Chương 645: Phú thân vương giới thiệu đến.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Thất hoàng tử thản nhiên nói:
- Mặc kệ ngươi là ai, có mục đích gì, co phải là người của Độc Cô gia không, có đúng là đệ tử của Liễu đại sư không, hôm nay đến Ngự Hương viên tức là bằng hữu của ta. Đã là bằng hữu thì xin ngươi hãy giải phù văn cho Liễu Mị Nhi đi.
Thất hoàng tử muốn dùng sức hấp dẫn nhân cách chin hphục Vu Nhai, xem hắn là bằng hữu rồi lại toát ra khí chất hoàng gia.
Vu Nhai phớt lờ Thất hoàng tử, hắn chìm trong linh cảm.
Cơ mặt Thất hoàng tử co giật, thầm nghĩ:
- Cái tên này đúng là người của Độc Cô gia, chỉ Độc Cô gia mới dám ngang nhiên phớt lờ hoàng tử ngay trước mặt hoàng tử. May mắn tính tình mình tốt, muốn nhìn xem phản ứng iiếp theo của hắn là gì để đặt ra kế hoạch thu phục hắn, nếu không thật sự muốn kêu người đập bẹp hắn cho rồi.
Thất hoàng tử không để bụng nhưng không có nghĩa là người khác cũng rộng rãi như vậy.
- Thất hoàng tử đang nói chuyện với ngươi!
Vu Nhai tỉnh táo lại, nhảy xuống bàn, cười nói:
- Thất hoàng tử quá lo, ta chỉ cảm thấy sư muội của ta quá điêu ngoa, tự kiêu nên cố ý cho nàng ăn chút đau khổ.
Liễu Mị Nhi tức giận quát:
- Ai là sư muội của ngươi?
Nhưng Liễu Mị Nhi mãi mà không giải được phù văn trận kỳ lạ, nàng rất tức giận.
- Mới rồi là ai vui vẻ kêu ta là sư huynh?
Vu Nhai cười gian nói:
- Nhào, lại kêu một tiếng Nhai sư huynh thì ta sẽ thả sư muội ra, nếu không chờ sư phụ nhà nàng đến giải trận đi. Sau đó sẽ có nhiều người nói a, thiên tài Liễu Mị Nhi còn chưa dứt sữa, cần sư phụ đến giải vây cho mình. Đánh thua nhỏ có một chút đã kêu lớn đến, xấu hổ quá.
Thật ra Liễu Mị Nhi có kêu sư phụ mình đến cũng không sao, nhưng bị Vu Nhai phóng đại bảo hành động đó là mất mặt thì nàng sẽ không mặt dày kêu Liễu đại sư tới. Liễu Mị Nhi rất muốn liều mạng với Vu Nhai nhưng không ra được thì làm sao đánh nhau?
Vu Nhai cười gian hỏi:
- Như thế nào? Có kêu hay không?
Mặt Liễu Mị Nhi âm trầm, mắt tóe lửa.
Khiến mọi người bất ngờ là Liễu Mị Nhi chợt nghĩ đến điều gì, cười kỳ lạ:
- Thất hoàng tử, mới rồi hắn nói gì? Hắn bảo là kêu sư phụ của ta? Hừ hừ, hắn không phải là đệ tử sư phụ ta thu, hắn trà trộn vào. Mau sai người bắt hắn, buộc hắn nói ra cách giải trận.
- Nếu không thì chờ sư phụ nhà ngươi đến giải trận cho ngươi . . .
Như Liễu Mị Nhi đã nói, Vu Nhai đúng là có nói câu này.
Mọi người nhìn hướng Vu Nhai, cái tên này hưng phấn quá nên nói lỡ miệng.
Vu Nhai chớp mắt nói:
- A! Hình như từ đầu đến cuối ta không hề nói mình là đệ tử của Liễu đại sư, là tự Trầm Lâm Trúc nói.
