Chương 424: Thần Minh Quả
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Vu Nhai thích chiếm tiện nghi. Vật như vậy thà rằng lấy nhầm chứ không thể bỏ sót. Vởi vì trước đó các mảnh vụn Huyền Binh đã bị ném ra khỏi nhẫn không gian. Hiện tại Vu Nhai lại có đầy đủ không gian để chứa. Hắn hái quả sau đó ném vào trong nhẫn không gian, sau đó lại hái quả thật nhanh. A, hắn từ thợ mỏ biến thành thợ làm vườn.
Dùng ngón chân để suy nghĩ, hắn cũng biết hai gia hỏa vừa nãy nhất định là đi báo cáo. Làm không tốt bất cứ lúc nào cũng có cao thủ quái nhân liêm đao chạy tới. Vu Nhai biết không thể lưu lại, cho nên cố gắng hái thật nhanh. Cũng không lâu lắm, tất cả trái cây đã bị thu thập xong. Ngay cả nửa quả hắn cũng không để lại. Không có ý gì, Vu Nhai đối với những quái nhân liêm đao cũng sẽ không có nghĩa cử của kẻ trộm, trực tiếp cướp sạch.
Trong nháy mắt, ánh sáng màu lục tiêu tan. Xung quanh lại trở nên tối đen!
- Chủ nhân, lại có quái nhân liêm đao đến. Gia hỏa tới lần này rất cường đại, hơn nữa không chỉ có một con!
Đúng vào lúc này, Phong Doanh lại đưa ra cảnh cáo cho Vu Nhai. Vu Nhai nhanh chóng vận dụng chiếc vòng hắc ám, hoàn toàn che giấu khí tức toàn thân. Sau đó hắn lại chuồn về phía trên vách đá, tìm một nơi ẩn nấp.
- Ngao...
Vu Nhai đang ẩn nấp, trong nháy mắt có tiếng kêu truyền tới. Mấy bóng đen điên cuồng lao tới. Bọn họ cũng điên cuồng thét lên. Vu Nhai đoán, thực lực mấy bóng đen này đều ở trên hắn, chí ít cảnh giới đều đang trên hắn.
Đột ngột, tiếng kêu thoáng ngừng lại.
Bọn họ ngơ ngác đứng ở trước đống mảnh vụn Huyền Binh đã giảm đi rất nhiều, lại sững sờ nhìn xung quanh. Đứng khoảng mười giây, bọn họ mới vung tay lên, gọi hai quái nhân liêm đao đã ném cái sọt trước đó đi qua, huyên thuyên nói một hồi. Đoán chừng bọn họ đang hỏi tình hình lúc trước. Hai tiểu quái kia sợ đến mềm nhũn, cố gắng huơ tay múa chân nói.
Đáng tiếc, mấy cường giả quái nhân liêm đao mới tới càng nghe càng thấy phiền, trực tiếp đập hai tiểu quái thành mảnh vụn.
Sau đó bọn họ lại kêu lên một tiếng kỳ quái, bắt đầu tìm kiếm.
Rất nhanh, bọn họ tập trung trước sơn động của Vu Nhai, trực tiếp vọt vào. Vu Nhai không có khả năng dọn sạch tất cả khí tức và bột bên trong. Nhưng thứ lưu lại đủ khiến cho những quái nhân liêm đao này đoán được điều gì đã xảy ra.
Quả nhiên, rất nhanh bọn họ lại đi ra. Mỗi người tản ra hàn khí lạnh lẽo, hoặc nói là ma khí...
- Nhân loại, đi ra cho ta. Ta biết ngươi còn đang ở gần đây. Giao Thần Minh Quả ra đây!
Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến Vu Nhai kinh ngạc xuất hiện. Chỉ nghe một tên quái nhân liêm đao trong đó nói ra ngôn ngữ của nhân loại.
- Ngu ngốc mới giao ra!
