Chương 607: Tiêu đời.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Tâm tình Lôi Áo Phu đại soái nhẹ nhõm đi tới trước cửa Kiếm Sơn hùng quan. Ma pháp thiên giai truy tung ẩn giấu đã mất hiệu quả từ ba ngày trước, Lôi Áo Phu không rõ tình huống của quang minh thánh nữ, nhưng theo tin tức báo về thì lúc trước quang minh thánh nữ đã trở về Phiêu Tuyết hành tỉnh. Họ Vu kia cũng làm nhiều chuyện đối địch với Quang Minh thần điện, chắc bây giờ đã bắt được hắn rồi, không biết có được dung binh thần thuật không? Hy vọng quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na lấy được dung binh thần thuật, vậy thì tâm tình của hai người sẽ rấdt tốt.
Khi Lôi Áo Phu đại soái biết tin họ Vu khuấy động Phiêu Tuyết hành tỉnh thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không sợ chết, nhưng gã không để trong bụng. Một huyền binh giả tối đa là hoàng binh sư cao đoạn có làm gì cũng không gây sóng gió được.
Lôi Áo Phu chỉ là đại soái của Bắc Tuyết yếu tắc, chuyện Phiêu Tuyết hành tỉnh không thuộc quyền quản lý của gã, chỉ cần quang minh thánh nữ bình yên là được.
Lôi Áo Phu đại soái đi mãi bỗng cảm giác không khí xung quanh là lạ, các binh sĩ không vui vẻ như đang nghênh đón quang minh thánh nữ mà biểu tình kinh hoàng. Chuyện gì đây?
Một thân vệt ma pháp sư của Lôi Áo Phu đại soái lảo đảo chạy tới, run rẩy nói:
- Đại . . . Đại . . . Đại soái . . .
- Nguy rồi đại soái, quang minh thánh nữ . . . Quang minh thánh nữ trở thành con tin của họ Vu kia!
- Cái gì? Ngươi nói gì?
Lôi Áo Phu đại soái đã linh cảm không may, nghe tin này như bị sét đánh:
- Rốt cuộc là sao? Chẳng phải nói quang minh thánh nữ dẫn theo thánh quang ma kỵ đoàn trở về sao?
- Đúng . . . Đúng là binh sĩ có bẩm báo như vậy, bởi vì người Huyền Binh đế quốc cướp tọa kỵ của thánh quang ma kỵ đoàn.
Lôi Áo Phu đại soái chửi thề:
- Khốn kiếp!
Thiên địa nguyên tố xung quanh dao động dữ dội, Lôi Áo Phu đại soái bay vọt lên tường thành. Tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan vỡ.
Như thân vệ ma pháp sư đã nói, quang minh thánh nữ trở thành con tin của Vu Nhai. Khiến Lôi Áo Phu đại soái hộc máu là đối phương to gan đáp xuống, mọi người xếp hàng dọc đứng trên tường thành. Tọa kỵ bay của thánh quang ma kỵ đoàn gầm gừ đậu phía sau, chúng nó không tự nguyện làm tọa kỵ cho người Huyền Binh đế quốc.
Binh sĩ Ma Pháp đế quốc tụ lại bao vây ba mặt, nhưng người Huyền Binh đế quốc không hề sợ hãi. Người dẫn đầu cầm một đoản đao màu đen gác hờ trên cần cổ trắng trẻo của quang minh thánh nữ.
Lôi Áo Phu đại soái cố gắng tò mò hỏi:
- Ngươi chính là Vu Nhai?
- Đúng vậy!
Lôi Áo Phu đại soái không nói nhảm, dứt khóa bảo:
- Thả thánh nữ, ta lui binh ngay.
Quang minh thánh nữ không đợi trả lời giành nói trước:
- Lôi Áo Phu đại soái đừng e ngại gì hết, hãy dùng ma pháp đánh bay đám người này đi. Trên người ta có huyền binh phòng ngự của điện chủ đời trước ban cho, hắn không thể phá vỡ phòng ngự của ta được!
Con ngươi Lôi Áo Phu đại soái co rút, gã cứ tưởng quang minh thánh nữ sẽ hiên ngang lẫm liệt hy sinh, thì ra đã chuẩn bị từ trước. Quang Minh điện chủ đời trước, nghe nói là ma trận sư siêu đáng sợ. Có đánh cuộc hay không? Lỡ như xảy ra chuyện thì rắc rối.
Tuy nhiên lời của quang minh thánh nữ khiến Lôi Áo Phu đại soái yên lòng, ít nhất không cần lo nàng bị nguy hiểm sinh mạng. Lúc trước Lôi Áo Phu qua ma pháp kính tượng trông thấy quang minh thánh nữ bị Vu Nhai đánh tới tấp, hèn gì nàng có phòng ngự mạnh như thế.
