Chương 574: Ta mắc tiểu.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
14/03/2015
Từ ba lần tách mười tọa kỵ nhìn ra được thánh quang ma kỵ đoàn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đặc biệt bọn họ tự cho là quý tộc, khinh thường Huyền Binh đế quốc. Khi chiến đấu với Huyền Binh đế quốc cả đám cuồng ngạo, tùy hứng, không giỏi cãi lộn.
- Nói này quang minh thánh nữ, ta phát hiện nàng thật rất ấu trĩ. Lúc này còn nói cái gì 'ngươi tìm chết', chẳng lẽ nàng không phải đến giết ta sao? Muốn cướp ta về làm lão công cho nàng? Hay nàng thói quen cao cao tại thượng thẩm phán người? Vô cùng tiếc nuối là nàng không có tư cách thẩm phán ta, thần của các ngươi nếu đến Huyền Binh đế quốc vẫn sẽ bị tiêu diệt!
Ngực quang minh thánh nữ phập phồng:
- Ngươi . . . Trừ mỏ nhọn ra còn biết làm gì?
Quang minh thánh nữ tức điên nhưng nghĩ đến giáo dục trước Quang Minh thần điện, điện chủ nói nếu ngươi đối diện người Huyền Binh đế quốc đừng bị ngôn ngữ của bọn họ dao động. Bọn họ chỉ là đám rác rưởi bất kính với thần, không khác gì súc sinh. Ngươi sẽ bị súc sinh chọc giận sao?
Vu Nhai ngạc nhiên, quang minh thánh nữ chậm rãi lấy lại bình tĩnh, biểu tình lại kiêu ngạo. Vu Nhai bật cười, phục hồi sao? Vậy ta thêm sức vào.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Miệng lưỡi lợi hại? Không không không, ta không chỉ biết bấy nhiêu, ta còn biết chia mười tọa kỵ ra, chỉ vài chữ là dắt mũi kẻ tự cho là chúa tể Thần Huyền đại lục.
Rõ rành rành xát muối vào vết thương, nếu quang minh thánh nữ còn nhịn được thì lúc trước nàng đã không bị Vu Nhai quay như chong chóng.
- Ngươi tìm cái chết!
Vu Nhai cười gian:
- Lại nói câu này? Ta đã bảo hiện tại chúng ta là kẻ địch. Trừ câu này ra nàng còn biết nói cái gì? Thì ra quang minh thánh nữ vì không biết ăn nói nên ghen tỵ ta miệng lưỡi lợi hại? Thôi, ta không ăn hiếp kẻ gần như câm, hay chúng ta quang minh chính đại đấu một chọi một?
Lời Vu Nhai nói hợp ý quang minh thánh nữ:
- Tốt, ta trực tiếp tịnh hóa ngươi!
Quang minh thánh nữ muốn một mình tiêu diệt Vu Nhai.
Vu Nhai chặn lại:
- Chờ chút, nàng còn chưa hỏi tại sao ta gặp được quang minh thánh nữ trừ nàng ra.
- Tại sao?
Lúc trước quang minh thánh nữ đã định hỏi nhưng bị Vu Nhai chọc tức chết nên quên.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Bưởi vì ta đã gặp quang minh thánh nữ tiền bối tích tiểu binh Huyền Binh đế quốc chúng ta, đương nhiên đó chỉ là vong linh hoặc nên nói là ký thác của nàng trên thế gian.
Vu Nhai nhớ đến chủ nhân cũ của mười tọa kỵ, quang minh thánh nữ vong linh, tức là sư phụ và sư mẫu là lòng hắn tràn đầy cảm động. Vu Nhai hận Quang Minh thần điện cũng vì như vậy, hắn không chút hảo cảm với Quang Minh thần điện.
Vu Nhai nhìn ám chi trạc trên tay, nói tiếp:
- Nàng ấy đẹp hơn nàng gấp vạn lần. Ta vốn tưởng quang minh thánh nữ toàn là đẹp như nàng, dù là tâm linh hay bề ngoài, rất muốn gặp quang minh thánh nữ, như tiểu binh năm xưa cưới quang minh thánh nữ làm lão bà. Nhưng nàng làm ta vô cùng thất vọng.
- Cái gì? Ngươi từng gặp vong linh quang minh thánh nữ kia? Ở đâu?
- Ở . . . Tại sao ta phải cho nàng biết?
Đau thương biến mất trên mặt Vu Nhai, thay vào đó là sự xấu xa:
- Muốn biết thì chúng ta đấu một chọi một, nếu nàng thắng mà ta chưa chết sẽ cho nàng biết.
Giọng quang minh thánh nữ từ xa vọng lại:
- Tốt, thế thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Quang minh thánh nữ mang theo Độc Cô Chiến Phong rầm rập chạy tới.
