Chương 1488: Thiếu nữ trước cửa.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
21/04/2015
- Đã hoàn toàn khỏe, đã khuya rồi sao nàng chưa ngủ?
Vu Nhai bản năng ôm Dạ Tình vào lòng. Dạ Tình đã cởi thí thần giáp, mặc váy liền màu đen nàng thích nhất. Trong cung điện tối tăm này Dạ Tình không chói sáng nhưng rất phù hợp, tựa như đóa sen đen mọc trong cung điện.
Dạ Tình thế này khiến Vu Nhai nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng trong tinh binh doanh.
Dạ Tình không chống cự, để mặc Vu Nhai ôm mình, nàng cảm thấy như vậy an toàn hơn. Mỗi lần Vu Nhai đều làm người ta lo lắng, nhưng rồi lại khiến người thấy rất yên lòng. Bởi vì Vu Nhai là người sáng tạo kỳ tích, là nam nhân của nàng. Những ngày không có Vu Nhai khiến Dạ Tình khủng hoảng, hoang mang rồi lại phải kiên cường, cảm giác rất tệ. Cộng với tình hình Thần Huyền đại lục hiện giờ, Dạ Tình rất cần vòng tay này.
Dạ Tình nhẹ lắc đầu, nói:
- Ngươi đang tu luyện thì sao chúng ta ngủ được? Cũng không muốn người khác quấy rầy ngươi.
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Các nàng?
Quanh đây chỉ có Dạ Tình.
Dạ Tình nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy! Nhóm Thủy Tinh, Tiểu Dạ ở ngoài hai cánh cửa khác.
Giờ tình cảm của các nàng rất tốt, lúc Vu Nhai vắng mặt bọn họ nâng đỡ nhau, tình thân như tỷ muội. Dĩ nhiên nữ nhân không tránh khỏi hẹp hòi, Dạ Tình liếc xéo Vu Nhai.
Vu Nhai nhìn ánh mắt hung dữ của Dạ Tình, cười to.
Vu Nhai hôn Dạ Tình một cái rõ to, nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta ngồi tâm sự một lúc đi, đã lâu không nói chuyện. Ta muốn nói chuyện Tiểu Mỹ cho nàng nghe.
Vu Nhai kéo Dạ Tình tìm chỗ ngồi, hắn xếp bằng trên nền đá lạnh, Dạ Tình thì ngồi trên đùi hắn.
Đầu Dạ Tình tựa vào vai Vu Nhai. Các nàng canh giữ tại đây là vì muốn ở riêng với Vu Nhai.
- Tiểu Mỹ thế nào?
Vu Nhai nhẹ giọng kể chuyện Tiểu Mỹ:
- Tiểu Mỹ đã là Hắc Nguyệt công chúa, không ai dám khi dễ nàng ấy. Nhưng Tiểu Mỹ không còn ngây thơ như trước . . .
Dạ Tình một tay nuôi lớn Tiểu Mỹ, thân như muội muội ruột. Dạ Tình nghe Vu Nhai kể thì thầm cảm thán, số Tiểu Mỹ thật khổ.
Dạ Tình bỗng trợn to mắt nói:
- Ngươi nói gì? Ngươi đã làm gì Tiểu Mỹ? Khốn kiếp, Tiểu Mỹ còn nhỏ như vậy mà ngươi nỡ ra tay? Vắng mặt ta là ngươi ăn hiếp Tiểu Mỹ!
Giọng Dạ Tình cao vút lên. Xung quanh tĩnh lặng nên tiếng vọng rõ to. Vu Nhai vội bịt miệng Dạ Tình, mắt láo liên sợ bị người ta vây quanh xem. Vu Nhai không muốn hai người gây gổ bị ai nhìn.
Còn nữa, bây giờ Vu Nhai là Cổ Ma đại đế, bị người ta thấy Dạ Tình mắng yêu hắn thì rất tệ, thật sự tệ hại.
Vu Nhai lúng ta lúng túng. Trước mặt một nữ nhân kể chuyện mình làm gì nữ nhân khác, mà nữ nhân đó còn là muội muội thân yêu nhất của người ta, bình tĩnh được mới là lạ.
