Triệu Hoán Thần Binh

Chương 988: Thanh kỳ tuấn mã (hạ).

Hạ Nhật Dịch Lãnh

25/03/2015

Vu Nhai vào trong không gian giới chỉ của Đan Diễm Tâm, hắn xoe tròn mắt. Bên trong là từng bình đan dược, có một cái tủ lớn, toàn là thảo dược phơi khô hoặc không phơi khô, còn mang chút sự sống.

Vu Nhai bản năng hỏi:

- Những cái này là gì? Có hiệu quả chữa trị như thế nào?

- A a ừ . . .

Các binh linh ậm ừ, lắc đầu nguầy nguậy.

Dù có binh linh nghiên cứu đan dược nhưng những cái này là đồ của Cổ Duệ chi dân, bọn họ không rành. Hơn nữa trong Huyền Binh Điển không có binh linh nào là chuyên nghiệp nghiên cứu dược, Thôn Thiên kiếm linh chịu bó tay.

Khóe môi Vu Nhai co giật:

- Lại phải nhờ vào lão tiền bối khoe mẽ Tư Mã Tường.

Vu Nhai không dám uống dược lung tung, đành xem mấy thứ này là báo đáo Tư Mã Tường, mang về cho gã nghiên cứu không chừng có thể làm ra cái gì. Đương nhiên Vu Nhai vẫn lấy một bình ra nhìn xem, ngửi thử mùi.

- Chít chít!

Khi Vu Nhai lấy bình ra, chưa kịp ngửi thì Tiểu Hắc ở bên cạnh bỗng trợn to mắt, nhân lúc hắn không chú ý nó xé rách không gian. Với thực lực như Vu Nhai nhưng không kịp phản ứng, Tiểu Hắc giật lấy lọ thuốc. Tiểu Hắc biết Vu Nhai sẽ ngăn cản nên nó nuốt hết đan dược vào bụng.

Vu Nhai giật mình kêu lên:

- Cha nó, ít nhất chừa cho ta một viên!

Vu Nhai vội giật lại, khi hắn nhìn cái bình thì chỉ biết cười khổ, thật sự còn lại một viên duy nhất.

Khóe môi Vu Nhai co giật nói:

- Thôi, có một viên cũng tốt, Tư Mã tiền bối có thể phục chế nhiều hơn.

Trong khi Vu Nhai ném bình đan dược chỉ còn một viên vào không gian giới chỉ thì bên cạnh vang tiếng kêu của Tiểu Hắc.

- Chi . . . Chi . . .

Tiểu Hắc lảo đảo như người say kêu chít chít, té cái bịch xuống. Vu Nhai giật bắn người, xem xét Tiểu Hắc xong hắn dở khóc dở cười. Tiểu Hắc đã xỉn.

Không phải say rượu mà dược lực khiến Tiểu Hắc rơi vào giấc ngủ say, nghịch thiên còn hơn cả tiểu thú nghịch thiên.

Vu Nhai gật đầu, nói:



- Thật là nhóc con không làm cho người bớt lo.

Vu Nhai tùy tiện tìm một không gian giới chỉ bên trong không có bất cứ dược vật gì, hắn ném Tiểu Hắc vào trong. Làm xong xuôi Vu Nhai dọn dẹp toàn bộ không gian giới chỉ bao gồm không gian giới chỉ của Đan Diễm Tâm, xuất phát lên đường.

Hướng Vu Nhai đi là Ma Pháp đế đô.

Tuy Độc Cô Cửu Thiên đã đi Ma Pháp đế đô báo bình an nhưng Vu Nhai không chính mắt thấy làm sao yên tâm được? Vu Nhai còn có nhiều chuyện cần làm, ví dụ như xử lý Tạp Đức thiếu gia đi bên cạnh mình. Vu Nhai không muốn luôn mang theo Tạp Đức.

Vu Nhai cần tìm công chúa Nguyệt Lâm Sa lấy thứ trị bệnh mắt cho Thủy Tinh, đây là giao hẹn lúc trước của bọn họ.

Bây giờ đi Ma Pháp đế đô không quang minh chính đại mà lén lút.

Vu Nhai cưỡi thủ lĩnh thú thân thích của Xích Thố chạy hướng Ma Pháp đế đô.

Tạp Đức thiếu gia cũng cưỡi một thú thân thích của Xích Thố bỗng kêu lên:

- A, ta nhớ ra rồi!

Tạp Đức nhanh chóng giải thích:

- Ta nhớ ra rồi, ma thú này gọi là thanh kỳ tuấn mã thú!

Thì ra Tạp Đức thiếu gia ở bên cạnh rảnh rỗi suy nghĩ về ma thú có tốc độ siêu nhanh này, gã giải thích giống như đoạn lời nói lúc trước Độc Cô Cửu Thiên lầm bầm. Vu Nhai thêm kiến thức, không cần dùng từ thú thân thích của Xích Thố xưng hô loại ma thú này, có vẻ Tạp Đức thiếu gia không hoàn toàn là bao cỏ.

