Chương 717: Muốn ta tham gia? Hãy xin lỗi đã.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Sau khi Huyền Thần điện chủ công khai sẽ phải đổi ngày trận quyết đấu cuối cùng. Mới rồi đã nói có thể hoàng đế sẽ xuất hiện thì làm sao đổi ngày được? Huyền Thần điện chủ không gánh nổi trách nhiệm, nên trực tiếp bỏ con đường thứ nhất.
Con đường thứ hai là xem như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng Vu Nhai sẽ không chịu thôi, hắn sẽ làm bậy. Huyền Thần điện chủ nhớ đến mấy hôm trước tiểu tử này quậy tưng bừng, ma pháp sư cường đại nhất bị hắn chọc điên.
Con đường thứ ba là mặt ngoài làm bộ như không có gì xảy ra, lén cho tiểu tử này ích lợi, giao dịch ngầm. Con đường này không có, nhưng Vu Nhai sẽ không cảm kích thậm chí trong lòng khó chịu. Vu Nhai đến tham gia thánh hội kế hoạch thần binh, mới rồi hắn nói kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu bị ăn hiếp.
Con đường thứ tư là áp chế vụ việc, công khai cho Vu Nhai ích lợi, cho hắn mặt mũi, đàn áp đám người Tông đại nhân, Lưu Hàn Trạch, để mọi người biết sự kiện giết người liên quan đến Vu Nhai, thậm chí là Tông đại nhân nhưng bởi vì một vài nguyên nhân không thể công khai nên phải áp xuống. Tin tưởng vài người thông minh sẽ đoán được.
Huyền Thần điện chủ công khai không phải với toàn bộ đế đô mà chỉ trong vòng Huyền Thần điện.
Huyền Thần điện chủ nhanh chóng quyết định chọn con đường thứ tư. Người trẻ tuổi đáng sợ như vậy phải kết giao cho tốt, Huyền Thần điện chủ lấy cớ để mình không mất mặt, lòng thầm cười khổ.
Huyền Thần điện chủ không sợ Vu Nhai nhưng sợ U linh kiếm các Độc Cô gia, càng bởi vì lão không lấy được chứng cứ, không chiếm đạo lý.
Nếu mới rồi Huyền Thần điện chủ dùng cách đặc biệt thẩm vấn Vu Nhai còn đỡ. Khi thẩm vấn là trong âm thầm, sẽ có rất nhiều cách giải quyết thậm chí là giết hắn. Bây giờ quyền chủ động không nằm trong tay Huyền Thần điện chủ.
- Điện chủ, cái này . . .
Tông đại nhân ngơ ngác, trong phút chốc không biết nên nói cái gì. Tông đại nhân không ngốc, kịp phản ứng lại. Lúc trước Tông đại nhân còn đang nghi ngờ trong không gian giới chỉ có cái gì, bây giờ khỏi cần đoán. Chết tiệt, hai tên kia không vứt lá thđi sao?
Bởi vì Huyền Thần điện chủ thấy lá thư nên có một chuỗi phản ứng này là bình thường.
Đầu óc Tông đại nhân thông suốt, gã nhìn Vu Nhai chằm chằm, trong thù hận xen lẫn lạnh lẽo. Tại sao tiểu tử này đáng sợ như thế? Kế hoạch Hoàng Phủ Nhàn từng bị Tông đại nhân cười nhạo thế nhưng vẫn đánh giá thấp Vu Nhai, thấp hơn gấp vô số lần.
Giao dịch vốn vô cùng nhẹ nhàng nhưng báo hại Tông đại nhân rơi đài, gã không tin nổi.
Đám người không còn xúc động như trước, bọn họ lặng im. Tuy mọi người không biết chuyện gì xảy ra nhưng vụ việc trở nên vô cùng phức tạp, dính dáng đến nhân viên cao tầng nội bộ, tốt nhất đừng xen lẫn vào.
Lưu Hàn Trạch hét to:
- Điện chủ làm gì vậy? Tại sao người không điều tra hung thủ giết người kia mà muốn phạt Tông đại nhân?
Biểu tình Huyền Thần điện chủ tức giận quát:
- Lưu Hàn Trạch, những gì ngươi làm trong Bắc Đầu hành tỉnh, Kiếm vực hành tỉnh ta đều biết, không phạt ngươi là vì ta cho rằng có một ngày ngươi sẽ sửa đổi. Tiếc rằng ngươi khiến ta quá thất vọng.
Huyền Thần điện chủ vốn không muốn giải quyết Lưu Hàn Trạch ngu ngốc ngay bây giờ, kết quả gã tự nhảy ra. Vậy đừng trách ta!
Huyền Thần điện chủ nói thẳng:
- Lưu Hàn Trạch, bây giờ ta khai trừ danh hiệu kỵ sĩ chính thức Huyền Thần điện của ngươi, tước đoạt bất cứ thứ gì Huyền Thần điện ban cho, bao gồm huyền khí. Người đâu, áp xuống dưới!