- Hừ! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Vu Nhai vội vàng kể chuyện trong mảnh đất bí ẩn.
Vu Nhai nói xong không quên so sánh:
- Thật sự, khi đó ta không định làm gì Tiểu Mỹ nhưng trong tình huống đó ta không kiềm được xúc động. Giống như chúng ta bây giờ, nàng ngồi trên đùi khiến ta nóng trong người.
Mặt Dạ Tình đỏ hồng. Cái tên thối tha, thứ kia cọ làm nàng khó chịu, còn dám nói lung tung.
Dạ Tình đổi đề tài:
- Thôi, Tiểu Mỹ vốn thích ngươi, đã như thế thì đành vậy. Nhưng ngươi phải mang Tiểu Mỹ về, suốt đời đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!
Nhân lúc Vu Nhai định thề thốt thì Dạ Tình nhảy cẫng lên, nói ngay:
- Ta đi ngủ trước đây, Thủy Tinh, Tiểu Dạ còn ở bên ngoài chờ ngươi.
Dạ Tình biết nếu tâm sự tiếp sẽ bị Vu Nhai 'tử hình tại chỗ'. Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ còn canh cửa, Dạ Tình không thể ích kỷ tránh cho phá hỏng yên ổn trong nhà. Dạ Tình biết Vu Nhai xem trọng điều gì nhất.
Vu Nhai muốn nói gì nhưng không thốt nên lời:
- A . . .
Đúng là Vu Nhai nên đi gặp Vu Tiểu Dạ, Thủy Tinh.
Vu Nhai đứng dậy, nói:
- Ta không phải Độc Cô Chiến Phong, ta nhất định sẽ mang Tiểu Mỹ trở về, tuyệt đối không để nàng bị tổn thương chút gì, cũng không cho phép bất cứ ai tổn thương các nàng.
- Ừm! Chúng ta tin tưởng ngươi.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Vậy ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi.
Dạ Tình khẽ ừ, quay người đi. Vu Nhai nhìn Dạ Tình biến mất trước mắt mới xoay người đi hướng cửa chính điện khác.
Rất nhanh Vu Nhai thấy bóng lưng Vu Tiểu Dạ, nàng ngồi trên bậc thang cửa hông chính điện, thân hình nhỏ xinh mảnh mai có vẻ cô đơn trong bóng tối. Tuy nhiên cảm giác này bị hành động của Vu Tiểu Dạ phá hủy, nàng quay đầu lén lút nhìn hướng Vu Nhai đi tới, bộ dạng nôn nóng. Khi thấy Vu Nhai thì Vu Tiểu Dạ vội quay đầu lại như con chim bị hù sợ, làm bộ như không biết hắn đã đến, thật là trẻ con.
Vu Nhai vừa đi vừa buồn cười. Vu Tiểu Dạ biết biểu ca của nàng tu luyện xong, biết hắn tâm sự tình cảm với Dạ Tình trước cánh cửa khác, lòng vừa mong chờ Vu Nhai đến vừa xấu hổ.
Vu Tiểu Dạ hơi sợ hãi, nàng sợ biểu ca đến chỗ Thủy Tinh ngay rồi không quay về nữa, nên mới ngoái đầu nhìn hoài.
Vu Nhai không vạch trần hành động của Vu Tiểu Dạ, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vu Nhai nói:
- Mặt đất rất lạnh, ngồi lâu là hành hạ mông nhỏ của nàng. Nào, ngồi trên đùi ca đi.
Mùi thơm xộc vào mũi làm Vu Nhai say, hắn nhớ đến cặp mông vểnh trong Tinh Linh sâm lâm buổi sáng. Vu Nhai liếc hướng mông Vu Tiểu Dạ.
Vu Tiểu Dạ và Vu Nhai tâm linh tương thông, nàng nghĩ đến tư thế đáng xấu hổ trong Tinh Linh sâm lâm. Tuy lúc trước có thí thần giáp che nhưng ánh mắt của biểu ca như xuyên thấu bất cứ lá chăn nào, làm mông Vu Tiểu Dạ thít chặt, ngứa ngáy.
