Chương 412: Nữ nhân kia
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể đổi thành Thôn Thiên Nhất Thức.
Vu Nhai hiện tại sử dụng Thôn Thiên Nhất Thức cũng là có suy nghĩ...
Ngay trong nháy mắt khi hắn sử dụng kiếm ra, lực lượng cắn nuốt do kiếm tâm giao cho lại tăng lên. Thôn Thiên Kiếm vốn chính là thuộc tính cắn nuốt. Nhưng Vu Nhai không có cách nào mượn được. Lúc đánh ra Thôn Thiên Nhất Thức, cũng chỉ là bởi vì thuộc tính bên trong khiến người ta có cảm giác cắn nuốt mà thôi. Nhưng bây giờ bởi vì kiếm tâm Thôn Thiên Kiếm và Hoàng Binh Sư dung hợp, Vu Nhai đã có thể sử dụng, chính như vừa rồi!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Độc Cô Cửu Dương đang cố gắng đỡ trảm kỹ của Vu Nhai, kết quả bỗng nhiên phát hiện kiếm quang dẫn động trên đầu xuống đột nhiên co nhỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Đúng vào lúc này, Vu Nhai Thôn Thiên Nhất Thức đến.
Hắn không chú ý được nhiều như vậy, dung hợp kiếm quang. Độc Cô Diệt Kiếm Quyết đánh ra!
Cuối cùng Vu Nhai đã thấy hy vọng thắng lợi. Thôn Thiên Nhất Thức phá vỡ phòng ngự của Độc Cô Cửu Dương, phá nát thanh huyền kiếm bát giai, còn có cả Kiếm Linh kim sắc hình người đột nhiên xuất hiện chuẩn bị bảo vệ chủ, bổ về phía vai Độc Cô Cửu Dương.
Huyền Binh bản mạng và Binh Linh đều trợ giúp, cho dù là Thần Binh cực kỳ cực kỳ siêu cấp không thể dùng cũng vô dụng. Thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất.
- A...
Độc Cô Cửu Dương phát ra một tiếng hét thảm, thân thể dưới sự trợ giúp của huyền kiếm bát giai bay ngược ra sau, nhưng vẫn bị Vu Nhai chém trúng.
Vu Nhai vốn có ý định tránh bộ kim bào kia. Nhưng Độc Cô Cửu Dương cũng không phải đầu gỗ. Huyền kiếm bát giai cũng không phải để trưng bày. Cuối cùng hắn chỉ bị chém ở trên bờ vai mà thôi. Nhưng bởi vì hắn sớm có chuẩn bị, hơn nữa Thôn Thiên Nhất Thức tuy rằng đáng sợ vẫn không có biện pháp nào hoàn toàn phá nát được kim bào, vai Độc Cô Cửu Dương lại dường như bị hung hăng nghiền ép. Trong kim bào, máu và thịt mơ hồ.
- Dương Nhi!
Vu Nhai chuẩn bị truy kích, thừa dịp hắn bị thương, muốn lấy mạng hắn. Nhưng hai lần sử dụng Nghịch Tà Nhận Thất Trảm, lại thêm Thôn Thiên Nhất Thức, đã sớm rút cạn tất cả lực lượng trong cơ thể hắn. Mặc dù hắn điên cuồng nuốt đan dược cũng vô dụng. Nhưng tướng khí của Vu Nhai là cái gì? Ý Vững Hơn Kim, hắn phải xông lên, tuyệt không thể mất đi cơ hội quý giá này.
Nhưng ngay thời điểm hắn cắn răng chuẩn bị xông tới, một tiếng thét thê lương chói tai truyền đến. Một đạo thân ảnh quý khí mười phần chợt xuất hiện ở bên cạnh Độc Cô Cửu Dương, rất nhanh ôm lấy hắn.
Cùng lúc đó, thân hình Vu Nhai cũng dừng lại. Ký ức vọt tới. Nữ nhân trước kia quả nhiên trùng khớp với nữ nhân này.
