Chương 484: Ta thực sự không tham
Hạ Nhật Dịch Lãnh
11/03/2015
Bọn họ không hiện ra, tam trưởng lão và Độc Cô Tề có kết quả. Về phần Độc Cô Cửu Lan và người trong thôn có thể hiểu nhầm hay không, Vu Nhai sẽ không để ý tới. Hắc, kết cục còn hoàn mỹ hơn so với sự tưởng tượng của hắn.
- Ngươi cũng muốn giết chúng ta sao?
Tội nhân thấy ánh mắt Vu Nhai nhìn về phía bọn họ, tim chợt đập mạnh. Nhưng bọn họ còn muốn giả vờ như mình rất trâu bò, không sợ hãi. Phải biết rằng, trước đây ở bên ngoài bọn họ cũng là cao thủ!
- Các ngươi vừa rồi muốn ta chết?
Vu Nhai lạnh lùng trả lời.
- Ngươi xác định ngươi có thể để giết được chúng ta sao?
- Lão đầu Mê Thành, thật ra ta còn có vài đoạn phù văn. Ta nghĩ lão nhất định sẽ cảm giác hứng thú.
Vu Nhai cũng không trả lời, mà nghiêng đầu sang nhìn lão đầu Mê Thành nói. Lão đầu Mê Thành đảo mắt. Con mẹ nó, thật sự bị tiểu tử này ăn chắc...
- Chờ một chút. Chúng ta có thể dùng đồ trao đổi!
Tội nhân có người nào không phải là người thông minh. Biết Vu Nhai kéo da hổ vội vàng nói.
- A, đồ gì? Đồ bình thường ta cũng không cần. Nếu như có nguyên liệu rèn thần cấp hoặc mảnh vụn Thần Binh, ta thật ra cảm thấy vô cùng hứng thú!
Vu Nhai thật sự không có hứng thú gì đối với chuyện giết chết bọn họ cả. Xảo trá, chuyện này hắn thích.
Trong lòng vài người thầm mắng, nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì. Bọn họ cũng không tính là già, có rất nhiều cơ hội có thể xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, lấy được vật có khắc rồng sau đó ra ngoài. Bọn họ tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này!
- Thôi đi, đem nhẫn không gian của các ngươi qua cho ta xem. Yên tâm, ta nhất định sẽ không quá tham lam.
Vu Nhai cười nói.
Mấy người thiếu chút nữa thì rơi tròng mắt ra ngoài. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn giao nhẫn không gian ra. Không có cách nào, lão đầu Mê Thành có thể quyết định vận mạng của bọn họ. Hiện tại trong lòng bọn họ vô cùng hối hận. Vì sao lại chạy đến sớm như vậy làm gì. Chờ lão đầu Mê Thành chạy tới chẳng phải là không có việc gì sao?
Hi vọng tiểu tử này đúng như lời hắn nói, không nên quá tham lam!
- Ừ, đây là đất cao màu vàng. Không tồi không tồi. Đối với rèn rất hữu dụng. Ta muốn; Đây là ma tinh ma thú thất giai, đồ tốt, ta muốn; Đây là gỗ gì, thoạt nhìn thực sự không tầm thường, ta muốn...
Thật sự không tham lam, không tham lam muội hắn à.
Mỗi khi Vu Nhai lấy ra một thứ, bọn họ sẽ đau lòng một lần. Nhớ năm đó bọn họ ở bên ngoài oai phong một cõi. Ngày hôm nay không ngờ rơi xuống tình cảnh bị một tiểu bối cướp bóc. Theo bọn họ, Vu Nhai làm vậy không phải là xảo trá, mà là cướp đoạt.
Mọi người xung quanh nhìn đồ trong tay Vu Nhai cũng chảy nước miếng. Đáng tiếc, không người nào dám nói.
Vu Nhai rốt cục đã trả mấy cái nhẫn không gian lại cho bọn họ. Trước vẻ mặt âm trầm đáng sợ của bọn họ, tiếp tục nói:
- Miễn cưỡng còn có thể. Chuyện ngày hôm nay coi như thôi. À không, còn có một điều kiện nữa. Nếu như đáp ứng ta, chuyện này coi như xong.
