Chương 172: Người vào cốc, chết
Hạ Nhật Dịch Lãnh
20/02/2015
Cho dù hắn có là thiên tài thế nào đi nữa cũng chỉ là Tướng Binh Sư thôi.
Ầm...
Đột ngột, thân thể tên tiểu binh thủ thành chấn động, bị một đạo phong nhận xen lẫn ma pháp không gian của nàng đánh trúng. Toàn thân hắn lại lùi đến sát mép hố người chết kia. Trong lòng nàng thầm cảm thấy vui mừng, đang tính thừa thắng xông lên. Nhưng nàng lại thấy trên mặt tên tiểu binh đột nhiên cũng xuất hiện một nụ cười. Nhìn kỹ lại, nàng liền kinh sợ.
Thật không ngờ tiểu tử này lại đột phá. Mặc dù hắn chỉ đạt đến Tướng Binh Sư lục đoạn, nhưng lại có thể cho hắn vô cùng tự tin.
- Tiểu binh thiên tài!
Cuối cùng Nguyệt Lâm Sa rất không tình nguyện phải cho tiểu tử này một lời đánh giá. Sau đó nàng không chút sợ hãi ra tay. Lần này cuối cùng nàng không còn khinh địch nữa. Ma pháp không gian kèm theo, quỷ dị đối phó với quỷ dị, nhanh đối phó với nhanh!
- Gần được rồi. Vào cốc thôi!
Ngày hôm nay U Hoang lộ vẻ đặc biệt tỉnh táo!
Vu Nhai gật đầu, nhẹ nhàng thu hồi kiếm, sau đó đạp Phong Tung Bộ lao vút lên trời lướt qua phía trên hố thi thể kia. Tâm thần hắn vô cùng cảnh giác. Hắn nhớ Khắc Lạp Phu đã từng nói qua. Chỉ cần vào cốc sẽ có âm bạo mãnh liệt. Hắn nhìn những thi thể này, tất cả đều thất khiếu chảy máu, hình như đều chết trong âm bạo. Chỉ có điều lướt qua một đoạn, Vu Nhai vẫn không nghe thấy tiếng âm bạo nào!
- Lẽ nào thời gian trôi qua quá lâu, các cơ quan bên trong đã mất đi tác dụng?
Không có người nào trả lời hắn. U Hoang dường như lại yên lặng. Nếu hắn nói có thể vào cốc, hẳn là không cảm giác được nguy hiểm gì mới là. Chí ít cái hố thi thể lớn trước mắt không có nguy hiểm gì.
Quả nhiên, không bao lâu Vu Nhai đã phóng qua hố lớn, hạ xuống trên một mặt đất bằng phẳng. Phía trước lại là một cái hố nữa. Chỉ có điều cái hố này không nhỏ như cái hố phía trước, mà là một cái hố còn lớn hơn, cảm giác như là một lòng chảo. Từ chỗ hắn đứng chỉ có thể nhìn thấy vô số ngọn núi phía xa bị che khuất, không khác gì dãy núi cực lớn này.
Trong không khí không ngờ truyền đến một mùi thơm tuyệt đối khác với hố thi thể phía trước.
Trong lòng Vu Nhai kinh ngạc, nhưng không phải đối với cái hố lớn, mà là đối với mùi thơm kia. Bởi vì trong miêu tả của Khắc Lạp Phu, sau âm bạo chính là nhiệt độ. Một độ nóng khủng khiếp. Hình như cái hố này là do con người dùng sức đào lên. Bên trong chính là tương bị nấu chảy. Đúng ra phải là mùi khét khó ngửi, sao có thể là mùi thơm được?
Trong lòng cảm thấy cổ quái, Vu Nhai giẫm lên đất hồng đi tới. Sau khi tiến lên hơn mười thước, tới sát mép hố, hắn liền ngây người...
Không có tương bị nấu chảy, không có nhiệt độ cao, cũng không có vũ khí cạm bẫy khắp mặt đất giống như Khắc Lạp Phu đã nói. Về phần có sát khí khắp nơi trên mặt đất hay không hắn cũng không biết. Chỉ biết cảnh tượng trước mắt vô cùng tuyệt mỹ. Trong cốc là vô số cây cối không biết tên, hoàn toàn khác với cây cối trong dãy núi này. Hình như dọc đường đi phía trước hắn chưa từng thấy qua. Lá cây không nhiều lắm, nhưng không biết có phải hắn gặp được một thời điểm tốt hay không, chỉ thấy hoa nở đầy cành.
Mùi thơm kia là từ đó bay ra, hòa lẫn với mùi không khí trong lành. So với cái hố chứa không biết bao nhiêu người lùn đã chết kia thật sự là hai thái cực. Nếu như không phải phía trước chứa đầy thi thể của người lùn, Vu Nhai sẽ cảm thấy hắn khẳng định đã đi nhầm chỗ.
