Chương 760: Ta họ Vu.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
18/03/2015
Vu Nhai hoảng loạn nói:
- Quả nhiên sắp chết, không được, ta phải cứu ngươi, ngươi không thể chết! Chỗ ta có quyển trục quang minh, hãy xem thánh quang trì dũ thuật của ta!
Keng keng keng!
Đúng là thánh quang xuất hiện.
Nhưng trì dũ thuật kèm theo thanh âm không mấy hài hòa. Khi thánh quang tắt, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn từng cây gai ánh sáng cắm đầy người Vệ Hiên.
Vệ Hiên như con nhím phát ra tiếng hú thê thảm.
Vu Nhai ngạc nhiên kêu lên:
- A! Xin lỗi xin lỗi, ta sốt ruột nên lấy nhầm, đây mới là quyển trục thánh quang. Ài, sớm biết thế này ta nên học nhiều tri thức ma pháp hơn.
Lần trước Vu Nhai không chỉ lấy được quyển trục trì dũ thuật từ tay quang minh thánh nữ và kỵ sĩ của nàng, còn có loại công kích. Lần này thật sự là thánh quang trì dũ thuật, nếu vẫn là giả thì Vệ Hiên sẽ chết thật. Trì dũ thuật bao phủ, Vệ Hiên bị đưa ra ngoài chiến trường.
Thánh quang bao phủ Vệ Hiên kết thúc cuộc đời người chứng kiến.
- Vệ Hiên . . .
Khi Vệ Hiên bị loại ra chiến trường, đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn lĩnh vội vàng xông lên, nhanh chóng kiểm tra, nhét các loại thuốc trị thương cho gã. Trong lúc kiểm tra có người hét lên.
- Huyền binh bản mệnh của . . . Vệ Hiên . . . Vệ Hiên đại ca đã . . . Bị phế!
Nghe tiếng kêu, các kỵ sĩ dự bị nhìn sang, bao gồm Quan Vân Long. Trong cơ thể Vệ Hiên, vị trí nên có huyền binh bản mệnh lúc này tràn ngập lực lượng quang minh, không phải chữa trị mà là gai đâm. Điều này không quan trọng, cái chính là quang minh che giấu huyền khí cường đại làm nổ tấm thuẫn vốn vốn đã tàn phá của Vệ Hiên.
Vang tiếng hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Mọi người nhìn hướng Vu Nhai, hấy rởn tóc gáy. Vu Nhai là người có thù sẽ trả, rất bao che, cực kỳ vô sỉ. Mới rồi nhìn Vu Nhai một kiếm đâm vào ngực Vệ Hiên nhưng thật ra là ma pháp2 chạy hướng huyền binh bản mệnh trong cơ thể Vệ Hiên.
Vệ Hiên đã mất sức chống cự nên huyền khí dễ dàng nổ tấm thuẫn.
Tấm thuẫn của Vệ Hiên không phải vật bình thường, có hy vọng chữa lành. Nhưng lúc trước Hoàng Thăng Long đả kích tâm lý Vệ Hiên giờ cộng thêm lần này, dù gã khỏe lại cũng dừng bước tại đây, thiên tài rơi xuống.
Quan Vân Liên còn trong cơn choáng váng, lầm bầm:
- Đại ca, giết . . . Giết tiện chủng đó!
Mọi người nhìn hướng Quan Vân Liên. Lúc trước nữ nhân này cũng đắc tội người ta nặng nề, nếu không Vu Nhai đã chẳng đạp nặng chân. Đối phó với Vu Nhai hoặc là trực tiếp tiêu diệt hắn, nếu không hãy chờ hắn điên cuồng trả thù không có hạn cuối.
Đám kỵ sĩ dự bị im lặng, đặc biệt là đẳng cấp như Quan Vân Long. Không phải bọn họ sợ, họ sẽ không sợ, nhưng nâng mức độ nguy hiểm của Vu Nhai lên cao nhất, đây là đối thủ siêu đáng sợ.
