Chương 465: Ta đi cho
Hạ Nhật Dịch Lãnh
11/03/2015
Phía bên nhân loại, bất kể là đưa người trúng độc đến Mê Thành, hay đưa hài tử đi nghĩa địa Thiên Tội, đều từ phía sau lẻn đi ra. Nếu như nhân loại bị đánh tan tác, cũng sẽ từ phía sau chạy trốn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thôn trưởng nhìn cuộc chiến đấu trước mắt đã vào tình trạng gay cấn, đột nhiên nghe được giọng nói lo lắng kia, tim đột nhiên đập mạnh.
Ngàn vạn đừng phát sinh chuyện gì không tốt nữa.
Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Khi hắn thấy rõ người phía trước, lập tức biến sắc.
Chỉ thấy người trước mắt trên người đầm đìa máu, cả người đặc biệt chật vật, nhưng tinh thần hình như cũng không tệ lắm:
- Độc Cô Cửu Dã, đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi và muội muội ngươi Độc Cô Cửu Lan và Độc Cô Tề cùng đưa bọn nhỏ đi sao? Tại sao lại một mình trở về?
- Thôn trưởng, chúng ta trúng mai phục. Thiết Phi Long không ngờ… lại bị bắn rơi xuống. Đối phương xuất động chí ít 6, 7 cao thủ Hoàng Binh Sư ngũ đoạn. Thậm chí còn có một tướng quân Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Nếu không Thiết Phi Long cũng sẽ không hoàn toàn mất đi năng lực bay và sức chiến đấu. Ta sợ rằng cũng không về được.
Độc Cô Cửu Dã vội vàng nói:
- Nhưng không kiên trì được bao lâu. Thôn trưởng, phải phái người qua cứu viện. Nếu không sẽ không ổn. Không chỉ hài tử, sợ rằng đám người Cửu Lan cũng sẽ phải chết.
Sắc mặt thôn trưởng trở nên vô cùng khó coi. Hiện tại làm gì còn có người nào có thể điều đi? Dị Ma Nhân đột nhiên phát điên cũng không biết có phải cố tình làm bọn họ không thể phái người đi cứu gấp. Hiện tại trừ khi người ở Mê Thành trở về...
Nhưng hài tử… Bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn đám hài tử chết đi chứ?
- Thôn trưởng, ở đây căn bản không thể rút người ra được. Đối phương còn có một cao thủ Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Cho dù đi vài người cũng không làm được chuyện gì.
Đúng lúc này, một trưởng lão ở bên cạnh thôn trưởng lại đi ra nói.
- Ý của tam trưởng lão...
Thôn trưởng hỏi.
- Chỉ có thể từ bỏ. Nếu không làng cũng sẽ xong đời. Phải đưa ra lựa chọn!
Tam trưởng lão có chút thận trọng nói.
- Cái này… không được. Bất kể thế nào cũng nhất định phải cứu hài tử ra!
Toàn thân Độc Cô Cửu Dã đẫm máu kêu lên.
- Ta cũng không muốn. Ta còn là gia gia của Độc Cô Tề. Chẳng lẽ ta không muốn đi cứu sao? Chẳng lẽ ta muốn trơ mắt nhìn cháu mình phải chết sao? Nhưng chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu như rời đi, sợ rằng sẽ không cứu được làng, sẽ có nhiều người phải chết hơn.
Tam trưởng lão lộ vẻ bi thương nói, khiến người ta có phần chấn động.
Đúng vậy, Độc Cô Tề là tôn tử của hắn. Hắn có thể nói ra những lời như vậy, người khác còn có thể nói gì nữa?
- Nếu như vậy, chỉ có thể...
- Ta đi cho!
Thôn trưởng thở dài đang tính ra quyết định, chợt một giọng nói cắt ngang lời lão. Lão không nhịn được nhìn sang. Không ngờ chính là một người mang mặt nạ quỷ dị. Độc Cô Cửu Dã trợn trừng mắt. Đây là người nào vậy?
Nhưng thôn trưởng và tam trưởng lão lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
- Ngươi… ngươi lấy chiếc cái mặt nạ này từ đâu?
Hai người trăm miệng một lời nói. Trong lúc nhất thời bọn họ quên mất mục đích của mình.
- Tất nhiên là do tiền bối Mê Thành đưa cho ta. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm quan tâm tới chiếc mặt nạ này. Ta phải lập tức đi cứu người. Thôn trưởng, xin cáo từ trước.
Vu Nhai trả lời rất nhanh. Trước đó khi Vu Nhai vào thôn, những người canh giữ ở ngoài làng đều là thanh niên. Mặc dù biết có loại đồ khắc hình rồng, nhưng bọn họ gần như đều chưa từng thấy qua. Nhưng những trưởng lão này làm sao có thể không biết được?