- Tiện chủng, đồ dơ bẩn. Ngươi lại dám đả thương con ta. Trước đây nên đem ngươi thiên đao vạn quả, băm thây vạn đoạn!
Nữ nhân kia chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, rít gào phun lửa. Hiển nhiên, nàng đã sớm biết Vu Nhai tới. Trước đó, sát thủ xuất hiện khi hắn cứng rắn xông qua ải chính là do nàng phái tới. Đương nhiên, bây giờ không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh điều đó.
- Mẫu thân, giết hắn, giết hắn đi!
Độc Cô Cửu Dương cảm nhận được nơi bả vai truyền tới từng trận đau đớn, chỉ vào Vu Nhai nói.
- Dương Nhi, con yên tâm. Ta sẽ không để cho tên tiện chủng này sống tốt. Ta sẽ không tiếp tục lo lắng vì phụ thân con nữa. Chỉ cần là kẻ đả thương con ta đều phải chết, đều phải xử tử lăng trì!
Mẫu thân Cửu Dương dường như là một nữ nhân chanh chua đã phát điên. Nàng vừa nói vừa trừng mắt nhìn về phía Vu Nhai.
Vẻ mặt Vu Nhai không đổi, vẫn nhai đan dược, đồng thời lấy rễ màu đen ra, chuẩn bị liều mạng bất kỳ lúc nào.
Đúng vậy, chí ít trong mắt mọi người, tư thế của Vu Nhai là muốn liều mạng. Nhưng chỉ có bản thân Vu Nhai biết, cước bộ của hắn đã di chuyển về phía Thiên Tội Uyên. Ngày hôm nay coi như đã đạt được mục đích. Cuộc hành trình của hắn tới Độc Cô gia coi như đã đạt được mục đích. Hiện nay thực lực của hắn còn chưa đủ để xoay người, nhưng luôn luôn có cơ hội xoay người.
Trước đây hắn không biết cụ thể kẻ địch là ai, chỉ biết là cực hận toàn bộ Độc Cô gia. Chí ít hiện tại hắn đã biết kẻ phụ tình kia là ai, biết ai muốn hại mẹ con mình. Quân tử báo thù vẫn mười năm không muộn. Huống chi mình và quân tử tám đời cũng không có quan hệ. Mình là sát thủ, còn là ám hành giả...
Quân tử bình thường ngay cả báo thù cũng phải quang minh chính đại. Mình lại không cần. Quân tử phải mười năm, mình cũng không cần!
- Tiểu tiện chủng, ngươi nói một chút xem, ngươi muốn lựa chọn kiểu chết thế nào?
Mẫu thân Cửu Dương cho Độc Cô Cửu Dương mấy viên thuốc, dùng ánh mắt sai đám người bên cạnh tới chiếu cố hắn, sau đó mới đứng lên chậm rãi đi về phía Vu Nhai.
Vu Nhai vẫn không nói lời nào, bình tĩnh nhìn nàng, bộ dạng hoàn toàn không sợ hãi.
- Tiểu tiện chủng, thật ra rất bình tĩnh. Ngươi còn tưởng rằng ta sẽ lại cố kỵ nữa sao? Ngươi đã uy hiếp con ta, ta giết ngươi, phụ thân ngươi cũng sẽ không nói được nửa câu. Về phần mẫu thân ngươi, hắc hắc, ta cũng sẽ không bỏ qua. Ngươi có phải muốn nói ta không thể uy hiếp mẫu thân đê tiện của ngươi, nếu không phụ thân ngươi sẽ can thiệp hay không? Ha ha ha, phụ thân ngươi còn có nhiều tình nhân mà. Thứ hắn để ý chỉ là huyết mạch của hắn, huyết mạch của Độc Cô gia mà thôi. Nữ nhân đê tiện kia giết thì giết.
Mẫu thân Cửu Dương lạnh lùng nói.