Cứ thế người Thuẫn lĩnh mang theo Vệ Hiên chất vấn Huyền Thần điện, kết quả không cần nói cũng biết. Khán giả không cảm thấy Vu Nhai làm sao, dù sao là Vệ Hiên nhà ngươi xuống tay nặng với nữ nhân người ta bị thương trước, còn muốn đối phó Vu Nhai đang cảm ngộ. Nếu ngươi đã vô sỉ thì sao không cho ngươi khác vô sỉ với ngươi? Đương nhiên Vu Nhai đúng là cực phẩm trong vô sỉ.
- Cần gì làm phiền, trực tiếp phế bỏ là được. Đây mới là phong cách hành động của Độc Cô gia chúng ta.
Vu Nhai đến trước mặt Độc Cô Cửu Diệp, đối diện câu gã nói, hắn bình tĩnh thốt ba chữ:
- Ta họ Vu.
Độc Cô Cửu Diệp gật đầu, nói:
- Cũng đúng, dù là phong cách gì chỉ cần đạt tới mục đích là được, hơn nữa ngươi cũng không có bất cứ yểm kỳ.
Độc Cô Cửu Diệp không đáp lại lời Vu Nhai, gã tự lầm bầm một mình.
Khi Độc Cô Cửu Diệp dứt lời thì khí thế bỗng tăng cao như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.
- Người đối xử không tốt với ta thì ta đối phó với hắn không bao giờ che lấp gì.
Vu Nhai vừa nói vừa phát ra khí thế cuồng bạo, tương khí tung hoành chất chứa hơi thở đám binh linh khuếch tán.
chiến trường đấu trường hoàng gia trong phút chốc biến to ra, dung hợp tất cả gian hình vuông lại biến thành một tổng thể. Một chiến trường to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, hai cây thiết côn bị chuyển ra chiến trường, đứng chung với những kỵ sĩ dự bị bị loại. Huyền Thần điện thật sự rất hiểu lòng người, tuy bọn họ không bị loại nhưng không ai quan tâm.
Trận thánh hội này không phải với 'Ai có thể sống một mình đến phút cuối' là ra mười hàng đầu mà dựa vào biểu hiện của mọi người trong chiến đấu.
Huyền Thần điện làm như vậy là muốn loại bỏ ngẫu nhiên. Nếu đấu lôi đài có một số người rõ ràng thực lực rất mạnh nhưng xui xẻo ngay trận đầu đã gặp người mạnh hơn, vậy cuộc so tài không công bằng.
Đương nhiên chút nữa bình chọn thần chi binh sĩ vẫn phải xem chiến tích bên trong, có lẽ lúc bình chọn sẽ có tranh luận nhưng những người mạnh nhất rành rành ra đó, tranh cãi không quá gay gắt.
Tóm lại giao mọi thứ cho hai người trong chiến trường đi.
Bây giờ nguyên chiến trường chỉ còn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp. Tương khí của hai người đã mạnh va chạm vào nhau, những sương mù chưa tán đi bị xé rách hình thành khí xoáy trên đầu Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp.
Độc Cô Cửu Diệp hành động trước, thanh âm trầm thấp vang lên:
- Độc cô diệt kiếm quyết!
Sát khí áp lực xé rách hai tương khí như xé mở không gian, một luồng kiếm quang bắn nhanh tới trước mặt Vu Nhai.
Keng!
Vu Nhai nhẹ nhàng giơ thâm hải kim tinh kiếm đánh bật kiếm quang trước mặt. Trong phút chốc Độc Cô Cửu Diệp đã xuất hiện trước mặt Vu Nhai, thì ra kiếm quang không phải kiếm khí mà là bản mệnh huyền kiếm của gã.