Mọi người nhìn hướng Trầm Lâm Trúc, gã bị tình hình làm ngây người, lại bị nhiều người nhìn khiến gã không nói nên lời.
Trầm Lâm Trúc bất đắc dĩ nói:
- Độc Cô . . . À không, Vu Nhai huynh . . . Huynh đệ, chẳng phải lúc trước ngươi nói ngươi là đệ tử của Liễu đại sư?
Vu Nhai khẳng định nói:
- Lúc trước ta nói là ta chưa xem như đệ tử của Liễu đại sư, ngụ ở ngoài thành.
Trầm Lâm Trúc nghẹn lời:
- A!
Mọi người choáng váng, suy nghĩ một hồi mới hiểu là Trầm Lâm Trúc tự mình hiểu sai.
Liễu Mị Nhi choáng váng theo mọi người, không biết Vu Nhai, Trầm Lâm Trúc nói chuyện gì.
Liễu Mị Nhi khẽ quát:
- Mặc kệ thế nào, ngươi giả mạo đệ tử sư phụ của ta, còn dám gọi ta là sư muội, chắc chắn ngươi không phải người tốt. Hãy mau bắt hắn!
- Ta kêu nàng là sư muội có gì sai? Cùng là phù văn sư, nàng nhỏ tuổi hơn ta.
Đúng vậy, giữa các học viện hay kêu nhau là học trưởng, học muội. Giữa một số mp cũng gọi nhau như vậy, vì đều là cùng căn cùng nguyên, người Huyền Binh đế quốc. Huống chi phù văn sư là chức nghiệp thưa thớt gần như tuyệt chủng.
Tam công chúa bước ra nói với Vu Nhai:
- Bất kể thế nào, xin ngươi hãy đưa ra chứng minh vào thành, và chuyện cụ thể khi vào thành.
Tam công chúa là tỷ muội tốt với Liễu Mị Nhi nên không thể nhìn nàng bị ăn hiếp.
Vu Nhai nói thẳng:
- Không có.
Mọi người trợn tròn mắt.
- Vậy ngươi vào bằng ách nào?
Vu Nhai tiếp tục thẳng thắn:
- Tất nhiên là lẩn vào.
Vu Nhai tràn đầy tự tin, đầy bá khí, lực lượng hoàng đạo vô cực trên người hắn chậm rãi biến mạnh.
Mọi người há hốc mồm. Bọn họ không biết lực lượng trên người Vu Nhai nhưng bọn họ biết tên này lá gan to đến mức ngớ ngẩn. Chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là Hoàng thành, nơi hoàng đế bệ hạ cư ngụ sao?
Keng keng keng!
Vệ binh từ đâu lao ra chỉ hướng Vu Nhai, chỉ cần Thất hoàng tử, tam công chúa ra lệnh một tiếng là bọn họ sé bắt giữ kẻ lẻn vào Hoàng thành. Có kẻ địch xâm nhập, vệ binh có thể không cần nghe lệnh tự động xông lên.
Vu Nhai vẫn rất bình tĩnh, từ khi vệ binh bao vây thì khí thế trên người hắn tăng vọt.
Vu Nhai đã cảm giác được, vô số huyễn ảnh mập mờ đang biến thực thể, mới rồi hắn bắt giữ được tia linh cảm. Thì ra đột phá hoàng binh sư không phải cái gì lòng ôm thiên hạ, đại đạo vô cương, hoàng đế phải yêu dân.
Vu Nhai không phải vua, cần mấy thứ đó làm gì? Vu Nhai chỉ yêu người bên cạnh hắn để ý, vạn dân thiên hạ liên quan gì hắn? Cảm giác này giống với cảm giác lúc trước liên đột hai đoan, như Huyết Lệnh đã nói, thần cũng cần chiến hữu.
Thần, khi đó Vu Nhai nắm giữ được điểm này nhưng sau đó quên đi. Vu Nhai không biết có thể thành thầnv được không, hắn chỉ biết là cực kỳ tự tin, tự tin trở thành chí tôn thiên hạ. Chỉ cần là đệ nhất thiên hạ thì không ai uy hiếp được mình, mới có thể bảo vệ người mình quan tâm tốt hơn. Mới rồi Thất hoàng tử kích thích cảm giác này của Vu Nhai.