Mặt Vu Nhai dữ tợn nói:
- Quang minh thánh nữ, đừng quên ta từng phá vỡ phòng ngự của nàng.
Mắt Vu Nhai lóe tia sốt ruột, bất an. Quang minh thánh nữ thấy hết.
Quang minh thánh nữ kiêu ngạo cười nói:
- Vậy sao? Đúng là ngươi từng phá mở phòng ngự của ta, nhưng đó là kết quả sau khi ngươi tốn nhiều thời gian. Ta không tin ngươi khắc ra phù văn nhanh hơn ma pháp của chúng ta.
Vu Nhai càng tỏ ra bứt rứt:
- Chẳng phải lúc trước nàng đã xỉu sao?
Quang minh thánh nữ lạnh lùng nói:
- Hừ! Đừng nghĩ rằng ta sợ mất mặt không dám hỏi quang minh thánh tử cho biết tình hình. Ta công nhận ngươi rất lợi hại, ngươi có đủ loại thủ đoạn nhưng ta cũng học được rất nhiều từ ngươi. Phải đa tạ ngươi cho ta biết thì ra thế giới này có rất nhiều cách chiến đấu.
Quang minh thánh nữ nghiến răng nói:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết. Ngươi sở hữu dung binh thần thuật, còn có bí mật quang minh thánh nữ đời trước, ta sẽ dùng các cách 'hỏi' rõ ràng.
Vu Nhai run run hỏi:
- Thì ra nàng đã tính toán từ lâu, hèn gì khi đến Kiếm Sơn hùng quan nàng ngoan như thế.
Quang minh thánh nữ đắc ý nói:
- Hừ! Khinh địch, không chỉ quang minh thánh nữ quang minh thánh nữ không hiểu chuyện mới khinh địch.
Mối thù lúc trước đã trả, giờ đây nàng không còn thấy mất mặt, chỉ cần bắt lại cái tên vừa đáng hận vừa đáng sợ là xong. Quang minh thánh nữ thấy hưng phấn, vì hưng phấn nên nàng công nhận lúc trước quang minh thánh nữ vô tri. Quang minh thánh nữ vui mừng vì mình đã trưởng thành, con người luôn sẽ có lúc gặp trắc trở.
- Vậy sao? Nói vậy thì ta nên thu học phí.
Biểu tình run sợ của Vu Nhai biến mất, hắn nhún vai:
- Không ngờ sư phụ ta đây với mới dạy dỗ nàng đã hãm hại sư phụ, đúng là vô sỉ. Nhưng khi sư phụ dạy đồ đệ luôn giữ tuyệt kỹ lại, ví dụ như ta không dạy nàng cách diễn kịch. Nàng cho rằng ta thật sự không phá được phòng ngự của nàng sao?
Quang minh thánh nữ chớp mắt, biểu tình đắc ý đông lại. Là sao?
- Phá cho ta!
Vu Nhai dùng hành động thực tế đáp lại quang minh thánh nữ, đoản đao màu đen cắt mạnh vào quang minh thánh nữ. Trong phút chốc huyền binh phòng ngự trên người quang minh thánh nữ khởi động, vẫn là màn sáng trắng. Nhưng màu trắng rất nhanh biến thành đen, phù văn đen như biến thành kiến ăn thịt người đáng sợ nhất bao phủ màn sáng trắng, tằm ăn huyền binh phòng ngự nghịch thiên.
Phe địch hay đều thầm thắc mắc:
- Đây là cái gì?
Bọn họ đánh rùng mình, mặt trời treo cao nhưng tường thành nổi gió rét, không phải vì trời đông lạnh giá mà là nỗi sợ hủy thiên diệt địa.
Bùm!
Màn sáng vỡ, cảm giác hủy thiên diệt địa càng đậm đặc chớp mắt rút về. Khi mọi người nhìn chăm chú vào, vẫn là tình cảnh vừa rồi, không có gì khác nhau nhưng quang minh thánh nữ không còn vẻ đắc ý. Biểu tình của quang minh thánh nữ khủng hoảng, khóe môi chảy máu, huyền binh bản mệnh bị phế thì tất nhiên sẽ bị thương.
Vu Nhai mỉm cười hỏi:
- Bây giờ chúng ta có thể yên tâm bàn chuyện chưa?
Không hiểu sao mọi người nhìn nụ cười của Vu Nhai rất giống ác ma, các chiến hưu đều cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Không ai trả lời, bọn họ rùng mình sợ hãi. Cảm giác này là gì? Tại sao sẽ ngửi được mùi chết chóc? Tại sao người này giống ác ma như thế?
