Chương 569: Quang minh thánh nữ rối loạn.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
14/03/2015
Thiên giai, còn là ma pháp truy tung ẩn giấu. Ma pháp này rất có ích, tuy hiếm khi dùng, chủ yếu truy tung không cho người có linh giác quá mạnh hoặc tạo nghệ ma pháp siêu cường đại phát hiện ra. Thường dùng ma pháp truy tung ẩn giấu trên người ma pháp sư thiên giai, hoặc là cường giả từ thiên binh sư trở lên, dùng vào quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na đúng là hố cha.
Cuối cùng bọn họ vẫn đánh ra ma pháp, mệt gần chết mới làm xong. Ma pháp này chủ yếu là ẩn giấu, bớt rắc rối, tiêu hao và thu hoạch chênh lệch rất lớn.
Hiện giờ bọn họ chỉ biết quang minh thánh nữ có an toàn không, đại khái ở đâu, không như vài ma pháp cường đại chính xác hơn, vừa biết vị trí chính xác vừa có thể dùng tinh thần lực cảm nhận từng hành động của kẻ bị thi pháp.
Tóm lại vì nịnh nọt hai tiểu tổ tông nên Lôi Áo Phu đại soái liều mạng, còn chuẩn bị sẵn một đội tùy thời hành động.
- Đại soái, bây giờ chúng ta làm gì? Theo kế hoạch vốn có hay chờ đợi?
Lôi Áo Phu đại soái nói:
- Nhìn dấu móng ngựa hai thời gian và thời gian thì khả năng là cạm bẫy của Dương Như Hóa rất thấp, nhưng cẩn thận là hơn. Trước tiên bắt người trốn về Kiếm Sơn hùng quan, tra hỏi đã.
Nhìn các chi tiết bên trên liền biết Lôi Áo Phu đại soái là loại người cực kỳ cẩn thận, đa nghi, nên mới cho Vu Nhai mười ngày. Bây giờ Từ Hắc Tử có thêm thời gian đi Kiếm Sơn hùng quan.
Bản thân Lôi Áo Phu đại soái rất sĩ diện, cảm giác ưu việt của quý tộc, chưa từng xem tiểu quỷ Vu Nhai là kẻ địch. Lôi Áo Phu cảm thấy gã giơ một ngón tay là tiêu diệt được Vu Nhai, Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh.
Lôi Áo Phu đại soái ra lệnh:
- Nhớ phái thám tử đi Kiếm Sơn hùng quan xem tình hình.
Trong khi Lôi Áo Phu đại soái, đại quân Ma Pháp đế quốc chờ đợi trên Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, đoàn người Vu Nhai chạy nhanh gần một canh giờ.
Vu Nhai bỗng ngừng lại, nhìn hướng Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh phía xa, nhỏ giọng nói:
- Gió càng hỗn loạn.
- Vu Nhai, e rằng đại quân Ma Pháp đế quốc sẽ chia ra một đội đuổi theo chúng ta, rất có thể là tọa kỵ bay.
Ngọc Vấn Hiền bước tới nói:
- Bốn phía toàn là hoang nguyên, căn bản không còn chỗ ẩn thân. Sợ là không lâu sau sẽ bị đuổi theo.
Vu Nhai hỏi:
- Rừng cây hay sơn lĩnh gần đây nhất cách bao xa?
Vu Nhai chỉ phán đoán được chắc chắn Ma Pháp đế quốc sẽ đuổi theo nhưng không đoán ra đối phương có bao nhiêu người, dừng lại đối kháng là quyết định không sáng suốt. Vu Nhai không thể kêu Tiểu Thúy đi điều tra, nếu nó thấy kẻ địch thì phe địch chắc chắn cũng thấy Tiểu Thúy, vậy là nó sẽ bị nguy hiểm.
Cũng không thể phát tín hiệu cảnh báo Kiếm Sơn hùng quan, bây giờ chưa biết tình hình Kiếm Sơn hùng quan như thế nào, phát hiện tín hiệu sẽ bị tỏa định vị trí và không chừng Dương Như Hóa phái người đến chặn giết.
Có thể nói bây giờ đám người Vu Nhai tác chiến một mình.
Vu Nhai vẫn không hối hận đến Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, câu cũ, nếu Dương Như Hóa muốn đối phó thì có rất nhiều cách. Nếu lúc trước Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi quân doanh Kiếm Sơn hùng quan thì càng nguy hiểm hơn.
Khi ấy Vu Nhai suy đoán ác ý, bây giờ đã khẳng định Dương Như Hóa và Ma Pháp đế quốc hợp tác.