Từ lúc Thất hoàng tử bước vào đến bây giờ gã ra lệnh.
Bởi vì đây chính là lực lượng thuộc về hoàng gia, ngươi không trở thành thần thì hoàng đình ra lệnh một tiếng có thể tiêu diệt được ngươi. Mới rồi Thất hoàng tử quát ngăn lại hai cây thiết côn, gã mạnh lắm sao?
Không, đó là lực lượng hoàng tộc, linh cảm trong chớp mắt là . . . Thứ mà Vu Nhai muốn đánh vỡ. Đúng vậy, đây là hoàng đạo vô cực thuộc về Vu Nhai, duy ngã độc tôn thêm vào trong lòng chứa người mình quan tâm, hai phía biến thành mục tiêu vững chắc của hắn. Vu Nhai đã đứng trên đỉnh hoàng binh sư, hắn hiểu mình cần gì thì đột phá tự nhiên đến.
Đương nhiên Vu Nhai là người sống, hắn sẽ không vì hiểu ra đánh vỡ tất cả thì thật sự có thể đánh vỡ mọi thứ. Đây chỉ là tâm lý kiên cường, chuyện trong lòng không cần nói ra, không nhất định phải làm ngay. Vu Nhai chỉ cần biết rõ mình đang làm cái gì là đã đủ, nếu bây giờ hắn tự phụ cho rằn có thể chống đối lại Thất hoàng tử thi đúng là đồ ngốc.
Bây giờ mọi người đang nhìn Vu Nhai.
Thất hoàng tử, Tam công chúa không ra lệnh Vu Nhai bắt ngay mà nổi hứng thú hắn lấy đâu ra tự tin như thế, lạnh nhạt hỏi:
- Lẩn vào? Ngươi thật thẳng thắn, mục đích ngươi lẩn vào là gì?
- Mặc kệ ngươi là ai, có mục đích gì, co phải là người của Độc Cô gia không, có đúng là đệ tử của Liễu đại sư không, hôm nay đến Ngự Hương viên tức là bằng hữu của ta. Đã là bằng hữu thì xin ngươi hãy giải phù văn cho Liễu Mị Nhi đi.
Thất hoàng tử muốn dùng sức hấp dẫn nhân cách chin hphục Vu Nhai, xem hắn là bằng hữu rồi lại toát ra khí chất hoàng gia.
Vu Nhai phớt lờ Thất hoàng tử, hắn chìm trong linh cảm.
Cơ mặt Thất hoàng tử co giật, thầm nghĩ:
- Cái tên này đúng là người của Độc Cô gia, chỉ Độc Cô gia mới dám ngang nhiên phớt lờ hoàng tử ngay trước mặt hoàng tử. May mắn tính tình mình tốt, muốn nhìn xem phản ứng iiếp theo của hắn là gì để đặt ra kế hoạch thu phục hắn, nếu không thật sự muốn kêu người đập bẹp hắn cho rồi.
Thất hoàng tử không để bụng nhưng không có nghĩa là người khác cũng rộng rãi như vậy.
- Thất hoàng tử đang nói chuyện với ngươi!
Vu Nhai tỉnh táo lại, nhảy xuống bàn, cười nói:
- Thất hoàng tử quá lo, ta chỉ cảm thấy sư muội của ta quá điêu ngoa, tự kiêu nên cố ý cho nàng ăn chút đau khổ.
Liễu Mị Nhi tức giận quát:
- Ai là sư muội của ngươi?
Nhưng Liễu Mị Nhi mãi mà không giải được phù văn trận kỳ lạ, nàng rất tức giận.
- Mới rồi là ai vui vẻ kêu ta là sư huynh?
