Chương 517: Ta cũng là Bắc Đẩu (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
12/03/2015
- Ui!
Mọi người, bao gồm kỵ sĩ dự bị đều hút ngụm khí lạnh. Quá ác, người bình thường ném bỏ thứ quan trọng vào không gian giới chỉ, Vu Nhai đòi lấy hết không gian giới chỉ của Kim Mã săn ma đoàn, đây là ăn cướp.
Người trải qua sự kiện Vu Nhai cướp bóc trong Thanh Man tiểu thành thì không quá bất ngờ. Ngay khi Vu Nhai giả bộ ngại ngùng là bọn họ biết Kim Mã săn ma đoàn sắp bất hạnh.
- Vu . . . Vu Nhai thiếu gia, cái này . . .
- Như thế nào? Ngươi không thích cách tiện lợi, mau lẹ sao?
Vu Nhai cười âm hiểm:
- Nếu vậy thì thôi, chúng ta không cần vật tư, các ngươi vè đi. Đương nhiên chuyện công kích Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chúng ta tuyệt đối sẽ không cho qua, ta nghĩ nhiều người có mặt sẽ đồng ý cho ta vật tư, không gian giới chỉ. Dù sao chúng ta có thể khiến Hàn Kiếm thành rất nhanh trống một địa bàn.
Vu Nhai càng nói càng lạnh, biến sắc mặt không nhanh như lật sách nhưng tựa như tảng đá to từ trên trời giáng xuống, ngày càng gần, càng áp lực, uy hiếp rõ ra mặt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vô số cặp mắt bắn phá, ánh mắt lạnh lùng đầy sát ý. Người Kim Mã săn ma đoàn rởn tóc gáy. Nếu Kim Mã săn ma đoàn có thể mượn dùng lực lượng Độc Cô Cửu Dương ngang như cua trong Hàn Kiếm thành thì người ta cũng có thể mượn lực lượng Vu Nhai.
- Không không không, mới rồi ta cảm thấy vài không gian giới chỉ trống càng tốt, nếu Vu Nhai thiếu gia muốn lấy nhanh thì chúng ta đưa cái đang đeo cho người.
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn nhanh chóng cởi không gian giới chỉ trên tay xuống đưa cho Vu Nhai ngay, những người sau lưng gã cũng lòng nhỏ máu giao nộp. Có tổng cộng tám không gian giới chỉ, hai cái phẩm chất cực tốt.
- Rất tốt, ta thích tốc độ này.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Nhưng đã chậm, ta đột nhiên không thích nữa. Nếu mấy chiếc kia để trống cũng tiếc, hay cũng tặng cho kỵ sĩ dự bị chúng ta đi.
Người Kim Mã săn ma đoàn khóe môi co giật, rất muốn nói: Vốn là bỏ trống, nhưng bây giờ không gian giới chỉ của chúng ta đã bị người lấy thì mấy chiếc kia cần dùng!
Nhưng bọn họ không thể mở miệng, đành nói:
- Vâng vâng vâng, dúng là đáng tiếc. Chúng ta sẽ nhanh chóng đưa mấy chiếc không gian giới chỉ, vật tư tới. Cái kia, chúng ta đi làm ngay!
Bây giờ đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn chỉ muốn mang người rời đi, cách xa ma quỷ chết tiệt này càng xa càng tốt. Các báu vật không gian giới chỉ không có còn kiếm lại được, nếu mất địa bàn, mạng sống thì hoàn toàn xong đời.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Ừm! Đi nhanh về nhanh.
Người Kim Mã săn ma đoàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bọn họ mới xoay người thì Vu Nhai mở miệng nói:
- Chờ chút.
- Vu Nhai thiếu gia còn có gì sai bảo?
- Ta nhớ lúc trước ngươi nói không sợ Huyền Thần điện chúng ta đúng không? Đừng phủ nhận, không sợ thì không sợ, giờ ta muốn giao một nhiệm vụ cho ngươi.
Vu Nhai nói nhanh:
- Hãy đánh một vị cặn bã trong kỵ sĩ đến mẫu thân của hắn cũng không nhận ra!
- A! Không biết Vu Nhai thiếu gia muốn đánh ai?
- Hắn.
Vu Nhai chỉ hướng Lưu Hàn Trạch đứng một bên liên tục biến sắc mặt. Từ khi Vu Nhai xuất hiện sắc mặt Lưu Hàn Trạch đã như tắc kè. Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt, đánh kỵ sĩ chính thức? Chỉ Vu Nhai mới nghĩ ra được chiêu này.
- Vu Nhai, ngươi nói gì?
Vu Nhai dứt khoát nói:
- Ta kêu bọn họ đánh ngươi, đúng, chính là ngươi, Lưu Hàn Trạch kỵ sĩ.
- Cái này . . .
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn chớp mắt, không dám làm bậy.
Vu Nhai căm hận nói:
- Các ngươi còn ngây ra tại chỗ làm gì, sao không ra tay đi? Các ngươi là người ngưỡng mộ Bắc Đẩu hành tỉnh chúng ta, cái người này mới rồi dám kỳ thị Bắc Đẩu, không đánh đến mẫu thân hắn không nhận ra thì khó xóa mối hận trong lòng. Các ngươi không đồng ý với ta sao?
Khóe môi đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn co giật, rất là buồn bực.
Thôi, trong Kiếm vực hành tỉnh Độc Cô gia có sức ảnh hưởng lớn hơn Huyền Thần điện rất nhiều, dù xảy ra chuyện gì có họ Vu gánh, sợ quái gì?
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn rống to:
- Đúng là rất giận, các huynh đệ! Đánh hắn cho ta!
- Các ngươi dám . . . A!
Lưu Hàn Trạch không ngờ người Kim Mã săn ma đoàn thật sự hành động, gã chưa nói hết câu đã bị đánh hội đồng. Mọi người nhìn nhau, đưa mắt nhìn hướng Vu Nhai. Tuyệt đối không thể đắc tội tiểu tử này.
Kỵ sĩ khác lên tiếng:
- Yến đại nhân . . .
Yến đại nhân thản nhiên nói:
- Mặc kệ đi, Lưu Hàn Trạch đúng là rất kỳ cục.
Yến đại nhân không định ngăn cản.
Nhưng khi Lưu Hàn Trạch sắp tắt thở thì Yến đại nhân cứu gã ra, nếu một kỵ sĩ chính thức chết tại đây sẽ rất rắc rối. Cuối cùng Kim Mã săn ma đoàn nhanh chóng bỏ chạy, lúc đi tâm tình sung sướng, dù sao trút bực tức đã tay. Người Kim Mã săn ma đoàn chưa đi xa chợt thấy một luồng sang vàng từ xa bay tới.
Xa xa nghe tiếng gầm:
- Ai dám gây sự với kỵ sĩ dự bị ta?
Kim bào đáp xuống đất, áo thêu trường kiếm và rắn bay, là tử tôn kim bào của Độc Cô gia.
Kỵ sĩ dự bị hét to:
- Độc Cô Cửu Tà!
Độc Cô Cửu Tà gật đầu rồi nhìn hướng Kim Mã săn ma đoàn:
- Là các ngươi sao? Các ngươi dám đối phó đoàn kỵ sĩ dự bị có ta tham gia?
Khuôn mặt tà dị chất chứa điên cuồng, có lẽ vì Độc Cô Cửu Tà luyện kiếm pháp người điên của Độc Cô Thanh Hải hơi nhiều.
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn nói nhanh:
- Không có, tuyệt đối không có! Chúng ta là người thủ hộ trung thành nhất của kỵ sĩ dự bị, chúng ta là người ngưỡng mộ Bắc Đẩu hành tỉnh! Chúng ta hãnh diện vì Bắc Đẩu hành tỉnh, vinh quang của kỵ sĩ dự bị là vinh quang của chúng ta.
Độc Cô Cửu Tà chớp mắt hỏi:
- A? Vậy sao? Từ khi nào kỵ sĩ dự bị không ai phong dữ vậy?
Độc Cô Cửu Tà thấy Vu Nhai đứng một bên, mắt gã sáng lên. Độc Cô Cửu Tà chạy qua đánh mạnh vào vai Vu Nhai.
- Quả nhiên ngươi đã về, lúc trước ta nghe lão già Độc Cô Thanh Hải và một lão già còn đáng ghét hơn lão khắc khẩu vấn đề phân phối sau khi ngươi trở về, ta còn tưởng đâu hai lão nói nhảm.
Lão già chết tiệt hơn lão già chết tiệt là ai?
Vu Nhai không biết lão già Mê Thành đã rời khỏi Thiên Tội Uyên theo hắn, không biết vấn đề phân phối là hai lão già muốn chia hắn. Vu Nhai lười nghĩ nhiều, vẫy tay với người Kim Mã săn ma đoàn.
Vu Nhai nhìn Độc Cô Cửu Tà chằm chằm, nói:
- Như thế nào? Cứ mãi học kiếm pháp người điên không rảnh quan tâm kỵ sĩ dự bị sao?
Kim Mã săn ma đoàn thở phào, vội vàng bỏ chạy.
Kim Mã săn ma đoàn thầm mừng, may mắn thái độ lúc trước cung kính nếu không thì tiêu đời. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị còn có một kim bào Độc Cô gia, vậy mà Độc Cô Cửu Dương không nói sớm, xứng đáng bị phế huyền binh.
Bọn họ không biết Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Tà cùng là kim bào nhưng khác nhau, như thực lực, hậu trường.