* * *

- Là chỗ này, Đan Diễm Tâm chết tại đây.

Trong khi Vu Nhai, Tạp Đức thiếu gia lao đi Ma Pháp đế đô thì chỗ Đan Diễm Tâm chết có ba người đứng, hai nam một nữ. Một nam có mái tóc xanh thẫm, mặt cười tủm tỉm, chính là Lam Thương Tử.

Người nói chuyện không phải Lam Thương Tử mà là nữ nhân duy nhất, tóc màu xanh biếc, mặt rất đẹp.

Nam nhân khác cao to vạm vỡ, màu tóc đỏ rực phát ra khí thế dày nặng, đi chung với Lam Thương Tử tất nhiên là Cổ Duệ chi dân. Hơi thở của ba người không yếu hơn Đan Diễm Tâm.

Như lúc trước Vu Nhai đã nói, phải nhanh chóng rời đi, Cổ Duệ chi dân không chỉ có một người.

Nếu Vu Nhai không tỏ ý rời đi ngay thì hắn và Độc Cô Cửu Thiên sẽ phải đối diện ba người này. Khi đó có lẽ Vu Nhai còn chạy được, Độc Cô Cửu Thiên thì chết chắc, Tạp Đức thiếu gia tiêu đời.

Nữ nhân nói:

- Lam đại ca tới đi, điều tra xem Đan Diễm Tâm chết như thế nào.

- Ừm!



Lam Thương Tử vẫn treo nụ cười đặc biệt, ánh mắt không có gì thay đổi nhưng hành động không chậm chút nào. Lam Thương Tử nhẹ phất tay, vài vệt sáng lóe lên, một mặt kính nước ngưng tụ lơ lửng trên không trung.

Lam Thương Tử nhỏ giọng nói:

- Hiện . . .

Mặt kính nước hiện hình ảnh nhưng giây sau chúng nó gợn sóng như ti vi mất tín hiệu, chập chờn hai cái rồi tối đen.

Lam Thương Tử khẽ kêu:

- Ủa?

Lam Thương Tử cảm nhận xung quanh, vung tay đánh tan mặt kính nước nói:

- Đối phương đã phá tan nguyên tố thời gian xung quanh, Đan Diễm Tâm chết không còn lại một giọt máu, không cách nào điều tra. Đáng tiếc, tuy thực lực của Đan Diễm Tâm không ra gì nhưng là thiên tài luyện dược, không ngờ hắn chết như vậy.

Lúc trước Vu Nhai sợ bị điều tra ra, năng lực địa loại như ma pháp thời gian của ma pháp sư thời gian Ma Pháp đế quốc nên dùng lực lượng Thôn Thiên kiếm nuốt hết nguyên tố xung quanh. Thì ra Lam Thương Tử cũng cần nhờ vào nguyên tố, tức là lực lượng Cổ Duệ chi dân nằm trong quy tắc. Mặc kệ có khả năng nghịch thiên cỡ nào vẫn cần nhờ vào quy tắc Thần Huyền đại lục để sịnh tồn chứ không phải chế tạo quy tắc.

Nam nhân tóc đỏ nói:

- Có lẽ sẽ tìm được manh mối từ xung quanh.

Lam Thương Tử lắc đầu, nói:

- Thôi, xem tình huống đánh nhau quanh đây thì Đan Diễm Tâm chết thời gian dài, tốc độ người giết được hắn không chậm, chúng ta không đuổi theo kịp, đừng làm phức tạp thêm.

Lam Thương Tử lười điều tra dấu vết xung quanh, gã cảm thấy người giết Đan Diễm Tâm chắc là cao thủ thánh giai thế hệ trước trong nhân loại bình hường nên không cần xem xét gì nữa.

Lam Thương Tử tiếp tục bảo:

- Dù sao lần này Đan Diễm Tâm đến Thần Huyền đại lục chỉ vì việc tư, tìm long quật cho gia tộc bọn họ, không liên quan chuyện công. Đan Diễm Tâm chết cũng không làm hỏng việc, chúng ta quay về báo tin chết cho gia tộc của hắn là được.

Một nam một nữ gật đầu, nói:

- Ừm!

Địa vị của Lam Thương Tử cao hơn hai người kia. Nếu Vu Nhai nghe lời Lam Thương Tử nói sẽ rất quan tâm, Đan Diễm Tâm đến Thần Huyền đại lục vì tìm long quật.

- Chết cũng tốt, nếu bị đám cự long biết Đan Diễm Tâm đào mộ tổ tiên bọn họ không biết có vây công gia tộc Đan Diễm Tâm không?

- Dù sao thì Đan Diễm Tâm là hậu duệ của thần, ai lại đi bán tin cho đám súc sinh kia? Dù bị cự long biết thì sao? Nếu long quật của bọn họ có lực lượng thì nên cho Thần Duệ chi tộc chúng ta dùng, rút long khí của họ cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook