọng Vu Nhai trầm thấp vang bên tai đại nữ vương Tinh linh:
- Né đi, lập tức quay về bên trưởng lão của các ngươi, đó mới là nơi an toàn. Cố gắng giết chết những Thú Đằng tộc nhân nhào hướng thiếu nữ Tinh linh, đây là lúc nàng lập uy!
Vu Nhai không quên mấy cao thủ cường đại Hùng tướng quân, nếu đại nữ vương Tinh linh bị bọn họ bắt được thì thế cục sẽ trở nên tồi tệ.
- Ừm!
Giờ phút này, Tuyết Đế Nhi rất nghe lời, dù là nỗi hận Thú Đằng tộc hay niềm tin vào Vu Nhai.
Đại nữ vương Tinh linh lắc người tránh thoát đám Thú Đằng tộc nhân vây công xông hướng trưởng lão đứng trước đại điện, tốc độ siêu nhanh, cơ thể Tuyết Đế Nhi nhẹ nhàng, lòng không tạp niệm. Trong khoảnh khắc đại nữ vương Tinh linh đã đáp xuống trước mặt các trưởng lão, những Thú Đằng tộc nhân nhào hướng thiếu nữ Tinh linh đã chết hơn một nửa.
Một nửa? Vẫn chưa đủ, nhân loại nam đó nói phải lập uy, giết hết!
- Trưởng lão, ta là Tuyết Đế Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.