- Tiểu tử, đừng quá đáng!
Đám tội nhân muốn liều mạng.
- Yên tâm, điều kiện rất đơn giản. Thật ra cũng không phải là điều kiện, chỉ là hợp tác mà thôi. Các ngươi và Độc Cô Chiến Phong thực sự không hợp nhau đúng không? Nếu có cơ hội ra ngoài, vào thời điểm ta đối phó hắn, các ngươi đúng lúc giúp ta một chút.
Mấy tội nhân có phần sững sờ, lại liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó quan sát Vu Nhai từ trên xuống dưới:
- Ngươi xác định ngươi sẽ đối phó hắn?
- Điều này có thể giả được sao?
Vu Nhai cười lạnh nói.
- Ngươi xác định đối phó với Độc Cô Chiến Phong sao?
- Ta nhổ vào. Ta thuận miệng nói một chút không được sao? Các ngươi có thể ra ngoài hay không còn khó nói. Đáp ứng sẽ chết sao?
Vu Nhai đúng là chỉ thuận miệng nói một chút. Thấy có ma tinh ma thú thất giai, hắn xác định chí ít người cầm đầu này ở bên ngoài cũng là vị Thiên Binh Sư lợi hại. Không có việc gì thì tạo quan hệ mà thôi. Có quỷ mới biết những gia hỏa này lại dông dài như vậy.
Khóe miệng mọi mọi người giật giật vài cái, cảm giác tiểu tử này thật sự không thể thuyết phục được. Mấy người liếc mắt nhìn nhau:
- Được, chúng ta đáp ứng ngươi.
Dù sao chỉ là đáp ứng bằng miệng. Sau đó thật sự có cơ hội ra ngoài, tiểu tử này có thật sự đạt tới thực lực đối phó với Độc Cô Chiến Phong thì xem như kết một thiện duyên. Nếu không đạt được, vậy thực lực của hắn cũng không cách nào khống chế bọn họ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là nhanh chóng để Vu Nhai rời đi. Hiện tại cho dù Vu Nhai đối phó với gia chủ Độc Cô gia bọn họ cũng đáp ứng.
- Đúng rồi. Lão đầu Mê Thành, chúng ta đi thôi!
Vu Nhai vỗ tay một cái nói.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, Đồng Cô lên tiếng. Mọi việc đã giải quyết xong. Vấn đề nàng giấu ở trong lòng, nếu như không giải quyết sẽ rất khó chịu. Nhìn Vu Nhai quay đầu lại, nàng lại nói:
- Ngươi rốt cuộc có phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong hay không?
- Không phải!
Vu Nhai khẳng định nói.
Biểu tình của hắn tuyệt đối không bất kỳ sự rầu rĩ nào. Nếu như là loại con trai phản nghịch có lẽ sẽ đặc biệt phức tạp nói không phải. Nhưng Vu Nhai cũng thản nhiên khẳng định. Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi. Chỉ có điều lúc này hắn dừng lại một chút, nói:
- Nàng tốt nhất không nên ôm sảo tưởng quá lớn. Trừ khi nàng sinh cho hắn con trai. Nếu không, hắn sẽ không để ý tới bất kỳ nữ nhân nào.
Đồng Cô vốn đã thất vọng, muốn hỏi một chút xem Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong có thù oán gì. Nhưng nghe hắn nói như thế nàng lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vu Nhai. Nàng ngờ ngợ đoán được điều gì, nắm chặt tay. Nàng muốn đi ra ngoài.
- Mê Thành...
- Không cần nhiều lời. Nếu như làng thật sự không ngăn cản được công kích của Dị Ma Nhân, vậy các ngươi chết đi.
Tiền bối Mê Thành nhìn thôn trưởng một chút nói. Lão đương nhiên biết thôn trưởng muốn nói gì:
- Ngươi cũng là người khiêu chiến từ phía trên xuống. Năm đó thực lực của ngươi cũng không kém hơn ta bao nhiêu. Nhưng bây giờ nhìn ngươi thành thế nào? Làng lại thành thế nào? Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!