Vu Nhai rướn đầu. Hóa ra trước đây nữ nhân này không giết mình, chỉ bởi vì sợ phụ thân kia điều tra tìm hiểu. Hóa ra thứ nàng cố kỵ chính là mình có huyết mạch của phụ thân và Độc Cô gia. Chỉ có điều...
- Tiểu tiện chủng, ngã xuống cho ta. Ngày hôm nay cho dù ông trời có tới cũng vô dụng!
Mẫu thân Cửu Dương hình như càng lúc càng khó chịu được ánh mắt của Vu Nhai. Ngay cả những lời sỉ nhục cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp ra tay. Kim quang chớp hiện...
- Thôn Thiên Kiếm, chúng ta... Ách!
Vu Nhai đang chuẩn bị tránh trước, đúng vào lúc này, kim quang trên đầu bất chợt nổ tung, đột nhiên hóa thành vô hình. Mẫu thân Cửu Dương chợt ngẩng đầu lên, quát:
- Người nào, dám ngăn cản ta, đã chán sống rồi hay sao?
- Hắc hắc, lão đầu ta sống rất thoải mái, chưa bao giờ cảm thấy chán sống cả!
Đúng lúc này, một giọng nói cợt nhả truyền đến, lại có chút già nua. Hình như mới phát hiện ra điều gì, lại:
- A, ta nói này đồ nhi tốt của ta, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Là ai làm? Mẹ nó, ta sẽ không ngại quy định của Độc Cô gia. Ai dám động ngươi, đều phải chết, đều phải lăng trì xử tử!
- Độc Cô Thanh... Thanh Hải bá!
Mọi người ở đây vốn cho rằng có người đã chán sống. Nhưng khi nhìn thấy người vừa tới, tất cả đều kinh ngạc hô lên một tiếng. Độc Cô Thanh Hải phụ trách sát hạch kim bào, ngân bào nhiều năm. Rất nhiều người đều biết hắn, cũng biết tính cách hắn. Mẫu thân Độc Cô Cửu Dương vốn đang có biểu tình phẫn nộ, nhưng cũng không dám làm càn, sắc mặt biến đổi không ngừng...
Vu Nhai hiện tại sử dụng Thôn Thiên Nhất Thức cũng là có suy nghĩ...
Ngay trong nháy mắt khi hắn sử dụng kiếm ra, lực lượng cắn nuốt do kiếm tâm giao cho lại tăng lên. Thôn Thiên Kiếm vốn chính là thuộc tính cắn nuốt. Nhưng Vu Nhai không có cách nào mượn được. Lúc đánh ra Thôn Thiên Nhất Thức, cũng chỉ là bởi vì thuộc tính bên trong khiến người ta có cảm giác cắn nuốt mà thôi. Nhưng bây giờ bởi vì kiếm tâm Thôn Thiên Kiếm và Hoàng Binh Sư dung hợp, Vu Nhai đã có thể sử dụng, chính như vừa rồi!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Độc Cô Cửu Dương đang cố gắng đỡ trảm kỹ của Vu Nhai, kết quả bỗng nhiên phát hiện kiếm quang dẫn động trên đầu xuống đột nhiên co nhỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Đúng vào lúc này, Vu Nhai Thôn Thiên Nhất Thức đến.
Hắn không chú ý được nhiều như vậy, dung hợp kiếm quang. Độc Cô Diệt Kiếm Quyết đánh ra!
Cuối cùng Vu Nhai đã thấy hy vọng thắng lợi. Thôn Thiên Nhất Thức phá vỡ phòng ngự của Độc Cô Cửu Dương, phá nát thanh huyền kiếm bát giai, còn có cả Kiếm Linh kim sắc hình người đột nhiên xuất hiện chuẩn bị bảo vệ chủ, bổ về phía vai Độc Cô Cửu Dương.
Huyền Binh bản mạng và Binh Linh đều trợ giúp, cho dù là Thần Binh cực kỳ cực kỳ siêu cấp không thể dùng cũng vô dụng. Thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất.
- A...
