Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
Hạ Nhật Dịch Lãnh
16/02/2015
Dẫn đầu là một nam tử cao lớn mặc chiến y kim sắc, trên mặt để râu, cũng rất trẻ tuổi, đầu trọc. Đương nhiên, những điều đều không phải là đặc điểm quan trọng nhất. Đặc điểm lớn nhất của người này chính là y phục trên người hắn thêu một cái búa tạ.
Kim bào và búa tạ, đại biểu cho gia tộc bá chủ Chùy Lĩnh... con cháu dòng chính của Lý gia.
- Đường ca tới rồi sao? Tới đây, tới tới. Vị này chính là thần nữ Tham Lang ta thường nhắc tới, đệ nhất mỹ nữ tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu chúng ta!
Lý Khai vốn rất có khí thế, nhưng ở trước mặt người này lại lộ vẻ yếu thế. Lý Khai cũng là thân thích của Lý gia ở tỉnh Chùy Lĩnh.
- A, nàng chính là thần nữ Tham Lang sao?
- Đúng vậy biểu ca, ta đang mời nàng gia nhập vào đội săn Thứu Vương của chúng ta!
Lý Khai vừa cười vừa nói, vẫn còn có chút phong độ.
- Thần nữ Tham Lang, rất tốt, quả nhiên xinh đẹp, xứng với ta. Trước tiên ta tự giới thiệu mình một chút. Ta, Lý Thân Phách, dòng chính gia tộc Lý gia lĩnh chủ tỉnh Chùy Lĩnh. Hiện tại thần nữ Tham Lang nàng là của ta, theo ta cùng đi săn Thứu Vương. Sau khi săn xong, ta sẽ xin gia tộc nạp nàng làm thiếp. Chỉ cần biểu hiện tốt, trở thành chính thê cũng không phải không có khả năng!
Lý Thân Phách tham lam nhìn chằm chằm vào thân thể Dạ Tình nói.
- Lý Thân Phách, đó không phải là Lý Thân Phách con thứ của gia chủ Lý gia đương thời, được gọi là Tiểu Thiên Vương của Lý gia sao?
- Ta ngất. Không ngờ Tiểu Thiên Vương của Lý gia lại đến địa phương nhỏ này. Thật quá sức tưởng tượng!
- Nữ nhân này vận khí thật tốt, trực tiếp biến thành phượng hoàng.
Trong quầy rượu, tiếng bàn tán xôn xao vang lên. Không ngờ không phải là phẫn nộ vì có kẻ chiếm đoạt dân nữ, mà là vô cùng hâm mộ!
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm. Đây mới là vô sỉ cảnh giới cao nhất. So với mình, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều. Đây mới là đại lục Thần Huyền.
Ngày hôm nay Vu Nhai mới thật sự thấy được sự cường thế của thập bát gia tộc binh khí. Đây mới là bá chủ thật sự của đế quốc Huyền Binh.
- Ngu ngốc!
Thần nữ Tham Lang đột nhiên thốt ra hai chữ khiến người ta hóa đá. Nàng chậm rãi đứng lên, vòng qua đám người Lý Thân Phách đang trợn mắt hốc mồm, quay về phía đám người Vu Nhai nói:
- Đang vui lại bị đám ngu ngốc quấy rầy. Đội trưởng, ta trở về phòng nghỉ ngơi.
- Đứng lại, nàng vừa mắng ta sao?
- Đúng vậy, ta chính là chửi ngươi đấy!
Dạ Tình không quay đầu lại, nói. Nàng căn bản không để mắt tới dòng chính.
- Thực lực như ngươi cũng muốn nạp ta làm thiếp sao? Cho dù cưới ta làm chính thê ngươi cũng không có tư cách. Ngươi không phải ngu ngốc thì ai mới là kẻ ngu ngốc?
- Không có tư cách? Thực lực của nàng quả thật không tệ, mạnh hơn Lý Khai nhiều, nhưng còn không bằng ta. Hơn nữa sau lưng nàng?
- Ngươi muốn nói gia tộc ta ở tỉnh Bắc Đấu không cường lực sao? Đúng vậy. Nhưng ta không thể leo lên người mạnh hơn sao. Sở dĩ Chùy Lĩnh của các ngươi được gọi là lĩnh, mà không phải vực, chính là không tiến vào lên lục tộc. Có gì đáng kiêu ngạo?
- Cái gì? Nam nhân của ngươi là người trong lục tộc sao?
Trên người Lý Thân Phách bạo phát khí tức cường đại, tuyệt đối không phải là Tướng Binh Sư, thậm chí còn cao hơn Linh Binh Sư rất xa. Đây là dòng chính siêu cấp trong gia tộc.
- Phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Mắc mớ gì tới ngươi?