Diệp Mịnh Khôn là Huyền Thần điện chủ sao không biết vài chuyện? Chẳng qua phạt một tên rồi sẽ có kẻ khác, chỉ cần không quá đáng thì lão mắt nhắm mắt mở. Lúc trước chỉ có Bắc Đầu hành tỉnh, Yến Huy đơn độc, Huyền Thần điện chủ không quan tâm.
Nếu bây giờ cần trấn an Vu Nhai thì Huyền Thần điện chủ sẽ giải quyết chuyện này, người như Lưu Hàn Trạch có phạt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lưu Hàn Trạch ngơ ngác thốt hai chữ:
- Cái gì?
Đầu óc Lưu Hàn Trạch trống rỗng, sao chuyện đột nhiên ra thế này?
Không ai đi ra cầu tình, trong tình huống bây giờ sẽ không ai lên tiếng. Bọn họ tràn ngập thắc mắc nhưng bước chân thì dứt khoát, Lưu Hàn Trạch bị kéo xuống, phong huyền khí lại. Lưu Hàn Trạch gào rống rách cổ họng, như con chó bị kéo đi. Mọi người im lặng. Tước đoạt mọi thứ Huyền Thần điện ban cho, bao gồm huyền khí, Lưu Hàn Trạch thành phế nhân, điều này còn khó chịu hơn là giết gã.
- Lam Phách.
Lam Phách run lên, trả lời:
- Có!
Lam Phách không dám cầu tình giùm Lưu Hàn Trạch là vì sợ mình bị vạ lây, nhưng cuối cùng gã vẫn không tránh thoát được.
Huyền Thần điện chủ phất tay thản nhiên nói:
- Tuổi tác của ngươi không nhỏ, nếu đời này không có cơ duyên lớn thì chỉ như thế, không thành lâu chủ được. Ngươi tìm phân điện làm chủ quản đi, đương nhiên nếu không muốn bôn ba thì hãy dưỡng lão.
Lam Phách run cầm cập:
- Tuân lệnh!
Kết quả này tốt hơn Lưu Hàn Trạch, Tông đại nhân, Lam Phách thầm mừng. May mắn lúc trước Lam Phách không đắc tội Vu Nhai dữ dội, cũng không dám nhìn hắn một cái, sợ sẽ xảy ra biến cố gì thảm hơn.
Huyền Thần điện chủ phất tay nói:
- Những chuyện linh tinh đã xong, sắp đến giờ thánh hội mở ra. May mắn còn một chút thời gian, trước tiên cho ba vị kỵ sĩ binh giả bổ sung tám cửa trước. Có lẽ sẽ hơi bất công một chút, nếu trong ba người ai vượt qua hết tám cửa ta sẽ cho một viên đan dược hồi phục huyền khí.
Trong khi mọi người đầu óc mơ màng chuẩn bị công tác thì Vu Nhai lên tiếng:
- Chờ chút.
Cha nó, tiểu tử này quậy chưa đủ sao? Muốn làm gì nữa?
Lần này thì thậm chí đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu không dám nổi giận, đành yên lặng nghe Vu Nhai muốn nói gì.
- Hừ! Điện chủ đại nhân ngực rộng rãi làm người kaham phục, nhưng không biết người khác có được rộng rãi như điện chủ không? Mấy lần Bắc Đầu hành tỉnh ta bị đối xử không công bằng, không phải chuyện ta là kỳ binh giả. Vài người không biết tốt xấu ngang ngược chỉ trích, thậm chí sỉ nhục nhân cách Bắc Đầu. Muốn chúng ta tham gia thánh hội cũng được, trừ phi người đó xin lỗi chúng ta.
Mọi người trong đại điện há hốc mồm, bao gồm Yến đại nhân. Tiểu tử này không biết đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước?
Đặc biệt là đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu, Vu Nhai đòi xin lỗi chẳng phải kêu gã cúi đầu sao?
Khiến người điên cuồng là Vu Nhai nói cứ như bọn họ cầu xin hắn tham gia.
Vu Nhai sửa lời:
- Đương nhiên không phải xin lỗi chúng ta mà là đế quốc. Bắc Đầu hành tỉnh chúng ta là một phần của Huyền Binh đế quốc, không phải đối tượng chịu kỳ thị. Chúng ta chiến đấu vì đế quốc!
Vu Nhai biết không thể khiến đám đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu cúi đầu xin lỗi, nếu gây rùm beng có thể sẽ không cho kỳ binh giả tham gia là xui. Nhưng xin lỗi đế quốc thì khác, đó là đại nghĩa. Bọn họ phạm sai lầm nhỏ, cúi đầu nhận sai hướng hoàng cung đơn giản hơn kêu họ xin lỗi đám nhóc.