Trong lòng Vu Nhai thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mấy quái nhân liêm đao này. Khí tức che giẩn đến mức thấp nhất.
- Nhân loại đi ra, ta biết ngươi còn đang gần đây. Giao Thần Minh Quả ra đây, ta có thể đáp ứng thả ngươi rời khỏi đây. Nếu không, nhân loại các ngươi sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của chúng ta!
Giọng nói của quái nhân liêm đao giống như tiếng răng cưa, nghe đặc biệt khó chịu.
Vu Nhai vẫn không hề động đậy, lẳng lặng chờ đợi. Hắn không tin mấy tên này có thể phát hiện ra hắn.
- Nhân loại, đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của chúng ta. Nếu không, ngươi sẽ ở trước tượng thần đại ma của chúng ta, bị thiêu đốt linh hồn tới chết!
Quái nhân liêm đao lại tiếp tục uy hiếp. Trong lòng Vu Nhai thầm cười nhạt. Nếu như có thể phát hiện ra mình, vậy hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì:
- Nhân loại ngươi giỏi lắm. Ngươi khiến ta mất đi kiên nhẫn. Ngươi nghĩ ngươi trốn đi, ta không có biện pháp bắt được ngươi sao?
Nói xong, quái nhân liêm đao kia đột nhiên nói chuyện với đồng bạn của hắn.
Một tên quái nhân liêm đao trong đó gật đầu. Rất nhanh bọn họ theo đường cũ trở lại.
Con ngươi Vu Nhai co lại. Hắn không rõ bọn họ muốn làm gì. Chẳng lẽ là có cao thủ linh giác cường đại sao?
Phía dưới còn lại ba gã quái nhân liêm đao. Vu Nhai không dám kích động, vẫn chờ đợi. Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, trong bóng tối lại truyền tới tiếng xé gió. Tên quái nhân liêm đao rời đi kia đã trở về. Cùng lúc đó, Vu Nhai cuối cùng đã biết bọn họ muốn làm gì. Chỉ thấy tên quái nhân liêm đao kia trở về, còn bí mật cắp dưới nách theo hai người.
Nói xác thực là hai đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, thoạt nhìn đều mũm mĩm. Trong đó nam đồng lớn tuổi hơn, nữ đồng nhỏ tuổi hơn, nhưng cũng chỉ kém không quá hai tuổi.
- Nhân loại, giao tất cả Thần Minh Quả ra đây. Nếu không, hai hài tử này sẽ phải chết rất thảm. Ta sẽ dùng răng nanh của ta cắn bọn chúng từng miếng từng miếng một!
Quái nhân liêm đao nói với giọng điệu lạnh như băng. Bởi vì hắn nói ngôn ngữ nhân loại có chút lạ, có vẻ càng âm trầm khủng khiếp hơn.
Trong lúc bất chợt nhịp tim Vu Nhai tăng nhanh. Hắn rất muốn nói nhân loại nơi này thì có quan hệ gì với ta? Nhưng trước mắt là hai con người.
Hắn vẫn không hề động đậy. Hiện tại hắn phải trấn tĩnh. Hai đứa trẻ này được nuôi béo như vậy, có lẽ bọn chúng còn có tác dụng gì đó. Đương nhiên, không loại bỏ bọn họ có sở thích ăn hài tử, thích nuôi cho mập rồi làm thịt.
- Không cần xuất hiện. Mang trái cây về đi. Chúng ta không sợ chết, cũng không sợ bị ăn!
Đúng lúc này, một tiểu hài tử đột nhiên lên tiếng, giọng điệu thản nhiên. Đó chính là nam đồng:
- Tiểu Loan, ngươi cũng không sợ đúng không?
- Đúng, đúng...
Tiểu nữ hài thật ra sợ muốn chết, nhưng vẫn đáp.
- Hắc hắc, tiểu quỷ thật có khí phách. Ngươi không sợ chết, cũng không sợ bị ăn chứ?