- Trong lục tộc thì thế nào? Lý gia chúng ta đã từng là một trong lục tộc...
- Ngươi cũng nói là đã từng. Cho dù đã từng thì thế nào. So với bốn tộc đao, kiếm, thương, cung thì thế nào. Chênh lệch cũng không phải nhỏ.
Dạ Tình trực tiếp cho hắn một ánh mắt khi dễ:
- Nói thật cho ngươi biết, nam nhân của ta chính là người của Độc Cô gia. Tên của hắn gọi là Độc Cô Nhai. Ngươi có bản lĩnh thì đi tìm hắn, đánh bại hắn sau đó hẵng nói.
- Phụt...
Vu Nhai đang ngồi ở trên bàn, không biết lấy từ đâu ra một ly rượu, đang thưởng thức biểu diễn trước mắt. Đáng tiếc hắn không nghĩ tới mình lại bị Dạ Tình cho một tin tức khiến hắn muốn chết khiếp như vậy.
Độc Cô Nhai, con mẹ nó... Độc Cô gia lớn như vậy, chẳng lẽ có rất nhiều người tên là Độc Cô Nhai sao?
- A, Tiểu Mỹ, nàng lại nhìn ta như vậy làm gì?
Vu Nhai nhìn Tiểu Mỹ. Chẳng lẽ tiểu mơ hồ này cũng biết cái tên của mình trước kia sao? Đáng chết, miệng của tiểu mơ hồ này cũng không kín. Chỉ cần thoáng lừa gạt một chút, sợ rằng mười tám đời tổ tông đều nói ra hết.
- Đây là rượu ta mới gọi!
Tiểu Mỹ đã sắp khóc. Tên lường gạt này thật đáng hận.
- Độc Cô Nhai. Ta nhớ rồi. Hừ, Lý gia chúng ta chưa bao giờ thua kém bất kỳ gia tộc nào. Tên Độc Cô Nhai kia dáng dấp ra sao, là thành viên tầng thứ nào ở trong Độc Cô gia?
Lý Thân Phách nói.
- Thật đáng tiếc. Ta cũng không biết hắn là tầng thứ nào. Ta chỉ biết là hắn rất mạnh. Hắn mặc áo bào màu đen, trong tay cầm trường kiếm màu đen, giết người như quỷ mỵ. Từ đó trở đi ta chính là người của hắn rồi.
Vu Nhai thiếu chút nữa lại phun rượu ra ngoài. Trời ạ, hình tượng này thế nào lại quen thuộc như vậy?
Đáng chết, chẳng lẽ ngay cả hành tung của mình ở trong rừng rậm sương mù dày đặc kia, nàng cũng biết hết sao?
Con ngươi trong Vu Nhai thoáng co lại:
- Hay U Hoang tiền bối hoặc là chủ nhân trước kia của U Hoang tiền bối có những đệ tử khác?
- Chủ nhân chỉ có một mình ngươi là đệ tử. Sâu trong ánh mắt nữ nhân này lóe sáng, tinh thần lực có hơi chấn động, rõ ràng đang nói dối!
U Hoang Kiếm Linh đột nhiên tỉnh táo lại giải thích nghi hoặc cho hắn. Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khóe miệng giật giật vài cái. Nữ nhân này nói dối quá nhuần nhuyễn. Thật hết chỗ nói rồi. Sau này mình nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu không có lúc bị nàng bán còn giúp nàng thu tiền.
Vu Nhai không biết, ánh mắt Thủy Tinh cũng sáng lấp lánh theo dõi hắn. Người khác không biết hắn là Độc Cô Nhai, nhưng Thủy Tinh lại biết. Chỉ có điều nhìn biểu tình và bộ dạng muốn phun rượu của Vu Nhai, có thể đoán được thần nữ Tham Lang này muốn giá họa cho Vu Nhai. Ghê tởm. Nữ nhân này rốt cuộc ôm tâm tư gì, tại sao lại muốn tranh cướp với mình... Phi, tại sao lại không phải Vu Nhai thì không được như vậy?
- Nói như vậy ngay cả nàng cũng không quen với tên Độc Cô Nhai gì đó sao? Nàng xem ta là kẻ ngu si sao?
Lý Thân Phách hoặc quen thói bá đạo, hoặc thật sự không phải là người ngu, mà còn cường đại hơn kẻ ngu si rất nhiều. Ách, nhưng vẫn có thể đánh đồng với với những kẻ ngu si. Điển hình tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.
- Có tin hay không là tùy ngươi!
Dạ Tình nhún vai, hoàn toàn không có ý tiếp tục dây dư cùng hắn. Nàng xoay người rời khỏi quầy rượu. Khi đi lướt qua người Vu Nhai, lại rõ ràng cho hắn thấy được ánh mắt của nữ ma đầu. Vu Nhai không nói gì. Thật ra hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Tiểu tử ngươi nói thử xem, có phải thần nữ Tham Lang thật sự có một nam nhân là Độc Cô Nhai hay không?