Vu Nhai đường hoàng đeo ở trên mặt, bọn họ có thể không kích động sao?
Vu Nhai cũng biết sẽ khiến người khác kích động. Nhưng khi lão đầu Mê Thành cho hắn, rất nhiều người cũng có mặt.
Nếu không có cách nào che giấu, vậy không bằng trực tiếp đeo lên. Thật may, thôn trưởng nhanh chóng tỉnh táo lại:
- Đúng vậy, bây giờ không phải là thời điểm nói về những điều này. Ngươi thật sự muốn đi cứu người sao? Chỉ có một mình ngươi sao?
- Tất nhiên còn có hắn nữa. Ta cần hắn dẫn đường.
Vu Nhai chỉ về phía Độc Cô Cửu Dã nói.
- Cái này...
- Không có thời gian ở lại. Ta lập tức xuất phát. Không quan tâm có được hay không... Ban đầu ta xuất hiện chính là để trợ giúp mọi người.
Vu Nhai cũng không muốn nghe thôn trưởng nói nhiều lời vô ích, xoay người liền bước về phía sau thôn. Đồng thời khiến Độc Cô Cửu Dã choáng váng chạy theo.
Thôn trưởng há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Chờ một chút, chỗ của ta có vật cưỡi...
- Không cần. Bản thân ta đã có vật cưỡi!
Giọng nói Vu Nhai đã từ phía xa truyền đến, trong nháy mắt liền biến mất. Thôn trưởng ngơ ngác nhìn phía sau thôn đã hoàn toàn không còn bóng người nữa. Lão khe khẽ thở dài:
- Người thanh niên vừa từ phía trên xuống quả nhiên đặc biệt nhuệ khí. Ta lúc mới xuống không phải cũng như vậy sao? Nhưng ta còn có thể sống lâu như vậy sao? Người này lại... Tam trưởng lão, ngươi nói hắn có bao nhiêu phần thắng?
- A? Tam trưởng lão, tam trưởng lão...
Thôn trưởng đợi một hồi cũng không nghe được tiếng tam trưởng lão đáp lại, liền giục vài câu.
- A a, cảm giác cơ hội của hắn không lớn. Hi vọng hắn có thể thành công… có thể thành công... Cũng không biết tại sao lão đầu Mê Thành lại đưa cho hắn chiếc mặt nạ khắc rồng kia!
Tam trưởng lão có chút ngẩn người nói. Mãi đến nửa câu sau mới có chút thông thuận.
- Đúng vậy, thật kỳ quái. Lão đầu Mê Thành nổi tiếng là kẻ keo kiệt. Đối với đồ vật có khắc hình rồng này, lão lại càng không có khả năng lấy ra. Tại sao lại đột nhiên đưa đồ vật có khắc hình rồng cho hắn được? Ai, đáng tiếc. Đáng lẽ ra hắn có thể thuận lợi đi ra khỏi đây. Hiện tại thật khó nói.
Thôn trưởng lắc đầu. Lão cũng sớm cảm thấy thất vọng. Có lẽ chừng hai năm nữa, lão sẽ được đưa ra bên ngoài để dưỡng lão. Đối với loại vật khắc hình rồng này, lão cũng không có hy vọng xa vời gì.
Nói như vậy, chỉ cần không phải là tội nhân, sẽ không cần mạo hiểm đi khiêu chiến, tới lúc già vẫn sẽ được đưa ra ngoài. Những tội nhân của Độc Cô gia, thật đáng tiếc, cho dù bọn họ chết già cũng không thể đi ra ngoài. Đồng thời bọn họ cũng không thể ở trong thôn, mà canh giữ ở trong nghĩa địa Thiên Tội. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ sinh con. Con cái của họ là vô tội, sẽ ở trong thôn. Cho nên, đối với chuyện đưa hài tử qua cho bọn họ bảo vệ, bọn họ cũng sẽ không phản cảm.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Tam trưởng lão vẫn có chút đờ đẫn. Lão nhìn theo hướng Vu Nhai vừa rời đi. Thôn trưởng cũng không quá để ý tới điều đó. Nếu muốn cảm than vậy phải chờ sau khi cuộc chiến đấu kết thúc đã. Bảo vệ dân làng mới là điều hiện tại lão cần làm nhất.