- Phong Doanh, cảm giác được nguy hiểm không?
Vu Nhai cúi đầu hỏi thăm. U Hoang lại choáng váng, Vu Nhai chỉ có thể hỏi Phong Doanh. Không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an. Nơi này quá yên tĩnh, cũng quá mức mỹ lệ!
- Phong Doanh cũng không cảm giác được!
Phong Doanh lắc đầu:
- Chỉ có điều có thể cảm giác được trong hố này có sinh mệnh tồn tại.
Vu Nhai gật đầu. Vừa rồi hình như hắn có thấy mấy con thỏ trắng thoáng phóng qua phía trước.
Phía sau, công chúa ma pháp đã đuổi kịp. Không có sự lựa chọn, Vu Nhai không chút do dự nhảy xuống, trong miệng huýt một tiếng dài, muốn gọi Tiểu Thúy ở bên ngoài vào.
- Không tốt. Tiểu tử di chuyển chậm lại một chút!
Giọng nói của U Hoang Kiếm Linh đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn.
Vu Nhai vội vàng dừng lại.
Keng keng keng...
Vừa rồi, mặt đất vẫn vô cùng yên tĩnh, trong lúc bất chợt có mấy thanh đao nhọn từ dưới đất đâm ra. Nếu như không phải U Hoang Kiếm Linh xuất hiện nhanh, nếu như không phải hắn vốn cảnh giác, sợ rằng lúc này hắn đã chết.
- Chủ nhân, nhanh, quay đầu lại!
Giọng nói của Phong Doanh cũng mang theo sự hoảng sợ nói.
Vu Nhai cũng không thấy các loại mê trận gì, vẫn có thể thấy được lối vào cốc này, cũng có thể thấy Nguyệt Lâm Sa đuổi theo phía sau. Hắn có thể thấy khi nàng chứng kiến hắn gặp nguy hiểm đã vội vàng dừng lại. Nàng có thể thấy khi Vu Nhai quay đầu lại, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Nàng cũng quay đầu lại theo, đồng thời cũng biến sắc.
Đúng vậy, thông đạo phía trên vẫn còn, nhưng thông đạo nhỏ để vào cốc lại bị phong kín.
- Người vào cốc đều phải chết!
Không biết từ lúc nào, ở lối vào ngay cửa cốc đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá cực lớn, hoàn toàn bịt kín cửa cốc, cũng ngăn cách với hố người chết trước đó. Trên tấm bia đá khắc bốn chữ lớn.
Đúng vậy, không có gì khác, chỉ có những chữ này tràn ngập sát khí cùng bạo ngược.
Đột ngột hai bên trở nên ăn ý. Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa lui thật nhanh về phía sau, trong chớp mắt đã đi tới phía trước tấm bia đá kia. Hai người không phát sinh chiến đấu nữa, mà tìm hiểu tấm bia đá. Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nói:
- Đây là huyền tinh biển sâu!
Nuốt nước miếng một cái, Vu Nhai cũng thông qua Phong Doanh biết được chất liệu của tấm bia đá này. Dùng cách nói của Phong Doanh, lần này nếu như lấy huyền tinh biển sâu ra bán đi, có lẽ có thể đổi lấy nửa thanh Thần Binh. Đương nhiên, huyền tinh biển sâu mạnh mẽ lại cường đại như vậy, nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể chế luyện. Cho dù là muốn mở ra, chí ít cũng cần phải là người có thực lực Địa Binh Sư đỉnh phong sử dụng chí ít là Huyền Binh thất giai!
Nói cách khác, ít nhất là Địa Binh Sư đỉnh phong mới có cơ hội phá được nó. Lợi hại nhất là thứ này còn có thể cắt đứt không gian.
Ma pháp không gian của Nguyệt Lâm Sa ở trước mặt nó chính là phù vân.
- Ngao...
- Tiểu Thúy, không nên tới gần!
Vu Nhai cảm giác không ổn kêu lên.
Đúng vào lúc này, trong cảnh tượng gió êm sóng lặng hoa và cây hòa hợp, mấy mũi tên phóng lên cao. Tiểu Thúy khiếp sợ vội vàng vỗ cánh, thoáng cái bay vào tầng mây. Nhưng cho dù nó đã bay vào trong tầng mây, mũi tên vẫn theo không dừng, dường như không chết không thôi vậy. Lại có mấy mũi tên khác đột ngột xuất hiện. Tiểu Thúy chỉ có thể liếc mắt nhìn Vu Nhai, kêu lên một tiếng rồi bay đi. Nếu không phải nhờ tốc độ của nó đủ nhanh, lúc này đã biến thành một xác chim rớt xuống.
Nếu là người vào cốc đều phải chết, vậy trên không trung làm sao có thể có lỗ thủng được?
