Chương 1915: Sinh con ra
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/05/2015
Tất nhiên, khí thế phía sau Nguyệt Lâm Sa cũng càng lúc càng nồng đậm.
Quả thực chính là hồ đồ. Độc Cô Chiến Huyền nói lời này, đơn giản là không để đại đế Nguyệt Lâm Sa này vào mắt, không coi trọng đế quốc Ma Pháp.
Tuy rằng ai cũng biết Nguyệt Lâm Sa và Vu Nhai có chút quan hệ bí mật, nhưng ở trên vị trí của bọn họ, đã là chuyện không có khả năng.
Cùng lúc đó, ánh mắt Dạ Tình, Vu Tiểu Dạ và Thủy Tinh nhìn Độc Cô Chiến Huyền cũng có chút không tốt. Nếu không phải tạm thời không có phần cho các nàng nói, bằng không các nàng nhất định sẽ đứng ra nói vài điều gì đó. Đương nhiên, các nàng cũng biết Nguyệt Lâm Sa cùng Vu Nhai quả thật có rất nhiều lần đồng cam cộng khổ thậm chí là chuyện sinh tử không rời. Bọn họ miễn cưỡng có thể tiếp nhận Nguyệt Lâm Sa, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Đặc biệt liên quan đến sinh con, trong lòng bao giờ cũng có cảm giác là lạ. Chung quy các nàng sẽ nghĩ tới mình.
Đúng lúc này, cao thủ Thần Hoàng cảnh phía sau Nguyệt Lâm Sa không nhịn được muốn đứng ra nói. Nhưng hắn lại bị Nguyệt Lâm Sa trực tiếp ngăn cản, cho lui xuống. Nguyệt Lâm Sa khoát tay áo, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Vu Nhai. Sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười nói:
- Độc Cô gia chủ nói rất đúng, chuyện này cũng không phải là không thể được. Nhưng điều kiện là, tương lai hài tử của ta và Vu Nhai phải trở thành Ma Pháp Đại Đế...
Trong nháy mắt, bầu không khí trong toàn bộ hội trường gần như đóng băng. Ngay cả cường giả phía sau Nguyệt Lâm Sa cũng tạm thời quên phát ra khí thế của mình. Ánh mắt mỗi người đều rơi vào trên gương mặt Nguyệt Lâm Sa. Chỉ thấy trên mặt nàng vẫn nở nụ cười mỉm, đối với ánh mắt xung quanh dường như không nhìn thấy.
Trong nháy mắt này, khí chất và quyết đoán của nữ đại đế nàng thể hiện ra rõ ràng, cảm giác rất khí phách...
Nàng vốn chính là tính cách ma nữ, dám yêu dám hận, dám nói dám làm, căn bản sẽ không bởi vì nói trước mặt mọi người những lời như vậy mà xấu hổ. Cho dù là xấu hổ, nàng cũng sẽ cố gắng chống đỡ...
- Chỉ cần hai vị có thể đáp ứng, ngày hôm nay Nguyệt Lâm Sa ta có thể tuyên bố với toàn bộ đại lục hôn sự giữa ta cùng với Vu Nhai. Thậm chí tối hôm nay viên phòng cũng không có vấn đề. Mau chóng sinh hài tử tới kế thừa đế vị đế quốc Ma Pháp ta cũng tốt.
Nguyệt Lâm Sa dường như nắm giữ quyền chủ động nói. Khí chất lại tăng vọt. Rất nhiều nam nhân ở đây đều lộ ra thần sắc si mê.
Ai. Nam nhân ở đây đều biết, Nguyệt Lâm Sa là của Vu Nhai, người nào dám nói có thể tranh đoạt với Vu Nhai? Cơ hội duy nhất chính là hiện tại hai người kia đại biểu cho hai thế lực khác nhau, thậm chí có khả năng đoạn tuyệt.
Các nữ nhân của Vu Nhai cũng lộ ra ánh mắt oán hận. Thật không biết xấu hổ. Ngay cả đêm nay động phòng cũng có thể nói ra miệng.
Tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất hâm mộ can đảm của Nguyệt Lâm Sa. Các nàng cũng có vài lời nói không nên lời.
Ngay cả Dạ Tình cùng Vu Nhai đã phát sinh rất nhiều lần da thịt gần gũi cũng cảm thấy xấu hổ. Chỉ là Dạ Tình không nhịn được lại che bụng của mình. Thế nào còn chưa có hài tử chứ?
Nàng còn không biết hài tử của Tiểu Mỹ đã không còn nhỏ. Cho nên nàng chung quy đang suy nghĩ, muốn tranh thủ là người đầu tiên có hài tử của Vu Nhai. Như vậy sẽ càng có mặt mũi hơn. Nhưng bụng nàng chính là không chịu!
