Chương 1236: Tại sao ta còn ở?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
06/04/2015
Kiếm ý của Vu Nhai mỏng manh như giấy trước kiếm ý này, bị xé nát vụn.
- Không đúng, hắn là những tiền bối Độc Cô gia chết tại đây, rất có thể vì không cam lòng biến thành oan hồn. Lúc còn sống chắc chắn hắn đã kiếm đạo thành thánh, sau khi thành thánh chết đi, vậy nên không thể đi con đường này.
Vu Nhai nghe thanh âm kia nói hiểu được kiếm ý này là oan hồn tiền bối Độc Cô gia biến ra. Tiền bối Độc Cô gia chết tại đây, biến thành thứ thử thách hậu bối, táng kiếm tức là sau khi chết sẽ chôn ở nơi này.
Vu Nhai đánh rùng mình, Độc Cô gia khiến những tử tôn của mình không yên nghỉ?
- Mặc kệ nó, ta tuyệt đối không muốn mãi mãi ở lại đây!
Vu Nhai vứt bỏ lòng đồng tình, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này.
- Kiếm đạo không thể thành thánh, hoặc sau khi thành thánh một đường tăng tiến mới đè ép kiếm ý điên cuồng này được. Nhưng ta có thể giống như sát ý biến cảm ngộ kiếm đạo mới vào thánh giai lên đến tứ đoạn không? Không thể nào, vậy phải làm sao?
- Chỉ có thể cảm ngộ kiếm ý này, nếu nó biến thành thứ của ta thì sẽ xem ta là đồng loại. Ta thậm chí có thể cảm ngộ vận mệnh của nó, khiến nó biến thành mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển.
Vu Nhai phản ứng lại, hắn nghĩ đến mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển. Toái hồn rồng còn bị cảm ngộ huống gì là oan hồn?
Nghĩ đến liền làm, Vu Nhai không dùng kiếm ý đối kháng mà thả lỏng tinh thần.
- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc ngươi đã bỏ cuộc? Thế thì chết đi!
- Có thể cho ta thấy vận mệnh của ngươi trước khi ta chết được không? Ta cũng là tử tôn Độc Cô gia, ta muốn hiểu biết tổ tiên, tức là cuộc đời của ngươi như thế nào.
Vu Nhai mặc cho kiếm ý thổi quen, giọng hắn vô cùng chân thành. Vu Nhai bực mình nếu có thể mở Huyền Binh Điển ra thì tốt rồi, không cần rắc rối như vậy, trực tiếp thu oan hồn, cưỡng ép nó cho hắn xem vận mệnh.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu quỷ, ngươi muốn lừa ta? Ngươi muốn lấy kinh nghiệm của ta trong nghịch kiếm thần bí địa?
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Ngươi có thể không cho ta ký ức nghịch kiếm thần bí địa, ta không quan trọng. Ta chỉ muốn hiểu biết vinh diệu Độc Cô gia chúng ta từng có, muốn biết mấy trăm năm trước, thậm chí mấy ngàn năm trước Độc Cô gia phồn vinh như thế nào. Để trao đổi, ta có thể nói cho ngươi nghe tình huống Độc Cô gia bây giờ.
Vu Nhai thầm cười gian. Mặc kệ ngươi điên cuồng nhiều bao nhiêu, vinh diệu Độc Cô gia đã thấm vào linh hồn ngươi, sau khi điên ngươi càng thiên chấp thứ mình từng kiên trì.
Quả nhiên khi Vu Nhai dứt lời, kiếm ý điên cuồng xung quanh ngừng lại. Vu Nhai cảm giác ý thức kia trở nên mờ mịt, dường như đang nhớ lại cái gì tốt đẹp.
Vu Nhai mặt dày kể vinh diệu Độc Cô gia:
- Tiền bối, bây giờ Độc Cô gia chúng ta vẫn là gia tộc đệ nhất, không ai có thể lay động. Gia chủ tức giận thậm chí không thèm nhìn hoàng mệnh, chém thân vương không cần lo sợ. Lúc trước ta đắc tội đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, gia chủ còn sử dụng kiếm ảnh trận ngàn dặm truy sát đệ nhất thân vương.
Tuy Vu Nhai không có vinh diệu nhưng hắn không ngại lấy ra dùng, so với mạng nhỏ thì tất cả thứ khác là ảo, huổng chi không ai nghe được.
Oan hồn bị Vu Nhai xúc động:
- Tốt tốt tốt, Độc Cô gia vẫn cường đại! Thời của ta thì . . .
