Chương 147: Thử thách cuối cùng
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/02/2015
Vu Nhai có phần sững sờ, chợt cảm thấy thoải mái. Gia nhập bất kỳ cơ cấu của quốc gia nào, chủ yếu nhất là trung thành và hết sức chân thành.
Vừa rồi trong ánh mắt của Vu Nhai lộ ra vẻ kiên quyết đã khiến người giống như hồ ly trước mắt này nhìn thấu.
- Cửa thử thách thứ hai rất đơn giản, chỉ cần đỡ được mười chiêu của lão Từ thì có thể xem như là thành viên dự bị. Hơn trăm chiêu, như vậy sẽ có cơ hội trở thành thành viên chính thức. Được rồi, bắt đầu đi!
Ngọc Vấn Hiền nhìn về phía Từ Hắc Tử nói.
- Hắc hắc, tiểu tử, có bản lãnh gì cứ lấy đi ra. Lão Từ ta cũng sẽ không nương tay đâu.
Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp lấy trường kích gấp ra. Rất hiển nhiên, vũ khí của lão Từ chắc chắn là vũ khí hạng nặng. Muốn có được sự tán thành của người như thế, phải đối phó hắn ở trong sở trường của hắn.
Chỉ có điều khi Vu Nhai lấy trường kích ra, mọi người bao gồm cả Dạ Tình đều cười.
Vu Nhai cảm thấy có chút cổ quái. Rất nhanh hắn liền thấy lão Từ lấy ra một thanh côn nhị khúc!
Phán đoán sai lầm.
Côn nhị khúc đương nhiên không thể xem là vũ khí hạng nặng. Thậm chí còn linh hoạt hơn rất nhiều binh khí khác. Bị mắc bẫy.
Nhưng một khi đã cầm trường kích ra, tất nhiên không có khả năng thu hồi. Trán Vu Nhai lộ ra mấy vạch đen.
- Tiểu tử, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng. Buồn cười, tiểu đội Ẩn Nguyên chúng ta vốn chính là ám hành giả. Người sử dụng vũ khí hạng nặng đã ít hắn càng ít hơn?
Từ Hắc Tử với vẻ mặt âm hiểm cười nói:
- Ta biết ngươi vẫn là cao thủ kiếm pháp, sử dụng kiếm của ngươi!
- Không cần!
Vu Nhai âm thầm cảnh tỉnh mình. Quả thực vừa rồi hắn đã trông mặt mà bắt hình dong, sợ rằng đã bị phân tâm. Nhưng đã đâm lao phải theo lao. Nếu ngươi muốn linh hoạt, lão tử vẫn dùng trường kích đánh ra linh hoạt.
Thời điểm Vu Nhai lấy ra trường kích, bọn họ không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, cũng không có bất kỳ sự kinh ngạc nào đối với chuyện hắn không sử dụng Huyền Binh bản mạng của hắn. Thật ra điều này rất bình thường. Nếu mình muốn tham gia vào hành động của bọn họ, một phần tư liệu của mình sợ rằng đã bị công khai.
- Nếu bản thân tiểu tử ngươi từ bỏ cơ hội như vậy, đừng trách ta không nương tay.
Tiếng nói vừa dứt, Từ Hắc Tử đã ra tay. Hắn không bởi vì thực lực Vu Nhai mà khinh địch, cũng không bởi vì Vu Nhai là người nhận thử thách mà nhường quyền đánh trước. Đây mới là cuộc khảo nghiệm cho chiến sĩ đã trải qua máu và lửa. Ở trong mắt bọn họ chỉ có thắng hoặc bại, chỉ có sống hay chết.
Vu Nhai đạp lên Phong Tung Bộ lùi lại. Trong đầu hắn liên lạc với Xích Thố. Kích kỹ linh hoạt hiện ra ở trong đầu Vu Nhai...
Kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích quả nhiên bác đại tinh thâm. Kỹ năng mang tính linh hoạt cần khả năng khống chế lực lượng vô cùng quan trọng. Nếu như nói tới loại vũ khí linh hoạt, chỉ cần một chỉ thị có thể hoàn thành một động tác. Nhưng với vũ khí như trường kích cần phải hoàn toàn tập trung tinh thần cùng huyền khí.
May mà có U Hoang tồn tại, lực cảm ứng của Vu Nhai đối với huyền khí đã trở nên siêu cường. Nếu không, sợ rằng chỉ tới sau khi đạt được Linh Binh Sư, hắn mới có thể đánh ra Kích hoa chỉ có trường thương mới có khả năng đánh được. Mà bây giờ, hắn đang nắm giữ trường kích trong mạn vũ!
- A, thật là lợi hại. Xem ra tin tức truyền tới, có rất nhiều điều không được chính xác!
Ngọc Vấn Hiền đứng lên, khẽ nhíu mày nói. Chợt hắn thấy Dạ Tình thoáng lộ ý cười. Hắn không nhịn được nói:
- Dạ Tình, sao ta lại có cảm giác muội dường như đang cười nhạo ta?
- Ta nào dám. Ngươi được khen là mưu sĩ trẻ tuổi nhất, mạnh nhất trong tỉnh Bắc Đấu. Ta có lúc nào dám cười nhạo ngươi.
Dạ Tình cười lên giống như ma nữ nói. Trên mặt hoàn toàn như đang nói, ta chính là đang cười nhạo ngươi.
Trong lòng nàng cảm thấy thoải mái. Trước đây những thủ đoạn của Vu Nhai làm nàng liên tục cảm thấy phiền muộn. Cuối cùng hiện tại đã có người tới chia sẻ nỗi phiền muộn này với nàng. Cảm giác này thật tốt.
Đối với thủ đoạn của Vu Nhai, nàng đã thấy nhưng không thể trách...
Được rồi. Thật ra nàng vẫn trách. Dù sao nàng thật sự tiếp xúc gia hỏa này chỉ mới hơn mười ngày mà thôi. Nàng chỉ thấy hắn cưỡi trên Khu Phong Thứu chiến đấu, vẫn chưa thấy qua kích kỹ của hắn linh hoạt như vậy.
- Thất Tinh Thần Kích thật sự chỉ truyền thừa một chút kích kỹ cho hắn sao?
Dạ Tình nghi ngờ.
- Ai nha nha, tiểu tử, ngươi mơ tưởng đỡ được hơn trăm chiêu của ta sao? Con bà nó, ta đường đường Linh Binh Sư lục đoạn, sao có thể không bắt được ngươi?
Từ Hắc Tử càng đánh càng cảm thấy phiền muộn. Linh hoạt đấu với linh hoạt vốn là đánh bền bỉ. Thật ra hắn vẫn có chút khinh địch.
- Ngươi cũng có thể sử dụng huyền khí Linh Binh Sư lục đoạn của ngươi ra, trực tiếp áp chế ta. Ta khẳng định không chống đỡ nổi tới trăm chiêu.
Vu Nhai cũng tự hiểu lấy mình. Muốn vượt qua một cấp bậc lớn như vậy, giết chết người trước mắt này là chuyện gần như không thể. Trừ khi hắn sử dụng tới ám ảnh chặn giết của U Hoang. Nhưng dù vậy hắn cũng phải trả giá không ít. Hắc, tiểu đội Ẩn Nguyên có người nào không phải là tinh anh trong tinh anh?
- Dát...
Từ Hắc Tử quả thật có tính toán này. Nay bị Vu Nhai nói ra như vậy hắn thật sự không có ý sử dụng huyền khí áp chế nữa. Uất nghẹn thật sự quá uất nghẹn.
- Được rồi tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại. Nếu như ngươi tiếp được chiêu này của ta, ta lại thừa nhận ngươi rất có tiềm lực!