Ngay khi cậu bé vừa nóng xong, quái nhân liêm đao bên cạnh lại nở nụ cười lạnh lẽo.
- Các ngươi không sợ bị ăn sao? Lẽ nào người trộm trái cây kia lại trơ mắt nhìn các ngươi ở trước mặt hắn bị chúng ta ăn sao? Nhân loại các ngươi rất lợi hại. Đầu óc cũng tốt. Chỉ có một nhược điểm, chính là mềm lòng. Ra đi nhân loại. Nếu không ta sẽ ăn tiểu quỷ này từ ngón tay, ăn nàng thành một cây côn người, sau đó sẽ chậm rãi ăn nội tạng của nàng, ăn tim của nàng, ăn...
- Ô oa, ta không muốn bị ăn...
Tiểu nữ hài đột nhiên khóc lớn, điên cuồng giẫy giụa, nhưng lại không thể thoát đi được!
- Tiểu Loan đừng sợ, ca ca cũng không sợ. Đến lúc đó ta chết trước khi bị bọn họ ăn là được. Chúng ta là người của Độc Cô gia, chúng ta cái gì cũng không sợ!
Cậu bé vẫn thản nhiên nói. Nhìn dáng vẻ của cậu bé, quả thực không sợ.
- Không muốn. Tiểu Loan cũng không muốn ca ca bị ăn!
Nhìn hai hài tử nói chuyện, bốn gã quái nhân liêm đao đồng thời cười âm hiểm. Sau đó đầu lĩnh kia cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo ngón tay nữ hài tử được gọi là Tiểu Loan ra, đưa đầu lưỡi thật dài ra. Trong miệng hắn lộ ra đầy răng nanh...
- Oa...
- Lão tử là người, có máu có thịt. Lão tử chính là mềm lòng!
Vu Nhai thầm than. Nếu như bây giờ không đi ra, vậy có khác gì với quái nhân liêm đao trước mắt? Thân thể hắn chậm rãi từ thạch bích lộ ra. Nghe tiếng đá rơi xuống, bốn gã quái nhân liêm đao đều cười hắc hắc, ném nữ hài kia ra. nhìn chằm chằm vào hắn.
Dùng ngón chân để suy nghĩ, hắn cũng biết hai gia hỏa vừa nãy nhất định là đi báo cáo. Làm không tốt bất cứ lúc nào cũng có cao thủ quái nhân liêm đao chạy tới. Vu Nhai biết không thể lưu lại, cho nên cố gắng hái thật nhanh. Cũng không lâu lắm, tất cả trái cây đã bị thu thập xong. Ngay cả nửa quả hắn cũng không để lại. Không có ý gì, Vu Nhai đối với những quái nhân liêm đao cũng sẽ không có nghĩa cử của kẻ trộm, trực tiếp cướp sạch.
Trong nháy mắt, ánh sáng màu lục tiêu tan. Xung quanh lại trở nên tối đen!
- Chủ nhân, lại có quái nhân liêm đao đến. Gia hỏa tới lần này rất cường đại, hơn nữa không chỉ có một con!
Đúng vào lúc này, Phong Doanh lại đưa ra cảnh cáo cho Vu Nhai. Vu Nhai nhanh chóng vận dụng chiếc vòng hắc ám, hoàn toàn che giấu khí tức toàn thân. Sau đó hắn lại chuồn về phía trên vách đá, tìm một nơi ẩn nấp.
- Ngao...
Vu Nhai đang ẩn nấp, trong nháy mắt có tiếng kêu truyền tới. Mấy bóng đen điên cuồng lao tới. Bọn họ cũng điên cuồng thét lên. Vu Nhai đoán, thực lực mấy bóng đen này đều ở trên hắn, chí ít cảnh giới đều đang trên hắn.
Đột ngột, tiếng kêu thoáng ngừng lại.