Ai sẽ để ý tới suy nghĩ trong đầu các nữ nhân của Vu Nhai chứ. Hiện tại chuyện bọn họ nghĩ tới chỉ là ý tứ trong lời nói của Nguyệt Lâm Sa. Ý của nàng rất rõ ràng. Muốn nàng gả cho Vu Nhai sao? Có thể. Đến lúc đó hài tử của bọn họ phải kế thừa đại nghiệp, lại là kế thừa đế quốc Ma Pháp. Hắc, đến lúc đó đế quốc Ma Pháp chắc chắn sẽ không cần tốn nhiều sức nhét Bách Tộc Loạn Địa vào thống trị.
Vu Nhai cũng không thể giao đế quốc Ma Pháp cho một hài tử thống trị, lại giao Bách tộc cho hài tử của một người khác quản lý, sau đó nhìn hai hài tử của hắn chiến đấu với nhau chứ?
Nói chung, điều kiện này của Nguyệt Lâm Sa khiến người của đế quốc Ma Pháp đều có chút động tâm.
Bọn họ cũng không nghĩ hài tử của Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa sinh ra có không năng lực kế thừa đại nghiệp hay không. Trời ạ, hài tử do hai người kia sinh ra có thể kém được sao? Không chừng còn nghịch thiên hơn cả Vu Nhai. Chỉ cần làm tốt phương diện giáo dục.
Độc Cô Chiến Huyền nghe nói như thế cũng biết mình không có quá nhiều quyền phát ngôn. Chuyện này dường như đã trở nên thật sự phức tạp. Hắn không nhịn được nhìn về phía Vu Nhai.
- Nguyệt Lâm Sa đại đế còn chưa hỏi qua ý kiến hài tử của chúng ta, đã trực tiếp quyết định con đường của hắn sau này sao?
Vu Nhai trầm mặc một hồi, đột nhiên thản nhiên nói. Hắn không nhịn được nghĩ tới công chúa Linh Vũ. Đối với chuyện vạch kế hoạch cho cuộc đời hài tử, Vu Nhai chắc chắn không thích thậm chí là đặc biệt phản cảm. Cho nên ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyệt Lâm Sa thoáng lộ vẻ bất mãn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó đều có phần sững sờ.
Những người ở đây gần như đều là người quyền quý. Đối với chuyện quyết định con đường tương lai cho con cháu còn chưa sinh ra, dường như lại chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng Vu Nhai nói ra lời này, khiến bọn họ nhất định phải suy ngẫm.
Không biết vì sao, Nguyệt Lâm Sa đón ánh mắt Vu Nhai, có chút nhát gan. Bản thân nàng cũng là người thích tự do, không muốn bị người khác lên kế hoạch cho mình. Nàng có thể hiểu rõ ý tứ của Vu Nhai. Nàng bắt đầu hối hận vì mình đã nói ra những lời này. Sau đó trong lòng nàng lại suy nghĩ lung tung.
Vu Nhai sẽ không bởi vì những lời này mà không thích mình chứ?
Nụ cười trên mặt nàng trực tiếp trở nên cứng ngắc.
- Hừ, đứng ở vị trí chúng ta bây giờ, tự do cá nhân cùng vinh quang gia tộc, tất nhiên là gia tộc quan trọng hơn. Lên kế hoạch cho cuộc sống của hài tử sau này thì có gì không đúng?
Thần Hoàng ở phía sau Nguyệt Lâm Sa đứng ra nói, đặc biệt quang minh chính đại.
- Phải vậy không? Gia chủ, ngài sẽ vạch kế hoạch cho cuộc đời sau này của con cháu Độc Cô gia sao?
Vu Nhai đột nhiên chuyển hướng sang Độc Cô gia chủ hỏi.
- Ha hả, tôn chỉ của Độc Cô gia chính là tự do, đương nhiên là tự do với điều kiện bảo đảm lợi ích của gia tộc.Vinh nhục của đám con cháu là do chính bọn họ quyết định. Con cháu Độc Cô gia từ trước đến nay đều là một người một kiếm tung hoành thiên hạ. Độc Cô gia mấy nghìn năm qua đều tồn tại đồng thời cường đại. Đáng tiếc hiện tại có rất nhiều tộc nhân bị thế tục ảnh hưởng trở nên tầm thường. Thật ra nên chỉnh đốn lại một chút.
Độc Cô Chiến Huyền vừa dứt lời, toàn bộ hội trường lại trở nên yên tĩnh. Trong nháy mắt, phía bên Độc Cô gia và Vu Nhai dường như trở nên thoát tục. Nọn họ cũng không bị quyền lực u ám hun đúc, bọn họ dường như tài trí hơn người.