- Hãy bớt nói lời vô nghĩa, đến đây đi.
- Côn Điệp Ảnh...
Từ Hắc Tử cúi đầu quát khẽ. Chợt có vô số hình ảnh điên cuồng lao tới. Vu Nhai dường như thấy được có lựu đạn từ khắp nơi trong bầu trời dộ lại. Trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang. Hắn lùi lại phía sau rất nhanh, chợt quát:
- Loạn tinh... Nhanh, quét ngang, không chuyển!
Vô số kích ảnh phóng ra, điên cuồng ngăn cản côn ảnh lui lại phía sau một chút. Sau đó trường kích quét ra. Tướng khí vũ dũng vô cùng của Xích Thố cắt côn ảnh thành hai nửa. Trong không trung xuất hiện một mảnh chân không. Toàn thân đột nhiên nhảy vào trong khoảng không, xoay chuyển trong không gian, lao tới.
- Đáng chết, đây là kích pháp gì vậy?
Từ Hắc Tử liền lùi lại. Nếu như bị tới gần người, không chừng sẽ bị bổ trúng.
Cục diện trở nên yên tĩnh. Mọi người ngây người nhìn Vu Nhai. Vu Nhai cũng có chút sững sờ. Hắn không nghĩ tới thật sự đánh cả ba chiêu Thất Tinh Thần Kích ra lại có hiệu lực như vậy. Xem ra cuộc chiến sinh tử có tác dụng rất lớn đối với mình.
Vu Nhai không biết, sau khi hắn hình thành tướng khí của mình, cũng khiến cho phương diện chiến kỹ của hắn có sự thăng hoa lớn. Đồng thời, thái cực quyền đã lặng lẽ ảnh hưởng tới hắn. Thái cực vốn chính là tồn tại nguyên trạng trong võ học.
- Được, cửa ải thử thách cuối cùng, cũng là thử thách cuối cùng. Không quan tâm có được hay không, ngươi đều sẽ biết được nội dung nhiệm vụ lần này.
Sau một hồi khiếp sợ, Ngọc Vấn Hiền, nói:
- Đi theo ta!
Vừa rồi trong ánh mắt của Vu Nhai lộ ra vẻ kiên quyết đã khiến người giống như hồ ly trước mắt này nhìn thấu.
- Cửa thử thách thứ hai rất đơn giản, chỉ cần đỡ được mười chiêu của lão Từ thì có thể xem như là thành viên dự bị. Hơn trăm chiêu, như vậy sẽ có cơ hội trở thành thành viên chính thức. Được rồi, bắt đầu đi!
Ngọc Vấn Hiền nhìn về phía Từ Hắc Tử nói.
- Hắc hắc, tiểu tử, có bản lãnh gì cứ lấy đi ra. Lão Từ ta cũng sẽ không nương tay đâu.
Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp lấy trường kích gấp ra. Rất hiển nhiên, vũ khí của lão Từ chắc chắn là vũ khí hạng nặng. Muốn có được sự tán thành của người như thế, phải đối phó hắn ở trong sở trường của hắn.
Chỉ có điều khi Vu Nhai lấy trường kích ra, mọi người bao gồm cả Dạ Tình đều cười.
Vu Nhai cảm thấy có chút cổ quái. Rất nhanh hắn liền thấy lão Từ lấy ra một thanh côn nhị khúc!
Phán đoán sai lầm.
Côn nhị khúc đương nhiên không thể xem là vũ khí hạng nặng. Thậm chí còn linh hoạt hơn rất nhiều binh khí khác. Bị mắc bẫy.
Nhưng một khi đã cầm trường kích ra, tất nhiên không có khả năng thu hồi. Trán Vu Nhai lộ ra mấy vạch đen.
- Tiểu tử, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng. Buồn cười, tiểu đội Ẩn Nguyên chúng ta vốn chính là ám hành giả. Người sử dụng vũ khí hạng nặng đã ít hắn càng ít hơn?