Thôn trưởng cười khổ nhìn lão đầu Mê Thành cùng Vu Nhai rời khỏi. Lão đương nhiên biết mình bây giờ thế nào, cũng biết làng thế nào. Thật ra nếu như vừa nãy thôn trưởng bắt đầu cải cách cũng không phải không được. Nhưng hắn đã bị đồng hóa.
Nghĩ tới chuyện trước đó, Vu Nhai giả dạng làm cao thủ Độc Cô bản gia, lão nắm chặt nắm đấm. Có lẽ trước khi được nhận trở lại phía trên dưỡng lão, còn có thể vì làng làm chút gì đó. Đúng vậy, ở đây cũng có rất nhiều hài tử thiên phú cực cao. Ít nhất tranh thủ cho bọn họ càng nhiều cơ hội rời khỏi đây. Chỉ cần thực lực và ý chí cùng tăng cường, ở Minh Huyễn Cổ Lâm cơ hội tìm được vật khắc rồng càng lớn hơn.
Thôn trưởng đang suy nghĩ phương pháp giáo dục, tạm thời quên bên ngoài còn có Dị Ma Nhân bao vây tấn công. Hình như trong tiềm thức, Dị Ma Nhân đã không còn đáng kể nữa. Rất nhanh, lão đã suy nghĩ ra được. Lấy Vu Nhai làm thí dụ để tiến hành giáo dục.
Bao gồm cả những lời Vu Nhai giả dạng làm cao thủ Độc Cô bản gia cùng với tất cả hành động của Vu Nhai, thậm chí là giận dữ giết trưởng lão...
Mà bây giờ tất cả mọi người không biết, quyết định này của thôn trưởng sẽ khiến Vu Nhai được cái gì. Vu Nhai cũng không biết, tất cả hành động của hắn trong thời gian hắn ở dưới Thiên Tội Uyên, không ngờ sẽ mang đến cho hắn thu hoạch lớn như vậy.
Đồng thời, Vu Nhai ở dưới sự tuyên truyền vút thôn trưởng, thanh danh của hắn khẳng định ép cả Độc Cô Chiến Phong đã rời đi hai mươi mấy năm trước.
- Tiểu tử, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ta rõ ràng đã có thể đánh ra hoàn chỉnh những phù văn, nhưng vì cái gì ta lại không hiểu nổi tác dụng của những phù văn này, không có một chút manh mối. Chẳng lẽ ngươi còn che giấu cái gì?
Trở lại trong Mê Thành, lão đầu Mê Thành trực tiếp kéo Vu Nhai đến bên trong đại sảnh, hỏi rất nhanh.
- Cái này ta cũng không biết. Những thứ này ta đều nhận được trong lúc vô ý.
Vu Nhai đương nhiên che giấu. Hắn không có khả năng lấy Huyền Binh Điển ra chia xẻ cho lão đầu Mê Thành. Bí mật này tuyệt đối không thể để lộ chỉ dù một tí tẹo. Những phù văn đã là điểm mấu chốt. Cho dù hiện tại Thôn Thiên Kiếm nói có thể cắt nữa mấy khối phù văn ra, hắn cũng không mấy nguyện ý. Cắt ra một điểm chính là để lộ một điểm. Tuy rằng khả năng thấp, nhưng vì tính mạng bản thân, hắn nhất định phải cẩn thận.
- Tiểu tử, trước đó không phải ngươi nói ngươi còn có mấy phù văn sứt mẻ sao?
Lão đầu Mê Thành trợn mắt nói.
- Cái này... Ta trước đó không phải lừa để lão giúp ta trợ trận sao?
- Tiểu tử, đừng ép ta dùng sức mạnh. Ngươi đừng quên nơi này chính là địa bàn của ta. Ngươi còn uống của ta nhiều rượu như vậy, dùng toàn bộ thuốc tắm của ta. Ngươi còn chiếm được sách phù văn của ta...
Lão đầu Mê Thành thâm trầm nói.
- Hắc, đừng nói cho ta biết, lão nhận được từ mấy phù văn của ta mấy thứ không đáng kể?
Vu Nhai tự tin quay lại hỏi.