Độc Cô Cửu Tà nhìn Vu Nhai, hắn phát hiện hơi thở tương tự như lúc đối chiến cùng Độc Cô Cửu Dương trên Thiên Tội Pha, nhưng lần đó không mãnh liệt như bây giờ. Hình như lúc đó Vu Nhai sử dụng tuyệt chiêu tà nhẫn thất trảm.
Khi Lôi Áo Phu đại soái biết tin họ Vu khuấy động Phiêu Tuyết hành tỉnh thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không sợ chết, nhưng gã không để trong bụng. Một huyền binh giả tối đa là hoàng binh sư cao đoạn có làm gì cũng không gây sóng gió được.
Lôi Áo Phu chỉ là đại soái của Bắc Tuyết yếu tắc, chuyện Phiêu Tuyết hành tỉnh không thuộc quyền quản lý của gã, chỉ cần quang minh thánh nữ bình yên là được.
Lôi Áo Phu đại soái đi mãi bỗng cảm giác không khí xung quanh là lạ, các binh sĩ không vui vẻ như đang nghênh đón quang minh thánh nữ mà biểu tình kinh hoàng. Chuyện gì đây?
Một thân vệt ma pháp sư của Lôi Áo Phu đại soái lảo đảo chạy tới, run rẩy nói:
- Đại . . . Đại . . . Đại soái . . .
- Nguy rồi đại soái, quang minh thánh nữ . . . Quang minh thánh nữ trở thành con tin của họ Vu kia!
- Cái gì? Ngươi nói gì?
Lôi Áo Phu đại soái đã linh cảm không may, nghe tin này như bị sét đánh:
- Rốt cuộc là sao? Chẳng phải nói quang minh thánh nữ dẫn theo thánh quang ma kỵ đoàn trở về sao?
- Đúng . . . Đúng là binh sĩ có bẩm báo như vậy, bởi vì người Huyền Binh đế quốc cướp tọa kỵ của thánh quang ma kỵ đoàn.
Lôi Áo Phu đại soái chửi thề:
- Khốn kiếp!
Thiên địa nguyên tố xung quanh dao động dữ dội, Lôi Áo Phu đại soái bay vọt lên tường thành. Tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan vỡ.
Như thân vệ ma pháp sư đã nói, quang minh thánh nữ trở thành con tin của Vu Nhai. Khiến Lôi Áo Phu đại soái hộc máu là đối phương to gan đáp xuống, mọi người xếp hàng dọc đứng trên tường thành. Tọa kỵ bay của thánh quang ma kỵ đoàn gầm gừ đậu phía sau, chúng nó không tự nguyện làm tọa kỵ cho người Huyền Binh đế quốc.
Binh sĩ Ma Pháp đế quốc tụ lại bao vây ba mặt, nhưng người Huyền Binh đế quốc không hề sợ hãi. Người dẫn đầu cầm một đoản đao màu đen gác hờ trên cần cổ trắng trẻo của quang minh thánh nữ.
Lôi Áo Phu đại soái cố gắng tò mò hỏi:
- Ngươi chính là Vu Nhai?
- Đúng vậy!
Lôi Áo Phu đại soái không nói nhảm, dứt khóa bảo:
- Thả thánh nữ, ta lui binh ngay.
Quang minh thánh nữ không đợi trả lời giành nói trước:
- Lôi Áo Phu đại soái đừng e ngại gì hết, hãy dùng ma pháp đánh bay đám người này đi. Trên người ta có huyền binh phòng ngự của điện chủ đời trước ban cho, hắn không thể phá vỡ phòng ngự của ta được!
Con ngươi Lôi Áo Phu đại soái co rút, gã cứ tưởng quang minh thánh nữ sẽ hiên ngang lẫm liệt hy sinh, thì ra đã chuẩn bị từ trước. Quang Minh điện chủ đời trước, nghe nói là ma trận sư siêu đáng sợ. Có đánh cuộc hay không? Lỡ như xảy ra chuyện thì rắc rối.
Tuy nhiên lời của quang minh thánh nữ khiến Lôi Áo Phu đại soái yên lòng, ít nhất không cần lo nàng bị nguy hiểm sinh mạng. Lúc trước Lôi Áo Phu qua ma pháp kính tượng trông thấy quang minh thánh nữ bị Vu Nhai đánh tới tấp, hèn gì nàng có phòng ngự mạnh như thế.
Mặt Vu Nhai dữ tợn nói:
- Quang minh thánh nữ, đừng quên ta từng phá vỡ phòng ngự của nàng.
Mắt Vu Nhai lóe tia sốt ruột, bất an. Quang minh thánh nữ thấy hết.