Từ Hắc Tử với vẻ mặt âm hiểm cười nói:
- Ta biết ngươi vẫn là cao thủ kiếm pháp, sử dụng kiếm của ngươi!
- Không cần!
Vu Nhai âm thầm cảnh tỉnh mình. Quả thực vừa rồi hắn đã trông mặt mà bắt hình dong, sợ rằng đã bị phân tâm. Nhưng đã đâm lao phải theo lao. Nếu ngươi muốn linh hoạt, lão tử vẫn dùng trường kích đánh ra linh hoạt.
Thời điểm Vu Nhai lấy ra trường kích, bọn họ không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, cũng không có bất kỳ sự kinh ngạc nào đối với chuyện hắn không sử dụng Huyền Binh bản mạng của hắn. Thật ra điều này rất bình thường. Nếu mình muốn tham gia vào hành động của bọn họ, một phần tư liệu của mình sợ rằng đã bị công khai.
- Nếu bản thân tiểu tử ngươi từ bỏ cơ hội như vậy, đừng trách ta không nương tay.
Tiếng nói vừa dứt, Từ Hắc Tử đã ra tay. Hắn không bởi vì thực lực Vu Nhai mà khinh địch, cũng không bởi vì Vu Nhai là người nhận thử thách mà nhường quyền đánh trước. Đây mới là cuộc khảo nghiệm cho chiến sĩ đã trải qua máu và lửa. Ở trong mắt bọn họ chỉ có thắng hoặc bại, chỉ có sống hay chết.
Vu Nhai đạp lên Phong Tung Bộ lùi lại. Trong đầu hắn liên lạc với Xích Thố. Kích kỹ linh hoạt hiện ra ở trong đầu Vu Nhai...
Kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích quả nhiên bác đại tinh thâm. Kỹ năng mang tính linh hoạt cần khả năng khống chế lực lượng vô cùng quan trọng. Nếu như nói tới loại vũ khí linh hoạt, chỉ cần một chỉ thị có thể hoàn thành một động tác. Nhưng với vũ khí như trường kích cần phải hoàn toàn tập trung tinh thần cùng huyền khí.
May mà có U Hoang tồn tại, lực cảm ứng của Vu Nhai đối với huyền khí đã trở nên siêu cường. Nếu không, sợ rằng chỉ tới sau khi đạt được Linh Binh Sư, hắn mới có thể đánh ra Kích hoa chỉ có trường thương mới có khả năng đánh được. Mà bây giờ, hắn đang nắm giữ trường kích trong mạn vũ!
- A, thật là lợi hại. Xem ra tin tức truyền tới, có rất nhiều điều không được chính xác!
Ngọc Vấn Hiền đứng lên, khẽ nhíu mày nói. Chợt hắn thấy Dạ Tình thoáng lộ ý cười. Hắn không nhịn được nói:
- Dạ Tình, sao ta lại có cảm giác muội dường như đang cười nhạo ta?
- Ta nào dám. Ngươi được khen là mưu sĩ trẻ tuổi nhất, mạnh nhất trong tỉnh Bắc Đấu. Ta có lúc nào dám cười nhạo ngươi.
Dạ Tình cười lên giống như ma nữ nói. Trên mặt hoàn toàn như đang nói, ta chính là đang cười nhạo ngươi.
Trong lòng nàng cảm thấy thoải mái. Trước đây những thủ đoạn của Vu Nhai làm nàng liên tục cảm thấy phiền muộn. Cuối cùng hiện tại đã có người tới chia sẻ nỗi phiền muộn này với nàng. Cảm giác này thật tốt.
Đối với thủ đoạn của Vu Nhai, nàng đã thấy nhưng không thể trách...
Được rồi. Thật ra nàng vẫn trách. Dù sao nàng thật sự tiếp xúc gia hỏa này chỉ mới hơn mười ngày mà thôi. Nàng chỉ thấy hắn cưỡi trên Khu Phong Thứu chiến đấu, vẫn chưa thấy qua kích kỹ của hắn linh hoạt như vậy.