Vu Nhai muốn hiệu quả đó, tin tưởng sau chuyện hôm nay Bắc Đầu hành tỉnh sẽ hãnh diện.
Con đường thứ hai là xem như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng Vu Nhai sẽ không chịu thôi, hắn sẽ làm bậy. Huyền Thần điện chủ nhớ đến mấy hôm trước tiểu tử này quậy tưng bừng, ma pháp sư cường đại nhất bị hắn chọc điên.
Con đường thứ ba là mặt ngoài làm bộ như không có gì xảy ra, lén cho tiểu tử này ích lợi, giao dịch ngầm. Con đường này không có, nhưng Vu Nhai sẽ không cảm kích thậm chí trong lòng khó chịu. Vu Nhai đến tham gia thánh hội kế hoạch thần binh, mới rồi hắn nói kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu bị ăn hiếp.
Con đường thứ tư là áp chế vụ việc, công khai cho Vu Nhai ích lợi, cho hắn mặt mũi, đàn áp đám người Tông đại nhân, Lưu Hàn Trạch, để mọi người biết sự kiện giết người liên quan đến Vu Nhai, thậm chí là Tông đại nhân nhưng bởi vì một vài nguyên nhân không thể công khai nên phải áp xuống. Tin tưởng vài người thông minh sẽ đoán được.
Huyền Thần điện chủ công khai không phải với toàn bộ đế đô mà chỉ trong vòng Huyền Thần điện.
Huyền Thần điện chủ nhanh chóng quyết định chọn con đường thứ tư. Người trẻ tuổi đáng sợ như vậy phải kết giao cho tốt, Huyền Thần điện chủ lấy cớ để mình không mất mặt, lòng thầm cười khổ.
Huyền Thần điện chủ không sợ Vu Nhai nhưng sợ U linh kiếm các Độc Cô gia, càng bởi vì lão không lấy được chứng cứ, không chiếm đạo lý.
Nếu mới rồi Huyền Thần điện chủ dùng cách đặc biệt thẩm vấn Vu Nhai còn đỡ. Khi thẩm vấn là trong âm thầm, sẽ có rất nhiều cách giải quyết thậm chí là giết hắn. Bây giờ quyền chủ động không nằm trong tay Huyền Thần điện chủ.
- Điện chủ, cái này . . .
Tông đại nhân ngơ ngác, trong phút chốc không biết nên nói cái gì. Tông đại nhân không ngốc, kịp phản ứng lại. Lúc trước Tông đại nhân còn đang nghi ngờ trong không gian giới chỉ có cái gì, bây giờ khỏi cần đoán. Chết tiệt, hai tên kia không vứt lá thđi sao?
Bởi vì Huyền Thần điện chủ thấy lá thư nên có một chuỗi phản ứng này là bình thường.
Đầu óc Tông đại nhân thông suốt, gã nhìn Vu Nhai chằm chằm, trong thù hận xen lẫn lạnh lẽo. Tại sao tiểu tử này đáng sợ như thế? Kế hoạch Hoàng Phủ Nhàn từng bị Tông đại nhân cười nhạo thế nhưng vẫn đánh giá thấp Vu Nhai, thấp hơn gấp vô số lần.
Giao dịch vốn vô cùng nhẹ nhàng nhưng báo hại Tông đại nhân rơi đài, gã không tin nổi.
Đám người không còn xúc động như trước, bọn họ lặng im. Tuy mọi người không biết chuyện gì xảy ra nhưng vụ việc trở nên vô cùng phức tạp, dính dáng đến nhân viên cao tầng nội bộ, tốt nhất đừng xen lẫn vào.
Lưu Hàn Trạch hét to:
- Điện chủ làm gì vậy? Tại sao người không điều tra hung thủ giết người kia mà muốn phạt Tông đại nhân?
Biểu tình Huyền Thần điện chủ tức giận quát:
- Lưu Hàn Trạch, những gì ngươi làm trong Bắc Đầu hành tỉnh, Kiếm vực hành tỉnh ta đều biết, không phạt ngươi là vì ta cho rằng có một ngày ngươi sẽ sửa đổi. Tiếc rằng ngươi khiến ta quá thất vọng.
Huyền Thần điện chủ vốn không muốn giải quyết Lưu Hàn Trạch ngu ngốc ngay bây giờ, kết quả gã tự nhảy ra. Vậy đừng trách ta!
Huyền Thần điện chủ nói thẳng:
- Lưu Hàn Trạch, bây giờ ta khai trừ danh hiệu kỵ sĩ chính thức Huyền Thần điện của ngươi, tước đoạt bất cứ thứ gì Huyền Thần điện ban cho, bao gồm huyền khí. Người đâu, áp xuống dưới!