Sắc mặt lão đầu Mê Thành có chút xấu hổ. Quả thực, mấy ngày qua lão nghiên cứu, đặc biệt là ngày cuối cùng lão đã hiểu được quy tắc của mấy phù văn này, khiến lão bước một bước dài trên cong đường phù văn. Hiện tại, hình như rất nhiều phù văn trước đây phức tạp, bây giờ nhìn lại đều trở nên đơn giản.
- Ngươi cũng muốn giết chúng ta sao?
Tội nhân thấy ánh mắt Vu Nhai nhìn về phía bọn họ, tim chợt đập mạnh. Nhưng bọn họ còn muốn giả vờ như mình rất trâu bò, không sợ hãi. Phải biết rằng, trước đây ở bên ngoài bọn họ cũng là cao thủ!
- Các ngươi vừa rồi muốn ta chết?
Vu Nhai lạnh lùng trả lời.
- Ngươi xác định ngươi có thể để giết được chúng ta sao?
- Lão đầu Mê Thành, thật ra ta còn có vài đoạn phù văn. Ta nghĩ lão nhất định sẽ cảm giác hứng thú.
Vu Nhai cũng không trả lời, mà nghiêng đầu sang nhìn lão đầu Mê Thành nói. Lão đầu Mê Thành đảo mắt. Con mẹ nó, thật sự bị tiểu tử này ăn chắc...
- Chờ một chút. Chúng ta có thể dùng đồ trao đổi!
Tội nhân có người nào không phải là người thông minh. Biết Vu Nhai kéo da hổ vội vàng nói.
- A, đồ gì? Đồ bình thường ta cũng không cần. Nếu như có nguyên liệu rèn thần cấp hoặc mảnh vụn Thần Binh, ta thật ra cảm thấy vô cùng hứng thú!
Vu Nhai thật sự không có hứng thú gì đối với chuyện giết chết bọn họ cả. Xảo trá, chuyện này hắn thích.
Trong lòng vài người thầm mắng, nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì. Bọn họ cũng không tính là già, có rất nhiều cơ hội có thể xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, lấy được vật có khắc rồng sau đó ra ngoài. Bọn họ tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này!
- Thôi đi, đem nhẫn không gian của các ngươi qua cho ta xem. Yên tâm, ta nhất định sẽ không quá tham lam.
Vu Nhai cười nói.
Mấy người thiếu chút nữa thì rơi tròng mắt ra ngoài. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn giao nhẫn không gian ra. Không có cách nào, lão đầu Mê Thành có thể quyết định vận mạng của bọn họ. Hiện tại trong lòng bọn họ vô cùng hối hận. Vì sao lại chạy đến sớm như vậy làm gì. Chờ lão đầu Mê Thành chạy tới chẳng phải là không có việc gì sao?
Hi vọng tiểu tử này đúng như lời hắn nói, không nên quá tham lam!
- Ừ, đây là đất cao màu vàng. Không tồi không tồi. Đối với rèn rất hữu dụng. Ta muốn; Đây là ma tinh ma thú thất giai, đồ tốt, ta muốn; Đây là gỗ gì, thoạt nhìn thực sự không tầm thường, ta muốn...
Thật sự không tham lam, không tham lam muội hắn à.
Mỗi khi Vu Nhai lấy ra một thứ, bọn họ sẽ đau lòng một lần. Nhớ năm đó bọn họ ở bên ngoài oai phong một cõi. Ngày hôm nay không ngờ rơi xuống tình cảnh bị một tiểu bối cướp bóc. Theo bọn họ, Vu Nhai làm vậy không phải là xảo trá, mà là cướp đoạt.
Mọi người xung quanh nhìn đồ trong tay Vu Nhai cũng chảy nước miếng. Đáng tiếc, không người nào dám nói.
Vu Nhai rốt cục đã trả mấy cái nhẫn không gian lại cho bọn họ. Trước vẻ mặt âm trầm đáng sợ của bọn họ, tiếp tục nói:
- Miễn cưỡng còn có thể. Chuyện ngày hôm nay coi như thôi. À không, còn có một điều kiện nữa. Nếu như đáp ứng ta, chuyện này coi như xong.
- Tiểu tử, đừng quá đáng!
Đám tội nhân muốn liều mạng.