Độc Cô Cửu Dương phát ra một tiếng hét thảm, thân thể dưới sự trợ giúp của huyền kiếm bát giai bay ngược ra sau, nhưng vẫn bị Vu Nhai chém trúng.
Vu Nhai vốn có ý định tránh bộ kim bào kia. Nhưng Độc Cô Cửu Dương cũng không phải đầu gỗ. Huyền kiếm bát giai cũng không phải để trưng bày. Cuối cùng hắn chỉ bị chém ở trên bờ vai mà thôi. Nhưng bởi vì hắn sớm có chuẩn bị, hơn nữa Thôn Thiên Nhất Thức tuy rằng đáng sợ vẫn không có biện pháp nào hoàn toàn phá nát được kim bào, vai Độc Cô Cửu Dương lại dường như bị hung hăng nghiền ép. Trong kim bào, máu và thịt mơ hồ.
- Dương Nhi!
Vu Nhai chuẩn bị truy kích, thừa dịp hắn bị thương, muốn lấy mạng hắn. Nhưng hai lần sử dụng Nghịch Tà Nhận Thất Trảm, lại thêm Thôn Thiên Nhất Thức, đã sớm rút cạn tất cả lực lượng trong cơ thể hắn. Mặc dù hắn điên cuồng nuốt đan dược cũng vô dụng. Nhưng tướng khí của Vu Nhai là cái gì? Ý Vững Hơn Kim, hắn phải xông lên, tuyệt không thể mất đi cơ hội quý giá này.
Nhưng ngay thời điểm hắn cắn răng chuẩn bị xông tới, một tiếng thét thê lương chói tai truyền đến. Một đạo thân ảnh quý khí mười phần chợt xuất hiện ở bên cạnh Độc Cô Cửu Dương, rất nhanh ôm lấy hắn.
Cùng lúc đó, thân hình Vu Nhai cũng dừng lại. Ký ức vọt tới. Nữ nhân trước kia quả nhiên trùng khớp với nữ nhân này.
- Tiện chủng, đồ dơ bẩn. Ngươi lại dám đả thương con ta. Trước đây nên đem ngươi thiên đao vạn quả, băm thây vạn đoạn!
Nữ nhân kia chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, rít gào phun lửa. Hiển nhiên, nàng đã sớm biết Vu Nhai tới. Trước đó, sát thủ xuất hiện khi hắn cứng rắn xông qua ải chính là do nàng phái tới. Đương nhiên, bây giờ không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh điều đó.
- Mẫu thân, giết hắn, giết hắn đi!
Độc Cô Cửu Dương cảm nhận được nơi bả vai truyền tới từng trận đau đớn, chỉ vào Vu Nhai nói.
- Dương Nhi, con yên tâm. Ta sẽ không để cho tên tiện chủng này sống tốt. Ta sẽ không tiếp tục lo lắng vì phụ thân con nữa. Chỉ cần là kẻ đả thương con ta đều phải chết, đều phải xử tử lăng trì!
Mẫu thân Cửu Dương dường như là một nữ nhân chanh chua đã phát điên. Nàng vừa nói vừa trừng mắt nhìn về phía Vu Nhai.
Vẻ mặt Vu Nhai không đổi, vẫn nhai đan dược, đồng thời lấy rễ màu đen ra, chuẩn bị liều mạng bất kỳ lúc nào.
Đúng vậy, chí ít trong mắt mọi người, tư thế của Vu Nhai là muốn liều mạng. Nhưng chỉ có bản thân Vu Nhai biết, cước bộ của hắn đã di chuyển về phía Thiên Tội Uyên. Ngày hôm nay coi như đã đạt được mục đích. Cuộc hành trình của hắn tới Độc Cô gia coi như đã đạt được mục đích. Hiện nay thực lực của hắn còn chưa đủ để xoay người, nhưng luôn luôn có cơ hội xoay người.