Một người một oan hồn tâm sự với nhau. Vu Nhai đáng thương không hiểu nhiều về Độc Cô gia, đến cuối cùng hắn đành nói dối khoa trương lên, đôi khi điều hắn kể toàn là tin đồn.
Nhưng oan hồn nghe mùi ngon, không khí trở thành việc nhà.
Một góc bí ẩn, kiếm linh thần kiếm trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, một người một hồn thảo luận.
- Như vậy cũng được?
Kiếm linh thần kiếm nghe oan hồn hưng phấn tâm sự, không biết nên nói cái gì. Cửa này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Mỗi oan hồn có kiếm ý đặc biẹt của mình, chỉ cần thiên phú của ngươi đủ mạnh là sẽ bắt giữ được.
Sau đó theo thiết kế thì ngươi cảm ngộ được một kiếm ý đặc biệt là oan hồn kia sẽ rút đi, đương nhiên trong tình huống cuồng bạo như vậy rất khó bắt giữ được một chút kiếm ý.
Đây không phải chỉ có một oan hồn, ngươi bắt được một kiếm ý nhưng có thể bắt giữ kiếm ý thứ hai không?
Chỉ tồn tại nghịch thiên, hiểu biết sâu sắc với kiếm như Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chiến Phong mới có thể liên tục cảm ngộ mỗi oan hồn. Nhưng kiếm ý điên cuồng trùng kích cần có ý chí cực kỳ kiên cường chống đỡ.
Kiếm linh thần kiếm không ngờ tiểu tử này sẽ trò chuyện với oan hồn, tán gẫu hăng say. Kiếm linh thần kiếm câm nín bỗng nhiên mắt lóe tia sáng.
- Không đúng, mới rồi hắn muốn xem vận mệnh của oan hồn?
Kiếm linh thần kiếm vừa mới nghĩ vậy đã nghe Vu Nhai mở miệng nói:
- Cái kia, chúng ta nói chuyện kiểu này khá rắc rối, hay người cho ta xem ký ức đi?
- Vẫn câu nói cũ, ta không cần ký ức người vào nghịch kiếm thần bí địa. Ta chỉ xin người cho chút ký ức như chiến đấu, về Độc Cô gia. Người không cần lo ta vì mục đích phá ải cố ý xem kinh nghiệm của người, ta cũng sẽ thả ra ý thức để người rót ký ức vào trong. Nếu ngươi muốn tiêu diệt ý thức của ta ngay thì ta cũng sẽ không chống cự.
Có gan mới làm giàu, Vu Nhai thả ra ý thức của mình. Oan hồn có thể truyền vào não người giống như binh linh truyền thừa, huống chi Vu Nhai đoán có lẽ oan hồn này đã biến thành binh linh.
Oan hồn do dự:
- Cái này . . .
Oan hồn khẽ thở dài:
- Ài, thật ra cho ngươi kinh nghiệm cũng không có gì, ta hy vọng Độc Cô gia sẽ càng vinh diệu hơn, có nhiều thiên tài hơn. Nhưng ngươi chịu nổi kiếm ý điên cuồng trong đầu ta không?
Vì trò chuyện, đặc biệt là đề tài oan hồn muốn thổ lộ nhất, nên oan hồn không còn điên cuồng. Oan hồn đã bình tĩnh lại, người khi điên và bình tĩnh sẽ có hai cách nghĩ hoàn toàn khác nhau. Lúc trước oan hồn oán khí ngút trời muốn tiêu diệt Vu Nhai, ghen tỵ hắn còn sống. Bây giờ oan hồn trở thành một vị tiền bối muốn vinh diệu Độc Cô gia kéo dài.
Vu Nhai hào hùng cười to bảo:
- Cứ đến đây đi, chẳng lẽ người Độc Cô gia chúng ta sợ chút kiếm ý này? Nếu tiền bối đồng ý giúp ta, khi nào không chịu đựng nổi ta chết là xong, cùng lắm giống như tiền bối ở lại đây bồi dưỡng thế hệ tiếp theo.
Vu Nhai không quên luôn treo vinh diệu Độc Cô gia ngoài miệng, kích thích nhiệt huyết Độc Cô gia, hắn sợ oan hồn kia lại nổi điên.
Oan hồn sôi sục máu nóng:
- Tốt, tốt, Độc Cô gia quả nhiên vẫn tràn ngập kích tình, có như vậy chúng ta mới là gia tộc đệ nhất thiên hạ! Tới đây, toàn bộ ký ức và cảm ngộ với kiếm đạo của ta nằm đây, giao hết cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thành công!