- Yên tâm, điều kiện rất đơn giản. Thật ra cũng không phải là điều kiện, chỉ là hợp tác mà thôi. Các ngươi và Độc Cô Chiến Phong thực sự không hợp nhau đúng không? Nếu có cơ hội ra ngoài, vào thời điểm ta đối phó hắn, các ngươi đúng lúc giúp ta một chút.
Mấy tội nhân có phần sững sờ, lại liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó quan sát Vu Nhai từ trên xuống dưới:
- Ngươi xác định ngươi sẽ đối phó hắn?
- Điều này có thể giả được sao?
Vu Nhai cười lạnh nói.
- Ngươi xác định đối phó với Độc Cô Chiến Phong sao?
- Ta nhổ vào. Ta thuận miệng nói một chút không được sao? Các ngươi có thể ra ngoài hay không còn khó nói. Đáp ứng sẽ chết sao?
Vu Nhai đúng là chỉ thuận miệng nói một chút. Thấy có ma tinh ma thú thất giai, hắn xác định chí ít người cầm đầu này ở bên ngoài cũng là vị Thiên Binh Sư lợi hại. Không có việc gì thì tạo quan hệ mà thôi. Có quỷ mới biết những gia hỏa này lại dông dài như vậy.
Khóe miệng mọi mọi người giật giật vài cái, cảm giác tiểu tử này thật sự không thể thuyết phục được. Mấy người liếc mắt nhìn nhau:
- Được, chúng ta đáp ứng ngươi.
Dù sao chỉ là đáp ứng bằng miệng. Sau đó thật sự có cơ hội ra ngoài, tiểu tử này có thật sự đạt tới thực lực đối phó với Độc Cô Chiến Phong thì xem như kết một thiện duyên. Nếu không đạt được, vậy thực lực của hắn cũng không cách nào khống chế bọn họ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là nhanh chóng để Vu Nhai rời đi. Hiện tại cho dù Vu Nhai đối phó với gia chủ Độc Cô gia bọn họ cũng đáp ứng.
- Đúng rồi. Lão đầu Mê Thành, chúng ta đi thôi!
Vu Nhai vỗ tay một cái nói.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, Đồng Cô lên tiếng. Mọi việc đã giải quyết xong. Vấn đề nàng giấu ở trong lòng, nếu như không giải quyết sẽ rất khó chịu. Nhìn Vu Nhai quay đầu lại, nàng lại nói:
- Ngươi rốt cuộc có phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong hay không?
- Không phải!
Vu Nhai khẳng định nói.
Biểu tình của hắn tuyệt đối không bất kỳ sự rầu rĩ nào. Nếu như là loại con trai phản nghịch có lẽ sẽ đặc biệt phức tạp nói không phải. Nhưng Vu Nhai cũng thản nhiên khẳng định. Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi. Chỉ có điều lúc này hắn dừng lại một chút, nói:
- Nàng tốt nhất không nên ôm sảo tưởng quá lớn. Trừ khi nàng sinh cho hắn con trai. Nếu không, hắn sẽ không để ý tới bất kỳ nữ nhân nào.
Đồng Cô vốn đã thất vọng, muốn hỏi một chút xem Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong có thù oán gì. Nhưng nghe hắn nói như thế nàng lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vu Nhai. Nàng ngờ ngợ đoán được điều gì, nắm chặt tay. Nàng muốn đi ra ngoài.
- Mê Thành...
- Không cần nhiều lời. Nếu như làng thật sự không ngăn cản được công kích của Dị Ma Nhân, vậy các ngươi chết đi.
Tiền bối Mê Thành nhìn thôn trưởng một chút nói. Lão đương nhiên biết thôn trưởng muốn nói gì:
- Ngươi cũng là người khiêu chiến từ phía trên xuống. Năm đó thực lực của ngươi cũng không kém hơn ta bao nhiêu. Nhưng bây giờ nhìn ngươi thành thế nào? Làng lại thành thế nào? Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!
Thôn trưởng cười khổ nhìn lão đầu Mê Thành cùng Vu Nhai rời khỏi. Lão đương nhiên biết mình bây giờ thế nào, cũng biết làng thế nào. Thật ra nếu như vừa nãy thôn trưởng bắt đầu cải cách cũng không phải không được. Nhưng hắn đã bị đồng hóa.