Vu Nhai dẫn theo người gọi là Độc Cô Cửu Đã, rất nhanh đã tiến vào ngọn núi lớn phía sau. Mà trong lúc thôn trưởng và tam trưởng lão nói chuyện, hắn cũng không nhịn được quay đầu lại. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó tiếp tục đi tới. Thời điểm đeo chiếc mặt nạ khắc rồng lên. Hắn biết chắc sẽ có người nhìn trộm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thôn trưởng nhìn cuộc chiến đấu trước mắt đã vào tình trạng gay cấn, đột nhiên nghe được giọng nói lo lắng kia, tim đột nhiên đập mạnh.
Ngàn vạn đừng phát sinh chuyện gì không tốt nữa.
Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Khi hắn thấy rõ người phía trước, lập tức biến sắc.
Chỉ thấy người trước mắt trên người đầm đìa máu, cả người đặc biệt chật vật, nhưng tinh thần hình như cũng không tệ lắm:
- Độc Cô Cửu Dã, đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi và muội muội ngươi Độc Cô Cửu Lan và Độc Cô Tề cùng đưa bọn nhỏ đi sao? Tại sao lại một mình trở về?
- Thôn trưởng, chúng ta trúng mai phục. Thiết Phi Long không ngờ… lại bị bắn rơi xuống. Đối phương xuất động chí ít 6, 7 cao thủ Hoàng Binh Sư ngũ đoạn. Thậm chí còn có một tướng quân Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Nếu không Thiết Phi Long cũng sẽ không hoàn toàn mất đi năng lực bay và sức chiến đấu. Ta sợ rằng cũng không về được.
Độc Cô Cửu Dã vội vàng nói:
- Nhưng không kiên trì được bao lâu. Thôn trưởng, phải phái người qua cứu viện. Nếu không sẽ không ổn. Không chỉ hài tử, sợ rằng đám người Cửu Lan cũng sẽ phải chết.
Sắc mặt thôn trưởng trở nên vô cùng khó coi. Hiện tại làm gì còn có người nào có thể điều đi? Dị Ma Nhân đột nhiên phát điên cũng không biết có phải cố tình làm bọn họ không thể phái người đi cứu gấp. Hiện tại trừ khi người ở Mê Thành trở về...
Nhưng hài tử… Bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn đám hài tử chết đi chứ?
- Thôn trưởng, ở đây căn bản không thể rút người ra được. Đối phương còn có một cao thủ Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Cho dù đi vài người cũng không làm được chuyện gì.
Đúng lúc này, một trưởng lão ở bên cạnh thôn trưởng lại đi ra nói.
- Ý của tam trưởng lão...
Thôn trưởng hỏi.
- Chỉ có thể từ bỏ. Nếu không làng cũng sẽ xong đời. Phải đưa ra lựa chọn!
Tam trưởng lão có chút thận trọng nói.
- Cái này… không được. Bất kể thế nào cũng nhất định phải cứu hài tử ra!
Toàn thân Độc Cô Cửu Dã đẫm máu kêu lên.
- Ta cũng không muốn. Ta còn là gia gia của Độc Cô Tề. Chẳng lẽ ta không muốn đi cứu sao? Chẳng lẽ ta muốn trơ mắt nhìn cháu mình phải chết sao? Nhưng chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu như rời đi, sợ rằng sẽ không cứu được làng, sẽ có nhiều người phải chết hơn.
Tam trưởng lão lộ vẻ bi thương nói, khiến người ta có phần chấn động.
Đúng vậy, Độc Cô Tề là tôn tử của hắn. Hắn có thể nói ra những lời như vậy, người khác còn có thể nói gì nữa?
- Nếu như vậy, chỉ có thể...
- Ta đi cho!
Thôn trưởng thở dài đang tính ra quyết định, chợt một giọng nói cắt ngang lời lão. Lão không nhịn được nhìn sang. Không ngờ chính là một người mang mặt nạ quỷ dị. Độc Cô Cửu Dã trợn trừng mắt. Đây là người nào vậy?
Nhưng thôn trưởng và tam trưởng lão lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
- Ngươi… ngươi lấy chiếc cái mặt nạ này từ đâu?
Hai người trăm miệng một lời nói. Trong lúc nhất thời bọn họ quên mất mục đích của mình.
- Tất nhiên là do tiền bối Mê Thành đưa cho ta. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm quan tâm tới chiếc mặt nạ này. Ta phải lập tức đi cứu người. Thôn trưởng, xin cáo từ trước.
Vu Nhai trả lời rất nhanh. Trước đó khi Vu Nhai vào thôn, những người canh giữ ở ngoài làng đều là thanh niên. Mặc dù biết có loại đồ khắc hình rồng, nhưng bọn họ gần như đều chưa từng thấy qua. Nhưng những trưởng lão này làm sao có thể không biết được?
Vu Nhai đường hoàng đeo ở trên mặt, bọn họ có thể không kích động sao?