- Ừm!
Tuy ngứa mông nhưng Vu Tiểu Dạ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Vu Nhai, mông lạnh chạm vào bắp đùi nóng bỏng khiến tim nàng run lên, mông càng ngứa. Vu Tiểu Dạ tựa đầu lên vai Vu Nhai, trong phút chốc nàng không biết nên nói gì. Vu Tiểu Dạ giống như Dạ Tình, cảm thấy vòng tay này là an toàn nhất.
Vu Nhai nhẹ giọng nói:
- Tiểu Dạ, đừng lo lắng cho ta nữa, ta đã trưởng thành. Nàng cũng đừng miễn cưỡng bản thân, hãy để ta bảo vệ nàng. Còn nàng chỉ cần vui vẻ, sung sướng sống là được.
Vu Nhai nghĩ đến Vu Tiểu Dạ điên cuồng tu luyện vì giúp đỡ hắn là lòng vô cùng cảm động. Nhưng Vu Nhai không muốn nữ nhân của mình liều mạng vì hắn, Vu Nhai muốn bọn họ hạnh phúc.
Vu Nhai đã không phải là Vu Nhai trước kia, hắn hiểu tấm lòng Vu Tiểu Dạ. Khi Vu Nhai nghe Băng bà bà nói Vu Tiểu Dạ tu luyện ngày đêm không ngớt vì hắn, ngay lúc ấy Vu Nhai biết hắn nên làm sao.
Vu Tiểu Dạ nhỏ giọng nói:
- Ta biết, nhưng ta hơi không thói quen biểu ca đã trở nên lợi hại.
Trong ấn tượng của Vu Tiểu Dạ thì biểu ca là một tiểu binh thủ thành yếu đuối vô dụng, nhưng bỗng chốc xảy ra nhiều biến đổi khiến nàng không thói quen. Từ trước Vu Tiểu Dạ đã biết phụ thân sẽ gả nàng cho biểu ca, ngay từ thuở nhỏ nàng chỉ nhìn vào nàng.
Vu Nhai bản năng ôm Dạ Tình vào lòng. Dạ Tình đã cởi thí thần giáp, mặc váy liền màu đen nàng thích nhất. Trong cung điện tối tăm này Dạ Tình không chói sáng nhưng rất phù hợp, tựa như đóa sen đen mọc trong cung điện.
Dạ Tình thế này khiến Vu Nhai nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng trong tinh binh doanh.
Dạ Tình không chống cự, để mặc Vu Nhai ôm mình, nàng cảm thấy như vậy an toàn hơn. Mỗi lần Vu Nhai đều làm người ta lo lắng, nhưng rồi lại khiến người thấy rất yên lòng. Bởi vì Vu Nhai là người sáng tạo kỳ tích, là nam nhân của nàng. Những ngày không có Vu Nhai khiến Dạ Tình khủng hoảng, hoang mang rồi lại phải kiên cường, cảm giác rất tệ. Cộng với tình hình Thần Huyền đại lục hiện giờ, Dạ Tình rất cần vòng tay này.
Dạ Tình nhẹ lắc đầu, nói:
- Ngươi đang tu luyện thì sao chúng ta ngủ được? Cũng không muốn người khác quấy rầy ngươi.
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Các nàng?
Quanh đây chỉ có Dạ Tình.
Dạ Tình nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy! Nhóm Thủy Tinh, Tiểu Dạ ở ngoài hai cánh cửa khác.
Giờ tình cảm của các nàng rất tốt, lúc Vu Nhai vắng mặt bọn họ nâng đỡ nhau, tình thân như tỷ muội. Dĩ nhiên nữ nhân không tránh khỏi hẹp hòi, Dạ Tình liếc xéo Vu Nhai.
Vu Nhai nhìn ánh mắt hung dữ của Dạ Tình, cười to.
Vu Nhai hôn Dạ Tình một cái rõ to, nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta ngồi tâm sự một lúc đi, đã lâu không nói chuyện. Ta muốn nói chuyện Tiểu Mỹ cho nàng nghe.