Nghĩ tới chuyện trước đó, Vu Nhai giả dạng làm cao thủ Độc Cô bản gia, lão nắm chặt nắm đấm. Có lẽ trước khi được nhận trở lại phía trên dưỡng lão, còn có thể vì làng làm chút gì đó. Đúng vậy, ở đây cũng có rất nhiều hài tử thiên phú cực cao. Ít nhất tranh thủ cho bọn họ càng nhiều cơ hội rời khỏi đây. Chỉ cần thực lực và ý chí cùng tăng cường, ở Minh Huyễn Cổ Lâm cơ hội tìm được vật khắc rồng càng lớn hơn.
Thôn trưởng đang suy nghĩ phương pháp giáo dục, tạm thời quên bên ngoài còn có Dị Ma Nhân bao vây tấn công. Hình như trong tiềm thức, Dị Ma Nhân đã không còn đáng kể nữa. Rất nhanh, lão đã suy nghĩ ra được. Lấy Vu Nhai làm thí dụ để tiến hành giáo dục.
Bao gồm cả những lời Vu Nhai giả dạng làm cao thủ Độc Cô bản gia cùng với tất cả hành động của Vu Nhai, thậm chí là giận dữ giết trưởng lão...
Mà bây giờ tất cả mọi người không biết, quyết định này của thôn trưởng sẽ khiến Vu Nhai được cái gì. Vu Nhai cũng không biết, tất cả hành động của hắn trong thời gian hắn ở dưới Thiên Tội Uyên, không ngờ sẽ mang đến cho hắn thu hoạch lớn như vậy.
Đồng thời, Vu Nhai ở dưới sự tuyên truyền vút thôn trưởng, thanh danh của hắn khẳng định ép cả Độc Cô Chiến Phong đã rời đi hai mươi mấy năm trước.
- Tiểu tử, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ta rõ ràng đã có thể đánh ra hoàn chỉnh những phù văn, nhưng vì cái gì ta lại không hiểu nổi tác dụng của những phù văn này, không có một chút manh mối. Chẳng lẽ ngươi còn che giấu cái gì?
Trở lại trong Mê Thành, lão đầu Mê Thành trực tiếp kéo Vu Nhai đến bên trong đại sảnh, hỏi rất nhanh.
- Cái này ta cũng không biết. Những thứ này ta đều nhận được trong lúc vô ý.
Vu Nhai đương nhiên che giấu. Hắn không có khả năng lấy Huyền Binh Điển ra chia xẻ cho lão đầu Mê Thành. Bí mật này tuyệt đối không thể để lộ chỉ dù một tí tẹo. Những phù văn đã là điểm mấu chốt. Cho dù hiện tại Thôn Thiên Kiếm nói có thể cắt nữa mấy khối phù văn ra, hắn cũng không mấy nguyện ý. Cắt ra một điểm chính là để lộ một điểm. Tuy rằng khả năng thấp, nhưng vì tính mạng bản thân, hắn nhất định phải cẩn thận.
- Tiểu tử, trước đó không phải ngươi nói ngươi còn có mấy phù văn sứt mẻ sao?
Lão đầu Mê Thành trợn mắt nói.
- Cái này... Ta trước đó không phải lừa để lão giúp ta trợ trận sao?
- Tiểu tử, đừng ép ta dùng sức mạnh. Ngươi đừng quên nơi này chính là địa bàn của ta. Ngươi còn uống của ta nhiều rượu như vậy, dùng toàn bộ thuốc tắm của ta. Ngươi còn chiếm được sách phù văn của ta...
Lão đầu Mê Thành thâm trầm nói.
- Hắc, đừng nói cho ta biết, lão nhận được từ mấy phù văn của ta mấy thứ không đáng kể?
Vu Nhai tự tin quay lại hỏi.
Sắc mặt lão đầu Mê Thành có chút xấu hổ. Quả thực, mấy ngày qua lão nghiên cứu, đặc biệt là ngày cuối cùng lão đã hiểu được quy tắc của mấy phù văn này, khiến lão bước một bước dài trên cong đường phù văn. Hiện tại, hình như rất nhiều phù văn trước đây phức tạp, bây giờ nhìn lại đều trở nên đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.