Vu Nhai bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, như cao thủ không gì không làm được chờ cơ hội nhất phu đương quan. Các tội phạm sau lưng Vu Nhai không ngừng ngoái đầu nhìn hắn, thấy một mình hắn đấu với Quang Minh thần điện. Trong lòng mọi người vô cùng rung động, sục sôi máu nóng.
Các tội phạm không biết lúc này Vu Nhai cảm nhận cơn gió, phán đoán thời gian mọi người đến Lư Tiễu tiểu sơn mạch.
Mặt Vu Nhai treo nụ cười đáng dánh, bỗng nhiên quay đầu ngựa:
- Ngại quá quang minh thánh nữ đại nhân, ta đột nhiên mắc tiêu. Thôi ta không đánh, chờ ta đi trút bầu tâm sự xong rồi tính.
Trong chiến trường dù là địch hay ta đều hóa đá.
Quang minh thánh nữ vùng vẫy thật lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi muốn trốn? Chết tiệt, đứng lại cho ta! Chẳng lẽ kỵ sĩ Huyền Binh đế quốc đều không có chút tinh thần kỵ sĩ sao?
Vu Nhai nói:
- Ta thật sự mắc tiểu, chỗ này là hoang nguyên không có chỗ che.
Giọng Vu Nhai trở nên ngại ngùng:
- Nếu chỉ có một mình nàng thì ta có thể miễn cưỡng hy sinh một chút, nhưng đằng sau nàng có quá nhiều người, ta trút ra không được.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, các tội phạm suýt sặc, lảo đảo chạy đi.
Người Quang Minh thần điện chưa từng gặp kẻ vô sỉ như vậy. Tạp Đức thiếu gia không ngờ Vu Nhai mặt dày đến mức này, lúc trước gã chỉ thấy hắn lợi hại. Nhưng tại sao công chúa Nguyệt Lâm Sa có hứng thú với kẻ vô sỉ thế này? Không biết sở thích của Nguyệt Lâm Sa rất đặc biệt? Vì gã quá 'chính trực' nên không thể nào cua công chúa được?
- Ta không muốn tịnh hóa ngươi nữa, ta muốn đốt chết ngươi trước Quang Minh thần điện!
Quang minh thánh nữ không nghĩ ra câu nào chửi người, cuối cùng dùng hai chữ đốt chết.
- Hu!!!
Vu Nhai ghìm cương ngựa, lân giác mã lao nhanh bị kéo giật đầu ngựa.
- Chán chết, Quang Minh thần điện chỉ có thế, một đám con nít xem chiến tranh là trò chơi.
Vu Nhai nói rồi một đại nỗ bỗng hiện ra trong lòng bàn tay, cài tên bắn một phát, mục tiêu là quang minh thánh nữ.
Nghe Vu Nhai nói, hắn đột nghiên nghiêm túc, giọng điệu chứa sát khí làm phe địch lẫn ta đầu óc mù mờ. Bọn họ chưa kịp phản ứng thì thấy một vệt sáng xé gió bay tới gần quang minh thánh nữ.
- Thánh nữ tiểu tâm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- A!
Lại có năm mũi tên ánh sáng bay ra, tiếng hú hét lại vang lên, giọt máu bắn tung. Năm tiếng rú chưa ngừng lại thêm năm tiếng xé gió, rồi năm tiếng hét, còn có tiếng ma thú.
Sau đó là tiếng vật nặng đập xuống. Mười mũi tên đâm thủng tọa kỵ và kỵ sĩ.
Yên lặng.
Thảm liệt qua đi không gian tĩnh lặng. Thánh quang ma kỵ đoàn trong không trung đã ngừng lại, bên dưới là hai mươi cái xác, mười người cộng mười con ma thú. Ánh mắt Vu Nhai không ngừng lại trên người mấy thứ này, hắn cưỡi lân giác mã đầy phù văn kỳ dị, tay siết chặt đại nỗ, dù là cái gì cũng không thể lay động đại nỗ chút nào.
Vu Nhai lại nhìn hướng quang minh thánh nữ, nàng giật mình đứng lặng. Không, tức giận còn đọng trên mặt quang minh thánh nữ, vì chuyện diễn ra quá đột ngột nên mặt nàng cứng ngắc kỳ dị. Mũi tên thứ nhất Vu Nhai bắn ra đã bị Lộ Luân Na đánh bật, nàng không bị vết thương nào. Quang minh thánh nữ chết đứng, ngơ ngác nhìn.
Có lẽ vì Vu Nhai đột nhiên thay đổi, chớp mắt đã có mười người chết, hoặc vì không chấp nhận được thất bại, có lẽ trong mắt quang minh thánh nữ thuộc hạ mất một cọng lông cũng là nàng thua.