Ánh mắt Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp giao nhau. Tính cách Độc Cô Cửu Diệp điềm tĩnh chất chứa nhuệ khí, hay cá tính đáng đánh lãng tử của Vu Nhai, lúc này trong mắt hai người chỉ có đối thủ, chỉ có kiếm. Ánh mắt Độc Cô Cửu Diệp, Vu Nhai chính là kiếm.
Ánh mắt giao nhau lại tách ra, kiếm khí bắn tung giữa Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp.
Kiếm khí va chạm, Độc Cô Cửu Diệp, Vu Nhai tách ra trở về chỗ cũ. Hai người như ảo ảnh xuất hiện ở một nơi khác, tiếng keng keng không dứt.
Độc Cô Cửu Diệp khen Vu Nhai:
- Bộ pháp không tệ.
- Nhưng chưa đủ. Trong Độc Cô gia có đầy người bộ pháp mạnh hơn ngươi, nếu tiếp theo ngươi không đuổi kịp tốc độ của ta là ngươi thua.
Độc Cô Cửu Diệp dứt lời bỗng nhiên tăng tốc, cơ thể gã mơ hồ không thấy rõ. Các khán giả vất vả nhìn, đặc biệt là người bình thường không phải huyền binh giả, mắt thường không theo kịp tốc độ của bọn họ, chỉ có thể thấy kiếm khí va chạm rồi phán đoán bọn họ đánh nhau tại chỗ này. Khi khán giả phản ứng lại thì nguyên đấu trường hoàng gia giăng đầy kiếm khí.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Yên tâm, chắc chắn theo kịp, tà ảnh phong túng bộ!
Vu Nhai tăng tốc theo, nhanh đến kỳ dị. Lúc trước Vu Nhai dùng phong túng bộ của Phong Doanh. Chủ nhân cũ của Phong Doanh tuy thực lực không tệ nhưng không quá nổi tiếng trên Thần Huyền đại lục, tuyệt kỹ không bằng Độc Cô gia nội tình thâm sấu, đến đây thì phong túng bộ hơi yếu thế.
- Quả nhiên sắp chết, không được, ta phải cứu ngươi, ngươi không thể chết! Chỗ ta có quyển trục quang minh, hãy xem thánh quang trì dũ thuật của ta!
Keng keng keng!
Đúng là thánh quang xuất hiện.
Nhưng trì dũ thuật kèm theo thanh âm không mấy hài hòa. Khi thánh quang tắt, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn từng cây gai ánh sáng cắm đầy người Vệ Hiên.
Vệ Hiên như con nhím phát ra tiếng hú thê thảm.
Vu Nhai ngạc nhiên kêu lên:
- A! Xin lỗi xin lỗi, ta sốt ruột nên lấy nhầm, đây mới là quyển trục thánh quang. Ài, sớm biết thế này ta nên học nhiều tri thức ma pháp hơn.
Lần trước Vu Nhai không chỉ lấy được quyển trục trì dũ thuật từ tay quang minh thánh nữ và kỵ sĩ của nàng, còn có loại công kích. Lần này thật sự là thánh quang trì dũ thuật, nếu vẫn là giả thì Vệ Hiên sẽ chết thật. Trì dũ thuật bao phủ, Vệ Hiên bị đưa ra ngoài chiến trường.
Thánh quang bao phủ Vệ Hiên kết thúc cuộc đời người chứng kiến.
- Vệ Hiên . . .
Khi Vệ Hiên bị loại ra chiến trường, đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn lĩnh vội vàng xông lên, nhanh chóng kiểm tra, nhét các loại thuốc trị thương cho gã. Trong lúc kiểm tra có người hét lên.
- Huyền binh bản mệnh của . . . Vệ Hiên . . . Vệ Hiên đại ca đã . . . Bị phế!