Diệp Mịnh Khôn là Huyền Thần điện chủ sao không biết vài chuyện? Chẳng qua phạt một tên rồi sẽ có kẻ khác, chỉ cần không quá đáng thì lão mắt nhắm mắt mở. Lúc trước chỉ có Bắc Đầu hành tỉnh, Yến Huy đơn độc, Huyền Thần điện chủ không quan tâm.
Nếu bây giờ cần trấn an Vu Nhai thì Huyền Thần điện chủ sẽ giải quyết chuyện này, người như Lưu Hàn Trạch có phạt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lưu Hàn Trạch ngơ ngác thốt hai chữ:
- Cái gì?
Đầu óc Lưu Hàn Trạch trống rỗng, sao chuyện đột nhiên ra thế này?
Không ai đi ra cầu tình, trong tình huống bây giờ sẽ không ai lên tiếng. Bọn họ tràn ngập thắc mắc nhưng bước chân thì dứt khoát, Lưu Hàn Trạch bị kéo xuống, phong huyền khí lại. Lưu Hàn Trạch gào rống rách cổ họng, như con chó bị kéo đi. Mọi người im lặng. Tước đoạt mọi thứ Huyền Thần điện ban cho, bao gồm huyền khí, Lưu Hàn Trạch thành phế nhân, điều này còn khó chịu hơn là giết gã.
- Lam Phách.
Lam Phách run lên, trả lời:
- Có!
Lam Phách không dám cầu tình giùm Lưu Hàn Trạch là vì sợ mình bị vạ lây, nhưng cuối cùng gã vẫn không tránh thoát được.
Huyền Thần điện chủ phất tay thản nhiên nói:
- Tuổi tác của ngươi không nhỏ, nếu đời này không có cơ duyên lớn thì chỉ như thế, không thành lâu chủ được. Ngươi tìm phân điện làm chủ quản đi, đương nhiên nếu không muốn bôn ba thì hãy dưỡng lão.
Lam Phách run cầm cập:
- Tuân lệnh!
Kết quả này tốt hơn Lưu Hàn Trạch, Tông đại nhân, Lam Phách thầm mừng. May mắn lúc trước Lam Phách không đắc tội Vu Nhai dữ dội, cũng không dám nhìn hắn một cái, sợ sẽ xảy ra biến cố gì thảm hơn.
Huyền Thần điện chủ phất tay nói:
- Những chuyện linh tinh đã xong, sắp đến giờ thánh hội mở ra. May mắn còn một chút thời gian, trước tiên cho ba vị kỵ sĩ binh giả bổ sung tám cửa trước. Có lẽ sẽ hơi bất công một chút, nếu trong ba người ai vượt qua hết tám cửa ta sẽ cho một viên đan dược hồi phục huyền khí.
Trong khi mọi người đầu óc mơ màng chuẩn bị công tác thì Vu Nhai lên tiếng:
- Chờ chút.
Cha nó, tiểu tử này quậy chưa đủ sao? Muốn làm gì nữa?
Lần này thì thậm chí đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu không dám nổi giận, đành yên lặng nghe Vu Nhai muốn nói gì.
- Hừ! Điện chủ đại nhân ngực rộng rãi làm người kaham phục, nhưng không biết người khác có được rộng rãi như điện chủ không? Mấy lần Bắc Đầu hành tỉnh ta bị đối xử không công bằng, không phải chuyện ta là kỳ binh giả. Vài người không biết tốt xấu ngang ngược chỉ trích, thậm chí sỉ nhục nhân cách Bắc Đầu. Muốn chúng ta tham gia thánh hội cũng được, trừ phi người đó xin lỗi chúng ta.
Mọi người trong đại điện há hốc mồm, bao gồm Yến đại nhân. Tiểu tử này không biết đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước?
Đặc biệt là đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu, Vu Nhai đòi xin lỗi chẳng phải kêu gã cúi đầu sao?
Khiến người điên cuồng là Vu Nhai nói cứ như bọn họ cầu xin hắn tham gia.
Vu Nhai sửa lời:
- Đương nhiên không phải xin lỗi chúng ta mà là đế quốc. Bắc Đầu hành tỉnh chúng ta là một phần của Huyền Binh đế quốc, không phải đối tượng chịu kỳ thị. Chúng ta chiến đấu vì đế quốc!
Vu Nhai biết không thể khiến đám đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu cúi đầu xin lỗi, nếu gây rùm beng có thể sẽ không cho kỳ binh giả tham gia là xui. Nhưng xin lỗi đế quốc thì khác, đó là đại nghĩa. Bọn họ phạm sai lầm nhỏ, cúi đầu nhận sai hướng hoàng cung đơn giản hơn kêu họ xin lỗi đám nhóc.
Vu Nhai muốn hiệu quả đó, tin tưởng sau chuyện hôm nay Bắc Đầu hành tỉnh sẽ hãnh diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.