Trước khi xuất phát mục tiêu của quang minh thánh nữ là dùng quang minh áp chế Vu Nhai, bắt nhốt hắn.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- Thánh nữ cẩn thận!
- Nói này quang minh thánh nữ, ta phát hiện nàng thật rất ấu trĩ. Lúc này còn nói cái gì 'ngươi tìm chết', chẳng lẽ nàng không phải đến giết ta sao? Muốn cướp ta về làm lão công cho nàng? Hay nàng thói quen cao cao tại thượng thẩm phán người? Vô cùng tiếc nuối là nàng không có tư cách thẩm phán ta, thần của các ngươi nếu đến Huyền Binh đế quốc vẫn sẽ bị tiêu diệt!
Ngực quang minh thánh nữ phập phồng:
- Ngươi . . . Trừ mỏ nhọn ra còn biết làm gì?
Quang minh thánh nữ tức điên nhưng nghĩ đến giáo dục trước Quang Minh thần điện, điện chủ nói nếu ngươi đối diện người Huyền Binh đế quốc đừng bị ngôn ngữ của bọn họ dao động. Bọn họ chỉ là đám rác rưởi bất kính với thần, không khác gì súc sinh. Ngươi sẽ bị súc sinh chọc giận sao?
Vu Nhai ngạc nhiên, quang minh thánh nữ chậm rãi lấy lại bình tĩnh, biểu tình lại kiêu ngạo. Vu Nhai bật cười, phục hồi sao? Vậy ta thêm sức vào.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Miệng lưỡi lợi hại? Không không không, ta không chỉ biết bấy nhiêu, ta còn biết chia mười tọa kỵ ra, chỉ vài chữ là dắt mũi kẻ tự cho là chúa tể Thần Huyền đại lục.
Rõ rành rành xát muối vào vết thương, nếu quang minh thánh nữ còn nhịn được thì lúc trước nàng đã không bị Vu Nhai quay như chong chóng.
- Ngươi tìm cái chết!
Vu Nhai cười gian:
- Lại nói câu này? Ta đã bảo hiện tại chúng ta là kẻ địch. Trừ câu này ra nàng còn biết nói cái gì? Thì ra quang minh thánh nữ vì không biết ăn nói nên ghen tỵ ta miệng lưỡi lợi hại? Thôi, ta không ăn hiếp kẻ gần như câm, hay chúng ta quang minh chính đại đấu một chọi một?
Lời Vu Nhai nói hợp ý quang minh thánh nữ:
- Tốt, ta trực tiếp tịnh hóa ngươi!
Quang minh thánh nữ muốn một mình tiêu diệt Vu Nhai.
Vu Nhai chặn lại:
- Chờ chút, nàng còn chưa hỏi tại sao ta gặp được quang minh thánh nữ trừ nàng ra.
- Tại sao?
Lúc trước quang minh thánh nữ đã định hỏi nhưng bị Vu Nhai chọc tức chết nên quên.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Bưởi vì ta đã gặp quang minh thánh nữ tiền bối tích tiểu binh Huyền Binh đế quốc chúng ta, đương nhiên đó chỉ là vong linh hoặc nên nói là ký thác của nàng trên thế gian.
Vu Nhai nhớ đến chủ nhân cũ của mười tọa kỵ, quang minh thánh nữ vong linh, tức là sư phụ và sư mẫu là lòng hắn tràn đầy cảm động. Vu Nhai hận Quang Minh thần điện cũng vì như vậy, hắn không chút hảo cảm với Quang Minh thần điện.
Vu Nhai nhìn ám chi trạc trên tay, nói tiếp:
- Nàng ấy đẹp hơn nàng gấp vạn lần. Ta vốn tưởng quang minh thánh nữ toàn là đẹp như nàng, dù là tâm linh hay bề ngoài, rất muốn gặp quang minh thánh nữ, như tiểu binh năm xưa cưới quang minh thánh nữ làm lão bà. Nhưng nàng làm ta vô cùng thất vọng.
- Cái gì? Ngươi từng gặp vong linh quang minh thánh nữ kia? Ở đâu?
- Ở . . . Tại sao ta phải cho nàng biết?
Đau thương biến mất trên mặt Vu Nhai, thay vào đó là sự xấu xa:
- Muốn biết thì chúng ta đấu một chọi một, nếu nàng thắng mà ta chưa chết sẽ cho nàng biết.
Giọng quang minh thánh nữ từ xa vọng lại:
- Tốt, thế thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Quang minh thánh nữ mang theo Độc Cô Chiến Phong rầm rập chạy tới.
Vu Nhai bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, như cao thủ không gì không làm được chờ cơ hội nhất phu đương quan. Các tội phạm sau lưng Vu Nhai không ngừng ngoái đầu nhìn hắn, thấy một mình hắn đấu với Quang Minh thần điện. Trong lòng mọi người vô cùng rung động, sục sôi máu nóng.