Nghe tiếng kêu, các kỵ sĩ dự bị nhìn sang, bao gồm Quan Vân Long. Trong cơ thể Vệ Hiên, vị trí nên có huyền binh bản mệnh lúc này tràn ngập lực lượng quang minh, không phải chữa trị mà là gai đâm. Điều này không quan trọng, cái chính là quang minh che giấu huyền khí cường đại làm nổ tấm thuẫn vốn vốn đã tàn phá của Vệ Hiên.
Vang tiếng hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Mọi người nhìn hướng Vu Nhai, hấy rởn tóc gáy. Vu Nhai là người có thù sẽ trả, rất bao che, cực kỳ vô sỉ. Mới rồi nhìn Vu Nhai một kiếm đâm vào ngực Vệ Hiên nhưng thật ra là ma pháp2 chạy hướng huyền binh bản mệnh trong cơ thể Vệ Hiên.
Vệ Hiên đã mất sức chống cự nên huyền khí dễ dàng nổ tấm thuẫn.
Tấm thuẫn của Vệ Hiên không phải vật bình thường, có hy vọng chữa lành. Nhưng lúc trước Hoàng Thăng Long đả kích tâm lý Vệ Hiên giờ cộng thêm lần này, dù gã khỏe lại cũng dừng bước tại đây, thiên tài rơi xuống.
Quan Vân Liên còn trong cơn choáng váng, lầm bầm:
- Đại ca, giết . . . Giết tiện chủng đó!
Mọi người nhìn hướng Quan Vân Liên. Lúc trước nữ nhân này cũng đắc tội người ta nặng nề, nếu không Vu Nhai đã chẳng đạp nặng chân. Đối phó với Vu Nhai hoặc là trực tiếp tiêu diệt hắn, nếu không hãy chờ hắn điên cuồng trả thù không có hạn cuối.
Đám kỵ sĩ dự bị im lặng, đặc biệt là đẳng cấp như Quan Vân Long. Không phải bọn họ sợ, họ sẽ không sợ, nhưng nâng mức độ nguy hiểm của Vu Nhai lên cao nhất, đây là đối thủ siêu đáng sợ.
Cứ thế người Thuẫn lĩnh mang theo Vệ Hiên chất vấn Huyền Thần điện, kết quả không cần nói cũng biết. Khán giả không cảm thấy Vu Nhai làm sao, dù sao là Vệ Hiên nhà ngươi xuống tay nặng với nữ nhân người ta bị thương trước, còn muốn đối phó Vu Nhai đang cảm ngộ. Nếu ngươi đã vô sỉ thì sao không cho ngươi khác vô sỉ với ngươi? Đương nhiên Vu Nhai đúng là cực phẩm trong vô sỉ.
- Cần gì làm phiền, trực tiếp phế bỏ là được. Đây mới là phong cách hành động của Độc Cô gia chúng ta.
Vu Nhai đến trước mặt Độc Cô Cửu Diệp, đối diện câu gã nói, hắn bình tĩnh thốt ba chữ:
- Ta họ Vu.
Độc Cô Cửu Diệp gật đầu, nói:
- Cũng đúng, dù là phong cách gì chỉ cần đạt tới mục đích là được, hơn nữa ngươi cũng không có bất cứ yểm kỳ.
Độc Cô Cửu Diệp không đáp lại lời Vu Nhai, gã tự lầm bầm một mình.
Khi Độc Cô Cửu Diệp dứt lời thì khí thế bỗng tăng cao như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.
- Người đối xử không tốt với ta thì ta đối phó với hắn không bao giờ che lấp gì.
Vu Nhai vừa nói vừa phát ra khí thế cuồng bạo, tương khí tung hoành chất chứa hơi thở đám binh linh khuếch tán.
chiến trường đấu trường hoàng gia trong phút chốc biến to ra, dung hợp tất cả gian hình vuông lại biến thành một tổng thể. Một chiến trường to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, hai cây thiết côn bị chuyển ra chiến trường, đứng chung với những kỵ sĩ dự bị bị loại. Huyền Thần điện thật sự rất hiểu lòng người, tuy bọn họ không bị loại nhưng không ai quan tâm.