Sự thực cũng bày ra đó. Cũng đúng như Độc Cô Chiến Huyền đã nói
Quả thực chính là hồ đồ. Độc Cô Chiến Huyền nói lời này, đơn giản là không để đại đế Nguyệt Lâm Sa này vào mắt, không coi trọng đế quốc Ma Pháp.
Tuy rằng ai cũng biết Nguyệt Lâm Sa và Vu Nhai có chút quan hệ bí mật, nhưng ở trên vị trí của bọn họ, đã là chuyện không có khả năng.
Cùng lúc đó, ánh mắt Dạ Tình, Vu Tiểu Dạ và Thủy Tinh nhìn Độc Cô Chiến Huyền cũng có chút không tốt. Nếu không phải tạm thời không có phần cho các nàng nói, bằng không các nàng nhất định sẽ đứng ra nói vài điều gì đó. Đương nhiên, các nàng cũng biết Nguyệt Lâm Sa cùng Vu Nhai quả thật có rất nhiều lần đồng cam cộng khổ thậm chí là chuyện sinh tử không rời. Bọn họ miễn cưỡng có thể tiếp nhận Nguyệt Lâm Sa, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Đặc biệt liên quan đến sinh con, trong lòng bao giờ cũng có cảm giác là lạ. Chung quy các nàng sẽ nghĩ tới mình.
Đúng lúc này, cao thủ Thần Hoàng cảnh phía sau Nguyệt Lâm Sa không nhịn được muốn đứng ra nói. Nhưng hắn lại bị Nguyệt Lâm Sa trực tiếp ngăn cản, cho lui xuống. Nguyệt Lâm Sa khoát tay áo, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Vu Nhai. Sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười nói:
- Độc Cô gia chủ nói rất đúng, chuyện này cũng không phải là không thể được. Nhưng điều kiện là, tương lai hài tử của ta và Vu Nhai phải trở thành Ma Pháp Đại Đế...
Trong nháy mắt, bầu không khí trong toàn bộ hội trường gần như đóng băng. Ngay cả cường giả phía sau Nguyệt Lâm Sa cũng tạm thời quên phát ra khí thế của mình. Ánh mắt mỗi người đều rơi vào trên gương mặt Nguyệt Lâm Sa. Chỉ thấy trên mặt nàng vẫn nở nụ cười mỉm, đối với ánh mắt xung quanh dường như không nhìn thấy.
Trong nháy mắt này, khí chất và quyết đoán của nữ đại đế nàng thể hiện ra rõ ràng, cảm giác rất khí phách...
Nàng vốn chính là tính cách ma nữ, dám yêu dám hận, dám nói dám làm, căn bản sẽ không bởi vì nói trước mặt mọi người những lời như vậy mà xấu hổ. Cho dù là xấu hổ, nàng cũng sẽ cố gắng chống đỡ...
- Chỉ cần hai vị có thể đáp ứng, ngày hôm nay Nguyệt Lâm Sa ta có thể tuyên bố với toàn bộ đại lục hôn sự giữa ta cùng với Vu Nhai. Thậm chí tối hôm nay viên phòng cũng không có vấn đề. Mau chóng sinh hài tử tới kế thừa đế vị đế quốc Ma Pháp ta cũng tốt.
Nguyệt Lâm Sa dường như nắm giữ quyền chủ động nói. Khí chất lại tăng vọt. Rất nhiều nam nhân ở đây đều lộ ra thần sắc si mê.
Ai. Nam nhân ở đây đều biết, Nguyệt Lâm Sa là của Vu Nhai, người nào dám nói có thể tranh đoạt với Vu Nhai? Cơ hội duy nhất chính là hiện tại hai người kia đại biểu cho hai thế lực khác nhau, thậm chí có khả năng đoạn tuyệt.
Các nữ nhân của Vu Nhai cũng lộ ra ánh mắt oán hận. Thật không biết xấu hổ. Ngay cả đêm nay động phòng cũng có thể nói ra miệng.
Tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất hâm mộ can đảm của Nguyệt Lâm Sa. Các nàng cũng có vài lời nói không nên lời.
Ngay cả Dạ Tình cùng Vu Nhai đã phát sinh rất nhiều lần da thịt gần gũi cũng cảm thấy xấu hổ. Chỉ là Dạ Tình không nhịn được lại che bụng của mình. Thế nào còn chưa có hài tử chứ?
Nàng còn không biết hài tử của Tiểu Mỹ đã không còn nhỏ. Cho nên nàng chung quy đang suy nghĩ, muốn tranh thủ là người đầu tiên có hài tử của Vu Nhai. Như vậy sẽ càng có mặt mũi hơn. Nhưng bụng nàng chính là không chịu!