Bọn họ ngơ ngác đứng ở trước đống mảnh vụn Huyền Binh đã giảm đi rất nhiều, lại sững sờ nhìn xung quanh. Đứng khoảng mười giây, bọn họ mới vung tay lên, gọi hai quái nhân liêm đao đã ném cái sọt trước đó đi qua, huyên thuyên nói một hồi. Đoán chừng bọn họ đang hỏi tình hình lúc trước. Hai tiểu quái kia sợ đến mềm nhũn, cố gắng huơ tay múa chân nói.
Đáng tiếc, mấy cường giả quái nhân liêm đao mới tới càng nghe càng thấy phiền, trực tiếp đập hai tiểu quái thành mảnh vụn.
Sau đó bọn họ lại kêu lên một tiếng kỳ quái, bắt đầu tìm kiếm.
Rất nhanh, bọn họ tập trung trước sơn động của Vu Nhai, trực tiếp vọt vào. Vu Nhai không có khả năng dọn sạch tất cả khí tức và bột bên trong. Nhưng thứ lưu lại đủ khiến cho những quái nhân liêm đao này đoán được điều gì đã xảy ra.
Quả nhiên, rất nhanh bọn họ lại đi ra. Mỗi người tản ra hàn khí lạnh lẽo, hoặc nói là ma khí...
- Nhân loại, đi ra cho ta. Ta biết ngươi còn đang ở gần đây. Giao Thần Minh Quả ra đây!
Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến Vu Nhai kinh ngạc xuất hiện. Chỉ nghe một tên quái nhân liêm đao trong đó nói ra ngôn ngữ của nhân loại.
- Ngu ngốc mới giao ra!
Trong lòng Vu Nhai thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mấy quái nhân liêm đao này. Khí tức che giẩn đến mức thấp nhất.
- Nhân loại đi ra, ta biết ngươi còn đang gần đây. Giao Thần Minh Quả ra đây, ta có thể đáp ứng thả ngươi rời khỏi đây. Nếu không, nhân loại các ngươi sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của chúng ta!
Giọng nói của quái nhân liêm đao giống như tiếng răng cưa, nghe đặc biệt khó chịu.
Vu Nhai vẫn không hề động đậy, lẳng lặng chờ đợi. Hắn không tin mấy tên này có thể phát hiện ra hắn.
- Nhân loại, đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của chúng ta. Nếu không, ngươi sẽ ở trước tượng thần đại ma của chúng ta, bị thiêu đốt linh hồn tới chết!
Quái nhân liêm đao lại tiếp tục uy hiếp. Trong lòng Vu Nhai thầm cười nhạt. Nếu như có thể phát hiện ra mình, vậy hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì:
- Nhân loại ngươi giỏi lắm. Ngươi khiến ta mất đi kiên nhẫn. Ngươi nghĩ ngươi trốn đi, ta không có biện pháp bắt được ngươi sao?
Nói xong, quái nhân liêm đao kia đột nhiên nói chuyện với đồng bạn của hắn.
Một tên quái nhân liêm đao trong đó gật đầu. Rất nhanh bọn họ theo đường cũ trở lại.
Con ngươi Vu Nhai co lại. Hắn không rõ bọn họ muốn làm gì. Chẳng lẽ là có cao thủ linh giác cường đại sao?
Phía dưới còn lại ba gã quái nhân liêm đao. Vu Nhai không dám kích động, vẫn chờ đợi. Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, trong bóng tối lại truyền tới tiếng xé gió. Tên quái nhân liêm đao rời đi kia đã trở về. Cùng lúc đó, Vu Nhai cuối cùng đã biết bọn họ muốn làm gì. Chỉ thấy tên quái nhân liêm đao kia trở về, còn bí mật cắp dưới nách theo hai người.