Trận thánh hội này không phải với 'Ai có thể sống một mình đến phút cuối' là ra mười hàng đầu mà dựa vào biểu hiện của mọi người trong chiến đấu.
Huyền Thần điện làm như vậy là muốn loại bỏ ngẫu nhiên. Nếu đấu lôi đài có một số người rõ ràng thực lực rất mạnh nhưng xui xẻo ngay trận đầu đã gặp người mạnh hơn, vậy cuộc so tài không công bằng.
Đương nhiên chút nữa bình chọn thần chi binh sĩ vẫn phải xem chiến tích bên trong, có lẽ lúc bình chọn sẽ có tranh luận nhưng những người mạnh nhất rành rành ra đó, tranh cãi không quá gay gắt.
Tóm lại giao mọi thứ cho hai người trong chiến trường đi.
Bây giờ nguyên chiến trường chỉ còn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp. Tương khí của hai người đã mạnh va chạm vào nhau, những sương mù chưa tán đi bị xé rách hình thành khí xoáy trên đầu Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp.
Độc Cô Cửu Diệp hành động trước, thanh âm trầm thấp vang lên:
- Độc cô diệt kiếm quyết!
Sát khí áp lực xé rách hai tương khí như xé mở không gian, một luồng kiếm quang bắn nhanh tới trước mặt Vu Nhai.
Keng!
Vu Nhai nhẹ nhàng giơ thâm hải kim tinh kiếm đánh bật kiếm quang trước mặt. Trong phút chốc Độc Cô Cửu Diệp đã xuất hiện trước mặt Vu Nhai, thì ra kiếm quang không phải kiếm khí mà là bản mệnh huyền kiếm của gã.
Ánh mắt Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp giao nhau. Tính cách Độc Cô Cửu Diệp điềm tĩnh chất chứa nhuệ khí, hay cá tính đáng đánh lãng tử của Vu Nhai, lúc này trong mắt hai người chỉ có đối thủ, chỉ có kiếm. Ánh mắt Độc Cô Cửu Diệp, Vu Nhai chính là kiếm.
Ánh mắt giao nhau lại tách ra, kiếm khí bắn tung giữa Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp.
Kiếm khí va chạm, Độc Cô Cửu Diệp, Vu Nhai tách ra trở về chỗ cũ. Hai người như ảo ảnh xuất hiện ở một nơi khác, tiếng keng keng không dứt.
Độc Cô Cửu Diệp khen Vu Nhai:
- Bộ pháp không tệ.
- Nhưng chưa đủ. Trong Độc Cô gia có đầy người bộ pháp mạnh hơn ngươi, nếu tiếp theo ngươi không đuổi kịp tốc độ của ta là ngươi thua.
Độc Cô Cửu Diệp dứt lời bỗng nhiên tăng tốc, cơ thể gã mơ hồ không thấy rõ. Các khán giả vất vả nhìn, đặc biệt là người bình thường không phải huyền binh giả, mắt thường không theo kịp tốc độ của bọn họ, chỉ có thể thấy kiếm khí va chạm rồi phán đoán bọn họ đánh nhau tại chỗ này. Khi khán giả phản ứng lại thì nguyên đấu trường hoàng gia giăng đầy kiếm khí.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Yên tâm, chắc chắn theo kịp, tà ảnh phong túng bộ!
Vu Nhai tăng tốc theo, nhanh đến kỳ dị. Lúc trước Vu Nhai dùng phong túng bộ của Phong Doanh. Chủ nhân cũ của Phong Doanh tuy thực lực không tệ nhưng không quá nổi tiếng trên Thần Huyền đại lục, tuyệt kỹ không bằng Độc Cô gia nội tình thâm sấu, đến đây thì phong túng bộ hơi yếu thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.