Quang minh thánh nữ kiêu ngạo cười nói:
- Vậy sao? Đúng là ngươi từng phá mở phòng ngự của ta, nhưng đó là kết quả sau khi ngươi tốn nhiều thời gian. Ta không tin ngươi khắc ra phù văn nhanh hơn ma pháp của chúng ta.
Vu Nhai càng tỏ ra bứt rứt:
- Chẳng phải lúc trước nàng đã xỉu sao?
Quang minh thánh nữ lạnh lùng nói:
- Hừ! Đừng nghĩ rằng ta sợ mất mặt không dám hỏi quang minh thánh tử cho biết tình hình. Ta công nhận ngươi rất lợi hại, ngươi có đủ loại thủ đoạn nhưng ta cũng học được rất nhiều từ ngươi. Phải đa tạ ngươi cho ta biết thì ra thế giới này có rất nhiều cách chiến đấu.
Quang minh thánh nữ nghiến răng nói:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết. Ngươi sở hữu dung binh thần thuật, còn có bí mật quang minh thánh nữ đời trước, ta sẽ dùng các cách 'hỏi' rõ ràng.
Vu Nhai run run hỏi:
- Thì ra nàng đã tính toán từ lâu, hèn gì khi đến Kiếm Sơn hùng quan nàng ngoan như thế.
Quang minh thánh nữ đắc ý nói:
- Hừ! Khinh địch, không chỉ quang minh thánh nữ quang minh thánh nữ không hiểu chuyện mới khinh địch.
Mối thù lúc trước đã trả, giờ đây nàng không còn thấy mất mặt, chỉ cần bắt lại cái tên vừa đáng hận vừa đáng sợ là xong. Quang minh thánh nữ thấy hưng phấn, vì hưng phấn nên nàng công nhận lúc trước quang minh thánh nữ vô tri. Quang minh thánh nữ vui mừng vì mình đã trưởng thành, con người luôn sẽ có lúc gặp trắc trở.
- Vậy sao? Nói vậy thì ta nên thu học phí.
Biểu tình run sợ của Vu Nhai biến mất, hắn nhún vai:
- Không ngờ sư phụ ta đây với mới dạy dỗ nàng đã hãm hại sư phụ, đúng là vô sỉ. Nhưng khi sư phụ dạy đồ đệ luôn giữ tuyệt kỹ lại, ví dụ như ta không dạy nàng cách diễn kịch. Nàng cho rằng ta thật sự không phá được phòng ngự của nàng sao?
Quang minh thánh nữ chớp mắt, biểu tình đắc ý đông lại. Là sao?
- Phá cho ta!
Vu Nhai dùng hành động thực tế đáp lại quang minh thánh nữ, đoản đao màu đen cắt mạnh vào quang minh thánh nữ. Trong phút chốc huyền binh phòng ngự trên người quang minh thánh nữ khởi động, vẫn là màn sáng trắng. Nhưng màu trắng rất nhanh biến thành đen, phù văn đen như biến thành kiến ăn thịt người đáng sợ nhất bao phủ màn sáng trắng, tằm ăn huyền binh phòng ngự nghịch thiên.
Phe địch hay đều thầm thắc mắc:
- Đây là cái gì?
Bọn họ đánh rùng mình, mặt trời treo cao nhưng tường thành nổi gió rét, không phải vì trời đông lạnh giá mà là nỗi sợ hủy thiên diệt địa.
Bùm!
Màn sáng vỡ, cảm giác hủy thiên diệt địa càng đậm đặc chớp mắt rút về. Khi mọi người nhìn chăm chú vào, vẫn là tình cảnh vừa rồi, không có gì khác nhau nhưng quang minh thánh nữ không còn vẻ đắc ý. Biểu tình của quang minh thánh nữ khủng hoảng, khóe môi chảy máu, huyền binh bản mệnh bị phế thì tất nhiên sẽ bị thương.
Vu Nhai mỉm cười hỏi:
- Bây giờ chúng ta có thể yên tâm bàn chuyện chưa?
Không hiểu sao mọi người nhìn nụ cười của Vu Nhai rất giống ác ma, các chiến hưu đều cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Không ai trả lời, bọn họ rùng mình sợ hãi. Cảm giác này là gì? Tại sao sẽ ngửi được mùi chết chóc? Tại sao người này giống ác ma như thế?
Độc Cô Cửu Tà nhìn Vu Nhai, hắn phát hiện hơi thở tương tự như lúc đối chiến cùng Độc Cô Cửu Dương trên Thiên Tội Pha, nhưng lần đó không mãnh liệt như bây giờ. Hình như lúc đó Vu Nhai sử dụng tuyệt chiêu tà nhẫn thất trảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.