Trước đây hắn không biết cụ thể kẻ địch là ai, chỉ biết là cực hận toàn bộ Độc Cô gia. Chí ít hiện tại hắn đã biết kẻ phụ tình kia là ai, biết ai muốn hại mẹ con mình. Quân tử báo thù vẫn mười năm không muộn. Huống chi mình và quân tử tám đời cũng không có quan hệ. Mình là sát thủ, còn là ám hành giả...
Quân tử bình thường ngay cả báo thù cũng phải quang minh chính đại. Mình lại không cần. Quân tử phải mười năm, mình cũng không cần!
- Tiểu tiện chủng, ngươi nói một chút xem, ngươi muốn lựa chọn kiểu chết thế nào?
Mẫu thân Cửu Dương cho Độc Cô Cửu Dương mấy viên thuốc, dùng ánh mắt sai đám người bên cạnh tới chiếu cố hắn, sau đó mới đứng lên chậm rãi đi về phía Vu Nhai.
Vu Nhai vẫn không nói lời nào, bình tĩnh nhìn nàng, bộ dạng hoàn toàn không sợ hãi.
- Tiểu tiện chủng, thật ra rất bình tĩnh. Ngươi còn tưởng rằng ta sẽ lại cố kỵ nữa sao? Ngươi đã uy hiếp con ta, ta giết ngươi, phụ thân ngươi cũng sẽ không nói được nửa câu. Về phần mẫu thân ngươi, hắc hắc, ta cũng sẽ không bỏ qua. Ngươi có phải muốn nói ta không thể uy hiếp mẫu thân đê tiện của ngươi, nếu không phụ thân ngươi sẽ can thiệp hay không? Ha ha ha, phụ thân ngươi còn có nhiều tình nhân mà. Thứ hắn để ý chỉ là huyết mạch của hắn, huyết mạch của Độc Cô gia mà thôi. Nữ nhân đê tiện kia giết thì giết.
Mẫu thân Cửu Dương lạnh lùng nói.
Vu Nhai rướn đầu. Hóa ra trước đây nữ nhân này không giết mình, chỉ bởi vì sợ phụ thân kia điều tra tìm hiểu. Hóa ra thứ nàng cố kỵ chính là mình có huyết mạch của phụ thân và Độc Cô gia. Chỉ có điều...
- Tiểu tiện chủng, ngã xuống cho ta. Ngày hôm nay cho dù ông trời có tới cũng vô dụng!
Mẫu thân Cửu Dương hình như càng lúc càng khó chịu được ánh mắt của Vu Nhai. Ngay cả những lời sỉ nhục cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp ra tay. Kim quang chớp hiện...
- Thôn Thiên Kiếm, chúng ta... Ách!
Vu Nhai đang chuẩn bị tránh trước, đúng vào lúc này, kim quang trên đầu bất chợt nổ tung, đột nhiên hóa thành vô hình. Mẫu thân Cửu Dương chợt ngẩng đầu lên, quát:
- Người nào, dám ngăn cản ta, đã chán sống rồi hay sao?
- Hắc hắc, lão đầu ta sống rất thoải mái, chưa bao giờ cảm thấy chán sống cả!
Đúng lúc này, một giọng nói cợt nhả truyền đến, lại có chút già nua. Hình như mới phát hiện ra điều gì, lại:
- A, ta nói này đồ nhi tốt của ta, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Là ai làm? Mẹ nó, ta sẽ không ngại quy định của Độc Cô gia. Ai dám động ngươi, đều phải chết, đều phải lăng trì xử tử!
- Độc Cô Thanh... Thanh Hải bá!
Mọi người ở đây vốn cho rằng có người đã chán sống. Nhưng khi nhìn thấy người vừa tới, tất cả đều kinh ngạc hô lên một tiếng. Độc Cô Thanh Hải phụ trách sát hạch kim bào, ngân bào nhiều năm. Rất nhiều người đều biết hắn, cũng biết tính cách hắn. Mẫu thân Độc Cô Cửu Dương vốn đang có biểu tình phẫn nộ, nhưng cũng không dám làm càn, sắc mặt biến đổi không ngừng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.