Oan hồn rót ký ức vào ý thức mở rọng của Vu Nhai.
- Không đúng, hắn là những tiền bối Độc Cô gia chết tại đây, rất có thể vì không cam lòng biến thành oan hồn. Lúc còn sống chắc chắn hắn đã kiếm đạo thành thánh, sau khi thành thánh chết đi, vậy nên không thể đi con đường này.
Vu Nhai nghe thanh âm kia nói hiểu được kiếm ý này là oan hồn tiền bối Độc Cô gia biến ra. Tiền bối Độc Cô gia chết tại đây, biến thành thứ thử thách hậu bối, táng kiếm tức là sau khi chết sẽ chôn ở nơi này.
Vu Nhai đánh rùng mình, Độc Cô gia khiến những tử tôn của mình không yên nghỉ?
- Mặc kệ nó, ta tuyệt đối không muốn mãi mãi ở lại đây!
Vu Nhai vứt bỏ lòng đồng tình, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này.
- Kiếm đạo không thể thành thánh, hoặc sau khi thành thánh một đường tăng tiến mới đè ép kiếm ý điên cuồng này được. Nhưng ta có thể giống như sát ý biến cảm ngộ kiếm đạo mới vào thánh giai lên đến tứ đoạn không? Không thể nào, vậy phải làm sao?
- Chỉ có thể cảm ngộ kiếm ý này, nếu nó biến thành thứ của ta thì sẽ xem ta là đồng loại. Ta thậm chí có thể cảm ngộ vận mệnh của nó, khiến nó biến thành mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển.
Vu Nhai phản ứng lại, hắn nghĩ đến mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển. Toái hồn rồng còn bị cảm ngộ huống gì là oan hồn?
Nghĩ đến liền làm, Vu Nhai không dùng kiếm ý đối kháng mà thả lỏng tinh thần.
- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc ngươi đã bỏ cuộc? Thế thì chết đi!
- Có thể cho ta thấy vận mệnh của ngươi trước khi ta chết được không? Ta cũng là tử tôn Độc Cô gia, ta muốn hiểu biết tổ tiên, tức là cuộc đời của ngươi như thế nào.
Vu Nhai mặc cho kiếm ý thổi quen, giọng hắn vô cùng chân thành. Vu Nhai bực mình nếu có thể mở Huyền Binh Điển ra thì tốt rồi, không cần rắc rối như vậy, trực tiếp thu oan hồn, cưỡng ép nó cho hắn xem vận mệnh.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu quỷ, ngươi muốn lừa ta? Ngươi muốn lấy kinh nghiệm của ta trong nghịch kiếm thần bí địa?
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Ngươi có thể không cho ta ký ức nghịch kiếm thần bí địa, ta không quan trọng. Ta chỉ muốn hiểu biết vinh diệu Độc Cô gia chúng ta từng có, muốn biết mấy trăm năm trước, thậm chí mấy ngàn năm trước Độc Cô gia phồn vinh như thế nào. Để trao đổi, ta có thể nói cho ngươi nghe tình huống Độc Cô gia bây giờ.
Vu Nhai thầm cười gian. Mặc kệ ngươi điên cuồng nhiều bao nhiêu, vinh diệu Độc Cô gia đã thấm vào linh hồn ngươi, sau khi điên ngươi càng thiên chấp thứ mình từng kiên trì.
Quả nhiên khi Vu Nhai dứt lời, kiếm ý điên cuồng xung quanh ngừng lại. Vu Nhai cảm giác ý thức kia trở nên mờ mịt, dường như đang nhớ lại cái gì tốt đẹp.
Vu Nhai mặt dày kể vinh diệu Độc Cô gia:
- Tiền bối, bây giờ Độc Cô gia chúng ta vẫn là gia tộc đệ nhất, không ai có thể lay động. Gia chủ tức giận thậm chí không thèm nhìn hoàng mệnh, chém thân vương không cần lo sợ. Lúc trước ta đắc tội đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, gia chủ còn sử dụng kiếm ảnh trận ngàn dặm truy sát đệ nhất thân vương.
Tuy Vu Nhai không có vinh diệu nhưng hắn không ngại lấy ra dùng, so với mạng nhỏ thì tất cả thứ khác là ảo, huổng chi không ai nghe được.
Oan hồn bị Vu Nhai xúc động:
- Tốt tốt tốt, Độc Cô gia vẫn cường đại! Thời của ta thì . . .
Một người một oan hồn tâm sự với nhau. Vu Nhai đáng thương không hiểu nhiều về Độc Cô gia, đến cuối cùng hắn đành nói dối khoa trương lên, đôi khi điều hắn kể toàn là tin đồn.
Nhưng oan hồn nghe mùi ngon, không khí trở thành việc nhà.
Một góc bí ẩn, kiếm linh thần kiếm trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, một người một hồn thảo luận.
- Như vậy cũng được?
Kiếm linh thần kiếm nghe oan hồn hưng phấn tâm sự, không biết nên nói cái gì. Cửa này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Mỗi oan hồn có kiếm ý đặc biẹt của mình, chỉ cần thiên phú của ngươi đủ mạnh là sẽ bắt giữ được.
Sau đó theo thiết kế thì ngươi cảm ngộ được một kiếm ý đặc biệt là oan hồn kia sẽ rút đi, đương nhiên trong tình huống cuồng bạo như vậy rất khó bắt giữ được một chút kiếm ý.
Đây không phải chỉ có một oan hồn, ngươi bắt được một kiếm ý nhưng có thể bắt giữ kiếm ý thứ hai không?
Chỉ tồn tại nghịch thiên, hiểu biết sâu sắc với kiếm như Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chiến Phong mới có thể liên tục cảm ngộ mỗi oan hồn. Nhưng kiếm ý điên cuồng trùng kích cần có ý chí cực kỳ kiên cường chống đỡ.
Kiếm linh thần kiếm không ngờ tiểu tử này sẽ trò chuyện với oan hồn, tán gẫu hăng say. Kiếm linh thần kiếm câm nín bỗng nhiên mắt lóe tia sáng.
- Không đúng, mới rồi hắn muốn xem vận mệnh của oan hồn?
Kiếm linh thần kiếm vừa mới nghĩ vậy đã nghe Vu Nhai mở miệng nói:
- Cái kia, chúng ta nói chuyện kiểu này khá rắc rối, hay người cho ta xem ký ức đi?
- Vẫn câu nói cũ, ta không cần ký ức người vào nghịch kiếm thần bí địa. Ta chỉ xin người cho chút ký ức như chiến đấu, về Độc Cô gia. Người không cần lo ta vì mục đích phá ải cố ý xem kinh nghiệm của người, ta cũng sẽ thả ra ý thức để người rót ký ức vào trong. Nếu ngươi muốn tiêu diệt ý thức của ta ngay thì ta cũng sẽ không chống cự.
Có gan mới làm giàu, Vu Nhai thả ra ý thức của mình. Oan hồn có thể truyền vào não người giống như binh linh truyền thừa, huống chi Vu Nhai đoán có lẽ oan hồn này đã biến thành binh linh.
Oan hồn do dự:
- Cái này . . .
Oan hồn khẽ thở dài:
- Ài, thật ra cho ngươi kinh nghiệm cũng không có gì, ta hy vọng Độc Cô gia sẽ càng vinh diệu hơn, có nhiều thiên tài hơn. Nhưng ngươi chịu nổi kiếm ý điên cuồng trong đầu ta không?
Vì trò chuyện, đặc biệt là đề tài oan hồn muốn thổ lộ nhất, nên oan hồn không còn điên cuồng. Oan hồn đã bình tĩnh lại, người khi điên và bình tĩnh sẽ có hai cách nghĩ hoàn toàn khác nhau. Lúc trước oan hồn oán khí ngút trời muốn tiêu diệt Vu Nhai, ghen tỵ hắn còn sống. Bây giờ oan hồn trở thành một vị tiền bối muốn vinh diệu Độc Cô gia kéo dài.
Vu Nhai hào hùng cười to bảo:
- Cứ đến đây đi, chẳng lẽ người Độc Cô gia chúng ta sợ chút kiếm ý này? Nếu tiền bối đồng ý giúp ta, khi nào không chịu đựng nổi ta chết là xong, cùng lắm giống như tiền bối ở lại đây bồi dưỡng thế hệ tiếp theo.
Vu Nhai không quên luôn treo vinh diệu Độc Cô gia ngoài miệng, kích thích nhiệt huyết Độc Cô gia, hắn sợ oan hồn kia lại nổi điên.
Oan hồn sôi sục máu nóng:
- Tốt, tốt, Độc Cô gia quả nhiên vẫn tràn ngập kích tình, có như vậy chúng ta mới là gia tộc đệ nhất thiên hạ! Tới đây, toàn bộ ký ức và cảm ngộ với kiếm đạo của ta nằm đây, giao hết cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thành công!
Oan hồn rót ký ức vào ý thức mở rọng của Vu Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.