Nói xác thực là hai đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, thoạt nhìn đều mũm mĩm. Trong đó nam đồng lớn tuổi hơn, nữ đồng nhỏ tuổi hơn, nhưng cũng chỉ kém không quá hai tuổi.
- Nhân loại, giao tất cả Thần Minh Quả ra đây. Nếu không, hai hài tử này sẽ phải chết rất thảm. Ta sẽ dùng răng nanh của ta cắn bọn chúng từng miếng từng miếng một!
Quái nhân liêm đao nói với giọng điệu lạnh như băng. Bởi vì hắn nói ngôn ngữ nhân loại có chút lạ, có vẻ càng âm trầm khủng khiếp hơn.
Trong lúc bất chợt nhịp tim Vu Nhai tăng nhanh. Hắn rất muốn nói nhân loại nơi này thì có quan hệ gì với ta? Nhưng trước mắt là hai con người.
Hắn vẫn không hề động đậy. Hiện tại hắn phải trấn tĩnh. Hai đứa trẻ này được nuôi béo như vậy, có lẽ bọn chúng còn có tác dụng gì đó. Đương nhiên, không loại bỏ bọn họ có sở thích ăn hài tử, thích nuôi cho mập rồi làm thịt.
- Không cần xuất hiện. Mang trái cây về đi. Chúng ta không sợ chết, cũng không sợ bị ăn!
Đúng lúc này, một tiểu hài tử đột nhiên lên tiếng, giọng điệu thản nhiên. Đó chính là nam đồng:
- Tiểu Loan, ngươi cũng không sợ đúng không?
- Đúng, đúng...
Tiểu nữ hài thật ra sợ muốn chết, nhưng vẫn đáp.
- Hắc hắc, tiểu quỷ thật có khí phách. Ngươi không sợ chết, cũng không sợ bị ăn chứ?
Ngay khi cậu bé vừa nóng xong, quái nhân liêm đao bên cạnh lại nở nụ cười lạnh lẽo.
- Các ngươi không sợ bị ăn sao? Lẽ nào người trộm trái cây kia lại trơ mắt nhìn các ngươi ở trước mặt hắn bị chúng ta ăn sao? Nhân loại các ngươi rất lợi hại. Đầu óc cũng tốt. Chỉ có một nhược điểm, chính là mềm lòng. Ra đi nhân loại. Nếu không ta sẽ ăn tiểu quỷ này từ ngón tay, ăn nàng thành một cây côn người, sau đó sẽ chậm rãi ăn nội tạng của nàng, ăn tim của nàng, ăn...
- Ô oa, ta không muốn bị ăn...
Tiểu nữ hài đột nhiên khóc lớn, điên cuồng giẫy giụa, nhưng lại không thể thoát đi được!
- Tiểu Loan đừng sợ, ca ca cũng không sợ. Đến lúc đó ta chết trước khi bị bọn họ ăn là được. Chúng ta là người của Độc Cô gia, chúng ta cái gì cũng không sợ!
Cậu bé vẫn thản nhiên nói. Nhìn dáng vẻ của cậu bé, quả thực không sợ.
- Không muốn. Tiểu Loan cũng không muốn ca ca bị ăn!
Nhìn hai hài tử nói chuyện, bốn gã quái nhân liêm đao đồng thời cười âm hiểm. Sau đó đầu lĩnh kia cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo ngón tay nữ hài tử được gọi là Tiểu Loan ra, đưa đầu lưỡi thật dài ra. Trong miệng hắn lộ ra đầy răng nanh...
- Oa...
- Lão tử là người, có máu có thịt. Lão tử chính là mềm lòng!
Vu Nhai thầm than. Nếu như bây giờ không đi ra, vậy có khác gì với quái nhân liêm đao trước mắt? Thân thể hắn chậm rãi từ thạch bích lộ ra. Nghe tiếng đá rơi xuống, bốn gã quái nhân liêm đao đều cười hắc hắc, ném nữ hài kia ra. nhìn chằm chằm vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.