Vu Nhai cười gian nói:
- Nhào, lại kêu một tiếng Nhai sư huynh thì ta sẽ thả sư muội ra, nếu không chờ sư phụ nhà nàng đến giải trận đi. Sau đó sẽ có nhiều người nói a, thiên tài Liễu Mị Nhi còn chưa dứt sữa, cần sư phụ đến giải vây cho mình. Đánh thua nhỏ có một chút đã kêu lớn đến, xấu hổ quá.
Thật ra Liễu Mị Nhi có kêu sư phụ mình đến cũng không sao, nhưng bị Vu Nhai phóng đại bảo hành động đó là mất mặt thì nàng sẽ không mặt dày kêu Liễu đại sư tới. Liễu Mị Nhi rất muốn liều mạng với Vu Nhai nhưng không ra được thì làm sao đánh nhau?
Vu Nhai cười gian hỏi:
- Như thế nào? Có kêu hay không?
Mặt Liễu Mị Nhi âm trầm, mắt tóe lửa.
Khiến mọi người bất ngờ là Liễu Mị Nhi chợt nghĩ đến điều gì, cười kỳ lạ:
- Thất hoàng tử, mới rồi hắn nói gì? Hắn bảo là kêu sư phụ của ta? Hừ hừ, hắn không phải là đệ tử sư phụ ta thu, hắn trà trộn vào. Mau sai người bắt hắn, buộc hắn nói ra cách giải trận.
- Nếu không thì chờ sư phụ nhà ngươi đến giải trận cho ngươi . . .
Như Liễu Mị Nhi đã nói, Vu Nhai đúng là có nói câu này.
Mọi người nhìn hướng Vu Nhai, cái tên này hưng phấn quá nên nói lỡ miệng.
Vu Nhai chớp mắt nói:
- A! Hình như từ đầu đến cuối ta không hề nói mình là đệ tử của Liễu đại sư, là tự Trầm Lâm Trúc nói.
Mọi người nhìn hướng Trầm Lâm Trúc, gã bị tình hình làm ngây người, lại bị nhiều người nhìn khiến gã không nói nên lời.
Trầm Lâm Trúc bất đắc dĩ nói:
- Độc Cô . . . À không, Vu Nhai huynh . . . Huynh đệ, chẳng phải lúc trước ngươi nói ngươi là đệ tử của Liễu đại sư?
Vu Nhai khẳng định nói:
- Lúc trước ta nói là ta chưa xem như đệ tử của Liễu đại sư, ngụ ở ngoài thành.
Trầm Lâm Trúc nghẹn lời:
- A!
Mọi người choáng váng, suy nghĩ một hồi mới hiểu là Trầm Lâm Trúc tự mình hiểu sai.
Liễu Mị Nhi choáng váng theo mọi người, không biết Vu Nhai, Trầm Lâm Trúc nói chuyện gì.
Liễu Mị Nhi khẽ quát:
- Mặc kệ thế nào, ngươi giả mạo đệ tử sư phụ của ta, còn dám gọi ta là sư muội, chắc chắn ngươi không phải người tốt. Hãy mau bắt hắn!
- Ta kêu nàng là sư muội có gì sai? Cùng là phù văn sư, nàng nhỏ tuổi hơn ta.
Đúng vậy, giữa các học viện hay kêu nhau là học trưởng, học muội. Giữa một số mp cũng gọi nhau như vậy, vì đều là cùng căn cùng nguyên, người Huyền Binh đế quốc. Huống chi phù văn sư là chức nghiệp thưa thớt gần như tuyệt chủng.
Tam công chúa bước ra nói với Vu Nhai:
- Bất kể thế nào, xin ngươi hãy đưa ra chứng minh vào thành, và chuyện cụ thể khi vào thành.
Tam công chúa là tỷ muội tốt với Liễu Mị Nhi nên không thể nhìn nàng bị ăn hiếp.
Vu Nhai nói thẳng:
- Không có.
Mọi người trợn tròn mắt.
- Vậy ngươi vào bằng ách nào?