- Thất Tinh Thần Kích thật sự chỉ truyền thừa một chút kích kỹ cho hắn sao?
Dạ Tình nghi ngờ.
- Ai nha nha, tiểu tử, ngươi mơ tưởng đỡ được hơn trăm chiêu của ta sao? Con bà nó, ta đường đường Linh Binh Sư lục đoạn, sao có thể không bắt được ngươi?
Từ Hắc Tử càng đánh càng cảm thấy phiền muộn. Linh hoạt đấu với linh hoạt vốn là đánh bền bỉ. Thật ra hắn vẫn có chút khinh địch.
- Ngươi cũng có thể sử dụng huyền khí Linh Binh Sư lục đoạn của ngươi ra, trực tiếp áp chế ta. Ta khẳng định không chống đỡ nổi tới trăm chiêu.
Vu Nhai cũng tự hiểu lấy mình. Muốn vượt qua một cấp bậc lớn như vậy, giết chết người trước mắt này là chuyện gần như không thể. Trừ khi hắn sử dụng tới ám ảnh chặn giết của U Hoang. Nhưng dù vậy hắn cũng phải trả giá không ít. Hắc, tiểu đội Ẩn Nguyên có người nào không phải là tinh anh trong tinh anh?
- Dát...
Từ Hắc Tử quả thật có tính toán này. Nay bị Vu Nhai nói ra như vậy hắn thật sự không có ý sử dụng huyền khí áp chế nữa. Uất nghẹn thật sự quá uất nghẹn.
- Được rồi tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại. Nếu như ngươi tiếp được chiêu này của ta, ta lại thừa nhận ngươi rất có tiềm lực!
- Hãy bớt nói lời vô nghĩa, đến đây đi.
- Côn Điệp Ảnh...
Từ Hắc Tử cúi đầu quát khẽ. Chợt có vô số hình ảnh điên cuồng lao tới. Vu Nhai dường như thấy được có lựu đạn từ khắp nơi trong bầu trời dộ lại. Trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang. Hắn lùi lại phía sau rất nhanh, chợt quát:
- Loạn tinh... Nhanh, quét ngang, không chuyển!
Vô số kích ảnh phóng ra, điên cuồng ngăn cản côn ảnh lui lại phía sau một chút. Sau đó trường kích quét ra. Tướng khí vũ dũng vô cùng của Xích Thố cắt côn ảnh thành hai nửa. Trong không trung xuất hiện một mảnh chân không. Toàn thân đột nhiên nhảy vào trong khoảng không, xoay chuyển trong không gian, lao tới.
- Đáng chết, đây là kích pháp gì vậy?
Từ Hắc Tử liền lùi lại. Nếu như bị tới gần người, không chừng sẽ bị bổ trúng.
Cục diện trở nên yên tĩnh. Mọi người ngây người nhìn Vu Nhai. Vu Nhai cũng có chút sững sờ. Hắn không nghĩ tới thật sự đánh cả ba chiêu Thất Tinh Thần Kích ra lại có hiệu lực như vậy. Xem ra cuộc chiến sinh tử có tác dụng rất lớn đối với mình.
Vu Nhai không biết, sau khi hắn hình thành tướng khí của mình, cũng khiến cho phương diện chiến kỹ của hắn có sự thăng hoa lớn. Đồng thời, thái cực quyền đã lặng lẽ ảnh hưởng tới hắn. Thái cực vốn chính là tồn tại nguyên trạng trong võ học.
- Được, cửa ải thử thách cuối cùng, cũng là thử thách cuối cùng. Không quan tâm có được hay không, ngươi đều sẽ biết được nội dung nhiệm vụ lần này.
Sau một hồi khiếp sợ, Ngọc Vấn Hiền, nói:
- Đi theo ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.