Kim bào và búa tạ, đại biểu cho gia tộc bá chủ Chùy Lĩnh... con cháu dòng chính của Lý gia.
- Đường ca tới rồi sao? Tới đây, tới tới. Vị này chính là thần nữ Tham Lang ta thường nhắc tới, đệ nhất mỹ nữ tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu chúng ta!
Lý Khai vốn rất có khí thế, nhưng ở trước mặt người này lại lộ vẻ yếu thế. Lý Khai cũng là thân thích của Lý gia ở tỉnh Chùy Lĩnh.
- A, nàng chính là thần nữ Tham Lang sao?
- Đúng vậy biểu ca, ta đang mời nàng gia nhập vào đội săn Thứu Vương của chúng ta!
Lý Khai vừa cười vừa nói, vẫn còn có chút phong độ.
- Thần nữ Tham Lang, rất tốt, quả nhiên xinh đẹp, xứng với ta. Trước tiên ta tự giới thiệu mình một chút. Ta, Lý Thân Phách, dòng chính gia tộc Lý gia lĩnh chủ tỉnh Chùy Lĩnh. Hiện tại thần nữ Tham Lang nàng là của ta, theo ta cùng đi săn Thứu Vương. Sau khi săn xong, ta sẽ xin gia tộc nạp nàng làm thiếp. Chỉ cần biểu hiện tốt, trở thành chính thê cũng không phải không có khả năng!
Lý Thân Phách tham lam nhìn chằm chằm vào thân thể Dạ Tình nói.
- Lý Thân Phách, đó không phải là Lý Thân Phách con thứ của gia chủ Lý gia đương thời, được gọi là Tiểu Thiên Vương của Lý gia sao?
- Ta ngất. Không ngờ Tiểu Thiên Vương của Lý gia lại đến địa phương nhỏ này. Thật quá sức tưởng tượng!
- Nữ nhân này vận khí thật tốt, trực tiếp biến thành phượng hoàng.
Trong quầy rượu, tiếng bàn tán xôn xao vang lên. Không ngờ không phải là phẫn nộ vì có kẻ chiếm đoạt dân nữ, mà là vô cùng hâm mộ!
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm. Đây mới là vô sỉ cảnh giới cao nhất. So với mình, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều. Đây mới là đại lục Thần Huyền.
Ngày hôm nay Vu Nhai mới thật sự thấy được sự cường thế của thập bát gia tộc binh khí. Đây mới là bá chủ thật sự của đế quốc Huyền Binh.
- Ngu ngốc!
Thần nữ Tham Lang đột nhiên thốt ra hai chữ khiến người ta hóa đá. Nàng chậm rãi đứng lên, vòng qua đám người Lý Thân Phách đang trợn mắt hốc mồm, quay về phía đám người Vu Nhai nói:
- Đang vui lại bị đám ngu ngốc quấy rầy. Đội trưởng, ta trở về phòng nghỉ ngơi.
- Đứng lại, nàng vừa mắng ta sao?
- Đúng vậy, ta chính là chửi ngươi đấy!
Dạ Tình không quay đầu lại, nói. Nàng căn bản không để mắt tới dòng chính.
- Thực lực như ngươi cũng muốn nạp ta làm thiếp sao? Cho dù cưới ta làm chính thê ngươi cũng không có tư cách. Ngươi không phải ngu ngốc thì ai mới là kẻ ngu ngốc?
- Không có tư cách? Thực lực của nàng quả thật không tệ, mạnh hơn Lý Khai nhiều, nhưng còn không bằng ta. Hơn nữa sau lưng nàng?
- Ngươi muốn nói gia tộc ta ở tỉnh Bắc Đấu không cường lực sao? Đúng vậy. Nhưng ta không thể leo lên người mạnh hơn sao. Sở dĩ Chùy Lĩnh của các ngươi được gọi là lĩnh, mà không phải vực, chính là không tiến vào lên lục tộc. Có gì đáng kiêu ngạo?
- Cái gì? Nam nhân của ngươi là người trong lục tộc sao?
Trên người Lý Thân Phách bạo phát khí tức cường đại, tuyệt đối không phải là Tướng Binh Sư, thậm chí còn cao hơn Linh Binh Sư rất xa. Đây là dòng chính siêu cấp trong gia tộc.
- Phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Mắc mớ gì tới ngươi?
- Trong lục tộc thì thế nào? Lý gia chúng ta đã từng là một trong lục tộc...
- Ngươi cũng nói là đã từng. Cho dù đã từng thì thế nào. So với bốn tộc đao, kiếm, thương, cung thì thế nào. Chênh lệch cũng không phải nhỏ.