Mọi người, bao gồm kỵ sĩ dự bị đều hút ngụm khí lạnh. Quá ác, người bình thường ném bỏ thứ quan trọng vào không gian giới chỉ, Vu Nhai đòi lấy hết không gian giới chỉ của Kim Mã săn ma đoàn, đây là ăn cướp.
Người trải qua sự kiện Vu Nhai cướp bóc trong Thanh Man tiểu thành thì không quá bất ngờ. Ngay khi Vu Nhai giả bộ ngại ngùng là bọn họ biết Kim Mã săn ma đoàn sắp bất hạnh.
- Vu . . . Vu Nhai thiếu gia, cái này . . .
- Như thế nào? Ngươi không thích cách tiện lợi, mau lẹ sao?
Vu Nhai cười âm hiểm:
- Nếu vậy thì thôi, chúng ta không cần vật tư, các ngươi vè đi. Đương nhiên chuyện công kích Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chúng ta tuyệt đối sẽ không cho qua, ta nghĩ nhiều người có mặt sẽ đồng ý cho ta vật tư, không gian giới chỉ. Dù sao chúng ta có thể khiến Hàn Kiếm thành rất nhanh trống một địa bàn.
Vu Nhai càng nói càng lạnh, biến sắc mặt không nhanh như lật sách nhưng tựa như tảng đá to từ trên trời giáng xuống, ngày càng gần, càng áp lực, uy hiếp rõ ra mặt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vô số cặp mắt bắn phá, ánh mắt lạnh lùng đầy sát ý. Người Kim Mã săn ma đoàn rởn tóc gáy. Nếu Kim Mã săn ma đoàn có thể mượn dùng lực lượng Độc Cô Cửu Dương ngang như cua trong Hàn Kiếm thành thì người ta cũng có thể mượn lực lượng Vu Nhai.
- Không không không, mới rồi ta cảm thấy vài không gian giới chỉ trống càng tốt, nếu Vu Nhai thiếu gia muốn lấy nhanh thì chúng ta đưa cái đang đeo cho người.
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn nhanh chóng cởi không gian giới chỉ trên tay xuống đưa cho Vu Nhai ngay, những người sau lưng gã cũng lòng nhỏ máu giao nộp. Có tổng cộng tám không gian giới chỉ, hai cái phẩm chất cực tốt.
- Rất tốt, ta thích tốc độ này.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Nhưng đã chậm, ta đột nhiên không thích nữa. Nếu mấy chiếc kia để trống cũng tiếc, hay cũng tặng cho kỵ sĩ dự bị chúng ta đi.
Người Kim Mã săn ma đoàn khóe môi co giật, rất muốn nói: Vốn là bỏ trống, nhưng bây giờ không gian giới chỉ của chúng ta đã bị người lấy thì mấy chiếc kia cần dùng!
Nhưng bọn họ không thể mở miệng, đành nói:
- Vâng vâng vâng, dúng là đáng tiếc. Chúng ta sẽ nhanh chóng đưa mấy chiếc không gian giới chỉ, vật tư tới. Cái kia, chúng ta đi làm ngay!
Bây giờ đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn chỉ muốn mang người rời đi, cách xa ma quỷ chết tiệt này càng xa càng tốt. Các báu vật không gian giới chỉ không có còn kiếm lại được, nếu mất địa bàn, mạng sống thì hoàn toàn xong đời.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Ừm! Đi nhanh về nhanh.
Người Kim Mã săn ma đoàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bọn họ mới xoay người thì Vu Nhai mở miệng nói:
- Chờ chút.
- Vu Nhai thiếu gia còn có gì sai bảo?
- Ta nhớ lúc trước ngươi nói không sợ Huyền Thần điện chúng ta đúng không? Đừng phủ nhận, không sợ thì không sợ, giờ ta muốn giao một nhiệm vụ cho ngươi.
Vu Nhai nói nhanh:
- Hãy đánh một vị cặn bã trong kỵ sĩ đến mẫu thân của hắn cũng không nhận ra!
- A! Không biết Vu Nhai thiếu gia muốn đánh ai?
- Hắn.
Vu Nhai chỉ hướng Lưu Hàn Trạch đứng một bên liên tục biến sắc mặt. Từ khi Vu Nhai xuất hiện sắc mặt Lưu Hàn Trạch đã như tắc kè. Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt, đánh kỵ sĩ chính thức? Chỉ Vu Nhai mới nghĩ ra được chiêu này.
- Vu Nhai, ngươi nói gì?
Vu Nhai dứt khoát nói:
- Ta kêu bọn họ đánh ngươi, đúng, chính là ngươi, Lưu Hàn Trạch kỵ sĩ.
- Cái này . . .
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn chớp mắt, không dám làm bậy.
Vu Nhai căm hận nói:
- Các ngươi còn ngây ra tại chỗ làm gì, sao không ra tay đi? Các ngươi là người ngưỡng mộ Bắc Đẩu hành tỉnh chúng ta, cái người này mới rồi dám kỳ thị Bắc Đẩu, không đánh đến mẫu thân hắn không nhận ra thì khó xóa mối hận trong lòng. Các ngươi không đồng ý với ta sao?
Khóe môi đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn co giật, rất là buồn bực.
Thôi, trong Kiếm vực hành tỉnh Độc Cô gia có sức ảnh hưởng lớn hơn Huyền Thần điện rất nhiều, dù xảy ra chuyện gì có họ Vu gánh, sợ quái gì?
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn rống to:
- Đúng là rất giận, các huynh đệ! Đánh hắn cho ta!
- Các ngươi dám . . . A!
Lưu Hàn Trạch không ngờ người Kim Mã săn ma đoàn thật sự hành động, gã chưa nói hết câu đã bị đánh hội đồng. Mọi người nhìn nhau, đưa mắt nhìn hướng Vu Nhai. Tuyệt đối không thể đắc tội tiểu tử này.
Kỵ sĩ khác lên tiếng:
- Yến đại nhân . . .
Yến đại nhân thản nhiên nói:
- Mặc kệ đi, Lưu Hàn Trạch đúng là rất kỳ cục.
Yến đại nhân không định ngăn cản.
Nhưng khi Lưu Hàn Trạch sắp tắt thở thì Yến đại nhân cứu gã ra, nếu một kỵ sĩ chính thức chết tại đây sẽ rất rắc rối. Cuối cùng Kim Mã săn ma đoàn nhanh chóng bỏ chạy, lúc đi tâm tình sung sướng, dù sao trút bực tức đã tay. Người Kim Mã săn ma đoàn chưa đi xa chợt thấy một luồng sang vàng từ xa bay tới.
Xa xa nghe tiếng gầm:
- Ai dám gây sự với kỵ sĩ dự bị ta?
Kim bào đáp xuống đất, áo thêu trường kiếm và rắn bay, là tử tôn kim bào của Độc Cô gia.
Kỵ sĩ dự bị hét to:
- Độc Cô Cửu Tà!
Độc Cô Cửu Tà gật đầu rồi nhìn hướng Kim Mã săn ma đoàn:
- Là các ngươi sao? Các ngươi dám đối phó đoàn kỵ sĩ dự bị có ta tham gia?
Khuôn mặt tà dị chất chứa điên cuồng, có lẽ vì Độc Cô Cửu Tà luyện kiếm pháp người điên của Độc Cô Thanh Hải hơi nhiều.
Đoàn trưởng Kim Mã săn ma đoàn nói nhanh:
- Không có, tuyệt đối không có! Chúng ta là người thủ hộ trung thành nhất của kỵ sĩ dự bị, chúng ta là người ngưỡng mộ Bắc Đẩu hành tỉnh! Chúng ta hãnh diện vì Bắc Đẩu hành tỉnh, vinh quang của kỵ sĩ dự bị là vinh quang của chúng ta.
Độc Cô Cửu Tà chớp mắt hỏi:
- A? Vậy sao? Từ khi nào kỵ sĩ dự bị không ai phong dữ vậy?
Độc Cô Cửu Tà thấy Vu Nhai đứng một bên, mắt gã sáng lên. Độc Cô Cửu Tà chạy qua đánh mạnh vào vai Vu Nhai.
- Quả nhiên ngươi đã về, lúc trước ta nghe lão già Độc Cô Thanh Hải và một lão già còn đáng ghét hơn lão khắc khẩu vấn đề phân phối sau khi ngươi trở về, ta còn tưởng đâu hai lão nói nhảm.
Lão già chết tiệt hơn lão già chết tiệt là ai?
Vu Nhai không biết lão già Mê Thành đã rời khỏi Thiên Tội Uyên theo hắn, không biết vấn đề phân phối là hai lão già muốn chia hắn. Vu Nhai lười nghĩ nhiều, vẫy tay với người Kim Mã săn ma đoàn.
Vu Nhai nhìn Độc Cô Cửu Tà chằm chằm, nói:
- Như thế nào? Cứ mãi học kiếm pháp người điên không rảnh quan tâm kỵ sĩ dự bị sao?
Kim Mã săn ma đoàn thở phào, vội vàng bỏ chạy.
Kim Mã săn ma đoàn thầm mừng, may mắn thái độ lúc trước cung kính nếu không thì tiêu đời. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị còn có một kim bào Độc Cô gia, vậy mà Độc Cô Cửu Dương không nói sớm, xứng đáng bị phế huyền binh.
Bọn họ không biết Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Tà cùng là kim bào nhưng khác nhau, như thực lực, hậu trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.