Vu Nhai cũng biết sẽ khiến người khác kích động. Nhưng khi lão đầu Mê Thành cho hắn, rất nhiều người cũng có mặt.
Nếu không có cách nào che giấu, vậy không bằng trực tiếp đeo lên. Thật may, thôn trưởng nhanh chóng tỉnh táo lại:
- Đúng vậy, bây giờ không phải là thời điểm nói về những điều này. Ngươi thật sự muốn đi cứu người sao? Chỉ có một mình ngươi sao?
- Tất nhiên còn có hắn nữa. Ta cần hắn dẫn đường.
Vu Nhai chỉ về phía Độc Cô Cửu Dã nói.
- Cái này...
- Không có thời gian ở lại. Ta lập tức xuất phát. Không quan tâm có được hay không... Ban đầu ta xuất hiện chính là để trợ giúp mọi người.
Vu Nhai cũng không muốn nghe thôn trưởng nói nhiều lời vô ích, xoay người liền bước về phía sau thôn. Đồng thời khiến Độc Cô Cửu Dã choáng váng chạy theo.
Thôn trưởng há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Chờ một chút, chỗ của ta có vật cưỡi...
- Không cần. Bản thân ta đã có vật cưỡi!
Giọng nói Vu Nhai đã từ phía xa truyền đến, trong nháy mắt liền biến mất. Thôn trưởng ngơ ngác nhìn phía sau thôn đã hoàn toàn không còn bóng người nữa. Lão khe khẽ thở dài:
- Người thanh niên vừa từ phía trên xuống quả nhiên đặc biệt nhuệ khí. Ta lúc mới xuống không phải cũng như vậy sao? Nhưng ta còn có thể sống lâu như vậy sao? Người này lại... Tam trưởng lão, ngươi nói hắn có bao nhiêu phần thắng?
- A? Tam trưởng lão, tam trưởng lão...
Thôn trưởng đợi một hồi cũng không nghe được tiếng tam trưởng lão đáp lại, liền giục vài câu.
- A a, cảm giác cơ hội của hắn không lớn. Hi vọng hắn có thể thành công… có thể thành công... Cũng không biết tại sao lão đầu Mê Thành lại đưa cho hắn chiếc mặt nạ khắc rồng kia!
Tam trưởng lão có chút ngẩn người nói. Mãi đến nửa câu sau mới có chút thông thuận.
- Đúng vậy, thật kỳ quái. Lão đầu Mê Thành nổi tiếng là kẻ keo kiệt. Đối với đồ vật có khắc hình rồng này, lão lại càng không có khả năng lấy ra. Tại sao lại đột nhiên đưa đồ vật có khắc hình rồng cho hắn được? Ai, đáng tiếc. Đáng lẽ ra hắn có thể thuận lợi đi ra khỏi đây. Hiện tại thật khó nói.
Thôn trưởng lắc đầu. Lão cũng sớm cảm thấy thất vọng. Có lẽ chừng hai năm nữa, lão sẽ được đưa ra bên ngoài để dưỡng lão. Đối với loại vật khắc hình rồng này, lão cũng không có hy vọng xa vời gì.
Nói như vậy, chỉ cần không phải là tội nhân, sẽ không cần mạo hiểm đi khiêu chiến, tới lúc già vẫn sẽ được đưa ra ngoài. Những tội nhân của Độc Cô gia, thật đáng tiếc, cho dù bọn họ chết già cũng không thể đi ra ngoài. Đồng thời bọn họ cũng không thể ở trong thôn, mà canh giữ ở trong nghĩa địa Thiên Tội. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ sinh con. Con cái của họ là vô tội, sẽ ở trong thôn. Cho nên, đối với chuyện đưa hài tử qua cho bọn họ bảo vệ, bọn họ cũng sẽ không phản cảm.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Tam trưởng lão vẫn có chút đờ đẫn. Lão nhìn theo hướng Vu Nhai vừa rời đi. Thôn trưởng cũng không quá để ý tới điều đó. Nếu muốn cảm than vậy phải chờ sau khi cuộc chiến đấu kết thúc đã. Bảo vệ dân làng mới là điều hiện tại lão cần làm nhất.
Vu Nhai dẫn theo người gọi là Độc Cô Cửu Đã, rất nhanh đã tiến vào ngọn núi lớn phía sau. Mà trong lúc thôn trưởng và tam trưởng lão nói chuyện, hắn cũng không nhịn được quay đầu lại. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó tiếp tục đi tới. Thời điểm đeo chiếc mặt nạ khắc rồng lên. Hắn biết chắc sẽ có người nhìn trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.