Vu Nhai kéo Dạ Tình tìm chỗ ngồi, hắn xếp bằng trên nền đá lạnh, Dạ Tình thì ngồi trên đùi hắn.
Đầu Dạ Tình tựa vào vai Vu Nhai. Các nàng canh giữ tại đây là vì muốn ở riêng với Vu Nhai.
- Tiểu Mỹ thế nào?
Vu Nhai nhẹ giọng kể chuyện Tiểu Mỹ:
- Tiểu Mỹ đã là Hắc Nguyệt công chúa, không ai dám khi dễ nàng ấy. Nhưng Tiểu Mỹ không còn ngây thơ như trước . . .
Dạ Tình một tay nuôi lớn Tiểu Mỹ, thân như muội muội ruột. Dạ Tình nghe Vu Nhai kể thì thầm cảm thán, số Tiểu Mỹ thật khổ.
Dạ Tình bỗng trợn to mắt nói:
- Ngươi nói gì? Ngươi đã làm gì Tiểu Mỹ? Khốn kiếp, Tiểu Mỹ còn nhỏ như vậy mà ngươi nỡ ra tay? Vắng mặt ta là ngươi ăn hiếp Tiểu Mỹ!
Giọng Dạ Tình cao vút lên. Xung quanh tĩnh lặng nên tiếng vọng rõ to. Vu Nhai vội bịt miệng Dạ Tình, mắt láo liên sợ bị người ta vây quanh xem. Vu Nhai không muốn hai người gây gổ bị ai nhìn.
Còn nữa, bây giờ Vu Nhai là Cổ Ma đại đế, bị người ta thấy Dạ Tình mắng yêu hắn thì rất tệ, thật sự tệ hại.
Vu Nhai lúng ta lúng túng. Trước mặt một nữ nhân kể chuyện mình làm gì nữ nhân khác, mà nữ nhân đó còn là muội muội thân yêu nhất của người ta, bình tĩnh được mới là lạ.
- Hừ! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Vu Nhai vội vàng kể chuyện trong mảnh đất bí ẩn.
Vu Nhai nói xong không quên so sánh:
- Thật sự, khi đó ta không định làm gì Tiểu Mỹ nhưng trong tình huống đó ta không kiềm được xúc động. Giống như chúng ta bây giờ, nàng ngồi trên đùi khiến ta nóng trong người.
Mặt Dạ Tình đỏ hồng. Cái tên thối tha, thứ kia cọ làm nàng khó chịu, còn dám nói lung tung.
Dạ Tình đổi đề tài:
- Thôi, Tiểu Mỹ vốn thích ngươi, đã như thế thì đành vậy. Nhưng ngươi phải mang Tiểu Mỹ về, suốt đời đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!
Nhân lúc Vu Nhai định thề thốt thì Dạ Tình nhảy cẫng lên, nói ngay:
- Ta đi ngủ trước đây, Thủy Tinh, Tiểu Dạ còn ở bên ngoài chờ ngươi.
Dạ Tình biết nếu tâm sự tiếp sẽ bị Vu Nhai 'tử hình tại chỗ'. Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ còn canh cửa, Dạ Tình không thể ích kỷ tránh cho phá hỏng yên ổn trong nhà. Dạ Tình biết Vu Nhai xem trọng điều gì nhất.
Vu Nhai muốn nói gì nhưng không thốt nên lời:
- A . . .
Đúng là Vu Nhai nên đi gặp Vu Tiểu Dạ, Thủy Tinh.
Vu Nhai đứng dậy, nói:
- Ta không phải Độc Cô Chiến Phong, ta nhất định sẽ mang Tiểu Mỹ trở về, tuyệt đối không để nàng bị tổn thương chút gì, cũng không cho phép bất cứ ai tổn thương các nàng.
- Ừm! Chúng ta tin tưởng ngươi.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Vậy ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi.
Dạ Tình khẽ ừ, quay người đi. Vu Nhai nhìn Dạ Tình biến mất trước mắt mới xoay người đi hướng cửa chính điện khác.