Ai sẽ để ý tới suy nghĩ trong đầu các nữ nhân của Vu Nhai chứ. Hiện tại chuyện bọn họ nghĩ tới chỉ là ý tứ trong lời nói của Nguyệt Lâm Sa. Ý của nàng rất rõ ràng. Muốn nàng gả cho Vu Nhai sao? Có thể. Đến lúc đó hài tử của bọn họ phải kế thừa đại nghiệp, lại là kế thừa đế quốc Ma Pháp. Hắc, đến lúc đó đế quốc Ma Pháp chắc chắn sẽ không cần tốn nhiều sức nhét Bách Tộc Loạn Địa vào thống trị.
Vu Nhai cũng không thể giao đế quốc Ma Pháp cho một hài tử thống trị, lại giao Bách tộc cho hài tử của một người khác quản lý, sau đó nhìn hai hài tử của hắn chiến đấu với nhau chứ?
Nói chung, điều kiện này của Nguyệt Lâm Sa khiến người của đế quốc Ma Pháp đều có chút động tâm.
Bọn họ cũng không nghĩ hài tử của Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa sinh ra có không năng lực kế thừa đại nghiệp hay không. Trời ạ, hài tử do hai người kia sinh ra có thể kém được sao? Không chừng còn nghịch thiên hơn cả Vu Nhai. Chỉ cần làm tốt phương diện giáo dục.
Độc Cô Chiến Huyền nghe nói như thế cũng biết mình không có quá nhiều quyền phát ngôn. Chuyện này dường như đã trở nên thật sự phức tạp. Hắn không nhịn được nhìn về phía Vu Nhai.
- Nguyệt Lâm Sa đại đế còn chưa hỏi qua ý kiến hài tử của chúng ta, đã trực tiếp quyết định con đường của hắn sau này sao?
Vu Nhai trầm mặc một hồi, đột nhiên thản nhiên nói. Hắn không nhịn được nghĩ tới công chúa Linh Vũ. Đối với chuyện vạch kế hoạch cho cuộc đời hài tử, Vu Nhai chắc chắn không thích thậm chí là đặc biệt phản cảm. Cho nên ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyệt Lâm Sa thoáng lộ vẻ bất mãn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó đều có phần sững sờ.
Những người ở đây gần như đều là người quyền quý. Đối với chuyện quyết định con đường tương lai cho con cháu còn chưa sinh ra, dường như lại chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng Vu Nhai nói ra lời này, khiến bọn họ nhất định phải suy ngẫm.
Không biết vì sao, Nguyệt Lâm Sa đón ánh mắt Vu Nhai, có chút nhát gan. Bản thân nàng cũng là người thích tự do, không muốn bị người khác lên kế hoạch cho mình. Nàng có thể hiểu rõ ý tứ của Vu Nhai. Nàng bắt đầu hối hận vì mình đã nói ra những lời này. Sau đó trong lòng nàng lại suy nghĩ lung tung.
Vu Nhai sẽ không bởi vì những lời này mà không thích mình chứ?
Nụ cười trên mặt nàng trực tiếp trở nên cứng ngắc.
- Hừ, đứng ở vị trí chúng ta bây giờ, tự do cá nhân cùng vinh quang gia tộc, tất nhiên là gia tộc quan trọng hơn. Lên kế hoạch cho cuộc sống của hài tử sau này thì có gì không đúng?
Thần Hoàng ở phía sau Nguyệt Lâm Sa đứng ra nói, đặc biệt quang minh chính đại.
- Phải vậy không? Gia chủ, ngài sẽ vạch kế hoạch cho cuộc đời sau này của con cháu Độc Cô gia sao?
Vu Nhai đột nhiên chuyển hướng sang Độc Cô gia chủ hỏi.
- Ha hả, tôn chỉ của Độc Cô gia chính là tự do, đương nhiên là tự do với điều kiện bảo đảm lợi ích của gia tộc.Vinh nhục của đám con cháu là do chính bọn họ quyết định. Con cháu Độc Cô gia từ trước đến nay đều là một người một kiếm tung hoành thiên hạ. Độc Cô gia mấy nghìn năm qua đều tồn tại đồng thời cường đại. Đáng tiếc hiện tại có rất nhiều tộc nhân bị thế tục ảnh hưởng trở nên tầm thường. Thật ra nên chỉnh đốn lại một chút.
Độc Cô Chiến Huyền vừa dứt lời, toàn bộ hội trường lại trở nên yên tĩnh. Trong nháy mắt, phía bên Độc Cô gia và Vu Nhai dường như trở nên thoát tục. Nọn họ cũng không bị quyền lực u ám hun đúc, bọn họ dường như tài trí hơn người.
Sự thực cũng bày ra đó. Cũng đúng như Độc Cô Chiến Huyền đã nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.