Vu Nhai bị giết trong Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh hay ở Tuyết Lĩnh cương đối với Dương Như Hóa chỉ khác nhau một điều, đó là hắn chết trong Kiếm Phong lĩnh sẽ không có gì đáng ngờ, bị Ma Pháp đế quốc giải quyết. Còn Vu Nhai chết ở Tuyết Lĩnh cương có thể Dương Như Hóa sẽ bị nghi ngờ, chỉ có thế.
Vu Nhai thà đối mặt khiêu chiến thẳng thắn cũng không muốn đối đầu răn nanh trong bóng tối. Vu Nhai không thích bị động, như bây giờ nắm giữ tình hình chiến đấu sảng khoái hơn, mặc dù tầng tầng nguy hiểm.
Ngọc Vấn Hiền tỉ mri đáp:
- Địa hình gần chúng ta nhất khá phức tạp, địa hình khiến chúng ta có ưu thế chống lại tọa kỵ bay thì đi hướng tây bắc, một Lư Tiễu tiểu sơn mạch. Đây là kỳ binh giả rất nhỏ, bắc gần Ma Pháp đế quốc, nam nối với hoang nguyên chúng ta.
Ngọc Vấn Hiền thay thế chức quân sư, tiếp tục bảo:
- Nhưng cách chỗ chúng ta còn khá xa, xem tình huống trước mắt thì không thể nào tới nơi trước khi bị đối phương đuổi kịp. Trừ phi chúng ta có ma pháp sư phong hệ cường đại, hoặc tập thể dung hợp tọa kỵ mới có chút cơ hội.
Vu Nhai biểt chuyện dung hợp với tọa kỵ là không thể nào, dù sao cả đám chỉ là hoàng binh sư, linh tính binh linh chưa đủ để câu thông tọa kỵ. Vu Nhai làm được, tựa như lúc trước nhân ma hợp nhất với Tiểu Thúy.
Đám người Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá cũng có thể, nhưng chỉ lác đác vài người hoặc mười mấy người thì được ích gì?
Vu Nhai ngẫm nghĩ một lúc, mắt lóe tia sáng:
- Không sao, mục tiêu của chúng ta chính là Lư Tiễu tiểu sơn mạch.
Không có ma pháp sư phong hệ, không cách nào nhân ma hợp nhất nhưng Vu Nhai có kỵ giáp đầy phù văn. Như Ngọc Vấn Hiền nói, dù có bấy nhiêu đây thì chỉ được một chút cơ hội. Vu Nhai cần phóng lớn cơ hội lên gấp vô số lần, hắn không vội nói phù văn ra.
- Đại Tượng, ngươi lập tức sắp xếp mười người và người khác cưỡi chung một tọa kỵ. Mười tọa kỵ trống mặc kệ dùng cách gì hãy thêm trọng lượng trên lưng chúng, để chúng nó chạy hướng tây nam.
Mọi người ngẩn ngơ. Vu Nhai muốn tách tọa kỵ ra, cách này được không?
- Không, ta và mười con ngựa rời đi, đến khoảng cách nhất định sẽ quay về hội hợp với các ngươi.
Vu Nhai trầm ngâm nói:
- Mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian.
Đại Tượng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đại Tượng vội vàng đi sắp xếp.
Nghiêm Sương hỏi:
- Vu Nhai, làm vậy có ích không?
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có, dù sao mục tiêu của bọn họ là ta. Yên tâm, ta có cách che giấu hơi thở, khi cần thiết bỏ ngựa trở về với các ngươi.
Bên kia đã chuẩn bị xong, Vu Nhai mang theo mười tọa kỵ chạy hướng tây nam.
Mọi người nhìn Vu Nhai đi xa, một tội phạm ngơ ngác nghi ngờ:
- Chắc không phải Vu Nhai huynh đệ bỏ trốn một mình đi?
Đám người phớt lờ kẻ đặt câu hỏi.
Ngọc Vấn Hiền mở miệng nói:
- Mau đi đi, những người cưỡi chung ngựa hãy vào giữa.
Có chuyên gia quân sự Ngọc Vấn Hiền nên Vu Nhai không quá lo, cưỡi chung ngựa đi vào giữa là vì khiến móng ngựa tán loạn, không để người phía sau nhìn ra mười con ngựa trừ Vu Nhai ra là ngựa không người cưỡi.
Cưỡi chung ngựa nặng hơn một người cưỡi.
Tội phạm đó vẫn bám riết hỏi:
- Này, có khi nào chúng ta là mồi dụ để chúng ta trốn một mình?
Đại Tượng lạnh lùng nói:
- Mục tiêu của Quang Minh thần điện là Vu Nhai, nếu nói trốn thì đó là hắn sáng tạo cơ hội trốn cho chúng ta.