Rất nhanh Vu Nhai thấy bóng lưng Vu Tiểu Dạ, nàng ngồi trên bậc thang cửa hông chính điện, thân hình nhỏ xinh mảnh mai có vẻ cô đơn trong bóng tối. Tuy nhiên cảm giác này bị hành động của Vu Tiểu Dạ phá hủy, nàng quay đầu lén lút nhìn hướng Vu Nhai đi tới, bộ dạng nôn nóng. Khi thấy Vu Nhai thì Vu Tiểu Dạ vội quay đầu lại như con chim bị hù sợ, làm bộ như không biết hắn đã đến, thật là trẻ con.
Vu Nhai vừa đi vừa buồn cười. Vu Tiểu Dạ biết biểu ca của nàng tu luyện xong, biết hắn tâm sự tình cảm với Dạ Tình trước cánh cửa khác, lòng vừa mong chờ Vu Nhai đến vừa xấu hổ.
Vu Tiểu Dạ hơi sợ hãi, nàng sợ biểu ca đến chỗ Thủy Tinh ngay rồi không quay về nữa, nên mới ngoái đầu nhìn hoài.
Vu Nhai không vạch trần hành động của Vu Tiểu Dạ, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vu Nhai nói:
- Mặt đất rất lạnh, ngồi lâu là hành hạ mông nhỏ của nàng. Nào, ngồi trên đùi ca đi.
Mùi thơm xộc vào mũi làm Vu Nhai say, hắn nhớ đến cặp mông vểnh trong Tinh Linh sâm lâm buổi sáng. Vu Nhai liếc hướng mông Vu Tiểu Dạ.
Vu Tiểu Dạ và Vu Nhai tâm linh tương thông, nàng nghĩ đến tư thế đáng xấu hổ trong Tinh Linh sâm lâm. Tuy lúc trước có thí thần giáp che nhưng ánh mắt của biểu ca như xuyên thấu bất cứ lá chăn nào, làm mông Vu Tiểu Dạ thít chặt, ngứa ngáy.
- Ừm!
Tuy ngứa mông nhưng Vu Tiểu Dạ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Vu Nhai, mông lạnh chạm vào bắp đùi nóng bỏng khiến tim nàng run lên, mông càng ngứa. Vu Tiểu Dạ tựa đầu lên vai Vu Nhai, trong phút chốc nàng không biết nên nói gì. Vu Tiểu Dạ giống như Dạ Tình, cảm thấy vòng tay này là an toàn nhất.
Vu Nhai nhẹ giọng nói:
- Tiểu Dạ, đừng lo lắng cho ta nữa, ta đã trưởng thành. Nàng cũng đừng miễn cưỡng bản thân, hãy để ta bảo vệ nàng. Còn nàng chỉ cần vui vẻ, sung sướng sống là được.
Vu Nhai nghĩ đến Vu Tiểu Dạ điên cuồng tu luyện vì giúp đỡ hắn là lòng vô cùng cảm động. Nhưng Vu Nhai không muốn nữ nhân của mình liều mạng vì hắn, Vu Nhai muốn bọn họ hạnh phúc.
Vu Nhai đã không phải là Vu Nhai trước kia, hắn hiểu tấm lòng Vu Tiểu Dạ. Khi Vu Nhai nghe Băng bà bà nói Vu Tiểu Dạ tu luyện ngày đêm không ngớt vì hắn, ngay lúc ấy Vu Nhai biết hắn nên làm sao.
Vu Tiểu Dạ nhỏ giọng nói:
- Ta biết, nhưng ta hơi không thói quen biểu ca đã trở nên lợi hại.
Trong ấn tượng của Vu Tiểu Dạ thì biểu ca là một tiểu binh thủ thành yếu đuối vô dụng, nhưng bỗng chốc xảy ra nhiều biến đổi khiến nàng không thói quen. Từ trước Vu Tiểu Dạ đã biết phụ thân sẽ gả nàng cho biểu ca, ngay từ thuở nhỏ nàng chỉ nhìn vào nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.