- A, đây là... tầng trận ma pháp gió. Tiểu binh, đây rốt cuộc là nơi nào?
Ầm...
Đột ngột, thân thể tên tiểu binh thủ thành chấn động, bị một đạo phong nhận xen lẫn ma pháp không gian của nàng đánh trúng. Toàn thân hắn lại lùi đến sát mép hố người chết kia. Trong lòng nàng thầm cảm thấy vui mừng, đang tính thừa thắng xông lên. Nhưng nàng lại thấy trên mặt tên tiểu binh đột nhiên cũng xuất hiện một nụ cười. Nhìn kỹ lại, nàng liền kinh sợ.
Thật không ngờ tiểu tử này lại đột phá. Mặc dù hắn chỉ đạt đến Tướng Binh Sư lục đoạn, nhưng lại có thể cho hắn vô cùng tự tin.
- Tiểu binh thiên tài!
Cuối cùng Nguyệt Lâm Sa rất không tình nguyện phải cho tiểu tử này một lời đánh giá. Sau đó nàng không chút sợ hãi ra tay. Lần này cuối cùng nàng không còn khinh địch nữa. Ma pháp không gian kèm theo, quỷ dị đối phó với quỷ dị, nhanh đối phó với nhanh!
- Gần được rồi. Vào cốc thôi!
Ngày hôm nay U Hoang lộ vẻ đặc biệt tỉnh táo!
Vu Nhai gật đầu, nhẹ nhàng thu hồi kiếm, sau đó đạp Phong Tung Bộ lao vút lên trời lướt qua phía trên hố thi thể kia. Tâm thần hắn vô cùng cảnh giác. Hắn nhớ Khắc Lạp Phu đã từng nói qua. Chỉ cần vào cốc sẽ có âm bạo mãnh liệt. Hắn nhìn những thi thể này, tất cả đều thất khiếu chảy máu, hình như đều chết trong âm bạo. Chỉ có điều lướt qua một đoạn, Vu Nhai vẫn không nghe thấy tiếng âm bạo nào!
- Lẽ nào thời gian trôi qua quá lâu, các cơ quan bên trong đã mất đi tác dụng?
Không có người nào trả lời hắn. U Hoang dường như lại yên lặng. Nếu hắn nói có thể vào cốc, hẳn là không cảm giác được nguy hiểm gì mới là. Chí ít cái hố thi thể lớn trước mắt không có nguy hiểm gì.
Quả nhiên, không bao lâu Vu Nhai đã phóng qua hố lớn, hạ xuống trên một mặt đất bằng phẳng. Phía trước lại là một cái hố nữa. Chỉ có điều cái hố này không nhỏ như cái hố phía trước, mà là một cái hố còn lớn hơn, cảm giác như là một lòng chảo. Từ chỗ hắn đứng chỉ có thể nhìn thấy vô số ngọn núi phía xa bị che khuất, không khác gì dãy núi cực lớn này.
Trong không khí không ngờ truyền đến một mùi thơm tuyệt đối khác với hố thi thể phía trước.
Trong lòng Vu Nhai kinh ngạc, nhưng không phải đối với cái hố lớn, mà là đối với mùi thơm kia. Bởi vì trong miêu tả của Khắc Lạp Phu, sau âm bạo chính là nhiệt độ. Một độ nóng khủng khiếp. Hình như cái hố này là do con người dùng sức đào lên. Bên trong chính là tương bị nấu chảy. Đúng ra phải là mùi khét khó ngửi, sao có thể là mùi thơm được?
Trong lòng cảm thấy cổ quái, Vu Nhai giẫm lên đất hồng đi tới. Sau khi tiến lên hơn mười thước, tới sát mép hố, hắn liền ngây người...
Không có tương bị nấu chảy, không có nhiệt độ cao, cũng không có vũ khí cạm bẫy khắp mặt đất giống như Khắc Lạp Phu đã nói. Về phần có sát khí khắp nơi trên mặt đất hay không hắn cũng không biết. Chỉ biết cảnh tượng trước mắt vô cùng tuyệt mỹ. Trong cốc là vô số cây cối không biết tên, hoàn toàn khác với cây cối trong dãy núi này. Hình như dọc đường đi phía trước hắn chưa từng thấy qua. Lá cây không nhiều lắm, nhưng không biết có phải hắn gặp được một thời điểm tốt hay không, chỉ thấy hoa nở đầy cành.
Mùi thơm kia là từ đó bay ra, hòa lẫn với mùi không khí trong lành. So với cái hố chứa không biết bao nhiêu người lùn đã chết kia thật sự là hai thái cực. Nếu như không phải phía trước chứa đầy thi thể của người lùn, Vu Nhai sẽ cảm thấy hắn khẳng định đã đi nhầm chỗ.
- Phong Doanh, cảm giác được nguy hiểm không?