Mọi người tăng tốc độ nhanh nhất chạy đi Vu Nhai huynh đệ. Tội phạm kia thừ người, mặt đỏ tía. Những người khác lòng thầm nghi ngờ bỗng chốc cảm động. Vu Nhai sáng tạo cơ hội sống cho bọn họ.
Cuối cùng bọn họ vẫn đánh ra ma pháp, mệt gần chết mới làm xong. Ma pháp này chủ yếu là ẩn giấu, bớt rắc rối, tiêu hao và thu hoạch chênh lệch rất lớn.
Hiện giờ bọn họ chỉ biết quang minh thánh nữ có an toàn không, đại khái ở đâu, không như vài ma pháp cường đại chính xác hơn, vừa biết vị trí chính xác vừa có thể dùng tinh thần lực cảm nhận từng hành động của kẻ bị thi pháp.
Tóm lại vì nịnh nọt hai tiểu tổ tông nên Lôi Áo Phu đại soái liều mạng, còn chuẩn bị sẵn một đội tùy thời hành động.
- Đại soái, bây giờ chúng ta làm gì? Theo kế hoạch vốn có hay chờ đợi?
Lôi Áo Phu đại soái nói:
- Nhìn dấu móng ngựa hai thời gian và thời gian thì khả năng là cạm bẫy của Dương Như Hóa rất thấp, nhưng cẩn thận là hơn. Trước tiên bắt người trốn về Kiếm Sơn hùng quan, tra hỏi đã.
Nhìn các chi tiết bên trên liền biết Lôi Áo Phu đại soái là loại người cực kỳ cẩn thận, đa nghi, nên mới cho Vu Nhai mười ngày. Bây giờ Từ Hắc Tử có thêm thời gian đi Kiếm Sơn hùng quan.
Bản thân Lôi Áo Phu đại soái rất sĩ diện, cảm giác ưu việt của quý tộc, chưa từng xem tiểu quỷ Vu Nhai là kẻ địch. Lôi Áo Phu cảm thấy gã giơ một ngón tay là tiêu diệt được Vu Nhai, Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh.
Lôi Áo Phu đại soái ra lệnh:
- Nhớ phái thám tử đi Kiếm Sơn hùng quan xem tình hình.
Trong khi Lôi Áo Phu đại soái, đại quân Ma Pháp đế quốc chờ đợi trên Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, đoàn người Vu Nhai chạy nhanh gần một canh giờ.
Vu Nhai bỗng ngừng lại, nhìn hướng Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh phía xa, nhỏ giọng nói:
- Gió càng hỗn loạn.
- Vu Nhai, e rằng đại quân Ma Pháp đế quốc sẽ chia ra một đội đuổi theo chúng ta, rất có thể là tọa kỵ bay.
Ngọc Vấn Hiền bước tới nói:
- Bốn phía toàn là hoang nguyên, căn bản không còn chỗ ẩn thân. Sợ là không lâu sau sẽ bị đuổi theo.
Vu Nhai hỏi:
- Rừng cây hay sơn lĩnh gần đây nhất cách bao xa?
Vu Nhai chỉ phán đoán được chắc chắn Ma Pháp đế quốc sẽ đuổi theo nhưng không đoán ra đối phương có bao nhiêu người, dừng lại đối kháng là quyết định không sáng suốt. Vu Nhai không thể kêu Tiểu Thúy đi điều tra, nếu nó thấy kẻ địch thì phe địch chắc chắn cũng thấy Tiểu Thúy, vậy là nó sẽ bị nguy hiểm.
Cũng không thể phát tín hiệu cảnh báo Kiếm Sơn hùng quan, bây giờ chưa biết tình hình Kiếm Sơn hùng quan như thế nào, phát hiện tín hiệu sẽ bị tỏa định vị trí và không chừng Dương Như Hóa phái người đến chặn giết.
Có thể nói bây giờ đám người Vu Nhai tác chiến một mình.
Vu Nhai vẫn không hối hận đến Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, câu cũ, nếu Dương Như Hóa muốn đối phó thì có rất nhiều cách. Nếu lúc trước Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi quân doanh Kiếm Sơn hùng quan thì càng nguy hiểm hơn.
Khi ấy Vu Nhai suy đoán ác ý, bây giờ đã khẳng định Dương Như Hóa và Ma Pháp đế quốc hợp tác.
Vu Nhai bị giết trong Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh hay ở Tuyết Lĩnh cương đối với Dương Như Hóa chỉ khác nhau một điều, đó là hắn chết trong Kiếm Phong lĩnh sẽ không có gì đáng ngờ, bị Ma Pháp đế quốc giải quyết. Còn Vu Nhai chết ở Tuyết Lĩnh cương có thể Dương Như Hóa sẽ bị nghi ngờ, chỉ có thế.