Dạ Tình trực tiếp cho hắn một ánh mắt khi dễ:
- Nói thật cho ngươi biết, nam nhân của ta chính là người của Độc Cô gia. Tên của hắn gọi là Độc Cô Nhai. Ngươi có bản lĩnh thì đi tìm hắn, đánh bại hắn sau đó hẵng nói.
- Phụt...
Vu Nhai đang ngồi ở trên bàn, không biết lấy từ đâu ra một ly rượu, đang thưởng thức biểu diễn trước mắt. Đáng tiếc hắn không nghĩ tới mình lại bị Dạ Tình cho một tin tức khiến hắn muốn chết khiếp như vậy.
Độc Cô Nhai, con mẹ nó... Độc Cô gia lớn như vậy, chẳng lẽ có rất nhiều người tên là Độc Cô Nhai sao?
- A, Tiểu Mỹ, nàng lại nhìn ta như vậy làm gì?
Vu Nhai nhìn Tiểu Mỹ. Chẳng lẽ tiểu mơ hồ này cũng biết cái tên của mình trước kia sao? Đáng chết, miệng của tiểu mơ hồ này cũng không kín. Chỉ cần thoáng lừa gạt một chút, sợ rằng mười tám đời tổ tông đều nói ra hết.
- Đây là rượu ta mới gọi!
Tiểu Mỹ đã sắp khóc. Tên lường gạt này thật đáng hận.
- Độc Cô Nhai. Ta nhớ rồi. Hừ, Lý gia chúng ta chưa bao giờ thua kém bất kỳ gia tộc nào. Tên Độc Cô Nhai kia dáng dấp ra sao, là thành viên tầng thứ nào ở trong Độc Cô gia?
Lý Thân Phách nói.
- Thật đáng tiếc. Ta cũng không biết hắn là tầng thứ nào. Ta chỉ biết là hắn rất mạnh. Hắn mặc áo bào màu đen, trong tay cầm trường kiếm màu đen, giết người như quỷ mỵ. Từ đó trở đi ta chính là người của hắn rồi.
Vu Nhai thiếu chút nữa lại phun rượu ra ngoài. Trời ạ, hình tượng này thế nào lại quen thuộc như vậy?
Đáng chết, chẳng lẽ ngay cả hành tung của mình ở trong rừng rậm sương mù dày đặc kia, nàng cũng biết hết sao?
Con ngươi trong Vu Nhai thoáng co lại:
- Hay U Hoang tiền bối hoặc là chủ nhân trước kia của U Hoang tiền bối có những đệ tử khác?
- Chủ nhân chỉ có một mình ngươi là đệ tử. Sâu trong ánh mắt nữ nhân này lóe sáng, tinh thần lực có hơi chấn động, rõ ràng đang nói dối!
U Hoang Kiếm Linh đột nhiên tỉnh táo lại giải thích nghi hoặc cho hắn. Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khóe miệng giật giật vài cái. Nữ nhân này nói dối quá nhuần nhuyễn. Thật hết chỗ nói rồi. Sau này mình nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu không có lúc bị nàng bán còn giúp nàng thu tiền.
Vu Nhai không biết, ánh mắt Thủy Tinh cũng sáng lấp lánh theo dõi hắn. Người khác không biết hắn là Độc Cô Nhai, nhưng Thủy Tinh lại biết. Chỉ có điều nhìn biểu tình và bộ dạng muốn phun rượu của Vu Nhai, có thể đoán được thần nữ Tham Lang này muốn giá họa cho Vu Nhai. Ghê tởm. Nữ nhân này rốt cuộc ôm tâm tư gì, tại sao lại muốn tranh cướp với mình... Phi, tại sao lại không phải Vu Nhai thì không được như vậy?
- Nói như vậy ngay cả nàng cũng không quen với tên Độc Cô Nhai gì đó sao? Nàng xem ta là kẻ ngu si sao?
Lý Thân Phách hoặc quen thói bá đạo, hoặc thật sự không phải là người ngu, mà còn cường đại hơn kẻ ngu si rất nhiều. Ách, nhưng vẫn có thể đánh đồng với với những kẻ ngu si. Điển hình tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.
- Có tin hay không là tùy ngươi!
Dạ Tình nhún vai, hoàn toàn không có ý tiếp tục dây dư cùng hắn. Nàng xoay người rời khỏi quầy rượu. Khi đi lướt qua người Vu Nhai, lại rõ ràng cho hắn thấy được ánh mắt của nữ ma đầu. Vu Nhai không nói gì. Thật ra hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Tiểu tử ngươi nói thử xem, có phải thần nữ Tham Lang thật sự có một nam nhân là Độc Cô Nhai hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.