Vu Nhai cúi đầu hỏi thăm. U Hoang lại choáng váng, Vu Nhai chỉ có thể hỏi Phong Doanh. Không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an. Nơi này quá yên tĩnh, cũng quá mức mỹ lệ!
- Phong Doanh cũng không cảm giác được!
Phong Doanh lắc đầu:
- Chỉ có điều có thể cảm giác được trong hố này có sinh mệnh tồn tại.
Vu Nhai gật đầu. Vừa rồi hình như hắn có thấy mấy con thỏ trắng thoáng phóng qua phía trước.
Phía sau, công chúa ma pháp đã đuổi kịp. Không có sự lựa chọn, Vu Nhai không chút do dự nhảy xuống, trong miệng huýt một tiếng dài, muốn gọi Tiểu Thúy ở bên ngoài vào.
- Không tốt. Tiểu tử di chuyển chậm lại một chút!
Giọng nói của U Hoang Kiếm Linh đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn.
Vu Nhai vội vàng dừng lại.
Keng keng keng...
Vừa rồi, mặt đất vẫn vô cùng yên tĩnh, trong lúc bất chợt có mấy thanh đao nhọn từ dưới đất đâm ra. Nếu như không phải U Hoang Kiếm Linh xuất hiện nhanh, nếu như không phải hắn vốn cảnh giác, sợ rằng lúc này hắn đã chết.
- Chủ nhân, nhanh, quay đầu lại!
Giọng nói của Phong Doanh cũng mang theo sự hoảng sợ nói.
Vu Nhai cũng không thấy các loại mê trận gì, vẫn có thể thấy được lối vào cốc này, cũng có thể thấy Nguyệt Lâm Sa đuổi theo phía sau. Hắn có thể thấy khi nàng chứng kiến hắn gặp nguy hiểm đã vội vàng dừng lại. Nàng có thể thấy khi Vu Nhai quay đầu lại, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Nàng cũng quay đầu lại theo, đồng thời cũng biến sắc.
Đúng vậy, thông đạo phía trên vẫn còn, nhưng thông đạo nhỏ để vào cốc lại bị phong kín.
- Người vào cốc đều phải chết!
Không biết từ lúc nào, ở lối vào ngay cửa cốc đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá cực lớn, hoàn toàn bịt kín cửa cốc, cũng ngăn cách với hố người chết trước đó. Trên tấm bia đá khắc bốn chữ lớn.
Đúng vậy, không có gì khác, chỉ có những chữ này tràn ngập sát khí cùng bạo ngược.
Đột ngột hai bên trở nên ăn ý. Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa lui thật nhanh về phía sau, trong chớp mắt đã đi tới phía trước tấm bia đá kia. Hai người không phát sinh chiến đấu nữa, mà tìm hiểu tấm bia đá. Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nói:
- Đây là huyền tinh biển sâu!
Nuốt nước miếng một cái, Vu Nhai cũng thông qua Phong Doanh biết được chất liệu của tấm bia đá này. Dùng cách nói của Phong Doanh, lần này nếu như lấy huyền tinh biển sâu ra bán đi, có lẽ có thể đổi lấy nửa thanh Thần Binh. Đương nhiên, huyền tinh biển sâu mạnh mẽ lại cường đại như vậy, nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể chế luyện. Cho dù là muốn mở ra, chí ít cũng cần phải là người có thực lực Địa Binh Sư đỉnh phong sử dụng chí ít là Huyền Binh thất giai!
Nói cách khác, ít nhất là Địa Binh Sư đỉnh phong mới có cơ hội phá được nó. Lợi hại nhất là thứ này còn có thể cắt đứt không gian.
Ma pháp không gian của Nguyệt Lâm Sa ở trước mặt nó chính là phù vân.
- Ngao...
- Tiểu Thúy, không nên tới gần!
Vu Nhai cảm giác không ổn kêu lên.
Đúng vào lúc này, trong cảnh tượng gió êm sóng lặng hoa và cây hòa hợp, mấy mũi tên phóng lên cao. Tiểu Thúy khiếp sợ vội vàng vỗ cánh, thoáng cái bay vào tầng mây. Nhưng cho dù nó đã bay vào trong tầng mây, mũi tên vẫn theo không dừng, dường như không chết không thôi vậy. Lại có mấy mũi tên khác đột ngột xuất hiện. Tiểu Thúy chỉ có thể liếc mắt nhìn Vu Nhai, kêu lên một tiếng rồi bay đi. Nếu không phải nhờ tốc độ của nó đủ nhanh, lúc này đã biến thành một xác chim rớt xuống.
Nếu là người vào cốc đều phải chết, vậy trên không trung làm sao có thể có lỗ thủng được?
- A, đây là... tầng trận ma pháp gió. Tiểu binh, đây rốt cuộc là nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.