Các tội phạm không biết lúc này Vu Nhai cảm nhận cơn gió, phán đoán thời gian mọi người đến Lư Tiễu tiểu sơn mạch.
Mặt Vu Nhai treo nụ cười đáng dánh, bỗng nhiên quay đầu ngựa:
- Ngại quá quang minh thánh nữ đại nhân, ta đột nhiên mắc tiêu. Thôi ta không đánh, chờ ta đi trút bầu tâm sự xong rồi tính.
Trong chiến trường dù là địch hay ta đều hóa đá.
Quang minh thánh nữ vùng vẫy thật lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi muốn trốn? Chết tiệt, đứng lại cho ta! Chẳng lẽ kỵ sĩ Huyền Binh đế quốc đều không có chút tinh thần kỵ sĩ sao?
Vu Nhai nói:
- Ta thật sự mắc tiểu, chỗ này là hoang nguyên không có chỗ che.
Giọng Vu Nhai trở nên ngại ngùng:
- Nếu chỉ có một mình nàng thì ta có thể miễn cưỡng hy sinh một chút, nhưng đằng sau nàng có quá nhiều người, ta trút ra không được.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, các tội phạm suýt sặc, lảo đảo chạy đi.
Người Quang Minh thần điện chưa từng gặp kẻ vô sỉ như vậy. Tạp Đức thiếu gia không ngờ Vu Nhai mặt dày đến mức này, lúc trước gã chỉ thấy hắn lợi hại. Nhưng tại sao công chúa Nguyệt Lâm Sa có hứng thú với kẻ vô sỉ thế này? Không biết sở thích của Nguyệt Lâm Sa rất đặc biệt? Vì gã quá 'chính trực' nên không thể nào cua công chúa được?
- Ta không muốn tịnh hóa ngươi nữa, ta muốn đốt chết ngươi trước Quang Minh thần điện!
Quang minh thánh nữ không nghĩ ra câu nào chửi người, cuối cùng dùng hai chữ đốt chết.
- Hu!!!
Vu Nhai ghìm cương ngựa, lân giác mã lao nhanh bị kéo giật đầu ngựa.
- Chán chết, Quang Minh thần điện chỉ có thế, một đám con nít xem chiến tranh là trò chơi.
Vu Nhai nói rồi một đại nỗ bỗng hiện ra trong lòng bàn tay, cài tên bắn một phát, mục tiêu là quang minh thánh nữ.
Nghe Vu Nhai nói, hắn đột nghiên nghiêm túc, giọng điệu chứa sát khí làm phe địch lẫn ta đầu óc mù mờ. Bọn họ chưa kịp phản ứng thì thấy một vệt sáng xé gió bay tới gần quang minh thánh nữ.
- Thánh nữ tiểu tâm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- A!
Lại có năm mũi tên ánh sáng bay ra, tiếng hú hét lại vang lên, giọt máu bắn tung. Năm tiếng rú chưa ngừng lại thêm năm tiếng xé gió, rồi năm tiếng hét, còn có tiếng ma thú.
Sau đó là tiếng vật nặng đập xuống. Mười mũi tên đâm thủng tọa kỵ và kỵ sĩ.
Yên lặng.
Thảm liệt qua đi không gian tĩnh lặng. Thánh quang ma kỵ đoàn trong không trung đã ngừng lại, bên dưới là hai mươi cái xác, mười người cộng mười con ma thú. Ánh mắt Vu Nhai không ngừng lại trên người mấy thứ này, hắn cưỡi lân giác mã đầy phù văn kỳ dị, tay siết chặt đại nỗ, dù là cái gì cũng không thể lay động đại nỗ chút nào.
Vu Nhai lại nhìn hướng quang minh thánh nữ, nàng giật mình đứng lặng. Không, tức giận còn đọng trên mặt quang minh thánh nữ, vì chuyện diễn ra quá đột ngột nên mặt nàng cứng ngắc kỳ dị. Mũi tên thứ nhất Vu Nhai bắn ra đã bị Lộ Luân Na đánh bật, nàng không bị vết thương nào. Quang minh thánh nữ chết đứng, ngơ ngác nhìn.
Có lẽ vì Vu Nhai đột nhiên thay đổi, chớp mắt đã có mười người chết, hoặc vì không chấp nhận được thất bại, có lẽ trong mắt quang minh thánh nữ thuộc hạ mất một cọng lông cũng là nàng thua.
Trước khi xuất phát mục tiêu của quang minh thánh nữ là dùng quang minh áp chế Vu Nhai, bắt nhốt hắn.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- Thánh nữ cẩn thận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.