Vu Nhai thà đối mặt khiêu chiến thẳng thắn cũng không muốn đối đầu răn nanh trong bóng tối. Vu Nhai không thích bị động, như bây giờ nắm giữ tình hình chiến đấu sảng khoái hơn, mặc dù tầng tầng nguy hiểm.
Ngọc Vấn Hiền tỉ mri đáp:
- Địa hình gần chúng ta nhất khá phức tạp, địa hình khiến chúng ta có ưu thế chống lại tọa kỵ bay thì đi hướng tây bắc, một Lư Tiễu tiểu sơn mạch. Đây là kỳ binh giả rất nhỏ, bắc gần Ma Pháp đế quốc, nam nối với hoang nguyên chúng ta.
Ngọc Vấn Hiền thay thế chức quân sư, tiếp tục bảo:
- Nhưng cách chỗ chúng ta còn khá xa, xem tình huống trước mắt thì không thể nào tới nơi trước khi bị đối phương đuổi kịp. Trừ phi chúng ta có ma pháp sư phong hệ cường đại, hoặc tập thể dung hợp tọa kỵ mới có chút cơ hội.
Vu Nhai biểt chuyện dung hợp với tọa kỵ là không thể nào, dù sao cả đám chỉ là hoàng binh sư, linh tính binh linh chưa đủ để câu thông tọa kỵ. Vu Nhai làm được, tựa như lúc trước nhân ma hợp nhất với Tiểu Thúy.
Đám người Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá cũng có thể, nhưng chỉ lác đác vài người hoặc mười mấy người thì được ích gì?
Vu Nhai ngẫm nghĩ một lúc, mắt lóe tia sáng:
- Không sao, mục tiêu của chúng ta chính là Lư Tiễu tiểu sơn mạch.
Không có ma pháp sư phong hệ, không cách nào nhân ma hợp nhất nhưng Vu Nhai có kỵ giáp đầy phù văn. Như Ngọc Vấn Hiền nói, dù có bấy nhiêu đây thì chỉ được một chút cơ hội. Vu Nhai cần phóng lớn cơ hội lên gấp vô số lần, hắn không vội nói phù văn ra.
- Đại Tượng, ngươi lập tức sắp xếp mười người và người khác cưỡi chung một tọa kỵ. Mười tọa kỵ trống mặc kệ dùng cách gì hãy thêm trọng lượng trên lưng chúng, để chúng nó chạy hướng tây nam.
Mọi người ngẩn ngơ. Vu Nhai muốn tách tọa kỵ ra, cách này được không?
- Không, ta và mười con ngựa rời đi, đến khoảng cách nhất định sẽ quay về hội hợp với các ngươi.
Vu Nhai trầm ngâm nói:
- Mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian.
Đại Tượng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đại Tượng vội vàng đi sắp xếp.
Nghiêm Sương hỏi:
- Vu Nhai, làm vậy có ích không?
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có, dù sao mục tiêu của bọn họ là ta. Yên tâm, ta có cách che giấu hơi thở, khi cần thiết bỏ ngựa trở về với các ngươi.
Bên kia đã chuẩn bị xong, Vu Nhai mang theo mười tọa kỵ chạy hướng tây nam.
Mọi người nhìn Vu Nhai đi xa, một tội phạm ngơ ngác nghi ngờ:
- Chắc không phải Vu Nhai huynh đệ bỏ trốn một mình đi?
Đám người phớt lờ kẻ đặt câu hỏi.
Ngọc Vấn Hiền mở miệng nói:
- Mau đi đi, những người cưỡi chung ngựa hãy vào giữa.
Có chuyên gia quân sự Ngọc Vấn Hiền nên Vu Nhai không quá lo, cưỡi chung ngựa đi vào giữa là vì khiến móng ngựa tán loạn, không để người phía sau nhìn ra mười con ngựa trừ Vu Nhai ra là ngựa không người cưỡi.
Cưỡi chung ngựa nặng hơn một người cưỡi.
Tội phạm đó vẫn bám riết hỏi:
- Này, có khi nào chúng ta là mồi dụ để chúng ta trốn một mình?
Đại Tượng lạnh lùng nói:
- Mục tiêu của Quang Minh thần điện là Vu Nhai, nếu nói trốn thì đó là hắn sáng tạo cơ hội trốn cho chúng ta.
Mọi người tăng tốc độ nhanh nhất chạy đi Vu Nhai huynh đệ. Tội phạm kia thừ người, mặt đỏ tía. Những người khác lòng thầm nghi ngờ bỗng chốc cảm động. Vu Nhai sáng tạo cơ hội sống cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.