Vu Nhai tiếp tục thẳng thắn:
- Tất nhiên là lẩn vào.
Vu Nhai tràn đầy tự tin, đầy bá khí, lực lượng hoàng đạo vô cực trên người hắn chậm rãi biến mạnh.
Mọi người há hốc mồm. Bọn họ không biết lực lượng trên người Vu Nhai nhưng bọn họ biết tên này lá gan to đến mức ngớ ngẩn. Chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là Hoàng thành, nơi hoàng đế bệ hạ cư ngụ sao?
Keng keng keng!
Vệ binh từ đâu lao ra chỉ hướng Vu Nhai, chỉ cần Thất hoàng tử, tam công chúa ra lệnh một tiếng là bọn họ sé bắt giữ kẻ lẻn vào Hoàng thành. Có kẻ địch xâm nhập, vệ binh có thể không cần nghe lệnh tự động xông lên.
Vu Nhai vẫn rất bình tĩnh, từ khi vệ binh bao vây thì khí thế trên người hắn tăng vọt.
Vu Nhai đã cảm giác được, vô số huyễn ảnh mập mờ đang biến thực thể, mới rồi hắn bắt giữ được tia linh cảm. Thì ra đột phá hoàng binh sư không phải cái gì lòng ôm thiên hạ, đại đạo vô cương, hoàng đế phải yêu dân.
Vu Nhai không phải vua, cần mấy thứ đó làm gì? Vu Nhai chỉ yêu người bên cạnh hắn để ý, vạn dân thiên hạ liên quan gì hắn? Cảm giác này giống với cảm giác lúc trước liên đột hai đoan, như Huyết Lệnh đã nói, thần cũng cần chiến hữu.
Thần, khi đó Vu Nhai nắm giữ được điểm này nhưng sau đó quên đi. Vu Nhai không biết có thể thành thầnv được không, hắn chỉ biết là cực kỳ tự tin, tự tin trở thành chí tôn thiên hạ. Chỉ cần là đệ nhất thiên hạ thì không ai uy hiếp được mình, mới có thể bảo vệ người mình quan tâm tốt hơn. Mới rồi Thất hoàng tử kích thích cảm giác này của Vu Nhai.
Từ lúc Thất hoàng tử bước vào đến bây giờ gã ra lệnh.
Bởi vì đây chính là lực lượng thuộc về hoàng gia, ngươi không trở thành thần thì hoàng đình ra lệnh một tiếng có thể tiêu diệt được ngươi. Mới rồi Thất hoàng tử quát ngăn lại hai cây thiết côn, gã mạnh lắm sao?
Không, đó là lực lượng hoàng tộc, linh cảm trong chớp mắt là . . . Thứ mà Vu Nhai muốn đánh vỡ. Đúng vậy, đây là hoàng đạo vô cực thuộc về Vu Nhai, duy ngã độc tôn thêm vào trong lòng chứa người mình quan tâm, hai phía biến thành mục tiêu vững chắc của hắn. Vu Nhai đã đứng trên đỉnh hoàng binh sư, hắn hiểu mình cần gì thì đột phá tự nhiên đến.
Đương nhiên Vu Nhai là người sống, hắn sẽ không vì hiểu ra đánh vỡ tất cả thì thật sự có thể đánh vỡ mọi thứ. Đây chỉ là tâm lý kiên cường, chuyện trong lòng không cần nói ra, không nhất định phải làm ngay. Vu Nhai chỉ cần biết rõ mình đang làm cái gì là đã đủ, nếu bây giờ hắn tự phụ cho rằn có thể chống đối lại Thất hoàng tử thi đúng là đồ ngốc.
Bây giờ mọi người đang nhìn Vu Nhai.
Thất hoàng tử, Tam công chúa không ra lệnh Vu Nhai bắt ngay mà nổi hứng thú hắn lấy đâu ra tự tin như thế, lạnh nhạt hỏi:
- Lẩn vào? Ngươi thật thẳng thắn, mục đích ngươi lẩn vào là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.